Cô Ấy Biết Tất Cả - Chương 114: 114: Nội Loạn Ở Nhà Họ Chu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Cô Ấy Biết Tất Cả


Chương 114: 114: Nội Loạn Ở Nhà Họ Chu


Hai người trở lại trung tâm pháp y sau bữa sáng.
Khi đến ngã tư, đã thấy ba chiếc ô tô đang đậu nối tiếp nhau trên đường Tiểu Mã ngay lối vào trung tâm, một người đàn ông mặc vest đứng cạnh xe, đang nói chuyện với một người đàn bà.
Đó là Vệ Nguyên và bà Chu, Triệu Duyệt Hồng.
Anh ta mỉm cười chào hỏi Thẩm Lưu Bạch, nhưng khi nhìn thấy Cận Hải Dương ngồi trên ghế lái, nụ cười trên mặt luật sư Vệ lập tức tắt ngấm.
“Người nhà nạn nhân sao? Đi vào trước đi, pháp y có chuyện muốn giải thích cho bà.”
Đội trưởng Cận lịch sự gật đầu với anh ta, sau đó nhấn ga lái xe thẳng vào trung tâm pháp y, chỉ chừa lại một bóng lưng cho vài người ở trước cửa.
“Không phải tôi nói rồi sao? Tôi không đồng ý việc khám nghiệm tử thi.

Cô muốn hỏi tôi ý kiến của tôi thì tôi chỉ nói vậy thôi.

Tại sao bây giờ lại gọi tôi đến làm gì?”
Thẩm Lưu Bạch nghe thấy một giọng nữ kiêu ngạo trước khi bước vào phòng lễ tân, trong lòng cô có dự cảm bất thường, sau khi vào phòng lễ tân, cô nhìn thấy một người đàn bà mặc đầm hoa đỏ trên nền đen, đang phẫn nộ nói.

Đó người mà cô đã nhìn ở đám cháy vài giờ trước, bà Chu, Triệu Duyệt Hồng.
Thấy cô xuất hiện, bà Chu càng thêm hung hăn, chỉ vào cô hỏi.

“Cô bé, cô là bác sĩ pháp y đúng không? Tôi nhớ cô! Đêm qua tôi đã nói cái gì? Tôi nói tôi không đồng ý khám nghiệm tử thi.

Lúc đó cô nói cần sự đồng ý của người nhà nhưng người nhà nói không đồng ý, sao lại gọi tôi đến đây? “
Thẩm Lưu Bạch chưa kịp trả lời, một giọng nói vang lên ở góc phòng lễ tân.
“Gọi bà tới làm gì? Để điều tra bà đó, trong lòng bà không có quỷ sao lại không dám cho khám nghiệm, đương nhiên cảnh sát muốn mời bà về thẩm vấn rồi.”
Giọng nói yểu điệu êm tai, mang theo sự dịu dàng và quyến rũ của phụ nữ, vừa nghe liền biết rằng đó là loại mà đàn ông sẽ thích.
Bà Chu vừa nghe liền nổi giận, chỉ tay vào một phụ nữ trẻ ngồi trong góc rồi chửi bới hằn học.
“Cô là cái thá gì, xứng đáng ngồi ở đây sao? Ai gọi con tiện nhân này đến vậy?”
“Người ta tìm người nhà nạn nhân, loại tiểu tam như cô sao có thể tính là người nhà, ở đây không đến phiên cô nói chuyện! Mau cút khỏi đây!”
Ngay khi những lời này được thốt ra, ánh mắt của mọi người ngay lập tức tập trung vào người phụ nữ.
Cô ấy mặc một chiếc đầm đen, bụng hơi nhô lên, dáng người hơi đầy đặn vì mang thai, làn da săn chắc, trắng trẻo, ngay cả khi không trang điểm cũng được xem là một người đẹp.
Người chết năm nay khoảng 56 tuổi, người phụ nữ này khoảng ngoài 20, nói là hai ba con cũng được, nhưng để bà Chu mắng đến như vậy thì hơn phân nửa là cô tình nhân đang mang thai đứa bé rồi.
“Tôi không tính là người nhà, nhưng đứa trẻ trong bụng tôi được tính.

Đây là con của Nghĩa Văn, một đứa con trai khỏe mạnh, tang lễ ba của con tôi đương nhiên tôi sẽ tham gia.”

Người phụ nữ cũng không tức giận, sờ bụng cười, dịu dàng nói.
Tuy nhiên, khi cô ấy nói hai chữ “khỏe mạnh”, không biết cô ấy cố ý hay vô tình nhấn mạnh giọng điệu của mình, sự nhấn mạnh này khiến khuôn mặt Triệu Duyệt Hồng đang đứng bên cạnh biến sắc, gương mặt vốn già nua càng trở nên hung dữ.
Tất nhiên bà hiểu người phụ nữ đó nói gì, đứa con trai là nỗi đau của cuộc đời bà.
Trong mắt bà thoáng hiện lên một tia đau khổ, sau đó là hận ý đối với người phụ nữ đó.
“Trương Mỹ Na, con của cô có được sinh ra hay không, có thể nuôi được hay không là chuyện khác, đừng nói sớm quá!”
“Chao ôi, tôi sợ quá, vợ cả dọa giết con tôi sao.”
Trương Mỹ Na khoa trương vỗ ngực, sau đó thản nhiên trợn mắt nhìn bà ấy.
“Bà cho rằng đang đóng phim cổ trang sao, còn nuôi không nổi.

Vì tài sản của Nghĩa Văn, tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho nó, bà chỉ cần chừa lại phần của chúng tôi là được rồi, những chuyện khác bà không cần quan tâm.”
Triệu Duyệt Hồng bị thái độ kiêu ngạo của cô làm cho choáng váng, bà muốn nói gì đó khác, nhưng người đàn ông trung niên im lặng phía sau bà đã lên tiếng trước.
“Chị dâu, đừng nói lung tung, pháp y đã tới rồi, chúng ta giải quyết công việc trước đã.”
Triệu Duyệt Hồng trừng mắt nhìn ông ta, nhưng thay vì tranh cãi với Trương Mỹ Na, bà lại quay đầu về phía Thẩm Lưu Bạch.
“Không phải tôi đã nói người nhà không đồng ý khám nghiệm tử thi, hiện tại chúng tôi có thể đi chưa, khi nào thì trả thi thể của ông quỷ kia cho chúng tôi?”
Nghe câu hỏi của cô, Thẩm Lưu Bạch lắc đầu.
“Xin lỗi, tuy gia đình không đồng ý, nhưng vì khám nghiệm tử thi sơ bộ phát hiện vết thương không rõ nguyên nhân nên chúng tôi có lý do để nghi ngờ cái chết của nạn nhân là do con người gây ra.”

“Theo quy định của pháp luật, cơ quan cảnh sát chuyên môn có quyền cưỡng chế khám nghiệm tử thi đối với những tử thi không rõ nguyên nhân hoặc chết không tự nhiên.

Hôm nay tôi gọi điện bà đến là để thông báo về vấn đề này.”
“Cái gì? Cưỡng chế khám nghiệm tử thi? Tại sao?”
Bà Chu chưa kịp nói xong thì Vệ Nguyên ở bên cạnh đã bước tới thì thầm gì đó với bà ấy, bà ấy lập tức im lặng, trên mặt lộ ra vẻ bàng hoàng, bối rối.
Sắc mặt Chu Nghĩa Quân cũng có chút không tốt, dù sao ông ta cũng là người quen nhìn nét mặt người khác, ông đã sớm bình thường trở lại.
Ông muốn hỏi gì đó, nhưng bị Trương Mỹ Na đang ngồi trong góc cắt ngang.
“Cưỡng chế khám nghiệm tử thi sao? Hừ, vậy là cô sẽ giữ lại mẫu DNA đúng không? Sau khi con trai tôi chào đời, tôi sẽ đưa nó đi xét nghiệm quan hệ huyết thống, kẻo có người nói nó là đứa trẻ không rõ lai lịch, đến lúc đó tôi có thể đến tìm cô không?”
“Hoặc cô cho tôi một ít tóc, móng tay hay thứ gì đó?”
“Giữ lại cái gì? Các ngươi không phải người nhà của Nghĩa Văn, xử lý thi thể thế nào là do tôi quyết định!”
“Bác sĩ pháp y, tôi nói cho cô biết, nếu cô dám cho người phụ nữ này bất cứ thứ gì của Nghĩa Văn mà không được phép, tôi sẽ kiện cô mất chức!”
“Ồ, bà sợ cái gì? Không phải bà cho rằng đứa bé này là con của Nghĩa Quân sao? Tôi còn không sợ xét nghiệm bà sợ gì chứ? Có phải là bà giết người hay không, gấp gáp muốn hủy thi diệt tích như vậy, trước đó bà nói không muốn khám nghiệm tử thi tôi đã nghi ngờ bà làm rồi!”
“Cô nói bậy!”
Nhìn thấy bọn họ lại sắp cãi nhau, Cận Hải Dương đang đứng ở cửa ho khan một tiếng, sau đó anh chậm rãi bước vào.
“Ồn ào cái gì, đây không phải là cái chợ.”
Có lẽ bởi vì quá uy nghiêm, anh vừa đi vào đã làm dịu không khí, mấy người còn đang náo loạn vừa rồi cũng lập tức bình tĩnh lại.
“Các ngươi đều là người nhà của Chu Nghĩa Văn à, trong nhà còn có ai nữa?”
Nghe được câu hỏi của anh, bà Chu hung hăn nhìn Trương Mỹ Na một cái, không thèm đếm xỉa đến thân phận của cô ta mà thờ ơ nói.

“Ở nhà còn có mẹ chồng và con trai tôi.

Mẹ chồng tôi tuổi cao sức yếu.

Cả nhà không ai kể chuyện không may của chồng tôi với bà ấy”.
“Con trai tôi đang chuẩn bị đi du học, bây giờ chắc đang đi học.”
Cận Hải Dương gật đầu.
“Được rồi, người già không tới cũng không sao, lát nữa bà cho tôi thông tin liên lạc của con trai bà, tôi tìm người gọi cậu ấy qua.”
Triệu Duyệt Hồng nghe tin con trai Chu Tranh của mình bị gọi đến cục cảnh sát lập tức trừng lớn mắt.
“Nó còn nhỏ thì biết cái gì, liên quan gì đến nó.”
Bà cứng rắn nói, Cận Hải Dương vừa cười giải thích.
“Cậu ta phải đến, có chuyện liên quan đến cậu ta.”
“Lần này mời mọi người đến đây thứ nhất là muốn thông báo về việc cưỡng chế khám nghiệm tử thi, thứ hai là để mời mọi người hợp tác điều tra với chúng tôi.

Chúng tôi muốn biết đêm qua mọi người đã làm gì.”
Anh mỉm cười, không để ý bổ sung thêm một câu.
“Hay là nói cho tôi biết tại sao tối qua mọi người đều đến phòng làm việc của Chu Nghĩa Văn, hẹn tập thể sao?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN