Nghe anh nói như vậy, Thẩm Lưu Bạch vô cảm nhìn hắn một lát rồi xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Cận Hải Dương có vẻ còn chưa hết giận, đuổi theo ra ngoài gọi một tiếng, sau đó tức giận quay lại.
“Để cô chê cười rồi.”
Anh nhìn khuôn mặt Kha Tĩnh đã tái nhợt, có chút xấu hổ nói.
“Ồ, không có gì……”
Kha Tĩnh nhanh chóng cúi đầu, dùng giọng nói yếu ớt đáp.
“Chỉ là…Chỉ là đã lâu không gặp…Mà thôi, không có chuyện gì…Không cần phải căng thẳng như vậy…”
Cô ta dường như đang khuyên Cận Hải Dương, nhưng lời nói của cô ta không có tự tin, giọng nói càng lúc càng nhỏ, những từ cuối nghe không được rõ lắm.
Cận Hải Dương híp mắt nhìn cô trong chốc lát, giống như oán giận nói.
“Cô Kha, không phải tôi nói chồng cô, hai người kết hôn nhiều năm vậy mà không có con, có phải là đang né tránh chuyện gì không?”
“Vụ vừa rồi cô cũng có mặt.
Có phải cô đã gây ra hiểu lầm lớn rồi không? Tôi nghi ngờ có phải chồng cô yêu thầm Tiểu Bạch nhà tôi không, còn để con gái trở thành bản sao của Tiểu Bạch, tôi nghĩ đến liền thấy khó chịu…”
Câu anh chưa nói hết, đã bị Kha Tĩnh ngắt lời.
Cô ta đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về khuôn mặt oán giận của Cận Hải Dương, lạnh lùng nói.
“Cảnh sát Cận hiểu lầm rồi, chồng tôi không phải người như vậy, trước kia tôi là học sinh của anh ấy, tôi hiểu anh ấy rất rõ.”
“Nếu không có việc gì nữa, tôi xin đi trước, công ty còn có việc chờ tôi xử lý, y vọng mọi người nhanh chóng làm rõ sự thật, trả lại trong sạch cho chồng tôi.”
Nói xong, cô ta xoay người đi ra cửa.
Cận Hải Dương cũng không ngăn cô, anh nhìn bước chân của cô ta có chút lảo đảo, cười ẩn ý.
“Đội trưởng Cận, để cô ta đi như vậy sao?”
Cao Đại Thượng có chút khó hiểu hỏi.
Biểu hiện của Kha Tĩnh rõ ràng là tin rồi, tuy rằng ngoài mặt cô ta biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, nhưng ngôn ngữ cơ thể không lừa người được, tâm trí cô ta đã rối loạn.
Khi tâm lý phòng ngự của một người sụp đổ thì phải tranh thủ thời gian xông lên thì sẽ có tác dụng bất ngờ, đó cũng là thủ thuật mà Cận Hải Dương giỏi nhất.
Chính lúc này, anh ta vừa ra trận đã thu binh, lại làm Cao Đại Thượng không hiểu được.
“Kha Tĩnh không giống những người khác, Đồ Hạo Nhiên là tử huyệt của cô ta, tuy rằng bây giờ tâm tình của cô ta có vẻ không tốt, nhưng một khi đã chạm đến lợi ích chủ yếu của cô ấy, cô ấy sẽ ngay lập tức phản công, đến luvs đó muốn hỏi cũng không dễ dàng gì.”
Cận Hải Dương lạnh lùng nói.
“Chi bằng gieo vài sự nghi ngờ trước trong lòng cô ấy.
Kha Tĩnh là người thông minh, trước kia không muốn nghĩ là vì không có ngoại lực k1ch thích cô ấy.
Chờ hạt giống nghi ngờ nảy mầm, chúng ta lại thêm chút hướng dẫn thì mọi chuyện sẽ trôi chảy thôi.”
Nghe anh nói vậy, Cao Đại Thượng gật đầu tán thưởng.
“Cho nên anh gọi giáo sư Thẩm đến k1ch thích cô ấy…Chiêu này cũng quá độc rồi, còn nói Đồ Hạo Nhiên yêu thầm giáo sư Thẩm, mười năm trước giáo sư Thẩm có bao lớn đâu……”
“Nhưng mà cô ta còn tin như vậy, khi yêu, phụ nữ liền trở nên không có lý trí, nói vậy mà cũng tin…”
Lời nói của anh ta mang theo sự mỉa mai, nhưng Cận Hải Dương lại không có ý nói đùa.
Nhìn vẻ mặt kia của Kha Tĩnh, chứng tỏ anh nói lung tung nhưng lại chọc đúng sự thật, nói cách khác, mười năm trước, Đồ Hạo Nhiên đã có ý với Thẩm Lưu Bạch, ngay cả Kha Tĩnh cũng biết.
Bởi vì không đạt được, cho nên đã nhận nuôi con gái, muốn bồi dưỡng cô bé thành Thẩm Lưu Bạch, trở thành thế thân của cô sao?
Vừa nghĩ đến Đồ Hạo Nhiên có loại tâm tư xấu xa đó với Thẩm Lưu Bạch, anh liền cảm thấy cồn cào trong lòng.
Đang suy nghĩ, Bùi Diệu bỗng nhiên đi đến, duỗi tay đưa qua vài tờ giấy.
“Đội trưởng Cận, Đồ Hạo Nhiên đột nhiên lấy ra hồ sơ này, anh xem chút đi.”
Đây là hồ sơ Đồ Hạo Nhiên nhận nuôi Đồ Giai Giai, trong đó có một tờ giấy khai sinh viết tay, chứng minh ngày sinh của Đồ Giai Giai, chứng minh là người ở huyện La Hoa, xã Đại Xuân, thôn Bạch Lộc, thời gian ghi là chín năm trước.
Tuy là bản sao nhưng trên đó có dấu sao y rõ ràng, ngay cả giấy cũng dùng loại giấy có tiếng ở xã Đại Xuân, thôn Bạch Lộc.
“Vậy thì…Nếu Đồ Giai Giai phát sinh quan hệ với Đồ Hạo Nhiên khi đủ 14 tuổi thì chứng tỏ là bé xuất phát từ tự nguyện, vậy vụ án này phiền phức hơn rồi…”
Bùi Diệu có chút lo lắng nói.
Nói xong, anh lại đưa thêm vài tờ giấy.
“Luật sư của Đồ Hạo Nhiên đã tới, anh ta yêu cầu chúng ta lập tức thả người, cho dù muốn tiếp tục điều tra cũng không thể giam giữ Đồ Hạo Nhiên…”
Cận Hải Dương nhìn hồ sơ trong tay, biểu cảm trên mặt trở nên nghiêm trọng hơn.
Đúng là hồ sơ này nằm ngoài dự liệu của anh, khi Thẩm Lưu Bạch giải phẫu thi thể đã nói Đồ Giai Giai là không thể hơn 12 tuổi.
Nếu Thẩm Lưu Bạch là nói đúng, như vậy này chứng minh hồ sơ này nhất định có vấn đề.
Đặc biệt, thứ này còn là do Đồ Hạo Nhiên mang theo bên người.
Dường như hắn biết mình sẽ phải đối mặt với tội trạng này, chẳng những làm Kha Tĩnh đưa sổ nhật ký của Đồ Giai Giai tới, bản thân còn cung cấp ra giấy khai sinh của Đồ Giai Giai.
So với hồ sơ không rõ ràng này, anh đương nhiên càng tin tưởng Thẩm Lưu Bạch hơn.
Nhưng mà nghi vấn này, bây giờ không thể lập tức tìm được đáp án.
Dựa theo chứng cứ hiện có, bọn họ thật sự không có cách để chỉ chứng Đồ Hạo Nhiên phạm tội.
Cái vỏ ngoài này dựng lên thật tốt, một lớp rồi một lớp, mỗi lần anh thấy mình đã bắt được đuôi của Đồ Hạo Nhiên, thì một khắc sau hắn lại thoát thân được, bản thân thì bị hắn dắt mũi đi.
Được lắm, rất thú vị.
“Tìm người làm thủ tục bảo lãnh cho hắn đi.”
Cận Hải Dương đem sổ nhật ký và hồ sơ khai sinh cho vào túi vật chứng, hướng tới Cao Đại Thượng và Bùi Diệu dặn dò.
“Ngày mai cậu cùng Bùi Diệu đi một chuyến đến địa chỉ này, coi thử xem của đống hồ sơ mà Đồ Hạo Nhiên lấy được ở đâu.”
Khi quay lại phòng thẩm vấn, Đồ Hạo Nhiên vẫn ngồi ở chỗ cũ, vẻ mặt lạnh lùng không có chút biểu cảm, dường sự chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Tôi có thể đi rồi đúng không, đội trưởng Cận?”
Hắn tươi cười, thong thả ung dung nói.
“Có thể, nhưng mà anh nhớ tuân thủ quy định của người được bảo lãnh, khi cần gọi anh đến anh nhất định phải đến.”
Cận Hải Dương cười như không, lại thấy hắn cũng cùng lúc nhìn lại, trong mắt mang theo sự khiêu khích không hề che giấu.
“Yên tâm, tôi là công đân tuân thủ pháp luật.”
Đồ Hạo Nhiên gằn từng chữ một.
Tuy trên mặt hắn vẫn mang theo ý cười, nhưng nụ cười này không chạm đến mắt.
Giờ phút này, vốn hiền lành, tao nhã như đang đeo một chiếc mặt nạ cực kỳ quái dị, trông rất kỳ lạ không thể tả nổi.
“Từ nơi này đi ra ngoài tôi sẽ có được cuộc sống mới, vòng luân hồi mới sắp bắt đầu.”
“Nhưng mà tôi nghĩ đây là lần cuối tôi đến đây gặp anh, anh không có cơ hội đưa tôi đến đây nữa đâu, cảm giác thất bại chắc là không dễ chịu.”
“Người giống như anh vốn không xứng ở bên cạnh cô ấy, anh thua xa cô ấy, chỉ biết ở phía sau kéo chân cô ấy.”
Hắn nhẹ nhàng cười nói, đưa tay làm động tác trong im lặng.
“Cận Hải Dương, anh thua rồi.”.