Cô Ấy Là Để Sủng ( Phần 2) - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
301


Cô Ấy Là Để Sủng ( Phần 2)


Chương 6


” Tâm.”

Dạ Nhi Nhi đưa tay vuốt gương mặt Đông Tâm đang ngủ say. Dạ Kỷ Thành đứng dựa cửa, nhìn cả hai.

” Anh ấy ngủ rồi à? ” Dạ Kỷ Thành hỏi.

Dạ Nhi Nhi gật đầu, lấy khăn lau mặt cho Đông Tâm, sau đó kéo mền lên đắp cho anh, nhẹ nhàng kéo Dạ Kỷ Thành ra ngoài..

Đông Tâm nhiều lần chạy đến đây, mỗi lần đều tìm cô, rất thất thường, nhiều lần như thế đều để cô vỗ về như đứa bé rồi ngủ say. Cuối cùng cô cũng chẳng hiểu anh xảy ra chuyện gì, đều hỏi anh thì anh không nói, cô biết tính anh, có vặn họng anh cũng không hé nửa lời.

Dạ Nhi Nhi cũng chỉ biết thở dài. Chỉ duy nhất trong năm, Đông Tâm sẽ có một ngày yếu đuối như đứa trẻ, luôn cần ai đó bên cạnh mình.

Cho dù Đông Tâm ngoài kia lạnh lùng đến đâu, khi ở cùng cô, anh sẽ là người đầy ấm áp, ôn nhu và biết quan tâm lo lắng đến chu đáo mà hoàn mỹ không nói nên lời.

Đông Tâm cũng là con người bình thường, anh làm gì tạo mãi được vỏ bọc bên ngoài chứ?

Sáng hôm sau.

Đông Tâm ngủ dậy, anh nhận ra mình đang ở trong phòng của cô. Anh đưa tay gãi đầu, anh lại đến đây nữa rồi.

Dạ Nhi Nhi lúc này đi vào, thấy anh đã dậy cũng lên tiếng:” Anh ngủ chút đi, dù sao hôm nay cũng được nghỉ mà.”

Đông Tâm đưa tay kéo cô vào lòng, anh ôm lấy cô.

” Anh lại phiền em rồi.” Anh bảo.

Dạ Nhi Nhi nhìn anh bật cười. Bộ dạng mới ngủ dậy của anh cũng rất ngớ ngẩn đấy.

Nhưng mà vẫn đẹp trai là được.

” Bình thường anh chăm sóc em như vậy, lúc anh buồn em phải bên cạnh anh chứ.” Dạ Nhi Nhi bảo.

” Nhi.” Đông Tâm lại gọi tên cô. Không hiểu sao anh rất thích gọi tên cô, một chữ cũng Nhi, hai chữ cũng Nhi.

Cứ như thói quen, một thói quen hết sức khó bỏ.

Dạ Nhi Nhi chỉ cười:” Được rồi, anh đi đánh răng và tắm đi. Đêm qua trên người anh nồng nặc mùi rượu đó.”

Nói rồi cô đẩy nhẹ anh ra, quay lưng đi.

Đông Tâm nhiều lúc tùy hứng ở lại Dạ gia. Mà thật ra Dạ gia và Đông gia anh thích nơi nào thì ở, thích ngủ ở đâu thì ngủ. Nên ở đâu cũng có đồ cá nhân và quần áo của anh.

Đông Tâm dùng thẳng nhà tắm của cô, Dạ Nhi Nhi cũng chu đáo để sẵn đồ ở đó, anh ngâm mình trong nước, thở dài đầy mệt mỏi.

Xuống nhà, Dạ Kỷ Thành đang ngồi ở sofa, thấy anh đi xuống lên tiếng bảo:” Anh thức rồi à.”

” Ừm.” Đông Tâm đáp.

” Anh vào ăn sáng đi.” Dạ Nhi Nhi lúc này đi ra.

Hôm nay cô đích thân xuống bếp nấu đồ ăn sáng cho cả nhà đó nha. Biết Đông Tâm sẽ thức dậy muộn nên cô cũng chuẩn bị trước.

” Em nấu à?.”

Vừa thử một miếng, Đông Tâm liền nhận ra không phải mẹ Doãn Chy nấu.

” Ừm.” Dạ Nhi Nhi bảo, ánh mắt nhìn anh, đang đợi anh phát biểu cảm nghĩ.

Cô không giống như mẹ mình, cái gì cũng đảm đang và thục nữ. Thật ra nấu ăn cũng không phải sở trường của cô, để nấu mà ăn được cô cũng khổ công lắm đó nha.

Mà vấn đề chính…cô muốn nấu cho Đông Tâm ăn sau này.

Sau này…

Cô…

” Ngon lắm, tay nghề em khá hơn rồi.” Đông Tâm thốt lên.

Ánh mắt của cô tràn đầy hy vọng đặt lên người anh. Nếu không nói gì có lẽ mặt cô sẽ như đưa đám luôn mất.

” Vậy sao…em vui quá.” Dạ Nhi Nhi đầy hào hứng, cô kéo ghế ngồi xuống..

” Chị hai rất khổ công cả buổi sáng đấy.” Dạ Kỷ Thành đi vào nói.

Đông Tâm nghe thấy mỉm cười.

” Em…em…ai mượn em nói.” Dạ Nhi Nhi nhìn em trai mình, bị nói lộ rõ, cả mặt cô đều đỏ ửng lên.

” Không phải chị quyết tâm nấu chủ yếu cho anh Tâm ăn à?.” Dạ Kỷ Thành mở tủ lạnh, vừa lục lọi vừa bảo.

Đông Tâm bật cười, còn Dạ Nhi Nhi đỏ mặt như cà chua, ngượng ngùng đến mức đưa tay lên che mặt lại.

” Em nói hai người đấy. Mau chóng kết hôn đi, em đợi từ bé rồi, bây giờ em cũng lớn rồi bắt em đợi đến khi nào mới uống được rượu mừng của anh chị đây?.”

” Em cũng muốn bế cháu lắm rồi, anh chị nhất định phải sinh nhiều một chút, một đội bóng cũng được, lúc đấy em nuôi giúp cho.”

” Em không ngại đâu.”

” Sao đấy?.”

Đông Tâm nhìn Dạ Nhi Nhi nằm lăn qua lăn lại trên giường, những lời của Dạ Kỷ Thành lúc nãy làm cô ngại đến đỏ mặt hết cả rồi.

” Không…không sao…”

Cô vùi mặt vào gối đáp. Cái gì mà kết hôn? Cái gì mà sinh con thành một đội bóng? Sinh nhiều một chút để Dạ Kỷ Thành nuôi giúp? Cô là con người, có phải cái máy đẻ đâu mà bắt cô sinh nhiều như vậy chứ?

Còn nữa…chưa…chưa chắc Đông Tâm sẽ kết hôn với cô.

Đông Tâm đi đến chỗ Dạ Nhi Nhi, anh đưa tay lật người cô lại, kéo gối ra khỏi tay cô.

” Tâm…Tâm…”

Cô ngại ngùng, anh liền nhanh tay giữ chặt hai tay hai bên, không cho cô che mặt lại.

” Em đang ngại đấy sao?.” Đông Tâm hỏi..

” Em…em…” Dạ Nhi Nhi lấp bấp.

Đúng là từ nhỏ cả hai cùng nhau lớn lên, nhưng mà…

Tình cảm lẫn mối quan hệ của cô và Đông Tâm, cả hai chưa từng nói rõ ràng.

Là tình cảm gì, mối quan hệ gì, sau này ra sao. Tất cả chỉ là mập mờ.

” Em còn ngại gì nữa?.” Đông Tâm ghé sát tai cô, thủ thỉ.

” Em…em…”

Dạ Nhi Nhi không thốt lên từ nào nỗi nữa. Anh…anh đến gần như vậy làm gì, còn nói sát tai cô.

Làm…làm cô rùng cả mình lên mất rồi!!

” Nhi, đến cả việc thay tã cho em lúc nhỏ anh cũng làm.”

” Vậy thì bây giờ việc lấy em làm vợ anh cũng không ngại đâu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN