Cô Ấy Là Để Sủng ( Phần 2) - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
308


Cô Ấy Là Để Sủng ( Phần 2)


Chương 9


Đêm, Dạ Kỷ Thành ung dung đi dạo dưới phố. Chị hai đã qua bên nhà Đông gia rồi, ba mẹ thì đi du lịch, để cậu em trai này cô đơn lẻ bóng thật buồn đấy nha.

Dạ Kỷ Thành đi ngang một con hẻm, nghe thấy tiếng đánh nhau liền dừng chân, cậu từ từ tiến vào xem chuyện gì.

Trước mắt cậu là một cô gái đang đạp lên đầu người đàn ông nằm bẹp bên dưới.

” Lần sau còn dám ức hiếp bọn nhỏ không?.” Lợi Uất Chi hung hăng bảo.

” Không…không dám…xin cô tha mạng…”

” Biết điều là tốt.” Lợi Uất Chi nói xong ngẩn cao mặt rời đi, nhìn thấy Dạ Kỷ Thành đang đứng ở trước, cô liếc mắt nhìn cậu.

” Nhìn gì?.” Lợi Uất Chi nhìn Dạ Kỷ Thành hỏi.

Dạ Kỷ Thành có chút đơ ra. Loại con gái gì đây chứ?

Lợi Uất Chi đi đến một đoạn, nhìn thấy hai đứa nhỏ đang cúi mặt, có lẽ đang buồn vì bị hai tên lúc nãy cướp mất tiền của mình.

” Nè.” Lợi Uất Chi đưa cho hai đứa nhỏ một phong bì dày cộm.

Đây là tiền của Lợi lão gia nào đó. Dù gì đồng tiền này cũng chẳng tốt lành gì, cô cũng nên đem đi làm từ thiện để tích một chút đức.

” Giữ cho kĩ, đừng để bọn chúng cướp nữa, hiểu chưa?.” Lợi Uất Chi xoa đầu đứa bé trai.

” Chị…chị gái…”

” Nhiều…quá…” Đứa bé trai nhìn cô.

” Không sao, chị cho em hết, mau mua gì cho em gái ăn đi.” Lợi Uất Chi dịu dàng bảo, nói xong cô đứng dậy rời đi.

Dạ Kỷ Thành đứng đằng đó nhìn thấy, cậu im lặng..

Thì ra đánh nhau chỉ để giúp hai đứa bé này sao?

Không lẽ bây giờ thốt lên cô gái này thật thú vị?

Không không, ai lại làm thế.

” Mình tên Thành chứ đâu tên Phong.” Dạ Kỷ Thành nhún vai, sau đó quay lưng rời đi.

Đông gia.

Sau khi bị sốc toàn tập thì cô ở lại Đông gia dùng bữa tối cùng mọi người, dùng bữa tối xong, Đông Phương và Tố Diên cũng liền lập tức bày trò, năm lần bảy lượt chuốc say Dạ Nhi Nhi để cô ngủ lại cùng Đông Tâm.

” Ba mẹ thật tình.” Đông Tâm lắc đầu, lấy khăn ướt lau mặt cho cô.

Dạ Nhi Nhi đã say bí tỉ, cô nằm trên giường, gương mặt đỏ ửng cả lên, nhìn trông có vẻ rất…

Đông Tâm liền đưa tay đánh lên mặt mình một cái.

” Không được làm chuyện thất đức như thế.” Anh lẩm bẩm.

Bên ngoài, Đông Nhiễm nhìn và nghe lén qua khe cửa. Thấy hành động của anh hai mình, cô liền đưa tay đánh mình một cái.

” Bình tĩnh, mày đừng manh động mà xông vào đó đánh anh hai.” Đông Nhiễm lẩm bẩm.

Ông anh hai này, lúc cần thật thà thì không làm, lúc không cần thì lại thật thà thái quá?

Có phải đàn ông cho dù tài giỏi thông mình đến đâu, chỉ cần tìm thấy tình yêu của đời mình liền trở nên ngu ngốc không?

Mà anh hai của cô…

Đã ngu ngốc bao nhiêu năm rồi chứ?

” Thật tình.” Đông Nhiễm thở dài, nhẹ nhàng kéo cửa lại rồi rời đi.

Cũng chẳng có chuyện vui vẻ gì để xem, cô nên về phòng thì tốt hơn.

Thức khuya da xấu lắm.

Sáng hôm sau.

Dạ Nhi Nhi vẫn đến công ty như thường, chỉ là uống hơi nhiều, đầu óc có chút choáng váng.

Nhưng không sao, dăm ba cái rượu bia này làm gì khó dễ được cô chứ?

Dạ Nhi Nhi này rất mạnh mẽ đó nha.

” Nhi.”

Đông Tâm đâu ra thình lình xuất hiện đứng trong phòng làm việc của cô, mọi người xung quanh liền im phăng phắc, ánh mắt đều dồn lên cả hai.

Dạ Nhi Nhi thấy anh liền giật cả mình, cô đứng dậy, xém chút đứng cũng không vững nỗi.

” Anh…anh…”

” Anh sợ em đau đầu nên đem thuốc đến.” Đông Tâm đặt hai vĩ thuốc xuống bàn làm việc của cô, dịu dàng bảo.

” Đêm qua em uống nhiều như vậy…có phải…”

Anh chưa nói hết câu, Dạ Nhi Nhi liền nhón chân lên đưa tay bịt miệng anh lại, liền nhìn mọi người đầy khó xử, nhanh chân kéo anh ra khỏi phòng làm việc.

Mọi người liền tụ tập lại, xì xì xào xào.

” Có nghe rõ không?.”

” Nghe rõ chứ.”

” Lúc nãy Đông tổng bảo là đêm qua đó…”

” Là đêm qua…”

” Khụ…”

Tiếng trưởng phòng vang lên, đứng nhìn đám nhân viên đang tụ tập xì xào bàn tán.

” Trưởng…trưởng phòng…”

Mọi người liền hốt hoảng, nhanh chóng trở về chỗ ngồi.

” Sao không nói tiếp?.” Ông nhìn mọi người.

” Kể tiếp đi, Đông tổng và Nhi Nhi có tiến triển gì à?.”

Ông cũng muốn hóng hớt một chút mà?

” Trưởng phòng.”

” Anh…anh bị điên hay sao…” Dạ Nhi Nhi kéo anh vào thang máy, lấp ba lấp bấp nhìn anh.

Đông Tâm liền mỉm cười, một tay ôm lấy eo cô làm chuyện mờ ám.

” Này…đây là công ty đó…” Cô muốn đẩy anh ra, cuối cùng bị anh giữ chặt lại.

” Anh muốn hôn em.” Đông Tâm thủ thỉ.

” Trong…trong đây có camera đó…” Cô nói nhỏ, đã ngại ngùng đến đỏ chín mặt như cà chua rồi.

” Như vậy lại càng kích thích.”

Nói xong, Đông Tâm cúi xuống, chiếm lấy môi của Dạ Nhi Nhi.

Phòng quan sát.

” Tôi không thấy gì hết, tôi không thấy gì hết.”

Tất cả nhân viên đều đưa tay lên che mắt lại. Bảo là che mắt, nhưng đều hé ra một chút để nhìn cho kĩ.

Đông tổng đang hôn lấy Dạ Nhi Nhi trong tháng máy kia kìa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN