Cô Ấy Là Fan Của Tôi (Suga BTS)
Chương 3: Min Yoongi bị ốm rồi....
Khoảng một tuần sau khi tham gia chương trình (.) chả hiểu sao Yoongi bị sốt cao rồi ốm lê lết qua ngày này sang ngày khác. Bang tan và cộng đồng A.R.M.Y rất lo lắng cho anh. Đặc biệt là ngay sáng ngày mai BTS sẽ bay sang Nhật Bản, họ sẽ biểu diễn tại sân khấu ca nhạc Tokyo. Mà với tình trạng sức khỏe hiện tại, Yoongi không thể đứng trên sân khấu được. Vì thế để đảm bảo cho Yoongi, BTS quyết định bỏ anh ở nhà và vẫn tiếp tục đi diễn tại Nhật Bản.
Hôm ấy, từ 3 giờ sáng BTS đã phải dạy và chuẩn bị đồ đạc cho chuyến bay sang Nhật Bản. Jimin ở chung phòng với Suga nên cậu soạn đồ đi lại rất cẩn thận, nhẹ nhàng không để Suga tỉnh giấc. Jimin, là vì cậu lo cho Suga bị bệnh, muốn anh nằm ngủ lâu một chút cho mau khỏe. Lúc Suga thức giấc trong kí túc xá chỉ còn mỗi anh, Yoongi rất giận vì họ dám đi mà không chào anh một tiếng. Anh lấy điện thoại và điện ngay cho Jimin:
– Alo…- Jimin bắt máy. Không chờ anh nói gì thêm, Yoongi đã nhảy ngay vào miệng anh, quát:
– Sao mấy người dám đi mà không nói với tôi một tiếng vậy??
– Hyung bình tĩnh đi được không- lớn tiếng bật lại- tụi này lo cho hyung, muốn hyung được nghỉ ngơi mới không dám đánh thức hyung dạy đó!
– Ơ… thế à?- hạ giọng, Suga không những không còn giận mà còn thấy cảm động nữa, được mấy đứa em với anh cả quan tâm, lo lắng thật là hạnh phúc quá.- Anh xin lỗi… vậy mọi người đã tới sân bay an toàn chưa?- Suga hỏi han, đồng thời chuyển đề tài cho đỡ ngượng.
– Tụi em đến rồi, máy bay chuẩn bị cất cánh, nên em cúp máy đây.
– Ừ… À mà nhớ tới đó thì gửi lời xin lỗi và lời chào của anh tới mấy bạn A.R.M.Y bên đó đấy!
” Khổ thân hyung ấy, nhớ A.R.M.Y lắm luôn, đợt này không được gặp mấy bạn ở Tokyo chắc tiếc lắm”- Jimin nghĩ thương cho Suga rồi nói:
– Rồi rồi. Hyung lo dưỡng bệnh đi đó, đừng quên uống thuốc đấy.
– Anh mày có phải trẻ con đâu mà nhờ chú dạy dỗ đâu đấy. Thôi anh cúp máy đây.
” tút..tút..tút”- Mới nghe Suga nói đến đấy, thằng nhỏ đã vội vượt mặt anh già bằng việc cúp máy trước.
– Ầy… cái thằng nhóc này!!- giơ điện thoại ra trước mặt, cắn môi rồi lẩm bẩm với cái màn hình tối thui của điện thoại. Song, Suga lại ho – đang còn bệnh mà… TT
Suga rất biết cách dưỡng bệnh cả ngày anh chỉ ăn, ngủ và nằm lăn lóc với cái điện thoại cầm trên tay.
Từng tiếng buồn chán trôi qua……. Tối hôm ấy………
Yoongi mở livestream của buổi ca nhạc BTS tham gia ở Tokyo để xem. Trong líp khán giả và A.R.M.Y cổ vũ rất nhiệt tình, sân khấu rất lớn chắc ước chừng khoảng 1500 khán giả. Yoongi càng tiếc, càng tủi thân, càng nhớ fan hơn. Yoongi thầm ức: “Mấy thằng đó trong khi chúng nó ở đó biểu diễn cho A.R.M.Y trên một sân khấu lớn thì mình ngồi đây, trong cái kí túc xá này!!!”. Anh xem Bang tan biểu diễn được 2,3 phút vì ghen tị quá nên tắt luôn, không muốn xem nữa, anh nằm phịch xuống giường, nhìn lên trần nhà, hét:
– A.R.M.Y!!! Mình nhớ các bạn quá!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! AAA…..!!!!!
Bỗng có thông báo từ message trên điện thoại. Ảnh đại diện của Army xuất hiện trên màn hình, Suga nhấp vô mở tin nhắn:
Army: àn nhon Sugaoppa! *icon trái tim*
Yoongi: Chào em, có chuyện gì sao?
Army: Oppa đã thấy khá hơn chưa? Còn sốt không?
Yoongi: Em biết tôi bị bệnh sao?
Army: Sao anh lại hỏi thế. Em là fan của anh đó nha! Chả nhẽ idol bị bệnh mà em không biết sao? Em còn biết chắc oppa đang nằm ì một chỗ bấm máy điện thoại cơ.*icon lêu lêu* ( ai đã là A.R.M.Y thì sẽ quá thấu hiểu tính lười của cục đường nhà BTS)
Yoongi bị nói trúng tim đen, vội ” có tật giật mình” mà bật khỏi giường, ngồi dạy cho chỉnh tề, rồi nhắn:Em giỏi quá nhỉ, làm thầy bói được rồi đấy. Mà tôi cũng đỡ hơn nhiều rồi nên đừng lo nữa.
Army: Yoongi có tiếc vì không được đến Nhật Bản lần này không?
Yoongi: Đương nhiên có rồi. Lần này diễn ở sân khấu lớn, sẽ rất nhiều A.R.M.Y tới không biết có giận tôi không?
Army: Em biết Yoongi quan tâm đến fan tụi em nhưng không được vì vậy mà không biết chăm sóc bản thân đâu đấy. Yoongi còn để bị bệnh nữa là tụi em sẽ giận anh thật đó.
Yoongi: Tôi biết rồi mà, tôi lớn hơn em 5 tuổi lận đó, đừng có dạy dỗ tôi.
Army: Vâng.. vâng *icon lắc đầu*
Yoongi: Mà em không phải học bài sao? Có thời gian nhắn tin với tôi?
Army: Chả là sáng nay trường em tổ chức thi văn nghệ nên buổi chiều được nghỉ em đã xử lí chỗ bài tập rồi, mà biết Yoongi đang ở một mình rảnh rỗi nằm lê lết nên em lên nhắn tin với anh.
Yoongi: Em lại nói tôi thế, tôi bắt đầu nghi ngờ danh tính A.R.M.Y của em đó!
Army: 100% là A.R.M.Y mà, oppa biết không, sáng nay tụi em còn nhảy bài Fire để tham gia dự thi đó! Em thủ vai Suga nhé!
Yoongi: Thật sao? * icon OHH*( cụ bắt đầu đu theo tuổi teen)
Army: Thật chứ ạ! Bằng chứng nè: *đính kèm video.*
Yoongi vội nhấp vào xem hết đoạn video đó từ đầu tới cuối, thấy lớp Army nhảy rất đẹp, đều. Mặc dù là con gái, Army thủ vai anh rất tốt, biểu hiện khi nhảy cũng giống anh làm Yoongi cảm thấy thực sự thích thú. Xem xong, anh nhắn lại với Army: Chà.. mấy em giỏi thiệt ha.
Army: học Min thiên tài đó. Hí hí. Hồi còn đi học Yoongioppa có hay tham gia các hoạt động văn nghệ của trường không?
Yoongi: Cũng có nhưng hồi ấy chỉ được đứng nhảy phụ thôi, với lại đâu được nhảy những bài như vầy.
Army: Ồ… Không sao cả vì là Min Yoongi nên dù có đứng ở chỗ nào cũng vẫn sẽ nổi bật.
Min Yoongi lại tự kỉ cười, anh hỏi: Mà Army đang học trường nào vậy?
Army: Em đang học ở trường Đại học nghệ thuật (.) khối A1 đó anh.
Yoongi: Chà… trường đó cũng tốt lắm đó. Khối A1… vậy là em chuyên quản lí à?
Army: Vâng.
Yoongi: Em xinh như vậy sao không vào khối nghệ sĩ, không thấy tiếc sao?
Army được bias trong mơ khen thì đỏ tía tai mặt mũi. Mặc dù thực tế cô đang ở trong phòng một mình.
Army: Nhưng em đâu có tài năng gì đâu. Với lại được làm quản lí sát cánh bên Idol mới là ước mơ của em.
Yoongi: Nếu là ước mơ thì anh sẽ ủng hộ em. Cố gắng lên!
Army (cười-hạnh-phúc): Em cám ơn*icon cười* Oppa đã ăn gì chưa?
Yoongi: Rồi, tôi ăn một bát mì đen rồi… Thế còn em?
Hội thoại tin nhắn cứ thế tiếp diễn, Suga đã quên phần nào việc buồn chán, tiếc nuối vì không được dự đêm ca nhạc lần này. Nói thực anh đã chán lắm rồi, may có Army lên trò chuyện mới cảm thấy được quan tâm hơn. Hai bên say sưa nhắn tin tới quên thời gian. Nội dung tin nhắn thì rất đơn giản, họ chỉ hỏi về sở thích, cuộc sống xung quanh nhưng không có câu hỏi nào vượt quá giới hạn của nó, không chạm đến đời tư của bất kì ai nên Suga cũng rất thoải mái vì thường kể cả trong phỏng vấn anh cũng bị vặn vẹo bằng những câu hỏi đời tư khiến anh rất khó chịu.
Mải nhắn tin, bây giờ Suga mới nhận ra… 11 giờ rồi. Anh thầm suy nghĩ cho cô fan nhỏ “Aì đã 11 giờ rồi, sao nhỏ chưa off nhỉ? Có phải tại mình không ta?”
Nghĩ rồi, Yoongi nhắc:Thôi tôi off đây cũng muôn rồi đó, em cũng ngủ đi chớ!
Army: Em vẫn muốn nói chuyện thêm mà. Oppa thấy phiền à?
Yoongi: Ừ, phiền lắm! Tôi nghỉ đây, em cũng ngủ đi.
Army: Đồ xấu tính có thể phũ phàng với em vậy sao?
Yoongi: Tôi không đùa đâu, em phải nghỉ đi đó.
“Rõ ràng là đang lo lắng cho fan mình mà. Oppa rõ là…”- Army tự bĩu môi phồng miệng khó chịu: Vâng vâng.. vậy bai bai oppa. Mai em sẽ nhắn tin làm phiền anh nữa. hí hí* icon trái tim*
Yoongi * tự kỉ cười*: Được rồi rồi ngủ đi.
Suga mắt không dời điện thoại chờ… 10 giây sau, message của Army chuẩn sang trạng thái office, anh thở phù, “quăng” nhẹ cái điện thoại xuống bàn vươn vai ngả lưng vào ghế sofa. – Ring, ring, ring….- Mới buông máy ra, chưa gì đã đổ chuông. Ai đó đã gọi điện cho Suga, anh với tay cầm máy. Là Jimin, anh nhấp nút trả lời giọng khó chịu: Alo, có chuyện gì mà gọi?
– Aigo- Jimin bực bội- Cái hyunh này thật là, còn chuyện gì nữa sao? Tụi này đang lo lắng nên mới điện hỏi thăm hyung đó.
– Tôi chưa có chết, vậy được rồi mọi người nghỉ ngơi đi, anh cúp máy đây- click- tút… tút…tút..
Jimin giật mình, đưa điện thoại ra trước mặt một cách ngờ vực, Jungkook đi ngang qua, dừng lại hỏi:
– Hyung ấy sao rồi?
– Đang nói chuyện tự dưng cúp máy. Anh mày đã kịp nói gì đâu.
– Vậy thì lạ thật- Kookie ngồi xuống cạnh Jimin- Bình thường thì sau khi diễn xong, đã gọi cho tụi mình hỏi han đủ thứ, nay đã chủ động gọi về còn cúp máy.
– Làm sao mà đoán được Suga hyung chứ! Thôi đi nào- Jimin đứng lên chỉnh lại cổ áo rồi gọi Kookie chuẩn bị ra xe về khách sạn nghỉ ngơi, mai về nước.
Yoongi ở nhà và anh cũng đã đi ngủ………
—————————————————————————
Ngày hôm sau…..* tại Kí túc xá của BTS*
– Ring.!- chuông báo của message. Suga từ giường với tay tới cái bàn sát cạnh, nơi điện thoại anh “trú ngụ”, mắt vẫn nhắm nghiền, trán xuất hiện những nếp nhăn khó chiu. Lại là Army, cô chào: Hello, Sugaoppa ( đã chuyển từ àn nhon sang hello)
Suga bức bối vì vỡ giấc mộng đẹp, mắt nhắm mắt mở anh cố gắng hồi đáp tin nhắn: Sao mới sáng sớm em đã làm phiền người ta vậy, không phải đi học sao?
Army: Sáng sớm??? Bây giờ đã 11 giờ rồi mà, em vừa đi học về. Oppa đừng nói bây giờ anh mới dậy đó nhá *icon hốt hoảng*
Yoongi đần người, hình như anh vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh vuốt cho điện thoại quay về màn hình chính, nhìn vào giờ…. 11 giờ 12 phút! Yoongi trợn mắt, thoát khỏi trạng thái mơ mộng, bật dậy bất thình lình ( cụ à Army đâu có thấy cụ làm gì đâu mà giật nảy lên thế). Yoongi vuốt mặt lại 2-3 lần rồi cận thận nhắn lại: Không có, tôi dạy lâu rồi.
Army: Thật sao?* icon nhìn đểu*
Yoongi: Army hôm nay học thế nào?- cố gắng chuyển đề tài mong tránh sự nghi ngờ của cô fan nhỏ.
Army: Cũng bình thường ạ, oppa ăn sáng chưa- vẫn có ý vặn vẹo ” oppa không thoát được đâu”
Yoongi: Tôi dạy từ 5 giờ sáng ( au lạy) đương nhiên là ăn rồi.
Army: Vậy sao *icon ohh*
Yoongi cảm thấy như con mồi bị dồn nét vào tường, anh thẳng thắn nhắn lại: Nè, em đừng nghi ngờ tôi nữa được không* icon tức giân*
Arny: Vâng.vâng… Thế trưa nay oppa định ăn gì?
Yoongi: Tôi cũng đang đi ăn trưa, cũng đến giờ rồi, em không đi ăn sao?
Army: Em tính lên chào anh một tiếng, rồi cũng đi, vậy chào anh nhé! Chúc oppa có bữa trưa ngon miệng.
Nhắn cái Army cũng off liền…. Yoongi thở phù nhẹ nhõm như mới thoát tội. Anh xuống khỏi giường, vệ sinh cá nhân và đi mua đồ ăn, đương nhiên là để ăn trưa.
Ăn xong, cũng 12 giờ, Yoongi tính đi ngủ trưa mà không ngủ được nữa ( nếu ngủ được sẽ không phải người, ảnh vừa ngủ hơn 10 tiếng liên tục đó). Anh nằm trên giường bồn chồn mãi thi thoảng ngó cái điện thoại chờ tin nhắn làm phiền của Army nhưng không có. Thấy dấu báo online nhưng không thấy tin nhắn nào, Yoongi rất bức bội anh thấp thỏm và thấy khó chịu quá. Một mặt rất muốn bắt chuyện cho vui chứ giờ nằm không thì bị chán mòn mà chết mất, một mặt thì lại ngại.( tui mắc mợt). Cuối cùng, Yoongi cũng quyết định nhắn hỏi: Em còn online không?
– Có – tin phản hồi có như chớp mắt, quả là cô hoạt động từ nãy giờ.
Yoongi: Vậy sao không nhắn tin cho tôi?( Tại sao cô ấy phải nhắn tin cho anh!!!!)
Army thành thật: Tại em sợ làm phiền oppa đang ngủ trưa?
Yoongi: À.Tôi thường không ngủ trưa để làm việc đó.
Army: Vậy oppa đang bận làm việc nhỉ?
Yoongi: À. Tôi vừa mới xong. Em đã ăn trưa chưa- cố níu người ta ngồi nhắn tin với mình cho đỡ buồn.
Army: Rồi, trưa nay em đã……..
Army và Suga lại bắt đầu trò chuyện với nhau, đương nhiên là hội thoại đơn giản trong sáng giữa fan và Idol. Họ cũng vậy, cũng giống như cuộc hội thoại đó, chỉ là fan và Idol không hơn không kém, không đặc biệt, không có hay không dám nghĩ đến thứ tình cảm xa hơn….. Vừa khéo trưa đó, Army không phải đi học, nên hai người cứ nhắn tin tù tì mấy tiếng lận.
———– chuyển cảnh————–
Sân bay Seoul, Hàn Quốc, bây giờ là 5 giờ chiều, chuyến bay của BTS từ Nhật Bản về nước đã hạ cánh an toàn. Mọi người nhanh chóng trở về kí túc xá để thăm sức khỏe Suga. Cả đoàn đã mua rất nhiều đồ mà chủ yếu là đồ ăn để bồi bổ cho người bệnh.
Về đến kí túc xá……
– Sugahyung à!!- Kookie đáng yêu gọi lớn sau khi cánh cửa kí túc xá được Jinhyung mở ra. Cậu phóng vào với hai tay túi đồ ăn thơm phúc. Nhưng không thấy ai trả lời, Kookie bắt đầu đi kiếm. Mọi người thì lo thu dọn đồ mình cái đã. Jimin gọi Kookie sau khi tìm được tung tích của Suga:
– Kookie, hyung ấy ở đây này!- chĩa tay về phía ghế sofa. Vâng Suga đang nằm ngủ ở đó, với cái dáng nằm bất diệt của mình.
– Suga hyung!!!- Hí hửng ph tới với nụ cười siêu cute.
Jimin và Kookie lay mãi mà Suga không phản hồi, chỉ nhăn mặt vài giây rồi lại êm ái ngay. Kookie hết cách rồi, cậu đưa hai túi cho Jimin cầm và dặn ” chớ có đụng vô” rồi cậu lùi lại 2,3 bước… rồi chay và xông thẳng vào người Min Suga trên ghế sofa.
– Á…- Suga bật dạy, thấy Kookie đang nằm đè lên người vội tức giận đẩy cậu ra xa, quát ầm lên:- Ai… cái thằng này… chú định giết anh đó à. Chú biết anh nhẹ hơn chú bao nhiêu không? ( tội vừa nhỏ vừa lùn) Au ui- mặt nhăn nhó thấy thương- cái lưng tôi- tiếp tục cằn nhằn- Nuôi nó lớn rồi nó đối xử thế này đây.
– Em có kêu mà hyung có chịu dạy đâu- Jungkook biện chứng.- Rõ là….- quay đi ” dỗi”
Yoongi nhìn thằng em bé bỏng, cơ mặt dãn ra không nhăn nhó khó chịu nữa, anh ôm cổ Kookie:
– Rồi rồi. Đi sang Nhật Bản vui không?
– Phải rồi – quên khuấy đi vụ “dỗi”- Em có mua quà cho hyung, thịt cừu nướng đó!- giật 2 túi từ tay Jimin ( khổ thân bé TT).
Suga đần mặt, anh nhìn Kookie một cách khó hiểu, lấy tay chỉ vào 2 túi:
– Cái này chú mua cho anh hay cho chú? Sao lại theo sở thích của chú vậy.
– Ơ.. thì em mua cho chúng ta, cho cả Jiminhyung nữa mà- kéo tay Jimin ngồi phịch xuống ghế – cho cả BTS và bố Bang nữa, hyung nhỉ? – hỏi ngọt Jimin.
Jimin cười, rồi quay sang hỏi Suga:
– Sao giờ này mà hyung còn ngủ lăn lốc vậy? Từ trưa tới giờ đó hả?
– Không mới ngủ.- nheo mắt ngáp.
– Cả trưa hyung làm gì mà giờ mới ngủ?
– Nhắn….- Suga tí nữa thì nói ra hết sự thật, sợ mấy thằng em nghĩ lung tung, anh nói dối- anh mày ngồi nghe nhạc với xem phim, thôi để anh đi rủa cái mặt rồi ra đây ăn với các chú.
Nói rồi Suga đứng dậy, đi vào nhà tắm…… Và có vẻ ai cũng nhận ra ảnh hết bệnh rồi. Cũng sau lần này, facebook của Suga mới liên lạc với Army nhiều tới thế. Trước đây, vì sợ phiền anh mà Army không dám làm gì. Nhưng giờ cứ thi thoảng cô lại nhắn tin hỏi han Suga, thi thoảng thôi và lần nào Suga cũng trả lời lại……
————————————-end chap 3——
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!