Cô Ấy Làm Loạn, Vì Tôi Cho Phép! - Chương 27: Bất Ngờ Thay Đổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Cô Ấy Làm Loạn, Vì Tôi Cho Phép!


Chương 27: Bất Ngờ Thay Đổi


– Cô và Hàng Hạo có quan hệ gì?

Mộ Kiêu có chút không hiểu, Hàng Hạo tuy hắn rất giỏi, nhưng tính cách lại vô cùng kì lạ. Hắn thông minh, cực kì thông minh, nói thẳng ra nếu hắn muốn thoát khỏi mật thất của Thất Uông Lang là đều rất đơn giản. Nhưng hắn lại không muốn! Nói đúng ra là “không muốn” đi ra ngoài. Hàng Hạo có những suy nghĩ kì lạ đến rợn người

Lần này, Nhược Uyển lại gọi Mộ Sa và Mộ Kiêu đi cứu hắn ta… Rốt cuộc, mối quan hệ giữa Nhược Uyển và Hàng Hạo là gì?

– Anh không cần quan tâm. Anh chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của tôi. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của anh. Cả anh và Mộ Sa, chỉ cần làm thêm hai việc. Sẽ được tự do

Nhược Uyển nói xong, xoay lưng lại với họ. Trước khi bước vào nhà thì cô còn nói vọng ra

– Tôi muốn thấy anh ta trước ba giờ chiều mai.

Mộ Kiêu nhìn theo bóng lưng khinh diễm kia, nội tâm có chút xao động. Người con gái này, xinh đẹp có, quyết đoán có, tàn nhẫn có, nham hiểm có… Ngay cả mị lực cũng bức người như vậy. Giọng nói trong trẻo, êm dịu… Làm người ta vừa say mê, lại vừa ghê sợ. Có lẽ, muốn dứt cũng không dứt ra được

– Anh hai, anh thấy sao?

– Hàng Hạo là một tên thông minh, nếu anh ta muốn trốn… Thì cho dù Thất Uông Lang có lật tung thành phố này lên cũng không thể nào tìm được anh ta. Anh không chắc, anh ta sẽ theo chúng ta!

– Chỉ cần nói “Tiểu Ái cần giúp” anh ta sẽ đi theo anh.

Phía sau lưng hai người, truyền đến một âm thanh khác, Mộ Sa nghe rất quen. Khi hai người họ xoay lại, thì ra là Tân Yết. Ánh mắt của cậu ta có chút phức tạp nhìn Mộ Sa

– Tại sao vậy?

Tân Yết lắc đầu, không trả lời câu hỏi của Mộ Sa. Ánh mắt phức tạp của Tân Yết đã lọt vào tầm ngắm của Mộ Kiêu, anh ta không nói gì… Anh ta chỉ biết rằng, tên nhóc này đang để ý đến em gái của mình. Nhưng anh ta là người của Tuyệt Ảnh Quân, Mộ Sa từng là kẻ thù của nhà họ Tuyệt. Nếu thật sự là như vậy, sẽ có chút bất tiện

– Kiêu gia, Mộ Tiểu thư, tôi đã sắp xếp khách sạn cho hai vị. Mời lên xe, lái xe sẽ đưa hai người đến khách sạn

Mộ Sa bất ngờ, chẳng phải Tân Yết đã nói cô sẽ ở cùng phòng với anh ta sao? Với lại… Tại sao… Tại sao cách xưng hô của anh ta lại không giống như trước. Cảm giác như… Như là xa lạ quá… Không gần nhau như lúc đầu, là vì cô là thành viên của tổ chức Ảnh? Hay là vì thân phận cô nhi của mình? Tại sao… Cách xưng hô và hành xử của Tân Yết… Lại xa lạ như vậy? Tại sao vậy?

– Tân Yết… Anh bị làm sao vậy? Sao lại khách… Khách sao như vậy? Thái độ này, không giống anh lắm..

– Mộ tiểu thư, lúc trước do tôi không biết cô là em gái của Kiêu gia, nên đã nhiều lần thất lễ. Mộ tiểu thư, xin lỗi.

Mộ Sa đứng hình, tại sao… Tại sao trái tim của cô lại đau như vậy? Cách xưng hô này… Không quen.. Không quen một chút nào.. Ngược lại còn khiến Mộ Sa khó chịu, Tân Yết đây là… Là muốn giữ khoảng cách với mình sao?

– Kiêu gia, Mộ tiểu thư… Xe đã chuẩn bị xong. Xin mời bên này!

Tân Yết cung kính dẫn đường, Mộ Kiêu nhìn thái độ của Tân Yết rồi lại nhìn sắc mặt của Mộ Sa. Xem ra, đứa em gái của mình bị người khác hớp hồn mất rồi. Mộ Kiêu định ôm lấy eo của Mộ Sa mà rời đi, nhưng phút chốc, cậu ta lại không làm như vậy.

Mộ Kiêu đẩy Mộ Sa về phía Tân Yết, theo phản xạ tự nhiên… Tân Yết đưa tay đón lấy cô, rồi nhìn sang Mộ Kiêu đầy nghi vấn

– Hiện tại tôi đang bị thương. Nếu để Tiểu Sa ở cạnh tôi, tôi e là sẽ không bảo vệ được em ấy. Tôi nghĩ là, Thất Uông Lang sẽ không tha cho hai anh em chúng tôi dễ như vậy. Nếu Tiểu Sa ở với tôi sẽ rất nguy hiểm… Nên tốt nhất, để em ấy ở lại đây. Còn việc của Hàng Hạo, cậu yên tâm. Trước ba giờ chiều mai, tôi sẽ đưa anh ta đến đây….

Mộ Kiêu xoay lưng bỏ đi, trước khi đi còn vẫy tay chào tạm biệt. Còn nói lại

– Chăm sóc em ấy giúp tôi.!

Mộ Kiêu bước đi, khóe môi mỉm cười dịu dàng. Anh nghĩ là anh đã làm rất đúng, Tân Yết có tình cảm với Mộ Sa nhà anh, ngay cả đứa em gái ngốc của anh cũng sớm phát sinh tình cảm với người ta. Từ nhỏ cả hai đã là cô nhi, bây giờ… Nhìn thấy đứa em gái bảo bối tìm được ý trung nhân, thì người anh hai như anh phải tác hợp chứ.

Có thể Tân Yết đã nhìn ra được ý đồ của Mộ Kiêu, cậu ta cười dịu dàng, nhìn người con gái trong lòng đang đưa đôi mắt đáng nhìn dõi theo đôi chân của anh hai mình. Tựa như một tân nương đang sợ hãi khi người nhà ra về, để lại một mình bên nhà chồng. Nghĩ như vậy, bất giác nụ cười của Tân Yết càng đậm hơn.

– Anh hai… Tại sao.. Lại bỏ đi vậy?

– Vì anh ấy lo lắng cho em.

– Lo lắng à? Lo lắng mà bỏ tôi ở đây một mình à? Lo lắng mà đẩy tôi vào tay của một kẻ biến thái à? Cái đó mà gọi là lo lắng à? Cái đó không thương tôi nữa rồi….

Tân Yết giật giật khóe môi, cái cách nói chuyện này… Sao lại giống với Trang Thiếu Tường như vậy… Ở cùng nhau lâu quá nên bị lây à? Cơ mà…. Khoan đã! “Biến thái?” anh biến thái khi nào?

– Này này, Mộ Sa… Em nói ai biến thái?

– Anh chứ ai!

– Tôi? Tôi biến thái khi nào? Đáng chết! Rõ ràng là có lòng tốt thu nhận em. Vậy mà em cho tôi là biến thái? Tốt! Tốt lắm! Em nghe cho rõ đây Mộ Sa, tối nay em cứ ở ngoài mà ngủ!

Tân Yết đùng đùng nổi giận, rồi anh bỏ đi trước. Mộ Sa có chút bất ngờ với cách hành xử này của Tân Yết, nhưng cô nàng nghĩ đến tối nay ngủ bên ngoài… Liền đi theo lẽo đẽo với Tân Yết cả một buổi

[……………………]

Ở bên phòng làm việc của Tuyệt Khuyết

Kim Long đứng bên cạnh Chu Tước, từ hôm xảy ra việc đó… Cái cảnh Kim Long lẽo đẽo theo Chu Tước đã là chuyện quá tầm thường. Nhưng, dường như từ hôm đó… Kim Long lại phát hiện ra vài điều thú vị, trêu chọc Chu Tước rất vui… Khi Chu Tước đỏ mặt, trong thật là đáng yêu a ~

Nhược Uyển liếc nhìn Kim Long cứ lấy tay chọt chọt khiến Chu Tước tức điên lên, rồi lại vô cùng dịu dàng dỗ dành Chu Tước. Cứ như đôi tình nhân trẻ ấy, Nhược Uyển cười nhẹ một cái.

– Tiểu Ái, con định làm gì tiếp theo?

– Hiện tại con cũng chưa biết. Bác… Bác có ý gì giúp con không?

Tuyệt Khuyết nghĩ ngợi một lúc, sau đó ông nhìn tập tài liệu trên bàn. Đây là bản hợp đồng mà Mạc gia đưa đến Trang Thị, Mạc gia hi vọng Trang thị có thể hợp tác cùng họ. Vì Mạc gia chỉ vừa mới khởi nghiệp không quá 5 năm

– Mạc Tu Niêm… Con nghĩ gì về Mạc Tu Niêm?

– Tu Niêm? Sao bác lại hỏi con về cậu ấy?

– Con cũng biết, Mạc Tu Niêm hiện đang học hỏi việc điều hành Mạc Thị, mà con cũng rõ hơn ai hết. Mạc Tu Niêm có tình ý với con, chỉ cần con và Mạc Tu Niêm đính hôn… Sẽ là cú shock cho Vũ Dạ Triệt, chỉ cần Vũ Dạ Triệt suy sụp… Vũ gia như rắn mất đầu. Muốn chém, muốn giết… Thế nào là tùy con……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN