Cô Ấy Làm Loạn, Vì Tôi Cho Phép! - Chương 3: Muốn Đấu Với Tôi?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
293


Cô Ấy Làm Loạn, Vì Tôi Cho Phép!


Chương 3: Muốn Đấu Với Tôi?


Trang Nhược Uyển cùng ngồi trên xe với Vũ Dạ Triệt tầm mười lăm phút, cô từng liếc nhìn anh… Hình ảnh Vũ Dạ Triệt tập trung lái xe thật sự quá là đẹp, cô chỉ mỉm cười dịu dàng

Sau khi đưa cô đến một nhà hàng sang trọng, Vũ Dạ Triệt không nhanh mở cửa, còn khóa nhanh cửa xe điều này làm cho Nhược Uyển hơi không hiểu lắm

– Đại boss, sao vậy?

Vũ Dạ Triệt tháo dây an toàn của bản thân ra, một tay giữ lấy sau gáy của cô, một tay nâng cằm của cô lên. Đôi môi mỏng của cô một lần nữa bị anh chiếm giữ

Thật ra mà nói, cô là một diễn viên, hôn cũng hôn nhiều rồi, nhưng đa số đều là hôn giả đều là lợi dụng góc quay và dường như… Từ khi cô bắt đầu sự nghiệp tại Thống Nhất, tất cả các bộ phim cô tham gia chỉ có 2 đến 3 cảnh hôn và dường như cũng chỉ có 1 cảnh giường chiếu duy nhất.

Dùng đầu gối nghĩ cũng biết do Đại boss của cô cắt bớt cảnh rồi.

Sau khi đã thỏa mãn bản thân, Vũ Dạ Triệt mới buông tha cho Nhược Uyển, bấy giờ hô hấp của cô trở nên khá gấp gáp. Anh dịu dàng vén đi lọn tóc vướng trên gương mặt của cô, ôn nhu nói

– Trước mặt tôi, chỉ gọi tên. Nhớ chưa?

Nhược Uyển xấu hổ đến đỏ mặt, chỉ biết gật đầu rồi “Ừm” nhẹ. Hài lòng với câu trả lời này, Vũ Dạ Triệt mới bước ra khỏi xe, đi vòng lại và mở cửa cho cô

Cho dù ở trong giới giải trí này, Nhược Uyển có tàn nhẫn bao nhiêu, có thâm hiểm bao nhiêu… Đều có người bao hộ, đương nhiên trong đó có cả anh

[………………]

Bước vào một phòng ăn lớn, bên trong có mặt của Vũ Dương, Hạ Linh Lam, Tinh Ân, Phàm Quyến và Nhất Miểu Miểu. Đây không phải dàn diễn viên của bộ “Tiên Linh Khí” sao? Ồ, đang bàn công việc sao?

Nhược Uyển nhìn Vũ Dạ Triệt một cái, người đàn ông này rốt cuộc đưa cô đến đây là có ý gì? Chưa để cô lên tiếng, Vũ Dạ Triệt đã giữ chặt lấy eo của cô kéo cô vào ngồi. Vũ Dương nhìn gương mặt lạnh lẽo của anh mình mà run rẩy, trong lòng thầm lo lắng “Chết rồi, chết rồi, chết rồi, làm sao đây, chọc giận ma đầu này xem như chọc đến ông anh hai, lần này tiêu thật rồi!!”

Chưa để Vũ Dương lên tiếng thì Hạ Linh Lam đã nâng ly rượu lên nhìn về phía Nhược Uyển

– Uyển tỷ, ly này em kính tỷ, cảm ơn tỷ đã nhường vai cho em.

Nhược Uyển còn chẳng thèm nhìn đến Hạ Linh Lam, nhàn nhạt ngồi bên cạnh Vũ Dạ Triệt, nhìn một loạt thức ăn trên bàn liền cau mày

– Phục vụ!

Vũ Dạ Triệt lạnh giọng, một cô gái phục vụ e dè đi đến bên. Khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi

– V… Vâng?

– Đổi món!

“Hả?” Đây là những gì xuất hiện trong đầu của họ. Đây đều là sơn hào hải vị, đều là đồ thượng hạng cao cấp đó, còn là những món ngon của Châu Âu, nhưng cái tên tổng tài này lại bảo đổi? Đổi là đổi thế nào đây?

– Đ… Đổi hết sao?

– Vũ Dương, chẳng lẽ chú không biết khẩu vị của Nhược Uyển?

Vũ Dạ Triệt không để đến cô phục vụ, nhìn sang Vũ Dương bằng đôi mắt sắc lạnh

– A… Em biết, em biết. Xin lỗi anh hai, em đổi món ngay!

Thực ra, Nhược Uyển cũng khá kén ăn, chỉ có món Trung Quốc cô mới ăn ngon được, còn những món Châu Âu thế này… Cô nuốt không trôi. Nhược Uyển nhìn Vũ Dạ Triệt rồi nở một nụ cười bán nguyệt

– Xin lỗi Vũ tổng, những món này là do tôi gọi… Tôi không biết Uyển tỷ không ăn được .

Hạ Linh Lam nhỏ giọng, tựa như là con mèo nhỏ sắp bị đánh. Cứ cúi gầm mặt xuống chẳng dám nhìn thẳng hai người họ

– Cũng không phải không ăn được. Chỉ là không thích ăn… Miễn cưỡng, không cần đổi

– Haha, Tiểu Uyển thích món ăn quê nhà… Đổi đổi đổi, nhất định đổi!.

Vũ Dương vuốt mặt, tiểu tổ tông này muốn giết cậu ta à? Còn bảo là miễn cưỡng? Miễn cưỡng của cô có thể chết người đấy!

Tinh Ân và Phàm Quyến ngây người từ khi Nhược Uyển bước vào. Một cô gái nhỏ nhắn, quyến rũ có, xinh đẹp có, thông minh có, nham hiểm cũng có. Quả nhiên là mẫu người hoàn hảo đáng để theo đuổi

Người nuối tiếc nhất có lẽ là Tinh Ân, nếu không phải vì Hạ Linh Lam thì anh ta đã có cơ hội đóng chính cùng với cô rồi

– Từ nảy đến giờ, vẫn chưa chào hỏi. Xin chào Vũ tổng, tôi là Hạ Linh Lam người thủ vai Mộ Dung Ngân Yên của Tiên Linh Khí, là người tam thiếu đưa về Thống Nhất. Tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt công việc

– Nói nhiều như vậy làm gì?

Nhược Uyển khó chịu lên tiếng, cô ghét nhất là loại người nói dai nói dài còn nói dở. Cô lập tức phản bác lại, Vũ Dương bên cạnh vỗ trán “Cái cô Hạ Linh Lam này muốn chết cũng đừng lôi tôi vào chứ”

– Không biết, tam thiếu tìm được Linh Lam ở đâu?

Phàm Quyến lên tiếng, sau đó Vũ Dương bèn kể lại diễn biến câu chuyện mà cậu ta “nhặt” được Hạ Linh Lam, nghe câu chuyện này thì tất cả mọi người đều có nét khinh bỉ Hạ Linh Lam, khi nghe nói cô ta chỉ được “nhặt” ven đường thôi. Gia thế cũng tầm thường, so với Trang Nhược Uyển thật sự thua rất xa.

– Tiểu Uyển, ăn nhiều một chút. Em gầy quá

Khi thức ăn mới được đổi lên, Vũ Dạ Triệt im lặng nảy giờ liền lên tiếng nói với Nhược Uyển, giọng nói vừa dịu dàng còn mang nhiều phần trách móc

– Đại boss, cảm ơn anh!

– Ừ

Mọi người nhìn vẻ thân mật giữa hai người liền cảm thấy quá kì lạ đi, cô gái này lại lọt vào tầm mắt của Đại boss Vũ Thị sao? Chuyện này cũng quá kinh ngạc đi. Nhưng rồi, khi nhìn thấy không chỉ Vũ Dạ Triệt quan tâm chăm sóc cho Nhược Uyển, ngay cả Vũ Dương cũng luôn miệng gọi cô là “Tiểu Uyển, Uyển Uyển, Uyển Nhi” còn ra sức nịnh nọt cô

Kết thúc bữa ăn, Nhược Uyển đi đến cạnh Hạ Linh Lam, ghé sát vào tai cô ta thì thầm

– Vai diễn có thể nhường, nhưng… Dạ Triệt là của tôi. Mộ Dung Ngân Yên, cô muốn đấu với Chiêu Cảnh Vi này… Còn kém lắm!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN