Cô Ấy Ngọt Như Kẹo
Chương 13: Hộp nhạc
Edit by Shmily
#Do not reup#
—————————–
Thời Tích vô cùng kinh ngạc, lập tức ngồi thẳng lên.
Cô mới chỉ đáp một tiếng “Alo” mà thôi, làm sao mà anh biết được tâm tình của cô không tốt? Lợi hại như vậy sao?
Kinh ngạc khiến cho cô gái quên mất phải phủ nhận, cô buột miệng thốt ra: “Sao cậu biết?”
Cố Trì trầm mặc một lúc, không biết nên trả lời như thế nào.
Một giây nghe được thanh âm kia của cô, phảng phất như tâm linh tương thông, anh tinh tường cảm nhận được tâm tình của cô gái nhỏ đang suy sút.
Cho nên có thể nói sao đây? Nói là tôi mẹ nó quá thích cậu, vừa nghe giọng cậu thôi đã biết được là cậu không vui?
Cố Trì: “Không nói cho cậu.”
Thời Tích: “…”
Trầm mặc một lát, anh hỏi: “Sao lại không vui?”
Vì cái gì mà không vui? Vấn đề này, chính Thời Tích cũng không rõ lắm.
Cô lại héo rũ trở lại, một lần nữa nằm bò ra bàn.
Giống như lời nói lúc đó, căn phòng kia đã nhiều năm rồi cô không ở, để đấy cũng không có ích gì, cô cũng thật sự không để ý bản thân phải nhường cho ai ở.
Nhưng mà tận dưới đáy lòng vẫn có chút không thoải mái.
Về điểm không thoải mái này, cô nghĩ nghĩ, hẳn là không phải bởi vì căn phòng mà là vì Thời Hướng Viễn.
Bố cô, sắp tới sẽ có thêm một đứa con gái nữa, là cùng với người vợ khác sinh ra. Bọn họ cùng nhau xây lên một gia đình mới, mà bản thân cô lại bị bài xích ở bên ngoài.
Bên cạnh đèn học trên bàn đặt một cái hộp nhạc bằng gỗ, bên trong có con ngựa gỗ đang xoay tròn.
Thời Tích vẫn luôn trân quý món đồ này, mỗi một lần chuyển động nó đều vô cùng cẩn thận. Cho dù bây giờ nó đã tróc ra không ít sơn hay khi bật nó lên thì âm nhạc cũng không được trôi chảy như trước nữa.
Đơn giản là vì đây là món quà bố tặng cô.
Hồi cô còn học tiểu học, trước cổng trường lưu hành một gian hàng trò chơi ném vòng rất nổi tiếng. Lúc tan học cô đứng ở cổng chờ bố đón, liếc mắt một cái liền nhìn trúng cái hộp nhạc đặt ở giữa gian hàng này.
Khi Thời Hướng Viễn tới đón cô về, cô liền túm lấy tay ông không buông, chỉ vào cái hộp nhạc kia: “Bố, con muốn cái này, bố lấy cho con cái này được không?”
“Được, để bố lấy cho Tích Tích.” Người đàn ông cười, sảng khoái đồng ý, trong thanh âm tràn đầy sủng nịnh.
Nhưng mà cái hộp nhạc kia thực sự quá khó ném trúng.
Một tệ một cái vòng ném, Thời Hướng Viễn xài hết tiền lẻ đem theo trên người cũng vẫn chưa ném trúng được.
Ông đành bất đắc dĩ thương lượng với cô bé: “Tích Tích ngoan, chúng ta không cần cái này, bố đi mua cho con một con búp bê Tây Dương được không?”
Khi đó, Thời Tích không phải đứa bé ngoan gì, cô vẫn giống với những đứa bé bướng bỉnh không có được món đồ chơi mình yêu thích, tùy hứng nắm chặt ống tay áo ông, ăn vạ tại chỗ không chịu đi.
“Không muốn búp bê Tây Dương đâu, con muốn hộp nhạc cơ.”
Thời Hướng Viễn không còn cách nào khác, lấy một tờ 100 tệ trong người đi đổi thành tiền lẻ, sau đó mua một nắm vòng để ném trúng cái hộp nhạc mà con gái thích, nhưng cuối cùng vẫn không ném được.
Hồi ấy, 100 tệ là số tiền rất lớn. Nhưng khí đó cô bé vẫn chưa biết, còn bĩu môi lên thật cao, thất vọng oán trách: “Bố thật vô dụng, ném nhiều như vậy mà chẳng trúng cái nào cả.”
Thời Hướng Viễn cũng không tức giận, tính tình rất tốt bế cô lên, vuốt ve đầu cô, ôn nhu dỗ dành: “Là bố vô dụng, Tích Tích đừng giận bố nhé.”
Nói xong, ông liền lấy một đồng xu cuối cùng từ trong túi quần ra: “Bố mua cho Tích Tích một cốc kem bơ có được không?”
“Được.” Miệng cô bé vẫn bĩu lên, miễn cưỡng đáp ứng.
Nhưng qua nhiều ngày sau, ngay lúc cô sắp quên mất cái hộp nhạc kia rồi thì Thời Hướng Viễn lại đặt nó trước mặt cô.
“Bố thắng được cái này cho Tích Tích rồi này, có thấy bố lợi hại không?”
“Lợi hại lợi hại! Bố là lợi hại nhất!” Cô bé nhỏ vui mừng bổ nhào vào trong lòng người đàn ông.
Sau đó một khoảng thời gian khá lâu, cô mới từ chỗ của mẹ biết được, Thời Hướng Viễn vì mua cho cô cái hộp nhạc kia mà đã tốn mất một tháng tiền lương.
Cũng không phải cô muốn biến thành bộ dáng hiểu chuyện như hiện tại, nhưng bởi vì cô hiểu rõ, bản thân mình không thể tư bản tùy hứng như lúc còn nhỏ nữa.
Thời Tích nằm bò ra bàn, trong tay cầm bút nước vẽ lung tung trên giấy.
Bỗng nhiên ý thức được bản thân xuất thần có chút lâu, cô vội vàng nói với Cố Trì: “Không phải chuyện gì lớn, một lát nữa là ổn thôi.”
Cô gái nhỏ trả lời rất hàm hồ, cố Trì cũng không có dò hỏi tới cùng mà lại hỏi: “Thời Tích, cậu thích nghe bài gì?”
“Hả?” Thời Tích sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ, liền nói ra tên một ca sĩ.
Cô thích ca sĩ này là bởi vì hồi học cấp hai, bạn nữ cùng bàn cô là fan của ca sĩ ấy, cô ấy mê muội người này đến nỗi ngày nào cũng nghe, còn rủ cô nghe cùng.
Có đôi khi đang trong giờ học, hai người lại đem tai nghe giấu trong tay áo đồng phục, đeo lên tai rồi dùng tay che lỗ tai lại để nghe.
“Tôi hát cho cậu nghe một bài của hắn, được không?” Cố Trì nói.
Chưa có ai nói là sẽ hát cho cô nghe bao giờ, Thời Tích gác cằm lên tay: “Được nha.”
Cố Trì ho khẽ một tiếng để thanh giọng, bắt đầu hát cho cô nghe, hát bài hát nổi tiếng nhất của ca sĩ kia.
Trong phòng ngủ an tĩnh, Thời Tích đem điện thoại dán sát bên tai, ngay cả hô hấp cũng cố ý thả nhẹ đi.
Thanh âm của anh rất êm tai, trầm thấp từ tính, cảm giác có chút tê dại.
Nhưng mà cái giọng hát kia, sao cô càng nghe càng cảm thấy không thích hợp vậy?
Lúc mới bắt đầu, Thời Tích còn nghi ngờ có phải điện thoại bị nhiễu sóng hay trục trặc ở đâu không, hoặc cũng có thể là cô nghe lầm.
Nhưng càng nghe tới đoạn sau, cô liền có thể xác định chắc chắn hơn, người này thật sự là hát không đúng nhạc một chút nào nha!
Từ đầu tới đuôi, anh không hát đúng được đoạn nào cả, có thể nói là càng hát càng sai nhạc.
Thời Tích chưa từng nghe người nào hát lại lệch nhạc tới mức này cả, càng nghe càng thấy buồn cười.
Tuy biết là cười nhạo người khác hát tệ là không đúng, nhưng nghe đến đoạn sau, cô thật sự nhịn không được, trực tiếp cười thành tiếng.
Chờ Cố Trì hát xong, cô gái nhỏ lúc nói chuyện, thanh âm còn mang theo ý cười khanh khách: “Chẳng lẽ lúc trước cậu hát không có ai nói cho cậu biết là cậu hát lệch nhạc đến tận dãy Himalayas rồi sao?”
“Không có.” Thanh âm chàng trai lãnh khốc: “Người cuối cùng nghe tôi hát đều bị diệt khẩu hết rồi.”
Thời Tích chôn mặt trong cánh tay, cười khanh khách.
Tâm tình bất chợt tốt lên rất nhiều, cô cũng rất phối hợp, ngoan ngoãn đảm bảo: “Tớ nhất định sẽ giữ kín như bưng, cậu ngàn vạn lần đừng diệt khẩu tớ nhé.”
Thanh âm của cô gái trở nên thanh thúy, giống như chim hoàng oanh, tâm tình dường như đã tốt hơn so với lúc trước.
Cố Trì nhàn nhạt cong môi.
Anh không nhớ rõ là đã bao nhiêu năm rồi mình chưa từng hát.
Người từng nghe anh hát, cũng không có khoa trương tới nỗi bị diệt khẩu, nhưng lại bị anh đập cho một trận.
Lúc ấy hình như là hồi tiểu học, lúc thi kết thúc môn âm nhạc, mỗi học sinh đều được yêu cầu hát một bài trong sách.
Thời điểm anh cất tiếng hát trong phòng nhạc, liền có mấy nam sinh nghe vào cửa nghe lén.
Chờ tới lúc anh đi ra, có vài đứa khục khục cười lên, thanh âm như vịt kêu, phi thường chói tai, làm người ta nghe xong liền cảm thấy táo bạo muốn đánh người.
Một đám có mắt như mù, còn trêu chọc bắt chước giọng điệu lúc hát của anh hát lại một lần, anh cũng không nhịn nữa, trực tiếp một quyền đấm qua.
Nhưng hiện tại, cô gái nhỏ đầu bên kia điện thoại cũng đang cười anh hát sai nhạc.
Có điều tiếng cười đó, Cố Trì có nghe thế nào cũng cảm thấy thoải mái.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!