Cô Ấy Ngọt Như Kẹo
Chương 24: Sợ hãi
Edit by Shmily
#Do not reup#
——————————
Anh shipper nhiệt huyết với công việc chưa tới mười lăm phút đã đem thuốc giao tới đây.
Cố Trì ngồi ở trên sofa, Thời Tích mở ra mấy hộp thuốc, cúi đầu cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng.
“Hướng dẫn nói là amoxicillin một ngày phải uống ba lần, mỗi lần hai viên.”
Cô móc ra hai viên, tay nhỏ trắng nõn với qua chỗ anh, lòng bàn tay sạch sẽ khô ráo.
Còn không quên tiếp tục dạy bảo anh: “Cũng không còn là trẻ con nữa, sao lại không biết tự chăm sóc bản thân chứ, bị bệnh cũng không uống thuốc.”
Cho dù cố ý xụ mặt, thanh âm của cô gái lại nghiêm túc, nhưng vẫn mang theo một chút ôn nhu mềm mại, giống như là cơn gió xuân tháng tư thổi qua vùng sông nước Giang Nam.
Cố Trì rũ mắt, nhìn lòng bàn tay trắng nõn kia, cười một tiếng.
Đầu ngón tay nhặt thuốc ở trong tay cô lên, đụng chạm phải nơi mềm mại ấy trong chốc lát rồi sau đó liền cầm nước khoáng trong tay nuốt hết thuốc vào.
Rõ ràng là thuốc rất đắng, nhưng bởi vì là cô đưa, cho nên nó giống như được bọc một lớp mật.
Trước kia lúc còn sống với mẹ, Thời Tích từng theo bà đi thăm người bệnh.
Cô nhớ rõ mẹ có nói rằng không thể ở cạnh người bệnh quá lâu, như vậy sẽ quấy rầy họ nghỉ ngơi.
Vì thế liền đứng lên, chuẩn bị tạm biệt, chỉ là lời nói còn chưa có phát ra, người kia đã lên tiếng trước: “Cậu phải về sao?”
Đôi mắt đen của anh sâu hun hút, gắt gao nhìn cô chăm chú, cô bị nhìn đến mức sửng sốt.
Cũng không biết vì cái gì, không hiểu sao lại nhớ tới con mèo đen trước cửa tiệm trái cây ban nãy.
Nhưng rõ ràng là hai hình tượng khác nhau một trời một vực mà.
Chỉ là lúc cô muốn rời đi, con mèo đen kia tựa hồ cũng nhìn cô với ánh mắt này.
Bộ dáng dường như rất luyến tiếc, không nỡ để cô đi.
Nhưng mà trong mắt anh, dường như… còn có nhiều cảm xúc mà cô nhìn không hiểu.
Thời Tích nhìn anh, thanh âm mềm mại giải thích: “Cậu bị bệnh, phải nghỉ ngơi nhiều một chút, hơn nữa sau khi uống thuốc cảm xong sẽ cảm thấy buồn ngủ, tớ không ở nơi này quấy rầy cậu nữa.”
“Không quấy rầy.” Cố Trì đối diện với cô, tiếng nói trầm thấp.
Dừng một chút, anh lại mở miệng, ỷ vào bản thân sinh bệnh, ngữ khí đáng thương vô cùng, bán thảm* với cô: “Bị bệnh không chỉ cần phải uống thuốc mà còn cần người khác ở bên. Cậu ở chỗ này chơi với tôi một lát có được không?”
*Bán thảm: Tỏ vẻ mình đáng thương, là kẻ bị hại
Ngũ quan của anh lạnh lùng cứng ngắc, đôi mắt thâm thúy không thấy đáy, thuộc về vẻ đẹp trai vừa ngầu vừa hung.
Đánh nhau cũng lợi hại tới mức làm cho không ít bạn học trong trường nhìn thôi đã thấy sợ.
Nhưng lúc này, Thời Tích lại nhìn ra được cảm giác đáng thương từ trên mặt anh.
Cô suy nghĩ, cảm thấy dường như lời anh nói cũng có đạo lý.
Bị bệnh thân thể sẽ không thoải mái, càng cần người quan tâm chiếu cố hơn. Nhưng mà cha mẹ anh… nghĩ như vậy, trong lòng cô lại nổi lên từng đợt chua xót.
“Vậy… vậy được, tớ ở lại chơi với cậu một lát.” Cô nhìn anh, cong đôi mắt hạnh.
Cố Trì quay đầu đi, che giấu nụ cười sắp nhếch lên.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy, anh đã cảm giác được, cô gái nhỏ đặc biệt đặc biệt tốt bụng.
Tâm địa thiện lương, dễ dàng mềm lòng, còn đặc biệt dễ nói chuyện, dễ dỗ dành.
Anh dứt khoát không biết xấu hổ nói: “Hình như thuốc đã có tác dụng rồi, cậu sờ trán tôi thử xem có còn nóng hay không?”
Thời Tích sửng sốt, lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Tác dụng nhanh như vậy sao?”
Từ lúc anh uống thuốc tới bây giờ còn chưa được năm phút đâu? Đây sợ là không phải thuốc hạ sốt mà là thần đan diệu dược đi.
Vẻ mặt Cố Trì chắc nịch, gật đầu với cô gái nhỏ: “Thật đấy, cậu sờ thử xem.”
Anh đã nói như vậy rồi, Thời Tích cũng chỉ đành đưa tay lên sờ lên trán anh.
Hai người ngồi trên sofa, vốn là đã cách nhau rất gần rồi, thân mình cô còn nghiêng về phía anh, anh đều ngửi được hương thơm ngọt ấm độc nhất chỉ thuộc về một mình cô.
Cố Trì vốn dĩ chỉ muốn cảm thụ lại bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô một chút mà thôi, nhưng mà vừa ngẩng đầu, tầm mắt lại dừng ở nơi mềm mại hơi nhô lên của cô gái.
Trên người cô là váy áo màu vàng cam, màu sắc rất nhạt, chất liệu cũng mỏng.
Ánh sáng ngoài cửa sổ tùy ý chiếu vào, khiến anh mơ hồ cũng có thể thấy được kiểu dáng bên trong.
Tựa như… chỉ cần anh ghé về phía trước một chút thôi, là có thể… chạm vào.
Trái tim Cố Trì đập nhanh hơn, có chút nóng, cảm giác như lục phủ ngũ tạng cũng bị thiêu cháy.
Tay Thời Tích áp ở trên trán anh, nhớ lại cảm giác lúc trước, đôi mắt đen lúng liếng hơi chớp, hoang mang khó hiểu: “Ơ? Không phải là đã uống thuốc rồi sao? Tại sao có cảm giác còn nóng hơn ban nãy vậy?”
Cố Trì: “…”
Thuốc trị cảm tác dụng vào thúc giục não anh mệt mỏi muốn ngủ, hơn nữa tối hôm qua vốn không ngủ được, tinh thần cũng có chút uể oải.
Thời Tích đã nhìn ra, bảo anh mau đi nghỉ.
Anh lại không chịu: “Không đi, tôi mà ngủ là cậu sẽ về mất.”
Thời Tích: “…”
Rõ ràng là lớn hơn cô mấy tháng, lại còn mang cái danh giáo bá* hung hăng hiển hách nhất trường.
*Giáo bá: Đại ca trường học
Như thế nào bệnh một cái lại trở nên ấu trĩ thế này?
Thời Tích nhẹ thở dài, thỏa hiệp nói: “Tớ không đi đâu cả, lúc cậu ngủ thì tớ ở bên cạnh làm bài tập. Có được không?”
Cố Trì vừa lòng: “Được.”
Thời Tích ôm cặp sách của mình, ngoại trừ em trai ra thì đây là lần đầu tiên cô vào phòng con trai, có chút tò mò nhìn ngó khắp nơi.
Trong phòng có rất ít đồ, màu sắc chủ đạo là đen, không có trang trí gì nhiều.
Trên tường dán poster của một siêu sao bóng rổ nào đó, cô cũng không biết là ai.
Vì để anh có thể nghỉ ngơi tốt, cô kéo rèm vào, ngăn ánh nắng ở bên ngoài.
Căn phòng lập tức tối lại, đèn nhỏ trên bàn mở lên, tạo ra một vòng ánh sáng cam nhàn nhạt.
Cô ngồi trước bàn, cầm bút nước làm bài tập.
Cố Trì nằm ở trên giường, ánh mắt dừng trên người cô. Đôi khi gặp được đề toán khó, cô gái nhỏ sẽ nhíu mày theo bản năng, bài nào quá khó thì gương mặt sẽ phình phình lên một chút.
Anh thu hết những độc tác nhỏ đáng yêu này của cô vào trong đáy mắt.
Thật sự chính vì rất thích cho nên nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
Anh không biết tâm mình động từ lúc nào, mãnh liệt mà mênh mông, một đi không trở lại.
Làm xong một đề bài hàm số phức tạp, Thời Tích thở nhẹ ra một hơi, muốn nhìn xem Cố Trì đã ngủ chưa.
Kết quả vừa quay đầu liền phát hiện đối phương đang mở to mắt nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Thời Tích chớp chớp mắt: “Không phải cậu mệt sao? Sao còn chưa ngủ?”
Bị bắt tại trận, Cố Trì cũng không hoảng hốt, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nhỡ đâu cậu nhân lúc tôi ngủ đi mất thì sao?”
Thời Tích càng hoang mang: “Cậu ngủ rồi mà tớ vẫn không thể đi sao?”
“Đó là tất nhiên.” Cố Trì nói chẳng cần nghĩ, bán thảm càng thêm hăng say: “Nếu không lúc tôi tỉnh dậy, trong phòng trống không, chỉ còn lại một mình tôi, cảm giác thật cô đơn.”
Thời Tích: “…”
Người này.
Lắm chuyện thật sự nha!
Nhưng tính tình cô tốt, từ nhỏ đã được dạy là phải kính già yêu trẻ, đối xử với người bệnh phải kiên nhẫn.
Vì thế đành phải thỏa hiệp một lần nữa: “Vậy cậu cứ yên tâm ngủ đi, tớ chờ cậu dậy rồi mới về.”
Dù sao bài tập ở lớp học thêm cũng nhiều, cô ngồi ở đây ba, bốn tiếng cũng chưa chắc đã làm xong.
Cố Trì cảm thấy mỹ mãn, nhắm mắt lại.
Trong phòng rất an tĩnh, bên tai chỉ còn lại hô hấp nhợt nhạt của cô gái, cùng với tiếng bút nước viết trên giấy rất nhỏ.
Anh rất nhanh đã ngủ mất.
Một giấc ngủ này cực kì an ổn, lúc tỉnh lại thì trời đã tối, đèn ở trên bàn sách cũng đã tắt, toàn bộ phòng ngủ không có lấy một tia sáng.
Hương thơm của cô gái nhỏ vốn nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi lúc trước cũng đã biến mất, sự việc trước lúc ngủ tựa như là mơ, tỉnh mộng liền biến mất không chút dấu vết.
Màn hình điện thoại ở trong bóng tối phát ra tia sáng xanh, cuộc gọi tới của Hứa Thu Dung hiện lên ở trên màn hình.
Hứa Thu Dung là mẹ anh.
Anh không trả lời, chờ điện thoại tự cúp.
Cố Trì đối với người phụ nữ này kỳ thật cũng không có nhiều ấn tượng.
Cái bản năng của đứa bé muốn dính lấy mẹ theo dòng thời gian anh trưởng thành đã tiêu biến mất hầu như không còn chút nào, chỉ mơ hồ nhớ rõ bà rất cao, rất gầy, cũng rất xinh đẹp.
Sâu nhất trong ký ức chỉ dừng lại ở một ngày nào đó khi anh năm tuổi…
Anh đang chơi với một bạn nhỏ khác, trên đường chạy về nhà uống nước, nhìn thấy tủ quần áo mở hết ra, bà đang kéo hết tất cả quần áo gấp bỏ vào vali hành lý.
Tuổi còn nhỏ, anh cũng không biết mẹ muốn làm gì, chỉ là trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt, nắm lấy tay bà không buông.
Người phụ nữ cong người, sờ sờ đầu anh, thanh âm ôn nhu bảo đảm: “Mẹ chỉ ra ngoài một lát thôi, chờ mẹ về sẽ mua ô tô đồ chơi con thích nhất nhé.”
Bánh xe vali lăn ở trên mặt đất, phát ra thanh âm rẹt rẹt, dần dần biến mất ở cuối con đường.
Anh không chờ được bà về, cũng không chờ được ô tô đồ chơi mình thích, có thì cũng chỉ là tiếng nói xì xào bàn tán cùng những cái chỉ chỉ trỏ trỏ của những người xung quanh mà thôi.
“Mẹ của thằng bé kia kìa, chạy theo người đàn ông khác rồi. Ngay cả con cũng không cần, rốt cuộc cũng là miếng thịt gắn liền với mình mà, thật là tàn nhẫn, tôi cũng không thể làm ra loại chuyện này đâu.”
“Nghe nói người đàn ông kia là mối tình đầu của cô ta, ai da, kì thật tôi cũng sớm có cảm giác là cô ta với Cố Tề Vĩ không phải người chung một đường mà, một người tốt nghiệp đại học, một người tới cấp hai còn chưa tốt nghiệp thì sao có tiếng nói chung trong cuộc sống hằng ngày đây.”
“Vậy cô nói xem, tại sao biết là không xứng mà cô ta vẫn kết hôn với Cố Tề Vĩ? Không phải là có con trước, rồi bị người đàn ông kia vứt bỏ, cuối cùng mới tìm tới Cố Tề Vĩ đấy chứ?
Kỳ thật Cố Trì cũng không có hận mẹ mình bao nhiêu, anh là người rõ ràng nhất cái đức hạnh rách nát của Cố Tề Vĩ, bà hoàn toàn có quyền tìm kiếm cho mình một cuộc sống tốt hơn.
Chỉ là bị người mình tin cậy nhất lừa gạt vứt bỏ lại, cảm giác thật sự không tốt.
Tựa như một cây kim đâm thẳng vào lòng, máu sẽ ngừng, miệng viết thương cũng sẽ kết vảy.
Nhưng cây kim đó sẽ chẳng thể nhổ ra được.
Mà hiện tại, ngực anh lại truyền tới cảm giác đau âm ỉ.
Cô gái nhỏ đã hứa là sẽ ở lại với anh, thanh âm mềm mại còn vang vọng ở bên tai, người đã sớm không thấy bóng dáng.
“Kẻ lừa đảo.” Anh kéo kéo môi, cười trào phúng một tiếng.
Anh căn bản không nên chờ mong, không chờ mong thì sẽ không uể oải khổ sở đến như vậy.
Trong bóng tối truyền tới động tĩnh rất nhỏ, giống như là tiếng chìa khóa cắm vào ổ, anh bỗng chốc ngẩn ra, xốc chăn lên đi ra ngoài.
Cửa mở, cô gái đứng ở cửa, ánh đèn mờ mờ ở hàng hiên chiếu xuống, không quá sáng, chỉ nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của cô.
Ngoài cửa, Thời Tích nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, cũng ngẩn người: “Cậu tỉnh rồi sao, tớ còn tưởng là cậu sẽ ngủ thêm một lát nữa cơ.”
Thấy anh trầm mặc mím môi không nói lời nào, cô cho là anh tức giận mình chưa được cho phép mà đã lấy chìa khóa anh đặt trên bàn trà.
Bất quá, hành vi này đúng là không tốt thật, rất bất lịch sự.
Thời Tích có hơi xấu hổ, ngượng ngùng giải thích: “Tớ không cố ý đụng vào chìa khóa nhà cậu đâu.”
“Chỉ là tớ cảm thấy sau khi tỉnh lại cậu sẽ đói, sau khi cho trái cây vào tủ lạnh, tớ lại không thấy bên trong có cái gì ăn được, cho nên liền xuống siêu thị dưới lầu mua…”
Lời còn chưa nói xong, anh đột nhiên tiến lên hai, ba bước ôm chặt lấy cô.
Cô cả kinh, lập tức quên mất câu kế tiếp định nói.
Chàng trai vẫn không nói lời nào, chỉ gắt gao ôm lấy cô, sức lực lớn như vậy, phảng phất như muốn đem cô dung nhập vào trong cơ thể mình.
Anh sợ bị cô vứt bỏ, không cần nữa.
Sợ hãi quá lớn khiến lý trí anh hoàn toàn biến mất, một khắc này anh chỉ nghĩ.
Ôm lấy cô, ôm lấy sự ấm áp anh có thể với tới.
Có chết cũng không buông.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!