Cô Ấy Ngọt Như Kẹo
Chương 48: Sinh nhật
Edit by Shmily
#Do not reup#
———————————-
Thời Tích lên mạng chọn khăn quàng cổ rất lâu.
Kỳ thật cô vốn muốn tự mình đan. Trước kia lúc xem mấy phim thanh xuân vườn trường, nữ chính đều sẽ tự tay đan cho nam chính, sau khi nam chính nhận được thì sẽ vô cùng cảm động.
Nhưng mà, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng tiếp xúc với những chuyện đan áo dệt vải như thế này, muốn học được nó trong thời gian ngắn mà còn phải đan được ra một cái khăn quàng cổ đúng hình dạng thì đúng là quá viển vông.
Quan trọng hơn là, là hạng nhất toàn khối, mỗi ngày đều có sáu môn học Văn Toán Anh Chính Trị Sử Địa dồn vào, quả thực là rất nhiều, hoàn toàn không dành ra được thời gian để đan khăn quàng.
Nếu đặt chuyển phát nhanh thì khoảng thứ sáu là sẽ tới nơi.
Buổi tối sau khi tan học trở về, Thời Tích liền tới bưu điện lấy đồ chuyển phát nhanh tới, sau đó về tới nhà thì lập tức mở ra xem.
Khăn quàng là làm bằng lông dê, sờ lên rất mềm, màu sắc cũng giống hệt với trong ảnh chụp.
Không uổng công cô nghiêm túc nghiên cứu mấy loại shop khác nhau, còn nghiên cứu cả đánh giá và bình luận của người mua trước.
Anh đeo nó… hẳn là rất đẹp đi.
Cô vui vẻ đem khăn quàng gấp chỉnh tề, bỏ nó vào trong một cái túi xinh đẹp, lại viết thêm một tấm thiệp chúc mừng, rồi cẩn thận bỏ vào trong túi.
Sinh nhật Cố Trì là vào chủ nhật, vừa lúc cô có thể học xong lớp học thêm thì sẽ tới chúc mừng với anh.
Làm bài tập xong, Thời Tích nằm ở trên giường, cầm bút viết viết xóa xóa ở trên quyển sổ nhỏ vài lần, cuối cùng cũng quyết định được lịch trình của ngày hôm đó ~
Giữa trưa sẽ tới một nhà hàng ăn rất ngon.
Sau đó sẽ đi chơi trốn thoát khỏi mật thất.
Buổi tối về nhà thì sẽ thổi nến ăn bánh kem.
Tối thứ bảy, Thời Tích lại nhìn lại bảng biểu kế hoạch của mình một lượt, nắm chặt bút viết xác nhận lại lần nữa.
Vé vào cửa trốn thoát khỏi mật thất đã mua trước, cô ấn bút, ở phía sau ngoặc một cái dấu nhỏ.
Bánh kem dâu tây chocolate đã đặt rồi, lại ngoặc một dấu nhỏ bên cạnh.
Thời tiết ngày mai…?
Cô lấy điện thoại ra tra: 11 độ C, thời tiết bình thường, gió nhẹ, chất lượng không khí tốt.
Thời Tích hài lòng ngoặc một dấu nhỏ cuối cùng ở phía sau, gấp vở bỏ sang bên cạnh, tắt đèn, nhắm mắt lại, chờ ngày mai tới.
Kế hoạch rất hoàn mỹ, nhưng ngàn tính vạn tĩnh cũng không thể tính được chuyện dì cả tới bất chợt.
Ngày hôm sau, lúc đang học thêm ở trong lớp bồi dưỡng, Thời Tích cảm giác bụng nhỏ ẩn ẩn đau nhức.
Cô có dự cảm không tốt lắm, vừa tan học liền cầm băng vệ sinh nhét vào trong túi chạy tới nhà vệ sinh.
Kết quả đúng như phỏng đoán, cô nhận mệnh thở dài, trong lòng thầm cầu nguyện hôm nay đừng quá đau, bằng không liền không thể đi chơi với anh được.
Hình như lời cầu nguyện của cô rất có hiệu quả, hai tiết sau, tuy cô vẫn không quá thoải mái nhưng ít ra thì cũng không có như trước, cảm giác như có cây búa đang đập loảng xoảng loảng xoảng ở trong bụng nữa.
Học xong, cô liền đi tìm Cố Trì, anh đang ở tiệm trà sữa đợi cô.
Thời tiết ngày càng lạnh, trước kia cô đã nói rất nhiều lần bảo anh cứ đứng ở trong tiệm mà chờ, nhưng anh một lần cũng không nghe.
Lý do của anh là: “Muốn để em không cần tìm anh, chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ thấy anh.”
Cách con phố, Thời Tích nhìn thấy anh liền chạy chậm qua, hai mắt cong cong, hướng anh cười: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lại gấp không chờ nổi mà đem kế hoạch của mình nói cho anh nghe: “Em đều sắp xếp hết rồi, chiều nay em đưa anh đi chơi, chúng ta cùng nhau đón sinh nhật.
Ánh mặt trời ấm áp, thiếu nữ ngẩng mặt, mắt hạnh lấp lánh ánh sáng.
Cố Trì cũng cười, cầm lấy cặp sách của cô: “Được.”
Thời Tích đưa anh đi tới một nhà hàng được cư dân mạng đánh giá rất tốt ở trên app.
Sau khi ăn xong, hương vị đúng thật là rất ngon.
Lúc tính tiền, người phục vụ liền ôm một thùng giấy nhỏ đi tới đây, mỉm cười nói: “Nhà hàng đang tổ chức hoạt động lễ kỷ niệm, hai vị có thể bốc thăm trúng thưởng.”
Thời Tích biết rõ vận khí của mình kém như thế nào, liền chủ động đem cơ hội nhường cho Cố Trì: “Anh bốc đi, hôm nay là sinh nhật anh, nói không chừng vận khí sẽ tốt hơn.”
Cố Trì duỗi tay, lấy một quả cầu từ trong thùng ra.
Thời Tích thò lại gần xem, lại đem con số trên quả cầu mà anh bốc được đối chiếu với những con số trúng thưởng trên mặt thùng, kết quả lại bi thương phát hiện, anh hoàn toàn tránh đi những con số trúng thưởng.
Ngay cả tập giấy ăn hay mấy chai nước khoáng linh tinh để an ủi tâm hồn cũng không trúng.
Cố Trì không để bụng, đem quả cầu nhỏ đưa cho phục vụ, nắm tay cô đi ra ngoài.
Vừa lúc bên cạnh có một bàn cũng đang bốc thăm trúng thưởng, Thời Tích nghe thấy có nữ sinh hưng phấn nói: “Ối! Tớ bốc được giải nhất nè, có thể đổi phần thưởng thành tiền mặt được không vậy!”
Thời Tích than thở: “Xem ra vận khí của hai chúng ta đều rất kém.”
Cố Trì nhướng mày, không ủng hộ nói: “Ai bảo vận khí anh kém? Rõ ràng vận khí anh rất tốt mà.”
Nghe thế, Thời Tích liền xì một cái cười rộ lên: “Anh ngay cả một phần thưởng an ủi cũng không bốc được, sao có thể không biết xấu hổ nói mình vận khí tốt chứ?”
“Anh muốn mấy thứ đồ an ủi kia làm cái gì?” Anh cong môi, thấp giọng ôn nhu nói: “Nếu không phải vận khí tốt, sao anh có thể có được một cô bạn gái tốt như vậy?”
Thời Tích bị lời âu yếm của anh làm cho há mồm ngơ ngác.
Đầu bị xoa loạn một phen, tiếng nói của anh lại vang lên bên tai lần nữa, trầm thấp, lộ ra vẻ chắc chắn: “Không chỉ vận khí tốt mà còn là người có vận khí tốt nhất trên đời.”
Tuy biết rõ những lời này được xếp vào phạm trù lời ngon tiếng ngọt.
Nhưng vẫn… rất vui vẻ.
So với vừa rồi uống sữa bò cùng với viên kẹo trộm ăn trong giờ học lúc sáng còn ngọt hơn.
“Cái đó…”
Nghe cô có chuyện muốn nói, anh rũ mắt, chỉ thấy mặt cô gái hơi hơi phiếm hồng, có chút xấu hổ.
Nhưng vẫn mím môi, dùng âm lượng nho nhỏ đủ để anh nghe thấy nói: “Em cũng cảm thấy vận khí của mình siêu tốt.”
Thanh âm mềm mại, giống như kẹo bông gòn vừa mới ra lò, ngọt ngào.
Nói xong liền nhanh chóng cúi đầu xuống.
Từ góc độ này của Cố Trì nhìn qua chỉ có thể thấy được đỉnh đầu đen nhánh của cô gái, thẹn thùng giống như đà điểu nhỏ.
Khóe môi anh cong lên trong nháy mắt, trong mắt tràn ra vài phần ý cười: “Sao lại không có tiền đồ như vậy chứ, thả thính người ta xong lại tự mình xấu hổ trước?”
Lòng bàn tay có cảm giác bị nhéo lấy, bên tai truyền tới tiếng hừ nhẹ đầy bất mãn của cô gái nhỏ.
Cố Trì cười cười, chuyển biến tốt lên thì nên biết thu lại kịp thời, đổi đề tài khác, miễn cho về sau lại không nghe được lời tỏ tình mềm mại của cô gái nhỏ nữa thì sao.
“Tiếp theo Tích Tích muốn đưa anh đi chơi ở đâu?”
“Đi…” Nói được một chữ, cô lại dừng lại, nâng cằm lên, hai mắt cong cong: “Tạm thời bí mật, chờ em đưa anh tới rồi sẽ biết.”
“Được.” Cố Trì cười, tùy ý để cô dắt đi.
Tối hôm qua Thời Tích đã tra rõ lộ trình đường đi trước rồi, từ nhà hàng này đi ra, dọc theo phố vài phút là sẽ có một trạm giao thông công cộng, có mấy xe ngồi lên là có thể đến thẳng địa điểm.
Hai người lên xe, đi qua chưa được hai trạm, Thời Tích liền có cảm giác không ổn lắm, lời cầu nguyện lúc sáng của cô dường như không còn tác dụng lắm.
Dì cả tới lại bắt đầu làm loạn, bụng nhỏ ẩn ẩn đau lại càng ngày càng rõ ràng, không thể gắng gượng qua được nữa.
Sắc mặt cô đã có hơi trắng bệch.
Cố Trì lập tức phát hiện ra: “Sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?”
Thời Tích nhìn anh, cắn môi dưới: “Là… cái đó tới.”
Nói xong liền xụ vai, buồn bực thở dài một hơi.
Lúc đi học cảm giác vẫn còn tốt, vốn cho là lần này sẽ không đau như vậy, không nghĩ tới vẫn không thể tránh khỏi một kiếp này.
Cố Trì nhanh chóng quyết định nói: “Đến trạm kế tiếp thì chúng ta xuống xe đi, về nhà em nghỉ ngơi đã.”
Thời Tích lại nhăn mặt nhỏ lại.
Đây là lần đầu tiên cô đón sinh nhật với anh, có rất nhiều ý nghĩa kỷ niệm, trở về nằm nghỉ thì còn tính là cái gì.
Trong nháy mắt, cô gái liền trở nên mất mát, con ngươi sáng loáng hiện lên cảm xúc không vui cùng bất mãn, y như con mèo nhỏ bị ốm.
Cố Trì hỏi cô: “Em đón sinh nhật với anh, có phải là muốn anh vui đúng không?”
Thời Tích gật đầu.
Anh hướng dẫn từng bước: “Lần này không đi được thì chúng ta còn có lần sau, sinh nhật thôi không phải chuyện gì quan trọng cả, có em ở cạnh là anh vui rồi.”
Cô gái nhỏ mếu máo, biểu tình trên mặt lại không có tình nguyện như vậy: “Vậy, vậy chúng ta về đi.”
Cố Trì cười cười, dỗ bạn học nhỏ bằng ngữ khí thật ôn nhu: “Ừ, Tích Tích thật ngoan.”
***
Về đến nhà, Thời Tích liền lên giường nằm.
Máy sưởi vừa mới bật, trong chăn vẫn rất lạnh, hơn nữa bụng còn đau ê ẩm, cả người cô đang trong trạng thái co lại thành một cục.
Trong phòng khách không ngừng truyền tới tiếng vang đi qua đi lại, nước trong ấm đang sôi sùng sục.
Chưa được mấy phút, Cố Trì đã đi vào, trong tay bưng một cái ly pha lê, màu nâu, vẫn còn đang tỏa nhiệt.
Anh đỡ cô ngồi dậy, đem gối đầu lót sau thắt lưng cô.
Thời Tích nhận lấy cái ly, trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào của đường đỏ, cô lại nhớ tới một chuyện rất lâu về trước…
Lúc ấy mới khai giảng chưa được bao lâu, cô cũng bị đau bụng kinh như thế này, giữa trưa không ra ngoài ăn cơm được, anh đã một đường chạy lên lớp học mua về cho cô một bịch đường đỏ xí muội.
Thời Tích ôm ly nước uống một ngụm, mặt mày cong lên: “Anh có còn nhớ lúc trước anh từng mua cho em một bịch đường đỏ xí muội không?”
Anh ngồi bên mép giường, cũng nghĩ tới hành vi ngốc nghếch kia, cười khẽ: “Ừ, nhớ.”
“Lúc ấy em hỏi anh vì sao anh lại đối xử tốt với em như vậy, anh còn nói dối không chớp mắt, nói là muốn theo em học hành cho giỏi, lúc ấy em còn ngốc tới mức tin là thật đấy.” Cô nâng cằm lên, hừ một tiếng.
Cố Trì cũng cười, không phản bác, chỉ hỏi: “Bụng có còn đau không?”
Thời Tích thành thật gật đầu.
Giây tiếp theo, một bàn tay với vào trong chăn, thò vào trong áo ngủ san hô bằng nhung của cô, đặt ở trên bụng nhỏ.
Cô ngẩn ngơ, mặt có chút đỏ: “Anh làm gì thế?”
“Xoa cho em. Lần trước anh đọc được ở trên mạng, con gái tới kỳ sinh lý thì chỉ cần xoa bụng là có thể giảm đau được.”
Vừa nói vừa xoa cho cô, lực đạo gãi đúng chỗ ngứa.
Vừa mới cầm ly nước ấm xong, lòng bàn tay anh cũng mang theo chút nhiệt độ nóng bỏng, dán ở trên bụng cô vô cùng có hiệu quả.
Thoải mái thì thoải mái thật.
Nhưng lúc xoa bụng, ngón tay anh có khi sẽ câu tới gần quần ngủ của cô, Thời Tích có chút xấu hổ, mặt đỏ lên.
Cố Trì nhìn ra cô đang xấu hổ, muốn dời đi lực chú ý của cô, vì thế hỏi: “Trừ cái này ra, có biết anh còn từng gạt em chuyện gì không?”
Chiêu này có tác dụng rất tốt, cô gái nhỏ vốn còn đang cúi đầu lập tức ngẩng lên, đỏ ửng trên mặt lui đi, khuôn mặt nhỏ hơi bạnh ra: “Anh còn gạt em cái gì?”
Ngữ khi cố tình giả vờ nghiêm túc, nhưng lại không có lấy một chút lực uy hiếp nào.
Cô gái nhỏ mặt một bộ quần áo ngủ hình con thỏ đang ăn cà rốt, tóc đen xõa xuống, nhu thuận rũ ở trên vai, vẻ mặt càng thêm tinh xảo.
Mà biểu tình hiện tại của cô, lại có loại cảm giác vừa hung vừa ngọt.
Nếu không phải cô tới kỳ sinh lý thì Cố Trì thật sự muốn bắt nạt cô một trận.
Không nói tới làm cái khác, ít nhất thì cũng muốn ấn cô xuống hôn trong chốc lát.
Yết hầu anh giật giật, bắt đầu thẳng thắn: “Lần trước, trước hôm đại hội thể thao diễn ra, anh nói em nên mặc đồng phục bởi vì quần áo bình thường của em rất ấu trĩ, kỳ thật là gạt em.”
Thời Tích đối với chuyện này có chút ấn tượng, lúc ấy trong lòng còn mang thù tới mức ghi một bút vào quyển sổ nhỏ của mình cơ mà.
Nhưng mà cô không hiểu lắm, vì sao lại phải gạt cô chuyện này?
Rất nhanh, anh liền giải đáp thắc mắc của cô: “Bởi vì bộ dáng em không mặc đồng phục quá xinh đẹp, không muốn để cho đám nam sinh trong trường nhìn thấy rồi lại nhớ thương em.”
Là vì thế sao. Thời Tích đem biểu tình muốn cười ép xuống, cằm nhỏ hất hất về phía anh: “Được rồi, cái này miễn cưỡng tha cho anh.”
“Còn có một lần…” Cố Trì nâng khóe môi: “Lúc sáng anh tới lớp đặc biệt sớm, em có hỏi vì sao anh ngủ không được, anh nói là bởi vì sét đánh, nhưng kỳ thật không phải.”
Anh xoa bụng cho cô, xúc cảm mềm như bông vô cùng tốt: “Mà là, bởi vì mơ thấy em.”
Trong tay Thời Tích ôm ly pha lê, cái miệng nhỏ uống từng ngụm nước đường đỏ.
Hơi nước bốc lên làm gương mặt cô trở nên mơ hồ, tròng mắt đen láy hắc bạch phân minh kia lại càng thêm đen và sáng, y như quả nho đen.
Nghe vậy, hai quả nho đen chớp chớp, khuôn mặt hồn nhiên, tràn ngập tò mò: “Anh mơ thấy em làm gì?”
Cố Trì nhìn cô, cong môi, ngữ tốc chậm lại, ngữ điệu kéo dài ra hỏi lại: “Một thằng con trai đang trong tuổi dậy thì, nằm mơ thấy một nữ sinh, em cảm thấy sẽ mơ cái gì?”
Nói xong, anh thấy cô gái nhỏ ngẩn người, còn thực sự nghiêng đầu suy nghĩ lời anh nói.
Sau đó, một vệt đỏ ửng theo tai cô lan ra tới mặt.
Cùng lúc đó, một âm thanh “bộp” một cái vang lên, cánh tay của anh bị một bàn tay nhỏ trắng như tuyết nặng nề vỗ một cái.
Thanh âm xấu hổ buồn bực của cô gái nhỏ theo đó vang lên: “Anh… anh sao có thể mơ thấy cái này chứ! Sao lại có những suy nghĩ không lành mạnh như vậy!”
Cố Trì nén cười, làm ra biểu tình nghiêm trang: “Nằm mơ đều là tiềm thức, anh cũng không thể khống chế được.”
Lúc này Thời Tích lại phản ứng rất nhanh, thở phì phì trừng anh: “Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, buổi tối anh mơ thấy cái này, khẳng định là bởi vì ban ngày anh nghĩ tới nó rồi.”
Cố Trì: “…”
Lại còn thật sự đúng chứ, nhất thời anh cũng không biết nên phản bác thế nào.
Thấy anh cam chịu, Thời Tích càng thêm tức giận. Anh thế mà thật sự ban ngày cũng nghĩ… nghĩ tới mấy chuyện đó!
Quai hàm cô phồng lên, bá đạo lên tiếng: “Sau này ban ngày anh không được nghĩ tới em nữa!”
“Được, không nghĩ tới em.” Cố Trì cong môi, cố ý trêu cô, “Sau này sẽ nghĩ tới nữ minh tinh khác.”
Nói xong, cánh tay lại bị một bàn tay nhỏ đập một cái.
Sức cô vốn không lớn, lại cách một cái áo lông, đau đớn cơ hồ là không cảm giác được, lại có cảm giác như thể con mèo nhỏ đang vươn móng vuốt mềm oặt thị uy một cái.
Con mèo nhỏ không cao hứng đáp: “Cũng không cho phép nghĩ tới nữ minh tinh khác!”
Trong mắt Cố Trì là ý cười nồng đậm, nhưng vẫn cố tình làm khó cô: “Không cho anh nghĩ tới em, cũng không cho nghĩ tới nữ minh tinh khác, vậy em bảo anh nghĩ tới cái gì đây?”
Thời Tích động não một hồi, qua mười mấy giây, đầu cô mới nhấc lên nhìn anh: “Muốn anh nhớ tới Marx với Engels*, Vương Hậu Hùng với Tiết Sao Kim*!”
Cố Trì: “…”
*Marx và Engels đã cùng nhau sáng lập và phát triển chủ nghĩa Cộng sản, lãnh tụ của phong trào công nhân thế giới và Quốc tế Cộng sản
*Vương Hậu Hùng với Tiết Sao Kim: Cái này bản cv để thế chứ mình cũng không biết nó là cái gì!!
————
Shmily: Xin lỗi các bạn vì để các bạn chờ chương mới quá lâu. Mấy ngày vừa qua mình đi quân sự cho nên không thể edit cập nhật chương mới được. Mong mọi người thông cảm nha~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!