Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế - Chương 5: 5: Nhận Nuôi Tang Thi Đầu Tiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế


Chương 5: 5: Nhận Nuôi Tang Thi Đầu Tiên


“Làm sao bây giờ!”
Đầu Tam Vô lập tức trống rỗng, tang thi cấp cao chắc chắn không phải thứ mà cô có thể đối phó.
Nhưng cô đã nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
Bên ngoài là một tang thi cấp cao thuộc hệ sức mạnh, chỉ cần nó muốn, cánh cửa này có thể bị nó đẩy ra chỉ trong vài phút.
Đối với cô thì đó là một cái khóa kiên cố nhưng đối với tang thi mà nói, nó yếu ớt giống như đậu hủ vậy.
Trong nhà của cô nhất định có thứ nó cần, nhưng nó lại không xông vào ngay….
“Mày, dừng lại!” Tam Vô thử thăm dò trầm giọng quát một tiếng.
Vốn chỉ định thử một lần, ai ngờ tang thi bên ngoài lại thật sự dừng lại, nhưng mũi của nó vẫn đang ngửi mùi bên trong.
Nghe lời cô thật sao?
Tang thi cấp cao cũng được chia thành các cấp: ba, sáu và chín.

Người trong pháo đài chia tang thi cấp cao thành binh thi, tướng thi và vương thi.
Binh thi đã có thể hiểu được tiếng người.
Nghe nói vương thi thậm chí còn có thể nói tiếng người, nhưng Tam Vô chưa từng nhìn thấy.
Quá trình tiến hóa của tang thi dần dần trở thành “hóa người”, đối với con người mà nói, bản thân nó đã là một thứ vô cùng đáng sợ và là mối đe dọa sâu sắc.
“Mày, tao có thứ mày cần sao?” Cô xác định tang thi bên ngoài ít nhất là bậc binh thi, thậm chí là tướng thi.
Tang thi bên ngoài từ từ gật đầu.
Sắc mặt Tam Vô thay đổi, “Thế nào? Mày muốn uống máu tao sao?”
Cô nắm chặt cây gậy

“Hừ!” Nó thở nặng một hơi ra từ mũi, như đang khinh thường lời cô nói.
Biết con tang thi này không nhìn trúng máu của người có dị năng, Tam Vô liền thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ tang thi đang cầm quyền trong mạt thế, rất nhiều người có dị năng không mạnh bắt đầu giao dịch với tang thi cấp cao để duy trì chỉ số IQ của chúng.
Con người cần tang thi bảo vệ, mà tang thi lại cần máu của con người để tồn tại.
Trong số đó, chúng đặc biệt thích máu của những người có dị năng.
Vì vậy sau khi con người giao dịch với một số tang thi, họ đã bắt đầu “nuôi” tang thi.
Nhưng Tam Vô cảm thấy việc nuôi tang thi không phải là kế hoạch lâu dài đối với con người.
Vì cách một khoảng thời gian là phải lấy một ít máu của người có dị năng tiến triển chậm, nhưng tốc độ tiến hóa của tang thi lại nhanh hơn trước đó.
“Rầm” một tiếng.
Tang thi bên ngoài dường như đang bất mãn vì cô phân tâm.
“Mày chờ một chút.” Dù sao cửa nhà của cô cũng không chống lại được con tang thi này, Tam Vô thấy nó không có ý tấn công mình, liền dứt khoát cầm gậy mở cửa.
Ít ra thì cửa mở cũng có thể thoát ra dễ hơn.
Tam Vô mở cửa ra đồng thời nhanh chóng lùi về sau một khoảng.
Đôi tay nắm chặt gậy đang chảy rất nhiều mồ hôi.
Cô nhìn chằm chằm vào con tang thi, chỉ sợ nó đột ngột giết mình.
Cũng may con tang thi căn bản không hề hứng thú với cô, nó chạy thẳng tới cái nồi sắt uống một ngụm canh còn dư lại.
Tang thi bưng nồi sắt lên, về điểm nhiệt độ thì nó căn bản không cảm nhận được chút nào.
Một nồi canh đều đổ vào miệng con tang thi, nó thậm chí còn vươn lưỡi liếm đôi môi màu tím đen, quay đầu chưa thỏa mãn nhìn Tam Vô.
Giống như là…!Chưa ăn no.
Tam Vô bị ý nghĩ của mình dọa sợ.
Một con tang thi đang ăn đồ ăn của con người!
Đánh chết cô cũng không tin, nhưng nó đã thật sự xuất hiện trước mắt cô khiến cô không thể không tin được.
Tang thi cầm nồi đi về phía cô, Tam Vô nhìn nó bước từng bước, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống, tim đập bình bịch như trống.
Nhưng nó không có ý làm tổn thương cô.
Ngược lại còn đưa nồi đến trước mặt cô, lắc vài cái.
“Mày còn muốn ăn sao?” Tam Vô đoán thử ý của nó.
Khoảng nửa phút sau, tang thi mới từ từ gật cái đầu cứng ngắc của nó.
Con này chắc hẳn là một binh thi, có thể hiểu một số từ đơn giản của cô.
Chẳng qua là….!Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một binh thi có thể ăn rau và thịt.
“Không đúng!” Tam Vô đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác, “Có lẽ không phải là ăn….!mà là ăn thức ăn sau khi đã lọc sạch?”
Tam Vô lập tức chùn bước, so sánh giữa hai ý tưởng chạy ngay lập tức và không chạy.
Bỏ chạy, có chạy thoát được hay không, lỡ như đang chạy gặp phải tang thi bên ngoài, cũng sẽ rất khó sống tiếp.
Không chạy….!Có thể hiểu tại sao nó muốn ăn thức ăn của cô, nhưng cũng có thể bị giết nếu đoán không đúng.
Tam Vô cắn răng, “Quên đi, trong cái rủi có cái may!”

Cô cầm hai cái chậu bị hỏng, một cái đựng nước chưa được lọc sạch, cái còn lại đựng nước đã được lọc sạch, đưa cùng lúc cho tang thi.
Nó dùng mũi ngửi một cái, đánh rơi chậu nước chưa được lọc sạch, bưng chậu nước được lọc sạch lên bắt đầu uống.
“Thật sự là vì được lọc sạch.” Tam Vô không dám tin lùi lại một bước.
Điều cô luôn muốn đó là có thể tìm được một số đồng đội đáng tin.
Nhưng cô chưa từng nghĩ đến, đồng đội còn chưa tới, tang thi đã đến tìm rồi.
Nó chưa ăn no, đợi khoảng một phút sau còn chưa thấy Tam Vô thêm đồ ăn cho mình, lập tức bắt đầu gõ chén.
“Đừng có gõ! Sẽ có tang thi tới!”
Da đầu của Tam Vô tê dại vì tiếng gõ, lập tức thêm chút nước vào chén nó.
Nó ăn ngay lập tức.
Ngoài cửa vang lên tiếng tang thi gào thét, Tam Vô cắn răng đứng lên đóng cửa lại.
Dù sao cô cũng không chạy lại tang thi cấp cao.
“Này, mày còn muốn ăn canh thịt vừa rồi sao?”
Tam Vô thử giao tiếp với tang thi.
Nó lau miệng, một lúc sau nó mới từ từ gật đầu tỏ ý muốn uống.
Phản xạ thật sự rất chậm.
Không đúng, tang thi có phản xạ ư? Tam Vô nghĩ thầm
“Nhưng nhà tao không có thức ăn thì sao?” Tam Vô thận trọng tránh xa nó, “Không thì vậy đi, mày đi bắt mấy con dị thú về đổi lấy thức ăn, tao làm cho mày.” Thật ra, cô chỉ cần nấu một ít cải xanh là được, nhưng cô muốn thử một chút xem con tang thi này có nghe lời hay không.
Cô vốn chỉ muốn thử thôi, không ngờ nó lại chẳng nói gì, đặt chén xuống rồi chạy ra ngoài.
Nghe lời hơn con người rất nhiều.
Nhìn bóng lưng cứng ngắc của nó, Tam Vô vỗ mặt mình một cái.
Con tang thi đó….!Có vẻ như rất nghe lời cô.
Nếu cô thực sự có thể nuôi tang thi theo cách này, vậy thì cô cần gì phải tìm đồng đội?
Ở một khía cạnh khác, những tang thi được nuôi rất nghe lời, cho chúng ăn no là được.
Lòng tham lam không chỉ giới hạn ở việc ăn no.

Trong lúc Tam Vô đang do dự, nó đã nhanh chóng chạy về.
Tay trái bắt một con ve sầu biến dị, tay phải bắt một con vịt biến dị to bằng một con chó.
Cổ của con vịt bị bẻ gãy, chân sau vẫn còn đang run.
Cô chưa bao giờ bắt được một con vịt biến dị, vì sau khi biến dị nó có thể bay tự do trên trời, nó biết bay!
“Mày bắt được một con vịt biến dị thật ư?” Tam Vô giật mình nói.
“Chẳng lẽ tang thi cũng biết thứ gì có giá trị cao sao?” Tam Vô nghiêng đầu nhìn tang thi.
Lông của loài vịt biến dị này có thể dùng làm quần áo và chăn để tránh rét, hiệu quả giữ ấm gấp mấy lần vịt nuôi thông thường, rất phổ biến trong pháo đài.
Nó đẩy đồ về phía Tam Vô, tỏ ý muốn cô nhanh chóng nấu cơm.
Tam Vô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen như mực.
Đã gần nửa đêm rồi.
Ngay khi Tam Vô đang tranh luận xem có nên ăn nữa hay không, một âm thanh kinh thiên động địa đột nhiên phát ra từ một đỉnh núi gần cô nhất.
Một vài ánh sáng sấm sét từ trên trời rơi xuống, phá tan màn đêm đen nhánh.
Lỗ tai Tam Vô ù đi, bịt tai nhìn về phía đỉnh núi.
Tang thi cấp cao đang đánh nhau với người có dị năng?
Tam Vô quay lại nhìn con tang thi đang đứng bên cạnh cô như hộ vệ, cô phải tránh xa một chút.
Việc này phải dựa vào tang thi.
Chỉ là ngay khi ý nghĩ vừa lóe lên, Tam Vô liền nheo mắt lại.
“?? Tại sao tia sấm sét lại xẹt qua đầu mình?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN