Nhìn đi nhìn lại!
Lại nhìn tang thi bên ngoài, tang thi bên ngoài đều thơm vậy sao?
Vừa rồi Tang Nhất không tắm rửa gội đầu, cũng không biết dùng kem dưỡng ẩm hiệu Tang Tang, nhìn làn da của cậu khô cứng kia kìa!
“Thịnh Thị?” Tam Vô tìm ra chính xác tên của nam ảnh đế đỉnh lưu trong trí nhớ của mình, gọi thăm dò thử.
Đứng trên ngọn cây, Quý Lăng Bạch trầm mặt.
Đã 10 năm rồi, khó cho cô vẫn nhớ được tên của người ta.
Tam Vô dĩ nhiên nhớ người tên Thịnh Thị này, khi đó cô sống cùng A Tứ, hôm đó bọn họ không có bất cứ thứ gì để ăn, khi cô đói đến hoa mắt chóng mặt, vừa hay gặp đội ngũ của Thịnh Thị đang quyên góp tiền cho trường tiểu học Hy Vọng ở gần đó.
Khi đó, các nhân viên ở đó thấy cô còn nhỏ lại đáng thương nên đã cho cô một mẩu bánh mì được chuẩn bị sẵn cho đám trẻ trong trường.
Bơ béo ngậy, ngọt đến đầu lưỡi.
Lúc ấy cô cũng nhìn thấy Thịnh Thị bước xuống xe, hương vị ngọt ngào của bơ khiến cô có ấn tượng sâu sắc với khuôn mặt đó.
Đến nỗi mỗi khi nhìn thấy hình ảnh của Thịnh Thị trên tấm bảng quảng cáo ở đường phố, cô sẽ nhớ đến hương vị bánh mì bơ đó.
Con tang thi nấp sau gốc cây, mất nửa phút sau mới cẩn thận thở dài nhìn về phía Tam Vô.
Dáng vẻ của hắn vĩnh viễn dừng lại ở vụ tai nạn xảy ra 10 năm trước, vẫn là khuôn mặt trên tấm bảng quảng cáo, sau khi biến thành tang thi, hình như càng thêm góc cạnh hơn.
Nhưng vẫn là khuôn mặt đó, Tam Vô lại nhớ đến vị ngọt của cái bánh mì bơ mà cô đã ăn hôm ấy.
Hắn nhìn Tam Vô, ánh mặt đầy vẻ cảnh giác.
“Anh đi theo tôi làm gì?” Tam Vô hỏi.
Nhưng dù sao hắn cũng là người đã cho cô một bữa no nê trước đây nên thái độ của cô đối với hắn cũng hòa nhã hơn, khiến Đại Hắc chỉ muốn tát tên nhóc kia một cái.
“Không biết nói chuyện sao?” Tam Vô liếc nhìn hắn thở dài, xem ra cấp bậc của hắn không cao.
“Tang Lĩnh.”
Cô vẫy tay với Tang Lĩnh, “Anh tới đây.”
Tang Lĩnh đang đập chết một con thú biến dị, nghe vậy liền mang cả người bê bết máu.
“Nhìn tang thi này xem có thể thu nhận không, nếu có thể nhận thì cho anh ta một chén cơm.”
Tang Lĩnh nhìn Thịnh Thị, tốt lắm, hiền lành ngu ngốc lại không biết nói chuyện, trên người cũng không có dao động năng lượng cường đại, sẽ không lay chuyển vị trí của hắn.
“Ngươi đi xếp hàng.” Tang Lĩnh chán ghét nói với Thịnh Thị: “Cẩn thận một chút, đừng để tang thi hoang khác gi.ết c.hết.”
Hắn còn không quên móc ra một tấm thẻ từ trong túi mình, xé ra, vỗ vào người Thịnh Thị, “Có cái này, tang thi bên chúng ta sẽ không tấn công ngươi, đi thôi nhóc!”
Khi hắn đẩy Thịnh Thị vào cuộc chiến liền không để ý đến nữa, quay người lao vào trận chiến lần nữa.
Thịnh Thị vừa bước vào cuộc chiến, hắn phát hiện hai con tang thi đằng kia đã lòi cả ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú của hắn đột nhiên méo xệch.
Không, không, không!
Đây không phải là cuộc sống mà hắn hướng tới.
Quá tàn bạo và đẫm máu.
Thịnh Thị liều mạng muốn chạy ra ngoài, nhưng đã bị một con tang thi đại ca bên cạnh bắt lại.
Tang đại ca so tay với hắn, nào người anh em, còn chờ gì nữa!
Đánh xong đợt này là có thể về ăn cơm rồi.
Thịnh Thị lắc đầu nguầy nguậy, xách túi muốn lao về phía Tam Vô.
Bầu trời u ám, sau một lúc nhẫn nhịn, cuối cùng trời đã đổ mưa to sau một tiếng sấm rền.
“Dù!” Sau khi Tam Vô theo bản năng lấy tay che đầu, cô phát hiện khu vực mình đang đứng không có mưa?
Cô nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn thấy Quý Lăng Bạch đang đứng trên đỉnh đầu mình, vị trí của cô ngay dưới cánh của anh.
“Quý Lăng Bạch?” Tam Vô gọi, “Anh ở trên đó làm gì thế?”
Quý Lăng Bạch muốn tránh cũng đã muộn, trong lòng khó chịu nhưng không lộ trên mặt, trực tiếp đáp xuống đất nói với Tam Vô: “Tôi tới đây xem tình hình nơi này.”
Tam Vô nghi ngờ nhìn anh, “Vừa rồi là anh âm thầm giúp tôi đúng không?”
Cô nói mà!
Sao giết tang thi cấp cao có thể đơn giản như chặt dưa như vậy.
“Con tang thi đó, em biết à?” Quý Lăng Bạch nhướng mày nhìn Thịnh Thị đang rời khỏi vòng chiến, núp dưới gốc cây tránh mưa.
“Anh không biết sao?” Tam Vô ngạc nhiên hỏi: “Nam minh tinh rất nổi tiếng năm ấy, Thịnh Thị đó!”
Quý Lăng Bạch không vui nói: “Tại sao tôi phải biết hắn?”
“Rất đẹp trai mà!” Tam Vô kích động nói: “Khi đó anh ta được công nhận là đỉnh lưu quốc dân đấy!”
Tam Vô còn cảm khái một câu, “Lúc đó là một ngôi sao sáng.”
Quý Lăng Bạch hừ lạnh một tiếng, “Không nhìn ra năm đó em ăn cơm còn không đủ no còn đi truy tinh* nữa đấy.”
*Theo đuổi người nổi tiếng
Tam Vô xoay người trợn mắt nhìn anh.
Đúng lúc nhóm người Trần Nhất Tí không xuống dưới, nhìn thấy Quý Lăng Bạch, mọi người đều ngạc nhiên chào hỏi.
“Quý đội, sao anh lại ở đây?”
“Tình hình nhỏ ở đây của chúng ta cũng khiến Quý đội để ý à.” Mọi người lau mồ hôi nói.
Tam Vô nhìn xung quanh, nói: “Đừng để ý đến Quý Lăng Bạch, mọi người mau xây cứ điểm tạm thời đi.”
Lúc này mọi người mới sực tỉnh, lập tức bắt tay vào xây dựng cứ điểm.
Tang thi cũng cùng hỗ trợ.
Tam Vô đang bận, đột nhiên vai của cô bị một người vỗ, quay đầu lại liền bắt gặp vẻ mặt tủi thân của Thịnh Thị.
“Làm sao thế?” Tam Vô suy nghĩ một lát, từ trong túi lấy ra một miếng cá chiên, “Đói bụng sao?”
Quý Lăng Bạch ở bên cạnh nhìn thấy thì liên tục cười lạnh.
Mới giây trước còn nói với mọi người rằng đừng để ý đến Quý Lăng Bạch.
Một giây sau đã đưa cho con tang thi này một miếng cá chiên?
Thịnh Thị cúi người dùng mũi chạm vào miếng cá chiên, đôi mắt trắng dã không hề vẩn đục, nhưng tròng mắt có vài ánh bạc trong veo, xung quanh tròng mắt trắng còn có vài tia máu, trông giống như viên ngọc lưu ly màu bạc bị vỡ ra.
Chỉ là bàn tay của hắn còn chưa đụng vào miếng cá chiên, Quý Lăng Bạch đã rút đồ ra.
“Tam Vô, em không đi xem tang thi nhà mình thế nào sao?” Quý Lăng Bạch không đợi Tam Vô nổi giận, hếch cằm về phía đám người Tang Lĩnh, “Bọn họ hình như chơi rất vui, nếu vào sâu hơn sẽ rất nguy hiểm.”
Tam Vô nhìn thấy thì lập tức nổ tung, đúng là vậy nhỉ?
“Đại Hắc, chạy mau, xem chị chỉnh đốn những người muốn làm gì thì làm này!”
Sau khi Tam Vô rời đi, Quý Lăng Bạch mới nhìn Thịnh Thị, anh cắn một miếng đầu cá, nhìn chằm chằm Thịnh Thị một cách lạnh nhạt nói: “Một là đi giúp xây dựng cứ điểm, hai là tránh xa ra.”
Quý Lăng Bạch cao hơn Thịnh Thị, lúc cúi đầu nhìn người khác sẽ mang tính áp bức hơn hẳn.
Nhưng Thịnh Thị phớt lờ anh, chỉ nhìn chằm chằm vào miếng cá chiên trong tay anh.
Quý Lăng Bạch cảm thấy con tang thi này nhìn thế nào cũng không vừa mắt, tính khí của anh trước giờ đều không tốt, hiện tại lại càng thêm ấm ức, “Còn nhìn chằm chằm đồ trong tay người khác nữa, tôi sẽ ném cậu vào trong bầy tang thi hoang đấy.”
Động tĩnh bên đây đã bị nhóm người Trần Nhất Tí bên cạnh nhìn thấy.
Trần Nhất Tí nghi ngờ nói: “Quý đội đang làm gì vậy?”
Lãng phí thời gian với một con tang thi làm gì.
Mấy người bên cạnh anh nhìn Thịnh Thị một lúc lâu, sau đó không xác định hỏi: “Con tang thi kia hình như hơi quen thì phải?”
“Quý đội không thích ngoại hình của anh ta.” Một người phụ nữ cười nói: “Nhưng quả thật con tang thi này trông rất đẹp, chậc, sao lại quen như vậy! Là ai ta?”
Một người bên cạnh chọc người phụ nữ đang nói chuyện: “Người nào đẹp hơn, Quý đội hay con tang thi kia?”
“Nếu nói Quý Lăng Bạch đẹp trai thì sao? Chẳng lẽ Quý Lăng Bạch có thể để tôi ngủ cùng sao?” Người phụ nữ nhỏ giọng, bĩu môi nói: “Ngược lại là tôi rất muốn đấy! Cô nhìn ngoại hình của Quý Lăng Bạch đi, nhìn vòng eo có lực đó đi, khiến tôi thèm muốn chết.”
“Ha ha, Quý Lăng Bạch không đến lượt cô đâu.” Những người bên cạnh hừ một tiếng, “Con tang thi kia quả thật rất đẹp trai, hiện tại nếu có đủ rau đủ cỏ, không cần máu chúng ta nuôi nữa, có phải cô sẽ bắt cóc con tang thi kia không?”
“Con tang thi này thuộc nhà Tam Vô, nếu cô ra giá cao có khi Tam Vô sẽ đồng ý bán đấy.”
Thành lũy 6 bên cạnh xây dựng xong cứ điểm của mình, thoải mái dựa vào cứ điểm khuyên người phụ nữ kia, “Sao cô lại nhìn chằm chằm vào tang thi nhà người ta, không phải là động tâm rồi chứ? Tang thi nhà Tam Vô sẽ không bán ra ngoài, cô đừng quá nghiêm túc.”
Người phụ nữ kia lại đột nhiên sợ hãi kêu lên.
“Chết tiệt!”
“Thịnh Thị! Là Thịnh Thị!”
Không ít người phụ nữ có mặt tại đó lập tức ngẩng đầu lên.
Cái tên vô cùng quen thuộc, nhưng lại giống như một giấc ngủ dài, đột nhiên tỉnh lại tạo thành một trí nhớ ngắn ngủi trống không, bọn họ rõ ràng có ấn tượng với cái tên này, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không nhớ ra được.
Cuối cùng, những ký ức trước đó lập tức nhảy ra từng chút một.
“Thật sao? Diễn viên Thịnh Thị?”
“Để tôi nhìn một chút, ai da, đừng có đẩy tôi, tôi cũng phải nhìn mới được.”
Một nhóm phụ nữ lập tức vây quanh Thịnh Thị, nhưng mọi người đều giữ một khoảng cách nhất định.
Những cô gái truy tinh đã trưởng thành rồi.
Trong mắt họ có sự tò mò nhưng phần nhiều là cảm khái, “Thịnh Thị đã chết rồi sao… Haizz, sao chết rồi mà vẫn đẹp trai như vậy nhỉ.”
Nhìn chằm chằm Thịnh Thị, những ký ức còn sót đó lập tức hiện lên từng chút một.
Họ vẫn còn nhớ tới một nhóm đàn ông lạnh lùng ngồi trước cuộc phỏng vấn tích chữ như vàng.
Lúc đó Thịnh Thị thật sự rất nổi tiếng, đồng thời anh cũng thật sự không muốn tương tác với người hâm mộ, tuy nhiên, bộ phim truyền hình của anh đóng lại gây tiếng vang lớn, một trong những bộ phim anh đóng đã trở nên bạo hơn.
Nhưng ngoài diễn xuất trên TV, anh cũng không xuất hiện trong bất kỳ chương trình tạp kỹ nào, lại càng không chơi phần mềm xã hội, tuy vậy người hâm mộ càng muốn biết nhiều hơn về anh.
Hiện tại, Thịnh Thị – người đã biến thành tang thi đang từ từ ngước mắt lên nhìn xung quanh.
Bộ dáng này của hắn khiến mọi người càng hợp nhất hắn với ngôi sao sáng đứng trước ống kính khi còn sống.
Là Thịnh Thị đó không sai.
Ngay sau đó, Thịnh Thị từ từ nhấc cái mũi sau quần áo lên, sau đó trùm lên đầu mình, chầm chậm khuỵu gối ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu mình.
A!
Thật xấu hổ!
Trái tim của những cô gái vây quanh hắn đập lộp bộp trước phản ứng đột ngột này của hắn.
Đầu ngón tay và lòng bắt đầu ngứa ngáy.
Lúc Tam Vô trở lại liền nhìn thấy một nhóm phụ nữ đang tụm lại nhìn chằm chằm Thịnh Thị như những con sói đói.
Quý Lăng Bạch nhìn thấy Tam Vô trở lại, nheo mắt quan sát vẻ mặt của cô.
Tam Vô sẽ không tức giận vì con tang thi này chứ?
“Các người đang làm gì vậy!” Tam Vô trầm mặt xuống.
Thịnh Thị tủi thân nhìn Tam Vô, bước tới đưa tay muốn kéo góc áo của cô.
Nhóm người phụ nữ giật mình, quay đầu lại mới phát hiện là Tam Vô tới, vẻ mặt hơi lúng túng.
Quý Lăng Bạch mím môi, lúc Tam Vô đi ngang qua mình liền nắm lấy tay cô.
“Ai da, đừng có cản tôi!” Tam Vô tức muốn chết, “Khuôn mặt của anh ta quý giá như vậy, có thể tùy tiện để người khác nhìn sao?”
Bàn tay nắm lấy tay cô của Quý Lăng Bạch càng lúc càng chặt.
Tam Vô vẫn còn tức giận.
“Đại minh tinh có thể tùy tiện nhìn sao? Tôi không được thu chút vé xem sao?”
Khuôn mặt của những người phụ nữ bên cạnh xám xịt.
Thịnh Thị kinh sợ ngẩng đầu nhìn Tam Vô.
Tam Vô vỗ ngực hắn, “Ngoan, anh lớn như vậy rồi, về sau còn phải tự mình kiếm cơm.”
“Lần sau nếu muốn vây xem đại minh tinh nhà chúng ta, mỗi người mười cân thịt, xem nửa giờ, một viên cũng không thể thiếu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Lăng Bạch: Tôi thật cô đơn!