Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế - Chương 99
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế


Chương 99


Tam Vô nhìn anh một lúc lâu nhưng vẫn không nói nên lời.

“Trước đây anh chưa từng nói với tôi.” Tam Vô nhìn sang chỗ khác, cô cảm thấy ngồi rất mất tự nhiên, đứng cũng không tự nhiên lắm.

“Lúc trước chẳng phải là do cảm thấy có thể từ từ sao?” Quý Lăng Bạch nói: “Anh không thích yên lặng bảo vệ, anh phải vào sinh ra tử vì em, nếu ngay cả nguyên nhân anh làm vậy mà em cũng không hiểu, vậy thì là do anh may mắn thôi.”

Tam Vô: “….”

Quả nhiên, Quý Lăng Bạch vẫn là Quý Lăng Bạch.

“Sao em không nói gì?” Quý Lăng Bạch nhìn Tam Vô, “Được hay là không?”

Tam Vô không trả lời, xoay người muốn đi.

Quý Lăng Bạch chợt quay người ngăn cô lại, “Được hay không được, dù sao em cũng nên cho anh một câu trả lời chứ?”

Tam Vô mím chặt môi, tỏ ra vài phần nhẫn nhịn.

Quý Lăng Bạch thấy cô như vậy, trong lòng không chắc lắm, “Cuối cùng là em…”

“Dù có giết heo thì anh cũng phải vỗ béo heo chứ! Anh muốn tôi nói được hay không, tôi nói thế nào được? Không phải anh nên cho tôi thời gian suy nghĩ sao?” Tam Vô xoay người, không nhịn được nói.

Quý Lăng Bạch ho nhẹ một tiếng.

“Vậy em nhanh lên một chút.”

“Chuyện này có thể nhanh sao?” Tam Vô vò đầu bứt tai.

Hai người đi ra khỏi cửa phòng, vừa ra ngoài đã nhìn thấy người bên ngoài đều đã đến cửa.

“Mọi người đang làm gì vậy?” Tam Vô gọi mọi người một tiếng.

Giang Thiên đứng ở phía trước, nghe tiếng hét của Tam Vô thì vội vàng ra hiệu bằng động tác tay “suỵt, đừng nói chuyện” cho Tam Vô.

Tam Vô cảm giác được thần kinh của bọn họ đều đang căng thẳng.

Cô và Quý Lăng Bạch nhìn nhau rồi đi tới, suýt chút nữa bị cảnh tượng trước mắt chọc cho mù mắt.

Khuôn mặt của Quý Lăng Bạch gần như biến sắc ngay lập tức, vô thức đẩy Tam Vô để cô đi vào lối đi ngầm, chạy nhanh đến thành lũy 1 trú ẩn.

Không phải thú triều, mà là thứ còn đáng sợ hơn cả thú triều.

Nhìn thoáng qua, căn bản không thể đếm hết số tang thi đang lang thang ở bên ngoài Sinh Thành, trong số mười mấy con tang thi đó, những con đang đứng đầu có cấp bậc đại lãnh thi.

“Sao mọi người không nói sớm!” Quý Lăng Bạch theo bản năng kéo Tam Vô rời đi.

Thì bị Giang Thiên kéo lại, “Đừng vội, đừng vội!”

Anh ta hạ thấp giọng nói: “Thành chủ, Quý đội, hai người ra ngoài nhìn kỹ một chút, nếu có uy hiếp tại sao chúng tôi lại không phát còi báo động?”

Tam Vô và Quý Lăng Bạch bình tĩnh nhìn ra bên ngoài.

Những tang thi bên ngoài không biết là đang làm gì, chúng mênh mông cuồn cuộn* mang theo sát khí, trong số đó cũng có tang thi giống như đám Tang Nhất, nhức đầu đến mức che đầu “xuất trận”

*Mô tả sự xuất hiện của một số lượng lớn người, sau đó mô tả sự rộng lớn của sự vật hoặc dòng người đang tiến về phía trước

“Chúng đang làm gì vậy?” Tam Vô ngạc nhiên nhìn tang thi bên ngoài, vẻ mặt chúng vừa hung dữ vừa méo mó, “Cuối cùng chúng có tấn công hay không đây!”

Những người khác nghe thấy lời này thì nhất thời giận dữ!

Tên nào không biết nói chuyện thế, không biết nói thì quay về đi.

Mọi người giận dữ nhìn ra đằng sau, kết quả là đối mặt với khuôn mặt của Tam Vô.

Mọi người yên lặng xoay cổ lại.

Như thể vừa rồi mình bị điếc không nghe thấy.

Những con tang thi bên ngoài cũng rất nóng nảy!

Những con đại lãnh thi sốt ruột nhìn Tam Vô, dường như muốn xông vào giết sạch đám rác rưởi bên trong nhưng chúng lại như đang kiêng kỵ thứ gì đó ở cửa.

Những con đại lãnh thi sốt ruột đến mức giơ chân đá vào cái hàng rào vừa được dựng lên.

“Rầm” một tiếng, một mảng tường lớn đổ ập xuống.

Mọi người đều bị một đòn bất ngờ này khiến tâm trạng có chút nặng nề, hai mắt đỏ rực, lập tức cảnh giác cao độ, nhìn chằm chằm vào bầy tang thi kia, chuẩn bị lao ra giết chúng đến cùng.

Nhưng những con tang thi kia lại đột nhiên dừng động tác, mấy con đại lãnh thi không ngừng gãi đầu mình, lộ ra biểu cảm đấu tranh.

Bước chân vào, nhưng đột nhiên rút lại, sau đó hung dữ nhìn vào bên trong.

Mọi người quay đầu nhìn về phía Tam Vô, “Làm sao bây giờ, Thành chủ?”

Tam Vô nhìn chằm chằm những con tang thi dường như đang do dự kia, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Hay là chúng ta bắt một con đại lãnh thi hỏi thử?”

Mọi người còn chưa nói gì, Quý Lăng Bạch – người vừa thổ lộ xong, có lẽ là cảm thấy sức lực của bản thân không có chỗ để dùng, rút vũ khí bên hông ra, nhìn về phía Tam Vô, “Em muốn con nào?”

Mọi người ở góc tường: “…”

“Ơ?” Giang Thiên đột nhiên kinh ngạc, vui mừng nhỏ giọng nói: “Mau nhìn xem, chúng đi rồi!”

Mọi người vội vàng nhìn sang.

Đúng là vậy, những con tang thi hung hăng đạp đổ một bức tường rồi cứ thế bỏ đi?

Không thể nào nhỉ?

“Mau, mấy người có tốc độ nhanh đến xem chúng đã đi thật rồi hay không.”

Tam Vô đi thẳng tới chỗ hoa tường vi, tường vi dùng nụ hoa quấn lấy Tam Vô rồi đưa cô lên tầng cao nhất để xem tình hình bên ngoài.

Quý Lăng Bạch có thể tự mình lên đó, người phía dưới chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ.

Tam Vô nhìn thấy những con tang thi kia thật sự đã rút lui, “Chuyện gì đây?”

Cô cảm thấy những con tang thi ở xung quanh này thực sự rất kỳ lạ, nhưng nhìn bọn chúng rút lui, Tam Vô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hoa tường vi dùng cành cây cọ cọ vào lưng Tam Vô, dị năng của chủ nhân càng ngày càng mạnh nên nó cũng mạnh hơn, tuy tác dụng lớn nhất của nó bây giờ là thu hút càng nhiều ong càng tốt, sản xuất thêm nhiều mật.

Tam Vô đang định đi xuống thì thấy Quý Lăng Bạch đứng bên cạnh đang nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh.

Trong đó có sự mong chờ và áp lực khiến Tam Vô khó thở.

Cô cảm thấy mình như là một con heo đang bị trói và chờ làm thịt vậy.

“Thành chủ, Quý đội ơi? Thế nào rồi?” Người bên dưới đều vô cùng lo lắng, bọn họ không đứng cao được nên cái gì cũng không thấy.

Quý Lăng Bạch không nghe thấy những lời phía dưới, anh cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình của Tam Vô, lập tức mỉm cười đáp lại cô.

Tam Vô vội vàng tránh ánh mắt đi.

Cười cái gì mà cười!

Cổ của những người bên dưới đều đau nhức, không hề nghe thấy Tam Vô và Quý Lăng Bạch nói gì.

Khi hai người cùng đáp xuống đất, ngay cả người đàn ông phản ứng chậm nhất cũng cảm giác được bầu không khí hình như hơi khác thường.

Không đúng lắm nhỉ.

“Thành chủ! Thành chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!” Những người cùng theo ra ngoài vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói: “Xảy! Xảy ra chuyện lớn!”

Mọi người đều lo lắng, “Cậu mau nói xem chuyện lớn là gì!”

Có sấm mà không có mưa*, sốt ruột muốn chết!

*Có nghĩa là chỉ có lời nói chứ không có hành động thực tế

“Đợt ba! Thú triều đợt ba tới rồi! Còn lợi hại hơn trước nữa, chúng tôi chỉ đứng từ xa nhìn mà đã cảm thấy kinh khủng!”

Mặt Tam Vô biến sắc, lần này còn lợi hại hơn đợt hai, vậy phải có bao nhiêu đại lãnh thi với thú biến dị đây?

“Nhưng mà!” Người kia đột nhiên thay đổi sắc mặt, biểu cảm vô cùng kỳ lạ, “Tôi vốn định chạy về báo động.”

“Nhưng, nhưng ai ngờ những con tang thi kia lại lao ra trước mặt tôi.”

“Bọn chúng không chút do dự, chạy như bay đến Sinh Thành của chúng ta đánh nhau với bầy thú biến dị, tôi vừa mới nhìn, đám đại lãnh thi vẫn mạnh hơn một chút, ngăn chặn ba con thú khổng lồ thống lĩnh, đánh cho chúng suýt chút nữa phân cũng rơi ra ngoài.”

Lần này ngay cả Quý Lăng Bạch cũng cảm thấy không thể.

“Các người không nhìn lầm chứ?”

“Chuyện lớn như vậy sao chúng tôi có thể nhìn lầm được!” Người kia vô cùng kích động, bình tĩnh lại đợi một lúc, cuối cùng đợi đến khi bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau, “Quý đội, anh nghe đi!”

Quý Lăng Bạch bay thẳng lên trời nhìn ra bên ngoài, quả nhiên bầy tang thi đang đối đầu với bầy thú, đang đánh nhau kịch liệt bên ngoài.

“Những con tang thi đó bị sao vậy?” Lần này Tam Vô thật sự không thể coi thường sự quái lạ của tang thi, vốn dĩ cô còn tưởng rằng tang thi bên trong Sinh Thành không ổn, nhưng hiện tại xem ra, những tang thi bên ngoài còn khoa trương hơn!

Mọi người chỉ cảm thấy những chuyện hôm nay đều rất kỳ lạ, cảnh giác hơn cả lúc trước, trong lòng vô cùng bất an.

“Mọi người cẩn thận!” Vẻ mặt Tam Vô căng thẳng, “Nhất định là có âm mưu gì đó!”

Mọi người đồng loạt gật đầu, bọn họ cũng đồng tình.

Số lượng thú triều không nhiều bằng tang thi, Tam Vô quan sát trận chiến bên ngoài, chỉ sau 5,6 tiếng, những con thú biến dị đều cụp đuôi bỏ chạy.

Người trong Sinh Thành bất chợt căng thẳng nhìn bầy tang thi.

Tang thi xua đuổi bầy thú xong thì xoay người nhìn về phía Sinh Thành, rõ ràng có thể thấy là chúng đang giúp Sinh Thành, nhưng vẫn khiến bọn họ thấy bất an, đại lãnh thi dẫn đầu còn đang phun dịch thể về phía Sinh Thành!

Thật sự chán ghét.

Tam Vô đang định nhìn thêm thì đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét của tang thi từ trong phòng của Tang Nhất, hiện tại Tam Vô sợ nhất là tang thi xảy ra chuyện, cô lập tức chạy ngược về.

Đến cửa phòng Tang Nhất, Tam Vô nhìn thấy Tang Lĩnh đang nằm vật ra đất trong tư thế “trời không thẹn với ta”, liên tục nện tay xuống.

Tang Phi nhìn gương chạm vào mặt mình.

Tiểu Tang thoạt nhìn đã khỏe hẳn, nháo nhào muốn ra ngoài chơi.

Tang Nhất kéo Tang Lĩnh không để hắn phá hỏng sàn nhà.

“Làm sao vậy?” Tam Vô nhìn khung cảnh hỗn loạn này, “Đầu của mọi người hết đau rồi sao? Hay là chỉ còn một mình Tang Lĩnh nhức đầu?”

“Ổn rồi, ổn rồi, đều ổn hết rồi!” Tiểu Tang là người đầu tiên xông tới, từ sau khi đột ngột thăng cấp, cô bé không khống chế được tốc độ, trực tiếp phá cửa bay ra ngoài, rơi xuống lầu hai đập xuống đất.

Tam Vô hoảng sợ nhìn thoáng qua, nhận thấy cô bé không sao mới yên lòng.

“Đều ổn sao?” Tam Vô nhìn Tang Lĩnh, “Vậy Tang Lĩnh đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Tang Nhất gãi đầu đứng dậy, tuy đầu không đau nhưng thói quen này dường như vẫn không thay đổi được.

“Là, trước khi chúng ta trở thành đại lãnh thi, có thể cảm nhận được sự tồn tại cường đại hơn.”

Tang Nhất vắt hết óc suy nghĩ, “Đúng vậy, chính là có cảm giác!”

Tam Vô: “….?”

Tang Lĩnh thấy Tang Nhất không thể giải thích rõ ràng liền đứng lên, vẻ mặt chán nản nói: “Giống như thú biến dị, ví dụ như nhện biến dị nhà chúng ta, sinh ra đã biết ai là nhện hoàng, chúng ta cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của tang thi mạnh nhất.”

Lời này như sấm sét giáng xuống, Quý Lăng Bạch bên cạnh nhíu mày nói: “Nhưng nhiều năm như vậy, chúng ta chưa từng gặp phải sự tồn tại của Thi Hoàng.”

Nói tới chuyện này, gương mặt Tang Lĩnh liền méo mó.

“Có lẽ là vì Thi Hoàng của chúng ta… không làm việc đàng hoàng.”

Tam Vô tát đầu hắn một cái, “Anh nói cụ thể xem nào!”

Tang Lĩnh r.ên rỉ kêu lên, “Thi Hoàng của chúng ta chính là tên gác cổng chỉ biết gặm hạt bắp Thịnh Thị kia!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN