Cô Ấy Quá Ngọt Ngào
Chương 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mứt Chanh
Tô Hà nhìn WeChat rồi lại nhìn bầu trời tối đen bên ngoài.
Ở phía sau, Trì Dĩnh hỏi Tô Hà một chút: “Tô Hà, cậu ăn cái gì không? Tớ định gọi thức ăn ngoài.”
Tô Hà cúi đầu.
Ngón tay đang chạm vào bàn phím.
Cuối cùng cô vẫn lấy điện thoại lên. Cô cầm quần áo vào nhà tắm để thay. Khi bước ra cô nói với Trì Dĩnh cùng Trần Lâm: “Em đi ra ngoài một chuyến, có chút việc, mọi người cứ ăn đi.”
“Này, đã 8 giờ rồi, cậu đi ra ngoài làm gì thế?” Trì Dĩnh gật đầu, không chút để ý mà hỏi một câu.
Tô Hà cười cười nhưng không trả lời. Cô mang giày vào rồi cầm túi xách ra khỏi ký túc xá.
Trần Lâm kêu: “Về sớm một chút nhé.”
Tô Hà gật gật đầu.
Chỉ chốc lát đã đi vào trong đêm tối.
Đuổi tới khu vực mới Hoa Đông đã là 9 giờ. Tô Hà cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được mình lại vội vàng như thế. Nhưng nói đến cùng, anh ấy là chủ.
Phải nên vội vàng thôi.
Cô bước lên lầu rồi dùng chìa khóa mở cửa. Trong phòng còn có mùi thuốc lá, cô đi vào liền nhăn mũi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tạ Lâu đang ngồi ở trên sô pha với một chiếc máy tính bảng trên tay. Anh hờ hững mà ngước mắt lên liếc nhìn cô một cái, “Trong phòng bếp có đồ ăn, cơm trưa nay tôi chưa ăn.”
Tô Hà: “……”
Cô không hề hé răng mà chỉ xoay người vào phòng bếp.
Trên bệ bếp tất cả đều là nguyên liệu, còn có thịt cùng cá, cá còn đang nhảy xem ra là vừa mới mua.
Anh đoán chắc rằng cô đã huấn luyện quân sự xong cho nên để cô lại đây nấu cơm.
Vẫn là giống như lần trước, cô dùng cá làm món cá chua cay, mặt khác cô chọn những món dinh dưỡng thanh đạm một chút. Khi cô mang lên trên bàn, Tạ Lâu ngửi được mùi cay liền nhướng mày nhìn qua rồi hỏi, “Cá chua cay à?”
“Ừ, có thể chứ?” Tô Hà trả lời rồi cầm chén đũa ra tới.
Tạ Lâu cười nhẹ một tiếng, “Tất nhiên là có thể rồi.”
Tiếng nói của anh trầm thấp khiến tai người nghe có chút tê dại. Mặt Tô Hà có chút hơi hồng, cô vội vàng lau khô tay, “Ăn cơm đi.”
Tạ Lâu ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa định gắp đồ ăn.
Sau khi dừng động tác, anh nhìn về phía Tô Hà.
Ánh mắt rơi vào cổ Tô Hà.
Làn da của cô thật trắng, dấu vết đỏ trên đấy thật rõ ràng.
Lúc này, thoạt nhìn như là dấu tích bị người ta cắn vào.
Tạ Lâu thu hồi ánh mắt, khóe môi cười như không cười rồi cúi đầu ăn cơm.
Tô Hà vừa bị anh nhìn liền có chút không được tự nhiên. Chờ lúc đi vệ sinh một chuyến, khi nhìn thấy ấn hồng trên cần cổ, cô mới đột nhiên phản ứng lại. Cô lao ra khỏi nhà vệ sinh định giải thích với anh.
Nhưng giây tiếp theo, bước chân cô chợt dừng lại.
Giải thích cái gì.
Cùng anh có quan hệ gì chứ.
Cô thở ra và cảm thấy chính mình cũng có chút đói bụng. Dù sao cũng đã hoàn thành công việc, về nhà nấu cái gì ăn đi đã. Cô thu dọn dụng cụ cắt gọt, sửa sang lại bếp núc một lát rồi mới nói, “Tôi về đây.”
Tạ Lâu ừ một tiếng nhưng không hề ngẩng đầu.
Anh vẫn đang ăn món cá chua cay kia.
Tô Hà cũng không nhìn anh mà chỉ đi về phía cửa. Mới vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Trần Diệu đang giơ tay định ấn chuông cửa.
Trần Diệu nhìn thấy cô, cánh tay chợt dừng giữa không trung.
Một lúc sau, khi cậu đã nhìn kĩ số nhà mới nghi ngờ nhìn về phía Tô Hà: “Bạn học Tô… Tô… sống ở đây sao?”
Tô Hà lắc đầu: “Không phải, tôi tới làm việc, xin nhường đường một chút.”
Trần Diệu chuẩn bị nhường đường nhưng giây tiếp theo, cậu lại nhanh chóng tiến vào, một tay vội đem cửa đóng lại rồi chặn đường đi của Tô Hà, “Cậu làm gì ở đây?”
“Chết tiệt, thơm quá!” Trần Diệu mới vừa nói xong đã bị một mùi hương hấp dẫn.
Cậu nhìn về phía bên kia nhà bếp.
Tạ Lâu nhìn cậu một cách nhẹ nhàng.
Trần Diệu hâm mộ lẫn đố kị, “Cậu còn có tâm tư ở chỗ này ăn cơm sao? Bạn gái cậu muốn xuất ngoại, con mẹ nó liền ở sân bay…..”
Một khi đã kích động liền quên hết lời cần nói.
Tô Hà đang muốn rời đi nhưng nghe được lời này, động tác của cô hơi dừng lại.
Trần Diệu nói xong lại nhìn về phía Tô Hà, “Hai người các người, tình huống là như thế nào?”
Cậu hỏi có chút hùng hổ dọa người nhưng cũng có chút ý tứ nhiều chuyện.
Tô Hà giương mắt muốn giải thích một chút.
Giọng nói của Tạ Lâu liền từ phía sau truyền đến: “Đừng có chắn cô ấy, để cô ấy trở về.”
Trần Diệu: “……”
Cậu cuối cùng cũng tránh ra, Tô Hà mở cửa liền rời đi.
Trần Diệu đứng một lúc rồi mới tiến đến nhà ăn, một phen kéo ghế dựa ra. Cậu một bên nhìn chằm chằm bàn đồ ăn đầy đủ hương sắc, một bên nhìn chằm chằm Tạ Lâu.
Tạ Lâu ăn xong một miếng cơm mới nói: “Trong nồi còn có cơm, tự mình lấy đi.”
“À, được.” Trần Diệu lập tức đứng lên, nhưng giây tiếp theo, cậu liền chống tay xuống bàn rồi nhìn Tạ Lâu, “Ăn cái gì mà ăn, Tiêu Sầm đang ở sân bay, cậu lại không phải không biết hôm nay cô ấy xuất ngoại, cậu đi tiễn cô ấy đi chứ.”
Tạ Lâu dùng tay lau khóe môi, sau đó dùng khăn giấy xoa nhẹ rồi ném vào thùng rác bên cạnh. Anh dựa vào ghế mà nói: “Cô ta không cần tớ tiễn.”
“Cậu đây là sợ đi rồi sẽ luyến tiếc để cô ấy đi đúng không?” Trần Diệu dường như đã nhìn thấu anh.
Tạ Lâu lười nhác cười nhưng không hề trả lời.
Đôi mắt không hề có một chút cảm xúc dư thừa nào.
Trần Diệu nhìn chằm chằm một hồi, cái gì cũng không phát hiện được mới khịt mũi một cái, “Tùy các cậu, tớ mặc kệ.”
Nói xong, cậu liền chạy về phía phòng bếp, cầm chén đũa múc cơm ra. Đũa đầu tiên đã chạm vào món cá chua cay xong rồi mới mở miệng nói, “Mẹ kiếp, ăn ngon như vậy sao!!!!!!”
“Bạn học Tô làm sao?”
“Mấy năm nay không gặp, cô ấy đã luyện được một thân trù nghệ này rồi sao?”
Khó trách Tạ Lâu lại càng thêm coi trọng cô hơn.
Cậu ấm họ Tạ này há mồm ra, rất ít người có thể thỏa mãn anh.
Trần Diệu có chút mập mờ mà nhìn về phía Tạ Lâu.
Tạ Lâu liếc cậu ta một cái, “Câm miệng rồi ăn cơm đi.”
Mười phút sau, Trần Diệu liếm sạch sẽ đĩa nước, vuốt cái bụng và hít một hơi thật to rồi nói: “Không nghĩ tới, cô ấy một bên đi học, còn một bên kiêm chức nữ đầu bếp, vừa học vừa làm nha.”
Tạ Lâu không trả lời mà chỉ bưng chén không vào phòng bếp, sau đó bỏ vào máy rửa chén. Xoa xoa tay, đi ra rồi khom lưng lấy thuốc lá, Trần Diệu đi theo phía sau rồi chợt nhìn đồng hồ, đã đến giờ Tiêu Sầm đăng ký….
Trần Diệu há miệng thở dốc rồi nhắc nhở anh: “Hình như…. đã sắp 10 giờ.”
Tạ Lâu ngồi trên tay vịn ghế sô pha, cúi đầu hút thuốc giống như không nghe thấy.
Trần Diệu: “…….” Chia tay giống như thành kẻ thù sao?!
Một lát sau, cậu mới suy nghĩ một chút, “Tớ nhớ ra rồi, bà ngoại của Tô Hà hình như đã từng là một đầu bếp tuyệt vời, khó trách bây giờ cô ấy lại trở thành nữ đầu bếp!”
Tạ Lâu ừ một tiếng.
Trần Diệu dựa sát vào anh cùng một nụ cười phong lưu, “Cậu cùng cô ấy sớm chiều ở chung, sẽ… Yêu cô ấy sao?”
Tạ Lâu híp mắt.
Giọng anh lại uể oải trả lời.
“Sẽ không.”
*
Tô Hà không về ký túc xá trường học vì nơi này cách ký túc xá có chút xa.
Cô trở về nhà ở nội thành cũ, tủ lạnh tuy rằng không có gì nhưng còn một ít mì sợi cùng trứng gà. Cô làm một chén mì trứng để ăn, lại dùng loại sốt đặc chế của bà ngoại, ăn xong cực kỳ thỏa mãn.
Hai người bạn cùng phòng đã gửi WeChat hỏi cô.
“Có trở về hay không? Muộn rồi nha.”
Tô Hà cúi đầu trả lời tin nhắn: “Không trở về, ngày mai gặp lại.”
“Ừ, sẽ không phải là hẹn hò với trai đẹp chứ?” Trì Dĩnh gửi biểu tình chớp mắt.
Tô Hà chợt ngừng lại.
Trong đầu lại hiện lên gương mặt kia của Tạ Lâu.
Đoạn thời gian yêu thầm kia dường như là một thế kỷ trước.
Tuổi nhỏ không hiểu chuyện cũng chính là bởi vì gương mặt kia của anh luân hãm.
Nghe lời nói kia của Trần Diệu đêm nay, anh đã có đối tượng rồi.
Chậc.
Không ngoài ý muốn.
Cô ngồi trên sô pha, căn nhà 120 mét vuông trống rỗng lại yên tĩnh. Khi tắm, cô chợt nhìn thấy ấn hồng ở trên cổ.
Tô Hà xoa nhẹ một chút, ngược lại có chút ẩn ẩn đau.
Cô lấy một chiếc khăn nóng phủ lên, mặc áo ngủ bước ra thì điện thoại liền vang lên.
Cô cúi đầu đã nhìn thấy.
Người gọi đến là Vương Huệ.
Cô cau mày lại, sau đó mới ngồi xuống ghế nghe máy.
“Alo.”
“Huấn luyện quân sự đã trở lại rồi sao?” Vương Huệ mỉm cười hỏi cô.
“Dạ.”
Vương Huệ lại cười, “Vậy… Con tìm được việc chưa?”
Tô Hà: “Chưa tìm được.”
“Sao? Không phải nói là tìm việc sao?” Vương Huệ thật cẩn thận mà hỏi lại.
Tô Hà: “Công việc chưa tìm được, con mới tới đây chưa bao lâu mà.”
“Đi nhà ăn làm đi….” Vương Huệ khẩn trương nên lập tức nói.
Tô Hà nhắm mắt thở ra, “Được, ngày mai con đi xem.”
Vương Huệ lúc này mới vừa lòng, bà thấp giọng: “Em gái con gần đây sinh bệnh, sinh hoạt phí tháng này….”
“Đã biết.” Không đợi Vương Huệ nói xong Tô Hà đã tiếp lời, Vương Huệ càng vừa lòng, bà liền cười: “Nếu con sớm tìm việc một chút, chúng ta có cho hay không cũng không ảnh hưởng gì phải không? Bà ngoại con để lại không ít tiền cho con, chúng ta đều biết đến…..”
“Các người đã cho con sinh hoạt phí sao?” Tô Hà không muốn nghe nữa, tính toán trực tiếp làm rõ lời của Vương Huệ nói.
Vương Huệ bên kia bị dọa sợ, hô hấp hơi nặng nề, hai giây sau: “Con….”
“Con muốn đi ngủ.”
Dứt lời, Tô Hà liền cúp điện thoại.
*
Sinh viên tự do có ít lựa chọn chuyên ngành hơn, Tô Hà lựa chọn chuyên ngành quản lý tài chính. Ôn Mạn là quản lý nhân sự, Trì Dĩnh cùng Trần Lâm là tài chính marketing.
Bởi vì chuyên ngành khác nhau nên bốn người đều không cùng một giờ học, Tô Hà chỉ có thể một mình đi học.
Ngồi ở trong phòng học nghe giáo viên giảng bài, đau đầu tối hôm qua có chút giảm bớt. Giữa trưa ăn cơm ở nhà ăn, buổi chiều cũng không có tiết học, Tô Hà liền cùng Ôn Mạn hẹn nhau đến thư viện. Cô là người tới trước. Có khá nhiều người trong thư viện. Vị trí bên cửa sổ chủ yếu đã không còn nữa. Chỉ còn lại hàng ghế cuối cùng.
Nhưng dựa gần cửa sổ lại có một nam sinh đang ngủ.
Tô Hà ôm sách, chần chờ một chút rồi mới cẩn thận ngồi xuống.
Mắt cô nhìn chằm chằm vào sách vở của mình. Ánh mặt trời chiếu vào, xuyên qua cái gáy cùng cánh tay kia của nam sinh. Tô Hà nhìn người kia dựng sách ở trước mặt….
Có chút lo sợ rằng sách sẽ rơi xuống đất.
Suy nghĩ mới vừa chuyển động, anh cũng động đậy, sách vở liền nghiêng một cái rơi xuống.
Tô Hà theo bản năng mà duỗi tay đỡ lấy quyển sách kia.
Cổ tay đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, nam sinh đối diện với cửa sổ xoay mặt lại. Đôi mắt hẹp dài mở ra, đôi mắt ấy mang theo một tia buồn ngủ còn có một chút lười biếng, giọng nói trầm thấp vang lên, “Đừng quậy….”
Tạ Lâu.
Tô Hà sửng sốt hai giây rồi tiện đà giãy giụa.
Tạ Lâu bị cô giãy giụa nên hơi tỉnh táo một chút….
“Là cô sao….” Giọng anh hơi có chút lười nhác.
Tô Hà: “……”
Lúc này, Ôn Mạn cũng vừa vào thư viện còn vẫy tay đi về phía bên này. Dường như Tô Hà đã gặp phải cứu tinh liền ôm sách đứng dậy, đi về phía Ôn Mạn tụ hợp cùng cô ấy.
Tạ Lâu ngồi thẳng dậy rồi ngáp một cái lười biếng. Ngay sau đó anh giơ tay gãi gãi tóc, nửa giây sau, anh dừng động tác lại rồi nhìn chằm chằm tay mình.
Thiếu cái gì?
À.
Tay cô hình như còn rất mềm.
Ngay tức khắc, anh cười khẩy một tiếng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!