Cô Ấy Rất Đáng Yêu
Chương 22
Beta: Dừa
10 phút sau, Cố Duyên Xuyên quay lại chỗ ngồi.
Lúc này thấy trong nhóm chat của phòng ký túc xá bọn họ có tin nhắn, vẻ mặt anh tràn đầy sung sướng.
Tống Nghị: [Chuyện này là sao!!! Người được tỏ tình còn chưa xuất hiện, chỉ thấy mấy bác bảo vệ già mặc đồng phục tới?! Da đen dấu chấm hỏi jpg.]
Trương Dương: [Mẹ nó! Mất nửa tiếng đồng hồ cực khổ sắp xếp mọi thứ lại bị dập tắt bởi ba bình cứu hỏa. Quá thảm, để tôi giúp cậu ta mở bài “Lạnh lẽo”.]
Triệu Lập: [Giải tán, giải tán. Tin tức mới nhất đây, người anh em này bị đưa đến phòng bảo vệ nghe phê bình rồi, nói là làm trái với quy định của nhà trường. Không chỉ bị phê bình trước toàn trường mà còn phải chép phạt quy định của trường một lần. ]
Cố Duyên Xuyên vui vẻ tắt di động.
Kiều Hạ làm xong bài tập trước mặt, vừa ngẩng đầu liền thấy khóe miêng Cố Duyên Xuyên ngày càng cong. Cô nhỏ giọng hỏi, “Có chuyện gì vậy, sao trông cậu vui thế?”
Cố Duyên Xuyên cố gắng kiềm chế, vuốt vuốt trang sách, nghiêm trang nói, “Vừa ôn vừa học tập. Nhờ ôn tập mà tớ học được thêm kha khá kiến thức nên mới vui như vậy.”
Kiều Hạ: “…”
Học đến mười giờ, chờ thư viện đóng cửa hai người mới về.
So với học ở kí túc, học ở thư viện có năng suất cao hơn hẳn. Kiều Hạ chỉ dùng ba tiếng đã làm xong một chuyên đề, còn làm thêm vài bài tập nhỏ.
Ra khỏi thư viện, Kiều Hạ nói, “Thời gian không còn sớm,tớ tự về kí túc xá được rồi, cậu không cần tiễn đâu.”
Cố Duyên Xuyên không đồng ý, “Không được, buổi tối bên ngoài ít người, cậu đi về một mình không an toàn.”
Nói xong, anh còn chủ động giúp cô cầm túi xách, giọng đầy quan tâm, “Tớ cầm giúp cậu, cậu học cả ngày cũng mệt rồi.”
Kiều Hạ hơi ngượng, nhưng anh đã cầm lấy túi sách, cũng không nên đòi lại, chỉ đành đỏ mặt nói cảm ơn.
Trên đường về hai người sánh bước như một đôi tình nhân, cũng là bạn trai xách túi giùm bạn gái.
Nhìn như vậy, Kiều Hạ chợt nhớ lại những gì mà cô cùng Cố Duyên Xuyên làm trong mấy ngày gần đây, cùng nhau ăn cơm, tự học, còn cùng đi xem phim chung.
Giống như… Giống như một cặp vậy.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, mặt Kiều Hạ liền nóng lên. May mà ban đêm đèn đường khá tối, sự khác thường của cô sẽ không bị ai phát hiện.
Đi đến phía dưới khu ký túc xá, nhìn thấy một đống hỗn độn, những đóa hoa hồng và sáp nến đỏ rơi đầy đất, Kiều Hạ không khỏi giật mình,” Lại có người tới tỏ tình sao? Lần này làm lớn như thế à?”
“Chắc vậy.” Ánh mắt Cố Duyên Xuyên dừng trên mặt cô, giả vờ bình thản, “Cậu có thích…”
Anh suy nghĩ tìm một từ thích hợp,
“Kiểu thổ lộ khoa trương như vậy không?”
Kiều Hạ không suy nghĩ mà lắc đầu, “Không thích chút nào.”
“Thổ lộ như thế quá khoa trương. Bị nhiều người vây quanh giống như trò đùa vậy, cảm giác không thoải mái chút nào. Hơn nữa, còn bày biện nhiều như vậy, sáng hôm sau dì lao công lại phải đi dọn rất phiền toái.”
Cố Duyên Xuyên nở nụ cười, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn chằm chằm cô hỏi, “Vậy cậu thích kiểu gì?”
Kiều Hạ bị ánh mắt nóng bỏng của anh làm cho ngẩn ra. Theo kinh nghiệm nhiều năm của cô, những lời này như đang ám chỉ điều gì đó, nhưng một giây sau liền nghe thấy anh bổ sung.
“Tớ hỏi giúp một người bạn, cậu ta muốn tham khảo một chút.”
Kiều Hạ nhớ tới những lời nói trưa nay giữa mình và anh, ý thức được mình suy nghĩ nhiều, sau đó lại bắt đầu nghiêm túc nghĩ. Nếu có một ngày mình được tỏ tình, thì sẽ hy vọng là trong tình huống như thế nào.
Lần đầu tiên bị hỏi câu này, suy nghĩ một chút, chợt nghĩ đến cái gì liền nói, “Chắc… Đơn giản là tốt nhất, tìm một nơi an tĩnh ít người, cũng không cần bày quá nhiều nến hay hoa hồng, quá lãng phí. Có một đóa hoa tượng trưng là được.”
“Tớ chỉ có thể nghĩ tới những thứ này, không có nhiều giá trị tham khảo lắm, không giúp được người bạn kia rồi.” Cô có chút áy náy nói.
Cố Duyên Xuyên không nhịn được mà cong môi, “Yêu cầu của cậu đơn giản thế?”
“Bởi vì tớ cảm thấy phương thức thổ lộ không quan trọng.” Kiều Hạ ngẩng mặt lên nhìn anh, dùng giọng điệu đương nhiên để nói.
“Quan trọng nhất là người thổ lộ mình với có thích mình hay không. Trên thế giới có nhiều người như vậy, có thể gặp gỡ một người mình thích, hơn nữa cũng thích lại mình là một chuyện rất khó. Còn lại những thứ khác thì không đáng để ý.”
Nói xong, cô nghe nam sinh trước mặt mình cười một tiếng rất nhẹ.
“Cậu thấy tớ nói không đúng sao?” Kiều Hạ chớp mắt hỏi.
“Rất đúng.” Cố Duyên Xuyên nhìn cô rất dịu dàng.
Kiều Hạ không tin, mắt mở to mang theo hoài nghi, “Thế cậu vừa cười cái gì?”
“Tớ cười bản thân mình hiếm có được một lần may mắn.” Cố Duyên Xuyên nói rất mở hồ, trả lại túi sách cho cô, “Đèn sắp tắt, cậu đi nhanh lên đi.”
Kiều Hạ chợt nhớ mình còn chưa tắm rửa, cũng không hỏi nhiều nữa, vẫy tay nói: “Tạm biệt, ngủ ngon”, sau đó ôm túi sách vội vàng quẹt thẻ vào khu ký túc xá.
Cố Duyên Xuyên đứng tại chỗ, chờ tới khi không nhìn thấy bóng Kiều Hạ nữa mới xoay người rời đi.
Chẳng qua là tình cờ, trong giờ tự học liền gặp được một bạn học tốt như vậy, anh cũng thật may mắn.
Trở lại ký túc xá.
Kiều Hạ vừa đặt túi sách xuống liền đi vào buồng vệ sinh tắm.
Tắm xong đi ra, cô mở di động, màn hình hiện lên 2 cuộc gọi nhỡ, đều là mẹ cô, Triệu Như Mi gọi.
Kiều Hạ thấy hơi kỳ quái, mẹ cô rất bận rộn, quanh năm suốt tháng rất ít khi nào chủ động tìm cô. Càng không nói tới việc bỗng dưng gọi hai cuộc điện thoại liên tiếp cho cô.
Cô gọi lại, đợi gần một phút đồng hồ mới có người nghe máy, kêu một tiếng, “Mẹ.”
Triệu Như Mi nói: “Chiều mai con ra ngoài với mẹ một lát.”
Kiều Hạ khó xử nói, “Nhưng mai con có lớp, mẹ tìm con có chuyện gì?”
Triệu Như Mi dùng giọng điệu ra lệnh nói, “Con xin nghỉ học rất dễ mà, mẹ có chuyện quan trọng mới tìm con. Mười hai giờ mẹ bảo tài xế đến đón con, con ăn mặc cho đẹp một chút. Mẹ đang bận nên cúp máy trước đây.”
Kiều Hạ cầm điện thoại bị cúp đột ngột trên tay. Thở dài một cái, buông điện thoại xuống, xé một tờ giấy từ quyến tập, viết đơn xin nghỉ học.
“Mẫn Mẫn, nhà tớ có chuyện, chiều mai không đi học được, cậu nộp đơn xin nghỉ phép cho thầy giúp tớ nhé.”
“Chuyện gì thế? Có quan trọng lắm không?” Triệu Mẫn Mẫn quan tâm hỏi.
Chính Kiều Hạ cũng không rõ, lắc đầu, “Không có gì quan trọng đâu, cậu không cần lo lắng.”
“Ừ việc này để tớ.” Triệu Mẫn Mẫn cười cười, bỏ đơn xin nghỉ phép vào bóp viết.
Kiều Hạ mở WeChat nhắn tin cho Cố Duyên Xuyên, nói cho anh biết ngày mai nhà mình có việc, không thể cùng anh đến nhà ăn dùng cơm được.
Sáng hôm sau, Kiều Hạ ăn mặc gọn gàng, xuống dưới cổng chờ xe trước năm phút.
Xe đến vừa đúng giờ. Tài xế định xuống xe mở cửa cho cô, Kiều Hạ đã tự mở, khom người ngồi vào, “Cám ơn bác Trần đã tới đón cháu.”
Bác Trần lái xe cười điềm đạm, “Tiểu thư, cháu khách khí quá.”
Kiều Hạ thấy mình không quen nổi cách gọi “tiểu thư” này, trước đây đã từng đề cập đến chuyện này vài lần, nhưng đều vô ích nên không miễn cưỡng nữa, quay đầu im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đi hơn nửa tiếng, cuối cùng dừng trước cổng một nhà hàng xoay khá nổi tiếng, bác Trần nói, “Phu nhân đang chờ bên trong.”
“Cảm ơn bác, cháu biết rồi ạ.”
Kiều Hạ đi thang máy lên tầng cao nhất, vừa đến cửa, liền có bồi bàn tới đón, dẫn cô đến một gian phòng trang nhã.
Tuy Triệu Như Mi đã gần 40 tuổi nhưng khuôn mặt vẫn rất đẹp, khóe mắt không một nếp nhăn, vừa thấy đã biết là người sống trong giàu sang phú quý.
Nhìn thấy Kiều Hạ, việc đầu tiên bà làm chính là mở túi xách lấy ra một hộp trang sức, trên mặt lộ vẻ chê cười con gái không bằng mẹ, “Mẹ biết con sẽ không chuẩn bị những thứ này.”
“Vẫn còn trẻ, trên người không có thứ gì quý giá, ăn mặc quá đơn giản.”
Triệu Như Mi đứng lên, mở hộp trang sức ra, đưa tay vén mái tóc đen nhánh của Kiều Hạ qua một bên, đeo chuỗi vòng kim cương lên cổ cô.
Cái gọi là người đẹp, chính là càng nhìn gần họ càng lộ ra vẻ đẹp. Mắt hạnh má đào, da trắng nõn, tư thái đoan trang.
Triệu Như Mi rất hài lòng nhìn con gái mình có gen di truyền giống mình, tiếc nuối duy nhất chính là tính cách hai người lại cách xa vạn dặm.
Bà thở dài ngồi xuống, trước khi Kiều Hạ mở miệng hỏi, đã chủ động nói, “Hôm nay gọi con đến đây để gặp một người, con còn nhớ tại tiệc sinh nhất 18 tuổi đã từng gặp con trai thứ hai nhà họ Lâm, Lâm Yên không?”
Kiều Hạ nhớ lại cảnh tượng lúc đó một chút, không có ấn tượng gì với người này những vẫn gật đâu, “Vâng, con có nhớ.”
Triệu Như Mi nghe vậy liền cười, “Còn nhớ thì tốt. Tháng trước ông lão nhà họ Lâm vừa được chẩn đoán là mắc bệnh ung thư, không sống được bao lâu nữa. Ông ấy vẫn giữ tư tưởng truyền thống, trước khi nhắm mắt xuôi tay, tâm nguyện cuối cùng của ông ấy là hai đứa cháu giải quyết xong việc hôn nhân.”
Kiều Hạ không hiểu việc này thì có liên quan gì tới mình, cô im lặng chờ mẹ nói tiếp.
Triệu Như Mi bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, “Ông ấy đã nói, ai tìm được đối tượng kết hôn trước sẽ được thừa kế nhiều hơn 10% cổ phần công ty. Trong khoảng thời gian này 2 hai vị thiếu gia nhà họ Lâm đều bận rộn đi tìm đối tượng thích hợp trong số các gia đình có con gái tầm tuổi họ.”
“Mẹ thấy tuổi của con và nhị thiếu gia nhà họ Lâm cũng hợp nhau, gia thế cũng tương đương. Lần trước nghe nói cậu ta khá thích con, nên muốn giúp các con làm quen một chút.”
Kiều Hạ sửng sốt, sau khi phản ứng liền nhanh chóng lắc đầu, nhất quyết từ chối: “Con không thích cậu ta, không muốn tiếp xúc với cậu ta! Hơn nữa những chuyện cậu ta làm trước kia…”
Tuy cô không thân quen với Lâm Yên, nhưng từng nghe nói tác phong làm việc của cậu ta không tốt lắm.
Triệu Như Mi lên tiếng khuyên nhủ: “Ai lại không có một phút nông nổi của tuổi trẻ chứ, chỉ cần biết sửa sai là tốt rồi. Gia sản nhà họ Lâm rất lớn, nếu con và cậu ta có thể thành đôi, sau này…”
“Con không muốn gặp cậu ta, cũng không bao giờ muốn lấy cậu ta.” Kiều Hạ không nghe nổi nữa, trực tiếp cắt ngang lời mẹ, kiên quyết phản đối, “Mẹ, con đã có người mình thích, chính là bạn học cùng trường.”
Sắc mặt Triệu Như Mi tối sầm lại. Bà nghiêm nghị nhìn Kiều Hạ, giống như thẩm tra phạm nhân vặn hỏi, “Chuyện lớn như vậy sao không thấy con nói gì với mẹ, gia cảnh nam sinh kia như thế nào?”
Kiều Hạ lắc đầu, thành thật trả lời: “Con chưa hỏi, cũng không rõ lắm.”
Đáy mắt Triệu Như Mi có chút tức giận, “Không tìm hiểu rõ ràng đã thích người ta, không biết nên nói con ngây thơ hay là ngu xuẩn. Bây giờ con còn đi học thì thấy yêu nhau dù khó khăn thế nào cũng không sao cả, nhưng sau này mới biết không có tiền khổ sở tới mức nào.”
Dừng lại vài giây, bà ta nghiêm mặt, giọng điệu thành khẩn dặn dò, “Mẹ là người từng trải, con là con mẹ, trên người rớt xuống một miếng thịt, chẳng lẽ mẹ còn hại con sao?”
Kiều Hạ nhíu chặt mi, há to miệng, còn chưa kịp nói gì, một người đột nhiên xuất hiện, cầm cổ tay cô kéo đi.
“Anh… Sao anh cũng tới đây?” Kiều Hạ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Khác với Kiều Hạ, Triệu Như Mi lại càng khiếp sợ. Trong lòng không vui nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh cười cười, “A Hành, đây là chuyện giữa hai mẹ con dì, không liên quan gì đến con, con không cần nhúng tay vào.”
Quý Hành cười nhẹ một tiếng, cứng rắn nói: “Không có quan hệ gì tới tôi, nhưng bản thân tôi lại không nhìn nổi cái cảnh bà tự bán con mình.”
“A Hành, con nói vậy là không đúng.” Giọng Triệu Như Mi lạnh đi vài phần, quay sang nói với Kiều Hạ, “Hạ Hạ con ngồi xuống đi, mấy phút nữa bọn họ sẽ đến.”
“Tôi nói không đúng chỗ nào vậy?” Gương mặt Quý Hành lạnh như băng, nắm tay Kiều Hạ không buông.
“Bà dám khẳng định rằng những chuyện vô sỉ mà Lâm Yên làm bà chưa từng nghe nói không? Làm tiểu bá vương ở quán bar, thay bạn gái như thay áo, còn làm bụng bạn gái to lên.”
“Chính bà không gả được vào hào môn, cả đời làm kẻ thứ ba. Bây giờ còn muốn đẩy con gái mình vào hố lửa của hào môn. Có ngươi mẹ nào làm như vậy sao?”
Ba chữ “kẻ thứ ba” quả thực chọc trúng tim đen Triệu Như Mi.
Cho dù được người khác gọi là “Quý phu nhân”, “Bà Quý”, nhưng trong lòng bà ta biết, mình chỉ có cái danh nghĩa bên ngoài. Cho tới nay bà ta vẫn chưa thực sự kết hôn với Quý Bá Hào.
Mà Quý Bá Hào hơn bà ta hai mươi tuổi, lỡ như một ngày nào đó ông ta qua đời, tất cả gia sản nhà họ Quý sẽ do con trai ông ta thừa kế. Những ngày tháng an nhàn của bà ta cũng xem như chấm dứt.
Đây cũng là lí do bà ta nhất định phải tìm cho Kiều Hạ một người chồng thật tốt nhân lúc cô còn trẻ tuổi xinh đẹp.
Triệu Như Mi cắn chặt răng, không giả bộ nữa, cười, “Không phải trước giờ cậu vẫn luôn coi thường mẹ con tôi hay sao? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng vậy?”
“Nhàn rỗi nhàm chán, mỗi ngày làm một việc thiện.” Quý Hành giật giật khóe miệng, cà lơ phất phơ cười, “Bà cũng đừng trông cậy vào họ Lâm sẽ đến đây.”
Anh ta cúi đầu, trào phúng nhìn người đàn bà trước mắt, “Mười phút trước tôi đã gọi điện cho cậu ta, nếu hôm nay cậu ta xuất hiện thì về sau cũng không cần hợp tác với nhà họ Quý nữa.”
“Cậu!” Triệu Như Mi tức giận nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Quý Hành cũng lười liếc nhìn bà ta một cái, mạnh tay lôi kéo Kiều Hạ đi ra ngoài, “Đi, đồ lùn, nếu ở lại em sẽ bị chính mẹ ruột của mình bán đi mất.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!