Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
252


Cô Ấy Rất Đáng Yêu


Chương 3


Edit: Er ヾ(˙❥˙)ノ

Beta: TH

Từ Dật Phu Lâu trở về kí túc xá sẽ đi qua một quán trà sữa.

Kiều Hạ nhớ cô đã hứa mua cho Triệu Mẫn Mẫn một hộp sữa táo đỏ nên vén rèm cửa lên rồi đi vào.

Bên trong quán có máy sưởi, nhiều học sinh nên rất náo nhiệt, còn có cặp đôi còn đang hẹn hò, cũng có bốn năm người ngồi chung một bàn để họp.

Kiều Hạ lấy điện thoại ra, mở nhóm chat của phòng <Đội trao đổi 336 cách nghiên cứu học thuật> ra, gõ chữ hỏi: [ Bây giờ tớ đang ở quán trà sữa, các cậu có muốn uống gì không~ ]

Quan hệ bạn bè trong cùng phòng rất tốt, không hề có tình huống thân ai người ấy lo, mà là vô cùng hòa đồng. Thậm chí là từ năm nhất đại học đã hòa đồng như vậy, mỗi ngày đều ở trong phòng trò chuyện vô cùng náo nhiệt.

Chỉ là lúc đầu tên nhóm chat không hề đứng đắn như vậy, mà lại có tên <Nơi trò chuyện trong sáng của nữ sinh viên ở tuổi thanh xuân>.

Tên này do Triệu Mẫn Mẫn đặt, đáng tiếc là chưa đến một ngày đã bị xoá mất.

Sau đó một người bạn cùng phòng khác tên Tương Điềm muốn tên đặc biệt nên đặt là <Những thiếu nữ xinh đẹp thiếu tiền chỉ mơ ước gặp soái ca>. Cái tên này cũng duy trì chưa được một tuần thì lại bị xóa nhưng không biết là ai.

Thật sự là không có cách nào khác, họ phải đặt ra một tên vô cùng chăm học, sau đó mới giữ được đến bây giờ.

Tin nhắn vừa gửi đi chưa đến một phút đồng hồ thì đã có hai người tích cực trả lời —

Tương Điềm: [ Tớ muốn một ly caramel hồng trà Latte, năm phần ngọt!!! Cám ơn thiên sứ Hạ Hạ bé nhỏ, đáng yêu, sarang-haeyo~ ]

Advertisement / Quảng cáo

Trần Duyệt: [ Tớ muốn vị chanh. ]

Trần Duyệt: [ Chúng ta cùng cụng ly.jpg ]

Kiều Hạ trả lời lại một nhãn dán “OK”, sau đó bỏ điện thoại xuống mua bốn cốc trà sữa rồi trở về phòng.

Vì xách túi trà sữa nên không có tay để lấy chìa khóa, cô gõ cửa, Tương Điềm lập tức mở cửa cho cô, đồng thời nhận túi trà sữa trên tay cô, “Hạ Hạ vất vả rồi! Yêu quá đi mất.”

Trần Duyệt cũng chạy ra, lấy trà sữa từ trong túi ra, cắm ống hút vào.

Còn Triệu Mẫn Mẫn tới tháng nên đang nằm ở trên giường, Trần Duyệt tìm cốc sữa táo đỏ kia đưa cho cô ấy, “Đây, cho ưu tiên dì cả cậu hưởng thụ đãi ngộ.”

“Cám ơn đại mỹ nữ Duyệt Duyệt.” Triệu Mẫn Mẫn cười hì hì, thuận miệng hỏi, “Hạ Hạ, hôm nay Địa Trung Hải lên lớp có điểm danh tên tớ không?”

Nhớ lại cảnh tượng rối rắm và xấu hổ một giờ trước, giọng điệu Kiều Hạ trầm trọng, “Không chỉ điểm danh mà còn gọi tớ đứng lên trả lời câu hỏi. Nhưng mà…”

Cô vừa chuyển lời vừa cười tủm tỉm: “Dưới sự trợ giúp của một nam sinh ngồi bên cạnh nên đã trả lời chính xác. Sau đó giáo sư tăng thành tích bình thường của cậu lên một chút!”

“Lợi hại quá, Hạ Hạ của tớ!” Triệu Mẫn Mẫn tặng cô một cái hôn gió: “Vậy thành tích bị tụt đi của tớ lần trước khi trốn học hai buổi sẽ được bù vào rồi.”

Cô ấy vẫn còn đang đắm chìm trong sự vui sướng vì sẽ không bị trượt môn còn hai cô bạn kia thì ngược lại, bọn họ nghe vậy lập tức quay sang tò mò hỏi cô――

“Bạn nam sinh kia tên là gì, học khoá nào, bao nhiêu tuổi, dáng người cao bao nhiêu? Hay có đam mê gì đó không?”

Kiều Hạ bị hỏi nên ngẩn ra, không khỏi có chút buồn cười nói: “Các cậu cho là tớ đi tra hộ khẩu của người ta đấy à. Chỉ học chung một tiết, còn chưa nói được vài câu thì sao mà tớ biết rõ ràng như vậy được chứ. Mặt mũi thì…”

Cô hút một ngụm trà sữa, dưới sự mong chờ của hai bạn cô bạn nói, “Đúng là rất đẹp trai.”

Đây thực ra chỉ là một cách nói uyển chuyển, chứ đúng hơn thì từ cái nhìn đầu tiên trong đầu cô chỉ có bốn chữ “đẹp đến chấn động”.

Nhất là lúc cong môi, lúc không để ý cười lên, còn mang theo một chút lười biếng nên lại càng hấp dẫn người khác.

Bây giờ nhớ lại, vẫn cảm giác được trái tim cô lúc ấy đang “bùm bụp” đập mạnh.

Mắt Tương Điềm sáng như đuốc: “Ý! Hạ Hạ, cậu đỏ mặt!”

Ánh mắt Trần Duyệt rất tinh: “Oa! Lỗ tai cậu cũng đỏ nữa!”

Hai người kẻ xướng người hoạ, sau đó liếc nhìn nhau, cuối cùng ăn ý nói ra, “Chắc chắn là có chuyện gì đó!”

Sau khi xem xét kỹ lưỡng Triệu Mẫn Mẫn mới phát hiện ra, khiếp sợ che ngực giống như bị tổn thương nói: “Mới có một tiết học mà Hạ Hạ đã muốn vứt bỏ tớ! Vậy thì chẳng phải phòng ngủ chúng ta chỉ còn lại ba người độc thân thôi sao?”

Cô ấy vừa múa may quay cuồng vừa thao thao bất tuyệt lảm nhảm bằng tiếng phương Tây, “Tớ sai rồi, tớ thật sự sai rồi. Lẽ ra ban đầu tớ không nên để cậu đi học hộ tiết học đó, nếu tớ không nhờ cậu đi học hộ thì cậu sẽ không gặp được nam sinh kia.”

“Nếu không gặp được nam sinh kia thì cậu sẽ không tương tư hường phấn. Tớ sẽ không trở thành người duy nhất tại phòng của chúng ta toả ra hương thơm của giống cẩu FA…”

Cô ấy diễn sâu quá, khi nói xong lời cuối cùng còn bị sặc nước miếng của mình, Tương Điềm và Trần Duyệt cười ha hả.

Kiều Hạ dở khóc dở cười: “…”

Mấy người là cái thứ gì vậy!

“Chuyện đó… Ngày mai có tiết phiên dịch, các cậu làm xong bài tập chưa?” Cô nhẹ nhàng nói, đồng thời chuyển sang chuyện khác.

“Tớ còn nghĩ ngày kia mới có tiết của Diệt Tuyệt sư thái* cơ! Thôi xong rồi, tớ nhớ hình như giáo sư giao cho chúng ta hơn mười trang bài tập!”

(*) Diệt Tuyệt Sư Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Chắc hẳn không còn ai xa lạ với bà này, trưởng môn phái Nga Mi và rất độc ác. Ở bên trên bạn này nói đùa ví cô giáo của mình khó ở y như nhân vật này.

Một loạt tiếng “soạt soạt” vang lên, phòng ngủ yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng bút viết và tiếng lật sách.

Mấy ngày trước Kiều Hạ đã bắt đầu làm bài tập của môn học này nên bây giờ chỉ lại mấy trang, không giống ba người kia làm vội vàng như vậy, tốc độ viết chậm hơn rất nhiều.

Viết được mấy từ đơn, cô cầm cốc trà sữa lên uống một ngụm, miệng nhai trân châu, nhịn không được cầm gương lặng lẽ soi một chút.

Hình như mặt cô đúng là có hơi hồng một chút.

Chắc… Là do trà sữa quá nóng.

Đúng mười một giờ sẽ cắt điện, bốn người trong phòng thay nhau rửa mặt xong lên giường.

Đến thời gian nói chuyện đêm khuya, Tương Điềm dẫn đầu khơi mào câu chuyện, “Hạ Hạ, nam sinh hôm nay cậu nhìn thấy có đẹp trai không? Có đẹp trai bằng nam thần của trường chúng ta không?”

Kiều Hạ bị chuyện này làm khó.

Advertisement / Quảng cáo

Chủ yếu là cô không biết nam thần của trường học này là ai, chỉ biết là mỗi năm trường học sẽ tổ chức bình chọn để tìm ra nam thần, hai bên đường sẽ đón gió xuân phấp phới ngập hương hoa mộc lan.

Mà sở dĩ cô biết là bởi vì sinh viên năm thứ nhất đại học đến giữa kỳ nào thì đại biểu phòng sẽ đi tham gia đối đáp về cuộc thi bách khoa tri thức, tung ra những “món nghề” để giành lấy giải nhất.

Lúc trước hội học sinh kêu gọi sinh viên tích cực tham gia hoạt động này, vô cùng mất trí, không từ thủ đoạn nào.

Nghe đồn là có giải thưởng vô cùng lớn đang chờ các bạn đến nhận nên đã hấp dẫn vô số bạn học tranh giành, nhưng cuối cùng phần thưởng lại là —

Người lãnh đạo dùng bút lông tự mình ghi, một tập câu đối “Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu” * và một quyển tiếng Anh [ Làm sao để có kiến thức nền tảng vững chắc về tiếng anh]…

(*) Tạm dịch là “núi sách có đường, biết cần cù sẽ tìm ra đường ấy; biển học vô bờ, khổ luyện sẽ là con thuyền đưa về bến thành công”. Nguồn google. – Bản edit được cập nhật hoàn thiện tại wattpad Meow_team và wordpress. Ghé thăm đúng nơi để ủng hộ nhóm editor.

Trước lúc trao giải vài phút, chủ tịch và hội trưởng học sinh đều khom lưng im lặng không lên tiếng, nhanh chóng rời đi bằng cửa sau vì sợ bị các bạn học phẫn nộ mà đánh một trận.

“Trường học của chúng ta có nam thần giảng đường sao? Bình chọn lúc nào vậy?” Kiều Hạ nghi ngờ hỏi.

Triệu Mẫn Mẫn luôn không quan tâm chuyện này nên cũng kỳ lạ chen vào nói, “Gì cơ? Tớ nghĩ bình chọn nam thần chỉ tồn tại trong thể loại phim thanh xuân kia thôi chứ, không ngờ trường học của chúng ta cũng có.”

“Đương nhiên là có rồi!” Trần Duyệt đắp mặt nạ, kích động nói, “Đợt bình chọn của năm trước, đăng bài lên một cái là lập tức có hơn năm trăm lượt bình luận, cộng với số tiền nữa. Có thể nói nam thần giảng đường lúc đó của trường chúng ta là chuyện lớn nhất. Nam sinh kia lớn lên thật sự…”

Cô ấy đập giường hai lần để biểu đạt sự kích động của mình, “Mẹ nó, cậu ta thật sự rất đẹp trai! Thật đó, khuôn mặt kia ăn đứt cả một đám tiểu thịt tươi ngoài kia, sắp xếp một chút thì có thể trực tiếp ra mắt giới giải trí.”

Mắt Tương Điềm lấp lánh hình ngôi sao bổ sung, “Mấu chốt là thành tích của người đó cực kì tốt, không cần thi cũng được tuyển thẳng vào khoa học máy tính khó nhất trường của chúng ta, thành tích hàng năm gần như là đạt điểm tuyệt đối.”

“Oa!” Kiều Hạ bị gợi lên lòng hiếu kỳ, muốn tận mắt nhìn thấy ảnh của nam thần: “Duyệt Duyệt, cậu có link không? Chia sẻ bài viết kia cho tớ xem một chút đi.”

“Không có.” Trần Duyệt tiếc nuối thở dài.

“Nghe nói vị nam thần kia không thích ảnh của mình và thông tin cá nhân bị đưa lên nên đã liên lạc với chủ trang, không bao lâu đã bị xoá đi. Đáng tiếc tớ quên mất không lưu lại, bây giờ ngay cả muốn liếm màn hình cũng không được.”

Tương Điềm tiếp tục tám phét: “Nghe nói vị nam thần này vô cùng cao ngạo và lạnh lùng, hội trưởng hội học sinh trường chúng ta là Triệu Ngữ Nhu, Hạ Hạ biết không?”

“Biết!” Kiều Hạ gật gật đầu.

Triệu Ngữ Nhu được xem như là người làm mưa làm gió ở trường các cô, chân dài eo thon, rất xinh đẹp. Chỉ cần có hoạt động gì thì cô ấy đều được lên làm MC.

Tương Điềm tiếp tục nói: “Triệu Ngữ Nhu không biết từ đâu tìm ra được sinh nhật của người đó, mùa đông đứng chờ trước cửa phòng của cậu ta, cầm bánh ngọt đợi hai mươi phút trong giá rét. Kết quả vị nam thần ấy chỉ nói một câu “xin lỗi tôi ghét ăn ngọt ” xong bỏ đi.”

Hai người thay nhau kể cho Kiều Hạ về những vụ mà nam thần này không chút lưu tình từ chối nữ sinh, khiến cô cảm nhận được bộ dạng cao ngạo và lạnh lùng của anh ta.

Chẳng qua Kiều Hạ lại cảm thấy người ta lớn lên đẹp trai, bản thân lại ưu tú như vậy thì yêu cầu tìm bạn gái cao một chút thì cũng hợp lí.

Nghĩ một lúc, cô lại không tự chủ được mà nghĩ về nam sinh tối nay cô gặp được kia.

Bộ dạng cũng rất đẹp trai, thành tích không biết có tốt không nhưng nhất định rất thông minh. Dù sao không cần nghe giảng mà cũng có thể tính ra kết quả của bài tập khó như vậy.

Mấu chốt là người này rất tốt, vô cùng nhiệt tình giúp cô.

Nếu so sánh cậu ấy với nam thần cao ngạo và lạnh lùng kia thì Kiều Hạ phát hiện cô đối với bạn học này có thiện cảm hơn rất nhiều!

Nói chuyện một lúc nữa, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, ngáp một cái rồi kết thúc đề tài.

Kiều Hạ không ngủ, cô vẫn nhớ kỹ nhiệm vụ của mình. Cô muốn học tập các tác giả kia viết xe chấn kiểu gì, buổi chiều tìm được list truyện kia.

Chỉ cần nhìn qua tên đã đủ khiến người ta đỏ mặt, tim đập dồn dập.

Cô thở dài một hơi, chọn một quyển có tên ngăn ngắn sau đó đánh tên lên baidu tìm truyện rồi bắt đầu đọc.

Đọc được nửa chương một, ngay cả nội dung truyện cũng không hề nói đến, nam nữ chính chỉ cởi quần áo, vỗ tay ba phát bắt đầu làm tình.

Những từ miêu tả kia khác hoàn toán so với cô, trực tiếp hơn cũng lớn mật hơn.

Đây có thể nói là lần đầu tiên trong đời Kiều Hạ tiếp xúc với cái này.

Được rồi, cảm giác đời người đạt tới đỉnh cao như mở ra một thế kỷ mới.

Kiều Hạ đọc mà trợn mắt há mồm, vừa đọc vừa không ngừng khóc ở trong lòng.

Đọc được hơn mười chương, cô đã đọc đến đoạn nam nữ chính ngủ trên giường, phòng tắm, sô pha, ban công, các loại còn có một đoạn mà cô không thể tưởng được nên viết như thế nào chính là xe chấn.

So với quyển tiểu thuyết này thì cô viết quả nhiên là rất rất rất trong sáng như một bạn học nhỏ.

Nhìn thời gian đã không còn sớm, ngày mai còn có tiết học, Kiều Hạ tắt điện thoại, nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà không thể ngủ được, vừa mới đọc thứ kích thích như vậy, trong lòng làm sao có thể bình tĩnh được.

Advertisement / Quảng cáo

Cô sờ sờ mặt, như dự đoán là nóng nóng lên.

Ở trong lòng yên lặng niệm hơn mười câu “Sắc tức là không, không tức là sắc”* sau đó Kiều Hạ thật vất vả đi vào giấc ngủ.

(*) Câu kinh nổi tiếng trong Phật pháp.

Giấc ngủ này được kéo dài đến sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên rất lâu, Kiều Hạ vẫn chưa thức dậy. Triệu Mẫn Mẫn phải gọi vài tiếng, cô mới chậm rì rì mở đôi mắt hoảng hốt ra.

Tỉnh lại hơn nửa ngày, mặt Kiều Hạ vẫn là màu hồng, tim đập thật sự rất nhanh, bởi vì là một người có nhan sắc nên nhìn cực kì xinh đẹp.

Tĩnh tâm như nước nhiều năm, đây đúng là lần đầu tiên cô mơ thấy cái này, mà người đàn ông trong mộng kia… Thế mà lại là nam sinh mới gặp một lần vào tối qua kia, thật là trùng hợp!

Tiêu rồi! Đòi mạng! Hai chữ to đùng này kèm thêm dấu chấm than và dấu chấm hỏi nhẹ nhàng lướt qua trong lòng Kiều Hạ.

Lẽ nào ngay cả tên cũng không biết mà cô đã bắt đầu nhớ nhung, mơ ước đến thân thể của cậu ấy?

Bản thân mình sẽ không đói khát đến nước này chứ!!!

Kiều Hạ vỗ vỗ đầu, hít một hơi thật sâu sau đó thở thật mạnh ra ngoài, không nên không nên, nhưng kích động trong lòng vẫn đang dâng trào, không thể bình tĩnh được.

Cô cắn cắn môi, buồn rầu nghĩ, không biết buổi tối niệm chú đại bi có thể đạt tới trình thanh tâm quả dục hay không.

Triệu Mẫn Mẫn đang trong nhà vệ sinh đánh răng, thấy cô vẫn còn đang ngẩn người ở trên giường thì hùng hổ chạy tới, miệng ngậm kem đánh răng nên nói năng không rõ, “Hạ Hạ! Cậu còn không xuống nữa thì bánh hồng đường tớ thích nhất trong căng tin sẽ bán mất!”

“Đây đây, tớ xuống ngay!” Kiều Hạ giật mình, nhanh chóng bước từ trên giường xuống, đi đến bồn rửa lấy một vốc nước lạnh vào tay để rửa mặt, để bản thân mình hạ nhiệt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN