Cô Ấy Rất Không Vui! - Chương 32: Đừng sợ, tôi ở đây
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Cô Ấy Rất Không Vui!


Chương 32: Đừng sợ, tôi ở đây


Edit: Lien Quynh

Beta: Gấu Bụng Bự

– ————-

Sau khi quay xong bên này, Lục Hi Hoà tiếp tục đến cuộc họp báo ra mắt người đại diện thương hiệu, cô từ bên này qua, còn Thái Nguyệt từ công ty tới, hai người hẹn gặp nhau ở khách sạn.

Lúc Lục Hi Hoà đang ở trên xe thì Thái Nguyệt gọi điện tới.

“Em tới đâu rồi?”

Lục Hi Hoà nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tới đường Trường Giang rồi.”

“Nhanh chút nhé”.

“Dạ, đúng rồi chị Nguyệt, từ khi nào mà bộ phận quan hệ công chúng của công ty lại nhanh như vậy. Hôm qua em mới lên hot search mà hôm nay liền hạ nhiệt rồi”. Lục Hi Hoà đối với hiệu suất của bọn họ thực sự kinh ngạc.

Lục Hi Hoà không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới lại làm Thái Nguyệt nghĩ đến một việc không quá thích hợp.

“Kỳ thật chị cũng cảm thất hiệu suất lần này thực sự cao, chị hỏi giám đốc của họ, em biết cô ấy nói gì với chị không?”

“Không biết.”

“Trước khi chúng ta tới xử lý, đã có người xử lý qua rồi, cho nên chúng ta mới giải quyết được nhẹ nhàng.”

“Hả?”

Đã có người xử lý qua? Hơn nữa thủ đoạn còn cứng rắn như vậy?

“Em biết ai là người giúp em không?”

Lúc này, trong đầu Lục Hi Hoà nghĩ tới một người.

Chuyện này hẳn là Kỷ Diễn ở sau giúp sức, cô suýt nữa quên mất anh là tổng giám đốc công ty giải trí, lại còn là công ty nổi tiếng nhất trong ngành, việc nhỏ này với anh mà nói chẳng phải dễ như ăn bánh sao?

“Sao không nói lời nào vậy?”

“À, vừa rồi em hơi mất tập trung.”

“Chị vừa mới hỏi em, em có biết ai ở sau lưng giúp chúng ta không?”

Lục Hi Hoà giống như thực sự cẩn thận suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: “Em biết.”

“Ai?”

Hai người ngồi trước cũng im lặng dựng lỗ tai lên nghe.

Mặt Lục Hi Hoà ngập tràn xuân sắc, giọng nói ngọt ngào: “Chắc là ai đó yêu thầm em đi, dù sao thì người xinh đẹp đều được quý nhân phù trợ.”

Thái Nguyệt: “…”

Hai người ngồi trước ăn ý liếc nhau một cái, sau đó từ trong mắt đối phương liền biết người họ cùng nghĩ đến là ai.

Loại da mặt dày thế này không phải một sớm một chiều là có thể luyện được, bọn họ chỉ còn biết cúi đầu bái phục thôi.

Bên kia Thái Nguyệt cũng không biết nói gì hơn: “Được được, em có thể bớt diễn được rồi, chị còn đang lái xe đấy, không nói chuyện với em nữa, cúp đây.”

“Ừ, em biết rồi.”

Sau khi cúp máy, Lục Hi Hoà vào WeChat gửi tin nhắn cho Kỷ Diễn.

Tiểu tiên nữ: Chuyện hot search là anh cho người xử lý à?

Sau một lúc lâu bên kia mới trả lời.

JY: Ừ.

Tiểu tiên nữ: Oa, Kỷ tổng thật lợi hại, /mắt lấp lánh/

Tiểu tiên nữ: /sùng bái/

JY: Nói chuyện đàng hoàng.

Lục Hi Hoà bĩu môi, người này nói chuyện chẳng thú vị gì cả, nhưng mà cô thú vị là được!

Tiểu tiên nữ: Tuân lệnh!

Tiểu tiên nữ: Đúng rồi, chuyện sáng nay giải quyết thế nào, hắn ta chụp được rồi sao?

JY: Ừ, chụp được rồi, nhưng thẻ nhớ bị tôi lấy đi rồi, hắn sẽ không nói ra ngoài được.

Lục Hi Hoà tin tưởng lời nói của Kỷ Diễn, bởi vì anh tuyệt đối có thủ đoạn khiến bọn paparazzi không thể công khai chúng.

Tiểu tiên nữ: Vậy là tốt rồi.

JY: Một lát nữa tôi đi Tân Xuyên tham gia hội nghị, buổi tối chắc không kịp quay lại.

Tiểu tiên nữ: Dạ.

JY: Nên buổi tối em đi đón Bão Bão đi, không thì buổi tối nó ở nhà sẽ không ăn.

Tiểu tiên nữ: Nhưng mà em không biết mật khẩu nhà anh.

JY: 0812

Lục Hi Hoà: “…”

Anh cứ vậy nói cho cô mật khẩu nhà anh sao? Xem ra anh đối với cô cực kỳ yên tâm.

Lúc Lục Hi Hoà chuẩn bị trả lời anh, Doanh Doanh ngồi phía trước hét lên.

“Lâm Lượng! Lâm Lượng!”

Tiếng Doanh Doanh kêu dồn dập làm Lục Hi Hoà theo bản năng ngẩng đầu, vừa nhìn lên liền thấy có một chiếc ô tô đâm tới hướng bọn họ.

Lục Hi Hoà ngơ ngác nhìn, đầu óc lập tức trống rỗng, trong đồng tử toàn hình ảnh chiếc ô tô chạy như bay lao tới.

Mà một giây đó, trong đầu cô bất ngờ xuất hiện một vài hình ảnh rời rạc.

*

“Ông chủ, tới sân bay rồi.”

“Ừ.”

Sau khi xuống xe hai người liền vào thẳng sân bay, lúc đi tới đại sảnh trên màn hình lớn xuất hiện tin tức giao thông.

“Tiểu hoa đán đang nổi Lục Hi Hoà trên đường tới cuộc họp báo cùng một chiếc xe vi phạm giao thông xảy ra va chạm ngoài ý muốn, hiện đã được đưa tới bệnh viện.”

Kỷ Diễn nhìn cảnh tượng hỗn loạn trên màn hình, sửng sốt một giây, một giây sau liền tức giận.

“Ngay lập tức tra cho tôi cô ấy ở bệnh viện nào!”

Tiếu Mính chưa từng thấy Kỷ Diễn mất khống chế như vậy, trong lúc nhất thời bị doạ sợ, nhưng vẫn cực nhanh phản ứng lại, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi.

“Ở bệnh viện Triều Dương.”

Tiếu Mính vừa nói xong, Kỷ Diễn đã sải bước chạy ra ngoài. Tiếu Mính cũng không dám trì hoãn, lập tức đuổi theo, nhưng đuổi tới nơi thì Kỷ Diễn đã lên xe rời đi. Anh ta ngơ ngác nhìn đuôi xe chỉ còn là một chấm nhỏ.

Bây giờ anh ta đã hoàn toàn hiểu rõ, hoá ra trong lòng ông chủ của bọn họ Lục tiểu thư quan trọng đến vạy.

*

Lục Hi Hoà dường như vừa mơ một giấc mơ.

Trong mơ mà một ngày mưa rất lớn, mây đen dày đặc, sấm sét ầm ầm.

Một bé gái ngồi ở ghế phụ nghiêng đầu cùng một người phụ nữ nói chuyện, không biết vì sao cảnh này rất mơ hồ, cô không thấy rõ khuôn mặt của họ.

Bỗng nhiên phía trước có một luồng ánh sáng chói mắt phá tan đêm tối, rọi thẳng tới mắt bọn họ, trong luồng sáng đó, có một chiếc ô tô mất khống chế lao thẳng tới chỗ bọn họ cùng với tiếng phanh xe và tiếng cọ xát chói tai.

“Bùm!”

Một cú va chạm mãnh liệt làm bọn họ văng ra xa hơn mười mét, thân xe không chịu nổi liền quay tròn lệch khỏi quỹ đạo. Cô cảm thấy bé gái dường như sắp bay ra khỏi xe, nhưng ngay lúc đó một thân hình ấm áp chạy tới đón lấy cô bé và ôm vào trong ngực mình.

“Bùm!”

Lại một tiếng vang lớn, toàn bộ thân xe bay ra xa, trong nháy mắt Lục Hi Hoà cảm thấy mình chính là cô bé kia, cô thậm chí cảm thận được sự đau đớn đó.

Tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, cô cảm giác được có thứ gì đó ấm áp trên trán mình, cùng với mùi tanh.

Giống như ai đó đang gọi tên cô, vội vàng, hoảng loạn, cứ như vậy gọi. Cô khó khăn mở to mắt, bên tai là tiếng còi báo động ồn ào.

Cô biết ai đang gọi mình nhưng lại không thể quay đầu, ý thức càng miên man, trong bóng tối như có thứ gì đó chỉ dẫn, cô hé môi, thanh âm mảnh nhẹ.

“Tôi sợ…”

“Bùm!”

Thật ồn ào, giống như có người đang từng cái từng cái một đập cửa sổ xe.

Cô lại một lần nữa mở mắt, nhưng xung quanh là mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ. Nước mưa lạnh như băng xuyên qua cánh cửa sổ vỡ rơi trên mặt cô, trước mắt đong đưa chỉ là ảo ảnh. Nhưng rồi có một cánh tay trắng lạ thường hướng về phía cô.

Bàn tay đó không báo trước giữ lấy lòng bàn tay cô.

Ấm áp.

Đây là cảm giác đầu tiên. Ngâm trong mưa lạnh đã lâu, cô theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay người đó. Cô cảm giác có một ngoại lực đem mình kéo ra ngoài.

“Tôi sợ…”

Trên trán Lục Hi Hoà đẫm mồ hôi lạnh, cô như gặp ác mộng, cả người đều đau đớn. Cho dù đang nằm mơ nhưng nước từ khoé mắt không ngừng rơi xuống.

“Hi Hoà, Hi Hoà, tỉnh lại đi.”

Kỷ Diễn cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, sắc mặt cô lúc này tái nhợt, môi trắgn bệch, dã dẻ lạnh buốt.

Từ lúc cô nói mê, anh liền biết cô đang mơ thấy cái gì, chắc là mơ thất vụ tai nạn xe đó.

“Tôi sợ.”

Kỷ Diễn ôn nhu lau đi mồ hôi trên trán cô, không ngừng thấp giọng an ủi bên tai.

“Đừng sợ, tôi ở đây.”

Lục Hi Hoà đột nhiên mở mắt, trong tầm mắt là trần nhà trắng xoá, trong hơi thở toàn mùi nước khử trùng.

Trong mơ nỗi sợ hãi cùng giãy giụa đó đến bây giờ vẫn còn mới mẻ, rõ ràng trước mắt.

“Hi Hoà.”

Nghe được thanh âm quen thuộc, Lục Hi Hoà theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua, liền thấy Kỷ Diễn đang ngồi bên mép giường bệnh.

Cô sửng sốt hai giây, trong mơ sự sợ hãi đó vẫn không hoàn toàn tan đi, nhưng khi nhìn thấy anh, cô trong nháy mắt liền tìm được chỗ dựa. Cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhào tới trước ngực anh, đôi tay gắt gao ôm lấy cổ anh, hốc mắt một lần nữa lại ngập nước, một giây liền rơi xuống.

Kỷ Diễn cảm giác được nước mắt nóng bỏng trên vai, ướt sũng áo sơmi.

Anh vươn tay ôm lấy cô ở trong lòng, ôn nhu vuốt ve đầu cô.

“Kỷ Diễn, em rất sợ, em giống như nằm mơ một giấc mơ…”

Kỷ Diễn sửng sốt.

Mơ?

Bấy giờ nghĩ kỹ lại, đúng là có rất nhiều điểm kỳ quái. Hoá ra cô đã quên mất, nhưng quên mất cũng tốt.

Nghĩ tới đây, đôi mắt Kỷ Diễn thoáng nét ôn nhu lại phức tạp, đan xen nhau lẫn lộn.

“Không có việc gì, đừng sợ. Chỉ là mơ thôi, giờ tỉnh rồi sẽ không sao, có tôi ở đây.”

Mấy người đứng ngoài cửa đều mở to mắt nhìn tình huống trong phòng bệnh, đặc biệt là Thái Nguyệt, doạ cô suýt chút nữa là rơi cả mắt.

Này… Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra???

Lúc cô nhìn thấy tin tức cũng bị tới doạ ngốc luôn, không màng mọi thứ liền chạy đến bệnh viện, biết được không có gì trở ngại mới yên lòng.

Mà giờ, một người cô căn bản không thể nghĩ tới lại vì Lục Hi Hoà mà chạy tới bệnh viện.

Kỷ Diễn?

Cô thiếu chút nữa không đứng vững nổi, sao Kỷ Diễn lại tới đây, lại còn mất bình tĩnh như vậy. Bởi vì Lục Hi Hoà sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN