Cô Ấy Rất Không Vui! - Chương 49: Tiên nữ tỷ tỷ không phải người ngoài, là người trong
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Cô Ấy Rất Không Vui!


Chương 49: Tiên nữ tỷ tỷ không phải người ngoài, là người trong


Edit: An

Beta: Gấu Bụng Bự

– ————

Lúc nhận điện thoại của Kỷ Diễn, Lục Hi Hoà đang ngồi dựa vào ghế, xoa eo nhỏ đang bủn rủn, trong lòng lại mắng Kỷ Diễn một trận. Đúng là đồ đại lừa đảo, rõ ràng hôm qua đã nói là chỉ một lần, nhưng tới cuối cùng lại không phải chỉ một lần. Căn bản là anh không dừng lại được, còn cô thậm chí không nhớ rõ mình như thế nào ngủ thiếp đi mất.

Chỉ biết nửa đêm cô tỉnh dậy, người đàn ông này đang yên ổn nằm ngủ bên cạnh. Nếu không phải thấy mình được mặc áo ngủ thoải mái sạch sẽ, trên người cũng không có cảm giác dính nhớp gì, cô nhất định sẽ lôi anh dậy.

“Làm gì?” Nghĩ tới việc đêm qua cô liền tức giận.

Nghe giọng điệu không vui của cô, anh liền biết cô vì chuyện hôm qua mà giận mình, tự biết mình đuối lý, anh nhẹ giọng dỗ cô: “Bảo bảo, đừng giận nữa được không?”

Lục Hi Hoà khẽ mím môi. Cô còn nhớ lúc đi học, trong tình yêu học trò cuồng nhiệt thời đó nam sinh thường thích kêu nữ sinh là bảo bảo. Nhưng lúc ấy cô không hiểu nổi, đang tốt đẹp tự dưng kêu bảo bảo làm gì, nghe không tự nhiên chút nào.

Mà giờ một tiếng bảo bảo từ miệng Kỷ Diễn nói ra, Lục Hi Hoà lại cảm thấy có chút ngọt ngào, giống như vuốt ve một chú thỏ thắng lớn. Dư vị ngọt ngào tràn ngập trong tim, trước kia cô không hiểu, còn giờ lại rất rõ ràng.

Cô hừ một tiếng nho nhỏ: “Anh gọi cho em làm gì?”

“Muốn hỏi em một chút cho trẻ con ăn gì thì tốt?”

“Bao nhiêu tuổi?”

Kỷ Diễn nhìn thoáng qua Kỷ Thanh đang ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình, nói: “Bốn tuổi.”

Vừa lúc phim hoạt hình phát quảng cáo, Kỷ Thanh ngẩng đầu nhìn khắp nơi, nhìn thấy Kỷ Diễn đang nhìn mình liền ngọt ngào gọi một tiếng.

“Anh trai.”

Bên này điện thoại Lục Hi Hoà hiển nhiên nghe thấy tiếng gọi anh trai này. Là một cô bé, gọi Kỷ Diễn là anh trai? Cô theo bản năng liền nghĩ tới lúc trước Kỷ Diễn nói với mình anh còn có một em gái cùng cha khác mẹ.

“Em gái?”

“Ừ.”

“Con bé đang ở chỗ anh hả?”

“Đúng vậy, ba anh cùng dì Triệu ra nước ngoài, gửi tới chỗ anh chăm sóc mấy ngày.”

“Để anh chăm sóc?” Lục Hi Hoà ngạc nhiên. Cô biết quan hệ trong nhà Kỷ Diễn phức tạp, cũng biết anh cùng cô em gái này không quá thân thiết. Anh thật sự có thể chăm sóc được một đứa bé sao?

“Ừm.”

Lục Hi Hoà suy nghĩ rồi nói: “Công ty anh không phải có nhà ăn sao, anh nói họ làm cho con bé một phần cơm trẻ em a.”

Đầu bếp của Thiên Ngu đều được trả lương cao mời tới, làm một phần cơm trẻ em đơn giản cũng không phải chuyện khó khăn.

Cô vừa nói anh mới nghĩ tới, sao lại quên mất nhà ăn có đầu bếp cao cấp. Vì thế hai người lại nói chuyện một hồi, mãi đến lúc Lục Hi Hoà phải làm việc mới cúp điện thoại. Sau khi cúp máy, Kỷ Diễn gọi Tiêu Mính ở bên ngoài vào, dặn anh ta đi thông báo cho nhà ăn chuẩn bị một phần cơm trẻ em.

Kỷ Thanh không kén ăn, sau khi ăn trưa xong liền theo Kỷ Diễn trở lại văn phòng. Buổi chiều Kỷ Diễn xử lý công việc, còn Kỷ Thanh ngồi trên thảm chơi với công chúa Elsa. Kỷ Diễn còn nhớ, Elsa trong tay con bé là món quà anh tặng nhân dịp quốc tế thiếu nhi. Nghe Kỷ Thu Hào nói, con bé thích đến nỗi không rời ra được, mỗi tối đều phải ôm đi ngủ.

Trong lúc làm việc, Kỷ Diễn cũng thường nhìn qua Kỷ Thanh một chút, xác nhận con bé tự mình chơi vui vẻ mới tiếp tục xử lý tài liệu. Qua một hồi lâu, Kỷ Diễn đã xử lý xong một phần tài liệu, ngẩng đầu lên liền thấy tiểu nha đầu đã ngủ thiếp đi trên thảm.

Kỷ Diễn chưa từng chăm sóc trẻ em bao giờ. Trước năm 25 tuổi, anh vẫn luôn là con trai duy nhất trong nhà. Họ hàng nhà anh không ít, có thể do anh từ nhỏ tính cách tương đối lãnh đạm, cho nên trẻ con trong nhà cũng không dám lại gần anh. Mà Kỷ Thanh tuy là em gái, nhưng mấy ngày còn gặp không tới hai lần, nói chi là quan hệ anh em thân thiết.

Mấy tháng nay chỉ cần anh về nhà, Kỷ Thanh nhất định sẽ dính lấy anh, anh đi đâu con bé sẽ đi theo tới đó, giống như một cái đuôi nhỏ. Nhưng bình thường công việc bận rộn, anh căn bản cũng rất ít trở về. Nói tới Kỷ Thanh anh không nói rõ được là cảm giác gì, tóm lại thì không chán ghét nhưng cũng không quá thân thiết thôi.

Nhưng dù sao đi chăng nữa, con bé cũng là em ruột của mình, trong cơ thể cùng chảy một dòng máu. Anh nghĩ một hồi, rồi buông bút trong tay xuống đi về phía con bé, đưa tay ôm nó từ trên thảm lên rồi đặt lên sô pha. Trong văn phòng có mở máy lạnh, anh đắp thêm cho con bé một cái chăn mỏng.

*

Buổi chiều, Kỷ Diễn bảo Tiếu Mính đi mua một cái ghế an toàn trẻ em đặt vào trong xe ô tô. Kỷ Thanh ngủ cả buổi trưa, tinh thần đặc biệt tốt, ngồi trên ghế an toàn với ánh mắt trông đợi nhìn Kỷ Diễn ở phía trước hỏi.

“Anh, chúng ta phải về nhà rồi sao?”

Kỷ Diễn qua kính chiếu hậu nhìn con bé, trả lời: “Chưa về nhà vội.”

“Không về nhà thì đi đâu a?”

“Ừm, đi đón một chị rất xinh đẹp.”

“Là tiên nữ tỷ tỷ sao?”

“Hả?”

“Mẹ nói tiên nữ rất xinh đẹp, tỷ tỷ xinh đẹp, vậy nên chị ấy là tiên nữ sao?”

Nghe tiểu nha đầu hồn nhiên nói, anh nghĩ tới cô bình thường cũng tự xưng mình là tiên nữ, không khỏi nở nụ cười: “Ừ, đúng vậy.”

“Yeah, em thích nhất tiên nữ tỷ tỷ.” Kỷ Thanh vui vẻ khua chân múa tay.

Kỷ Diễn ngồi trước cau mày: “Ngồi yên, đừng lộn xộn.”

“Dạ.”

Bởi vì tiến độ làm việc lúc sau quá chậm, nửa ngày quay chụp của Lục Hi Hoà liền thành nguyên ngày. Buổi chiều sau khi kết thúc công việc, Lục Hi Hoà đi theo Thái Nguyệt cùng lên xe bảo mẫu, sau đó Lâm Lượng lái xe rời đi.

“Doanh Doanh, quà chị nhờ em mua đâu?” Lục Hi Hoà hỏi Doanh Doanh ngồi ở phía trước.

“Đây ạ.” Doanh Doanh nhanh chóng đem quà đã mua đưa cho Lục Hi Hoà.

Công chúa Elsa.

Lục Hi Hoà nhớ lúc trước có thấy trên xe một hộp quà tặng hình công chúa Elsa, đoán là em gái anh rất thích Elsa. Tuy cô và Kỷ Diễn đều mua Elsa, nhưng của cô là bản giới hạn mới ra, trong nước cũng không còn mấy bộ.

“Em gái chắc là sẽ thích nhỉ?”

Thái Nguyệt nhìn thoáng qua, nói: “Trẻ con đều thích mấy món đồ chơi này.”

“Vậy là tốt rồi.”

Ba Lục Hi Hoà là con độc đinh trong nhà, mẹ cô và Thẩm Lan Du cũng đều là con gái duy nhất, nên cô cũng không có nhiều họ hàng cùng lứa tuổi, tự nhiên cũng ít tiếp xúc với trẻ con, cô đúng là chưa mua quà cho trẻ con bao giờ.

“Chị Hi Hoà, Kỷ tổng tới rồi.” Lâm Lượng nói với cô, chậm rãi giảm tốc độ, dừng lại trước chiếc Maserati màu đen.

“Được.”

Mấy ngày nay Kỷ Diễn đều nhận nhiệm vụ đưa đón cô, nhưng lại như bí mật ngầm. Buổi sáng anh đưa cô đến đây, sau đó Lâm Lượng đón cô tới công ty, buổi chiều Lâm Lượng đưa cô tới đây, rồi Kỷ Diễn chở cô về nhà.

“Chị Nguyệt, Doanh Doanh, Lượng Tử, em đi trước.”

“Lúc trở về cẩn thận một chút.”

“Em biết.”

Sau khi xuống xe Lục Hi Hoà trực tiếp đi tới chỗ chiếc Maserati đen, còn chưa tới nơi, liền thấy cửa sổ ghế sau hạ xuống, ngay sau đó một khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác lộ ra.

Một tiểu nha đầu thật xinh xắn!

“Tiên nữ tỷ tỷ.” Tiểu nha đầu vươn cánh tay trắng trắng nhỏ nhắn ra vẫy cô.

Lục Hi Hoà có chút kinh ngạc, tiểu nha đầu không những lớn lên xinh xắn, mà miệng còn ngọt như thế, trái tim cũng rung rinh rồi. Vốn dĩ đi tới hướng ghế phụ giờ lại đổi qua ghế sau, cô mở cửa ghế sau ngồi vào.

Kỷ Diễn thấy cô ngồi ghế sau, lại liến nhìn Kỷ Thanh một cái, cuối cùng cũng không nói gì.

Lúc Lục Hi Hoà tháo khẩu trang ra, Kỷ Thanh vểnh miệng nhỏ, đối với cô yêu thích không che dấu chút nào.

“Anh nói không sai.”

Lục Hi Hoà nhìn con bé, hứng thú hỏi: “Hả? Anh trai em nói gì đó?”

“Anh nói chị lớn lên xinh đẹp, giờ em nhìn thấy em cũng cảm thấy xinh đẹp.”

Một âm thanh chói tai vang lên trong xe, Kỷ Diễn từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Lục Hi Hoà, rất không khéo Lục Hi Hoà cũng đang nhìn anh, ánh mắt hai người dừng lại ở kính chiếu hậu. Lục Hi Hoà không rời tầm mắt, một bên nhìn anh một bên hỏi Kỷ Thanh ngồi cạnh.

“Anh em nói chị xinh đẹp thật a?”

“Dạ dạ, thật mà thật mà.” Kỷ Thanh sợ cô không tin, ra sức gật cái đầu nhỏ, dễ thương không tả nổi.

Lục Hi Hoà sờ mái tóc mềm mại của con bé: “Chị cũng thấy Thanh Thanh xinh xắn.”

“Thật sao?”

“Ừ, đương nhiên, xinh đẹp giống như đồ trong tay chị này.” Vừa nói cô vừa từ từ lấy công chúa Elsa từ trong túi ra.

“Oa, công chúa Elsa.” Xem ra cô bé thực sự thích công chúa Elsa, trong đôi mắt to tròn toàn là vui sướng.

“Thích không?”

“Em thích em thích.”

“Chị tặng em quà gặp mặt.” Nói xong cô đưa công chúa Elsa cho con bé.

Nhưng Kỷ Thanh không đưa tay nhận lấy, mà nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ trắng nõn, “Em rất thích, nhưng mẹ em dặn, không được tuỳ tiện cầm đồ người khác đưa.”

Kỷ Thanh nói ra lời này, Lục Hi Hoà liền biết, gia giáo ở nhà cô bé cực kì nghiêm khắc. Nếu không đối với món đồ chơi yêu thích ngay trước mặt, sao có thể nói ra lời lễ phép như vậy. Mà Kỷ Diễn ngồi ở phía trước cũng có chút kinh ngạc, xem ra Triệu Liên thực sự dạy dỗ con gái rất tốt.

Lục Hi Hoà thấy con bé không chịu nhận, nên nói với Kỷ Diễn ngồi ở phía trước: “Anh nói với em gái, em có phải người khác không?”

Kỷ Diễn nhếch khoé môi, qua kính chiếu hậu nhìn Kỷ Thanh.

“Tiên nữ tỷ tỷ không phải người ngoài, là người trong.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN