Cô gái mặc áo khoác hoa khóc lóc đòi gả cho Hữu Tài là tân lang.
Lão hán dính râu giả mở mồm ra toàn thổ ngữ là tân nương.
Cậu giai mặc áo khoác da lóe sáng nói lời kịch tổng tài bá đạo quê cha đất tổ là phù rể.
Người đàn bà thô kệch nữ giả nam cực kỳ thất bại, thậm chí có chút đau mắt nhưng lại cực kỳ có hiệu quả gây cười kia là một phù rể khác.
Những thiếu niên đó đã đã lớn đến thế này.
Những năm tháng đó cũng đã qua đi lâu như vậy.
Các khách mời cười vang.
Chính bọn họ nhìn lại lịch sử đen tối thời niên thiếu của mình cũng bất đắc dĩ cười theo.
Hóa ra hình ảnh thật sự là phương thức lưu giữ kỷ niệm thần kỳ, thông qua hình ảnh, những thiếu niên thanh xuân tiêu sái đó phảng phất như ngồi lên cỗ máy thời gian, xuất hiện trước mắt bọn họ.
Vừa xem, lại cảm thấy thẹn vì hành vi khoa trương năm đó của mình.
Cũng xúc động vì không thể quay về những năm tháng đó.
“Ngốc nghếch quá.”
Một câu trêu chọc này để cảm thán chính mình niên thiếu vô tri, cũng tiếc nuối niên thanh xuân vui vẻ này theo thời gian trôi qua không bao giờ có thể tìm về được nữa.
Video phát xong, hội trường một lần nữa sáng lên.
Thầy Mộ cầm microphone, ngữ khí nhẹ nhàng: “Thầy thật sự rất vui, nhiều năm như vậy qua đi, đám nhỏ năm đó vui đùa lúc này lại đoàn tụ với nhau, cho dù cuộc sống có nhiều điều khó khăn, các em vẫn thuận lợi trưởng thành. Các em không còn là những đứa trẻ oán giận giáo viên giao bài tập quá nhiều, cũng không còn là những đứa trẻ vì một ít việc vặt mà phiền muộn mất mấy ngày, hay là những đứa trẻ vì mấy ngày nghỉ mà sung sướng đến nhảy nhót hân hoan. Các em trưởng thành, bắt đầu hiểu được vì sao người lớn lại lưu luyến khi còn nhỏ, nhưng lưu luyến cũng chỉ là lưu luyến, cuộc sống đã qua đi không có khả năng quay trở lại, đoạn phim quý giá này, hy vọng có thể giúp các em nhớ lại đoạn thời gian khi đó, cười xong, các em có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, tiếp tục dũng cảm đối mặt với cuộc sống ngày mai, đây là sức mạnh của hồi ức.”
Đoạn video mà anh luôn trân trọng này đã trở thành món quà quý giá nhất dành cho tất cả các bạn học tại lễ đường hôn lễ.
Thầy Mộ nhìn về phía tân lang tân nương, trong giọng nói là vui mừng vạn phần cùng cảm khái: “Hai vị bạn học, thầy thật sự rất vui khi được chứng kiến đoạn năm tháng hồn nhiên nhất của các em, cũng cực kỳ vui mừng các em không bỏ lỡ nhau trong dòng nước lũ thời gian, hiện giờ, các em bước qua được khoảng cách thời gian để tiến vào tòa cung điện hôn nhân, các em sẽ vĩnh viễn hạnh phúc.”
Hoan thanh tiếu ngữ lại biến thành từng đợt vỗ tay.
Sau khi kết thúc phân đoạn đặc biệt, tân lang tân nương đổi thành lễ phục kiểu tây để tiện hành động, đồ ăn và rượu đã được mang lên, các khách mời đã có thể bắt đầu động đũa.
Lâm Vĩ Nguyệt chú ý tới thầy Mộ không có ý định nhập tiệc mà định trực tiếp rời đi luôn.
Cô không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đứng dậy tính toán đuổi theo, đi chưa được mấy bước lại quay đầu nhìn Phó Thanh Từ.
Phó Thanh Từ gật đầu, ý bảo cô qua đó.
Lâm Vĩ Nguyệt cắn môi, lại xoay người nắm tay anh: “Chúng ta cùng nhau đi.”
Phó Thanh Từ không cự tuyệt, tùy ý để cô dắt mình đuổi theo thầy Mộ.
“Em phải để cho thầy biết, hiện tại em sống rất tốt.” Lâm Vĩ Nguyệt cười với anh, “Bởi vì em có anh.”
Ngày tốt nghiệp hôm đó, thầy Mộ nói, hy vọng tương lai cô có thể tìm được một người như vậy, cùng cô về quê xem từng vườn cây ăn quả và ruộng cải dầu bát ngát, uống một ngụm nước suối sạch sẽ ngọt lành, mà bây giờ cô tìm được rồi, cô đã tìm được hạnh phúc đúng như thầy hy vọng.
Cô không biết thầy Mộ liệu có còn áy náy vì sự xúc động khi đó hay không, hoặc là còn quan tâm cô, cho dù là cô tự mình đa tình cũng được, cô nhất định phải nói cho thầy biết.
“Thầy.”
Mộ Tử Sư dừng chân, ánh mắt hoảng hốt một chút, khóe miệng giương lên một chút quay đầu lại.
Khi anh cười, khóe mắt đã có nếp nhăn nhàn nhạt, là thời gian qua đi khắc lên dấu vết: “Cái đuôi nhỏ, đã lâu không gặp.”
Cô trở nên xinh đẹp, cũng trưởng thành, mái tóc đen dài, lễ phục màu trắng, là một người trưởng thành rồi.
Mà anh đã già.
Ngữ khí của Lâm Vĩ Nguyệt có chút thảng thốt nhưng cô vẫn hỏi ra câu mình muốn hỏi nhất: “Mấy năm nay, thầy có ổn không ạ?”
“Thầy ổn.” Anh không chút do dự gật gật đầu, “Dạy khóa này khoá kia toàn học sinh ưu tú, mấy năm trước cuối cùng dỡ gánh nặng xuống, một lần nữa bắt đầu kiếp sống lữ hành, chỉ là lần này lữ hành không chỉ giới hạn trong trong nước, quỹ đạo là toàn thế giới.”
Cô nhẹ nhàng thở ra.
Đúng rồi, vẫn là thầy Mộ tiêu sái tự nhiên khi đó.
Thầy Mộ nhìn cô và Phó Thanh Từ nắm tay bên nhau, nhẹ nhàng cười.
“Em rất hạnh phúc.” Anh giương mắt nhìn cô, ánh mắt giống như nhiều năm trước tiễn cô đi, trầm tĩnh như nước, “Em ấy có cùng em về quê không?”
Đây là câu hỏi chỉ có hai người bọn họ biết.
Lâm Vĩ Nguyệt gật đầu.
Chuyện tới giờ, năm chữ ‘đáng tiếc không phải anh’ đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Anh tự đáy lòng cảm thấy mừng cho cô.
“Thầy phải lên máy bay rồi.” Thầy Mộ phất tay, “Các em vào tiệc đi, đợi lát nữa tân lang tân nương sẽ ra kính rượu.”
“Thầy, thầy không ở lại ăn một bữa cơm sao?” Lâm Vĩ Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
“Không được.” Thầy Mộ cười lắc đầu, “Thầy đã quen một mình rồi.”
Lâm Vĩ Nguyệt còn muốn nói gì nữa.
Phó Thanh Từ nhéo nhéo tay cô, nhẹ giọng nói: “Em vào trước đi.”
Cô do dự trong chốc lát, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, xoay người quay về bàn tiệc.
Thầy Mộ nhìn Phó Thanh Từ thành thục ổn trọng trước mắt, nhấp môi cười nói: “Có gì muốn nói với thầy à?”
“Em vẫn luôn thiếu thầy một tiếng cảm ơn.”
“Nói cảm ơn cái gì.” Thầy Mộ bên cạnh vỗ vỗ bờ vai anh, vừa lòng nói, “Rắn chắc hơn nhiều, so với hồi cấp ba nhìn có sinh khí hơn nhiều.”
Phó Thanh Từ rũ mắt, con ngươi phía sau đôi kính không rõ cảm xúc: “Bất kể là giúp em che giấu nguyên nhân thôi học, hay là chuyện liên quan đến mặt trời nhỏ, em đều nên nói với thầy một tiếng cảm ơn.”
“Mặt trời nhỏ?” Thầy Mộ sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó phản ứng lại, bỗng nhiên cười rộ lên, “Tên cô có ánh trăng mà người lại ấm áp như ánh mặt trời.”
Cái đuôi nhỏ từng nói anh là ánh nắng của cô.
Thật ra chính cô mới là mặt trời, ánh nắng của cô cũng từng làm anh lưu luyến vạn phần.
Làm anh từng muốn dừng bước chân phiêu bạt, bình yên vượt qua cả đời này.
Chỉ tiếc quân sinh ta đã lão, chú định là vô duyên.
Có lẽ trái tim nhiệt tình yêu thương tự do này của anh không thích hợp để yêu người khác, chỉ thích hợp lưu lạc muôn nơi.
Cô không còn là cái đuôi nhỏ của anh nữa.
Cô là mặt trời nhỏ của Phó Thanh Từ, cô là Lâm Vĩ Nguyệt.
Thầy Mộ cuối cùng ôm Phó Thanh Từ thật chặt.
Ở bên tai anh nhỏ giọng nói: “Làm một người trưởng thành đủ tư cách.”
Những gì anh chưa từng làm được, ít nhất Phó Thanh Từ nên làm được.
Phó Thanh Từ nhìn bóng thầy rời đi.
Mộ Tử Sư giống như một cơn gió, sau khi thổi qua tấm rèm không cuốn đi bất cứ thứ gì.
Phó Thanh Từ quay lại bàn còn chưa kịp lấy đũa đã bị Lâm Vĩ Nguyệt quấn lấy hỏi anh vừa nói gì với thầy Mộ.
“Muốn biết đến vậy cơ à?” Phó Thanh Từ nhướng mày.
Lâm Vĩ Nguyệt sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Chỉ là em vừa nghe thầy nói thầy quen ở một mình, em có chút lo lắng.”
“Không cần lo lắng cho thầy ấy.” Phó Thanh Từ xoa mặt cô, “Thầy ấy là một người trưởng thành đủ tư cách, em vẫn là nên lo lắng cho chính em đi.”
“Em lo lắng cho mình làm gì?” Lâm Vĩ Nguyệt mờ mịt chớp chớp mắt.
Ánh mắt Phó Thanh Từ trầm xuống, ngữ khí trầm thấp: “Em thật sự cho rằng anh không tức giận?”
“……” Lâm Vĩ Nguyệt há miệng thở dốc, mới vừa phun ra một âm tiết đã bị anh bác bỏ trở về.
“Gọi chồng cũng vô dụng.”
***
Hôn lễ đã tiến hành đến phần sau, phần lớn khách khứa thuận đường đến chúc mừng đã rời tiệc, dư lại phần lớn đều là bạn bè của cô dâu chú rể hoặc họ hàng trong nhà.
Tất cả mọi người uống rượu xong, mang theo hơi men say lắc lư theo điệu nhạc jazz ở trung tâm hội trường.
Các nhạc công của ban nhạc cũng bị âm nhạc lôi kéo, vừa lắc lư vừa chơi nhạc cụ.
Tư Dật ôm eo Cố Dật Nhĩ, mang theo cô xoay vòng ở giữa sàn nhảy.
Cô đã thả tóc ra, mái tóc xoăn dài duyên dáng, váy dài trắng hở lưng uyển chuyển nhẹ nhàng, bên tai cài một bông hoa hồng đỏ tạo nên sự tương phản diễm lệ lại mê người với gương mặt trắng nõn, thanh khiết của cô.
Khi cô xoay tròn, làn váy giống như một bông hoa hồng trắng lẳng lặng nở rộ ở giữa sàn nhảy.
Tư Dật rũ mắt nhìn cô, bên môi vẫn luôn chứa ý cười dịu dàng.
Cô uống rượu, nhảy nhót vui vẻ, thỉnh thoảng lại giao lưu với những người bên cạnh.
Thật là khiến người ta mê muội.
Tư Dật ôm cô vào lòng, chóp mũi ghé tới gần đỉnh đầu cô, anh ngửi thấy mùi hương quyến rũ mê người của người phụ nữ.
“Tư Dật, anh biết chơi nhạc jazz không?” Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, “Anh muốn hợp tấu không?”
“Chơi cái gì?” Anh trực tiếp hỏi.
“Chopin.” Cố Dật Nhĩ thần bí chớp chớp mắt, “Để xem chúng ta có ăn ý không?”
Cô dâu vừa nãy còn ở giữa sàn nhảy bỗng nhiên lôi kéo chú rể chạy ra khỏi đám người, đi tới khu vực diễn tấu.
Ban nhạc là ban nhạc nước ngoài do khách sạn sắp xếp chuyên dành cho các bữa tiệc khiêu vũ, cô dăm ba câu hỏi mượn đàn violon, lại ý bảo Tư Dật đi nói chuyện với người chơi dương cầm.
Cố Dật Nhĩ dùng cằm gõ nhịp, một hai ba và một bản nhạc jazz cổ điển nhẹ nhàng vang lên trong hội trường.
Dựa trên khúc 《Puppy Waltz》 của Chopin, một vũ khúc nhẹ nhàng thoáng được thay đổi nhịp trống cùng tiết tấu.
Cô dâu mặc váy dài màu trắng đứng ở trước dương cầm tam giác diễn tấu cùng chú rể.
Chú rể khuôn mặt hơi say với khóe miệng nở nụ cười, trên người mặc một chiếc áo dài màu trắng hình cánh én, nhẹ nhàng, tao nhã ngồi trước dương cầm, đôi tay thon dài mảnh khảnh bay múa trên phím đàn.
Sự ăn ý của họ đến từ một trong những nhà soạn nhạc vĩ đại nhất của thế kỷ 19, Chopin.
Bản nhạc jazz do cô dâu chú rể hòa tấu, mọi người nhanh chóng phản ứng lại và tiếp tục đắm mình trong điệu nhảy.
Toàn bộ hội trường đều tràn đầy không khí vui vẻ.
Các bậc phụ huynh vẫn luôn yên lặng quan sát đã có chút nhịn không được.
Ba Tư vươn tay với mẹ Tư: “Vu tiểu thư, có hứng thú nhảy một điệu với tôi không?”
Mẹ Tư nhướng mày, ưu nhã buông ly rượu sâm banh trong tay, vui vẻ đáp ứng: “Nể mặt anh đấy.”
Cao Dung có chút hâm mộ nhìn hai vợ chồng thông gia đi vào sàn nhảy.
Một bàn tay bỗng nhiên đưa tới: “Em nhảy một điệu chứ?”
Bà có chút xấu hổ: “Em không biết nhảy.”
“Anh dạy cho em.” Ba Cố tươi cười ôn hòa, “Đến đây, đừng lãng phí khoảnh khắc tuyệt vời này.”
Nhị Canh vốn đang nhảy lung tung hăng say, thấy nhóm trưởng bối đi tới xem náo nhiệt thì vội vàng nghiêm túc nhỏ giọng nói với Du Tử Tụ trong ngực: “Học muội, mau dạy anh nhảy đi, chúng ta trẻ tuổi không thể bị đánh bại bởi người già.”
Lục Gia ở bên cạnh nghe được rõ ràng, vội vàng cáo trạng: “Chú Tư dì Tư, chú Cố dì Cố, Nhĩ Canh Lục nói mọi người già!”
Vợ chồng Nhĩ thị đang định vào sàn nhảy góp vui nghe vậy thì ngây ngẩn cả người.
Ba Nhĩ trách cứ: “Tiểu tử thúi, mày nói ai già!”
Ba Tư không ngại nhún vai: “Càng Lục nói sự thật mà.”
“Không đúng không đúng không phải! Chú Tư chính trực tráng niên sao có thể già được!” Nhị Canh vội đến mồ hôi đầy đầu, sợ đắc tội với chủ tịch tỉnh đại nhân, đuổi theo Lục Gia tính sổ, “Lục Gia cậu đứng lại đó cho tôi! Hôm nay xem tôi có tấu cậu đến răng rơi đầy đất không!”
Lục Gia khóc thét vòng quanh hội trường chạy trốn.
Du Tử Tụ cùng Vương Tư Miểu sôi nổi tự nhảy một mình.
Cuối cùng Vương Tư Miểu đành phải vươn tay với Du Tử Tụ: “Học muội, nhảy với chị không?”
Du Tử Tụ ngượng ngùng cười, đặt tay lên tay cô: “Được ạ.”
Một đôi khác có không khí hoàn toàn tương phản với bên này, thật là hài hòa.
“Em xin lỗi, lại dẫm vào chân anh.” Lâm Vĩ Nguyệt ngẩng đầu có chút áy náy nhìn Phó Thanh Từ.
Phó Thanh Từ ngữ khí bình tĩnh: “Không sao.”
“Nếu không chúng ta đừng nhảy nữa đi?” Cô cắn cắn môi, thật sự ngượng ngùng.
Phó Thanh Từ mỉm cười: “Chúng ta về nhà nhé?”
Lâm Vĩ Nguyệt ngơ ngẩn nhìn anh, không rõ sao hôm nay anh vội vàng về nhà như vậy.
“Về nhà, anh từ từ dạy cho em.” Âm cuối của Phó Thanh Từ hơi cao lên, mang theo chút hương vị câu dẫn.
Dưới ánh đèn nhu hòa, một đôi mắt như mặc ngọc phía sau đôi kính, mông lung như sương mù đang cất giấu những cảm xúc khác.
Dường như là bị men say nhuộm thành hoa đào tháng ba.
“……” Lâm Vĩ Nguyệt nuốt nuốt nước miếng, chân có chút run lên, “Tiếp tục khiêu vũ đi.”
Sau khi kết thúc một khúc, mọi người tay cầm champagne, nhìn chú rể sửa sang cổ áo, đi đến trước microphone.
Cô dâu cũng không biết anh định làm gì, trong kịch bản hôn lễ không có mục này.
Nhị Canh vẫy tay với cô, ý bảo cô xuống dưới đứng chung một chỗ cùng bọn họ.
Tư Dật nhìn cô đi xuống đối diện với mình, mới nhẹ nhàng cười cười: “Cảm ơn các vị hôm nay tới tham gia buổi hôn lễ này, nếu ngày thường làm chuyện này, tôi nhất định sẽ rất xấu hổ, nhưng cũng may hôm nay tôi uống chút rượu, thừa dịp men say làm một chuyện đã muốn làm từ lâu.”
Dưới đài mọi người cũng không nói gì, yên lặng chờ đợi bước tiếp theo của anh.
Anh lấy một phong thư ra từ trong túi áo vest, mở phong thư, là một tờ giấy viết thư màu trắng.
Tư Dật dừng một chút, giọng nói dịu dàng lại từ tính của anh từ microphone truyền ra.
Phảng phất như một mảnh lông chim uyển chuyển nhẹ nhàng.
“Cố Dật Nhĩ tiểu thư:
Tính cả hôm nay, những ngày tháng yêu em, đã mười bốn năm rồi.
Anh từng có thời niên thiếu cuồng nhiệt, những năm tháng tùy ý bồng bột; cũng từng hoang mang bối rối, không biết tương lai nên đi về hướng nào.
Nhưng chỉ có yêu em, từ ngày bắt đầu cho đến hiện tại, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ.
Anh vẫn luôn cảm thấy, tình yêu đậm sâu khó lâu dài được, trong cả cuộc đời chúng ta gặp rất nhiều người, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng tình yêu giờ phút này nhất định có thể vĩnh hằng.
Cho nên đại đa số mọi người không dám hứa hẹn, cũng không muốn hứa hẹn, dù sao thì cả đời chỉ yêu một người là một điều quá mức lý tưởng.
Cho đến khi gặp được em, anh cuối cùng cũng hiểu, hứa hẹn đối với chúng ta mà nói cũng không hề khó khăn.
Trong thơ có nói, xưa nay ngựa chậm thư xa, cả đời chỉ đủ để dành cho em.
Hiện giờ, ngựa xe như nước, thư từ không còn là phương thức duy nhất để quan tâm lẫn nhau, nhưng anh vẫn chỉ nguyện ý yêu một mình em.
Cảm ơn em ở những ngày tháng xa nhau đã thật cẩn thận gìn giữ phần tình cảm này, cảm ơn em đã ủng hộ và cổ vũ những lúc anh yếu đuối, cảm ơn em đã không từ bỏ anh.
Hiện giờ, là lúc anh nên báo đáp.
Anh nguyện dùng cả đời này yêu thương em, bảo vệ em, cho đến khi tóc anh bạc trắng, cho đến khi anh rời xa cõi đời này.
Anh chẳng những muốn cùng em cùng sinh cùng tử, càng muốn cùng em khi chết cũng được cùng một huyệt.
Nếu em nguyện ý, từ đây anh và em ‘hồng diệp phổ, uyên ương dệt khế.
Tương lai xán lạn, nhĩ sí duy xương, phu thê cộng càng.’
Cùng em kể chuyện Ba Sơn là anh, cùng em giai tương là anh, kim phong ngọc lộ là em, giai kỳ như mộng cũng là em.
Sao mai trời đêm là em, họa lầu tây cũng là em.”
Từ nay, mỗi phút, mỗi giây, đều là em.
Tư Dật cất m thư, ánh mắt dịu dàng: “Tư phu nhân, em có nguyện ý không?”
Cô bỗng nhiên nở nụ cười.
Có giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt.
“Tư tiên sinh, em nguyện ý.”
Phong thư tình này của anh tới thật đúng thời điểm.
Giống như thời gian, không sớm không muộn, đưa tất cả những người cô yêu đến bên cạnh cô.
Chỉ mong mọi người, thơ bé có cha mẹ nhẹ giọng nỉ non ngâm nga khúc hát ru, khi tập tễnh có người thân dắt tay nhỏ học bước, khi niên thiếu có hai ba người bạn tốt cùng nhau phản nghịch giương oai không phụ thanh xuân, khi trưởng thành có chân ái ở bên cạnh cùng nhau tâm sự.
Cuộc sống dù có nhiều vất vả, không như ý nguyện, chỉ mong tất cả mọi người đều có thể hạnh phúc.
Bao gồm cả người nhìn thấy những dòng này.
– HOÀN CHÍNH VĂN –
****
Chú thích:
Trong đoạn thư tình trên của Tư Dật có sử dụng rất nhiều hình ảnh trong các bài thơ tình nổi tiếng để bày tỏ tình cảm của mình:
– Hồng diệp phổ….phu thê cộng càng: một đoạn trong bài thơ của Sương Tây Thảo, là những hình ảnh đẹp, những lời chúc phước lành cho cô dâu chú rể)
– Kể chuyện Ba Sơn: trong bài thơ Dạ vũ ký bắc (Đêm mưa gửi người phương bắc) của Lý Thương Ẩn, là bài thơ nói về tình cảm nhớ nhung của người chồng gửi cho người vợ,
– Giai tương: trong bài Dã hữu man thảo 2, có nghĩa là không hẹn mà gặp, một cuộc gặp gỡ định mệnh, và anh sẽ tay trong tay bước đi cùng em.)
– Kim phong ngọc lộ: trong bài thơ Tân Mùi thất tịch, miêu tả phong cảnh trời thu, sau này thường được dùng để mô tả tình yêu đẹp.
– Giai kỳ như mộng: trong bài thơ Thước kiều tiên. Nhu tình mềm như nước, hẹn đẹp như trong giấc mơ.
– Sao mai trời đêm, họa lầu tây: trong bài thơ Vô đề (Đêm qua sao trời, đêm qua gió nổi) của Lý Thương Ẩn khi vừa vào kinh nhậm chức, nhớ vợ mới cưới mà viết bài này