Hai vợ chồng Tư thị sống vài chục năm, từ niên thiếu vô tri đến thành gia lập nghiệp, mỗi một bước đều được lên kế hoạch chặt chẽ, ngoại trừ phương diện tình cảm có hơi xúc động vượt ra khỏi giới hạn thì những mặt khác chưa bao giờ có sai lầm.
Bao gồm cả chuyện sinh con trai cũng là ở trong độ tuổi thích hợp nhất sinh ra Tư Dật.
Bọn họ cho Tư Dật điều kiện ưu việt nhất, nghiêm khắc quản lý cậu trưởng thành và hoàn cảnh học tập, từ cầm kỳ thư họa đến thể dục thể thao, chỉ cần Tư Dật chưa mệt chết, bọn họ sẽ không cho phép Tư Dật dừng lại bước chân học hành.
Tư Dật đối với gen của hai vợ chồng bọn họ là giữ lại tinh hoa bỏ đi cặn bã, chẳng những trò giỏi hơn thầy về phương diện hình thức, điều kiện nội tại cũng ưu tú hơn cha mẹ nhiều. Hơn nữa, cậu tự giác học tập, cũng không có ham mê bất lương, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là tấm gương cho bọn nhỏ xung quanh, quả thực là khiến hai vợ chồng nở mày nở mặt.
Mãi cho đến năm lớp 6 tiểu học, Tư Dật vẫn là một bé trai ngoan ngoãn đáng yêu.
Chính là đến lúc sơ trung kia, không biết cậu xem phim điện ảnh hay hoạt hình gì mà đầu óc bị kích thích, ở trường học tụ tập một đám tiểu đệ, còn thành lập cái bang hội chó má gì, tự mình cắm cờ làm lão đại, có một cái tên vang dội là “Dật ca”. Một đám người ngày thường không có việc gì lại cứ thích buộc áo đồng phục bên hông, gấu quần đồng phục cũng thả xuống lòng thòng, hai tay cắm trong túi quần, đi khắp nơi trên hành lang trường học tạo cảm giác tồn tại.
Trong mắt người lớn đây là chà đạp đồng phục, nhưng trong mắt các bạn cùng tuổi, cái này gọi là trưởng thành.
Cậu bé lưu manh học làm người lớn, đi đường cũng không đi cho cẩn thận, nhưng vì bộ dáng trắng nõn nên không những không khiến người ta phản cảm, còn khiến người ta cảm thấy có loại đáng yêu không nói nên lời.
Vì thế hai vợ chồng đã nói qua rất nhiều lần, Tư Dật bên ngoài một bộ sau lưng lại một dạng, vẫn lén bọn họ cà lơ phất phơ cắm túi đi đường.
Một đám mấy cậu nhóc học làm người lớn mà thôi, ngày thường nhiều nhất cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, chỉ cần không làm ra chuyện lớn gì, giáo viên và phụ huynh cũng mắt nhắm mắt mở. Chờ bọn trẻ qua giai đoạn dậy thì này, chính bọn nó cũng cảm thấy xấu hổ, tự nhiên sẽ khôi phục nguyên trạng.
Sau đó hai vợ chồng phát hiện, luôn có nữ sinh gọi điện thoại đến nhà.
Dì giúp việc phiền cực kỳ, mỗi lần gọi Tư Dật tới nghe điện thoại dáng vẻ cậu đều trầm mê trong các trò chơi mặc kệ dì giải quyết. Dì giúp việc không có cách nào chỉ có thể nói cho hai vợ chồng, cuối cùng vẫn là mẹ Tư ra mặt mua cho Tư Dật một cái di động, nói với cậu nếu về sau muốn để lại số điện thoại thì để lại số riêng của mình, đừng cứ mãi gọi tới trong nhà làm phiền mọi người.
Tư Dật giải thích, cậu chưa bao giờ cho người khác số điện thoại, những nữ sinh đó cũng không biết từ đâu lấy được số điện thoại của cậu.
Mẹ Tư bắt đầu ý thức được có khả năng tiểu tử này bắt đầu phân bố hormone giống đực rồi.
Bà nói bóng nói gió, rốt cuộc hỏi ra, bình thường trong bàn học của Tư Dật luôn có thêm vài thứ như thư từ hay đồ ăn vặt, mẹ Tư hiểu ngay được.
Tuy rằng trong mắt bà thì hành vi của con trai cực kỳ buồn cười, nhưng trong mắt những nữ sinh, thì đó lại là rất ngầu.
Bà hỏi Tư Dật xử lý những thứ đó thế nào.
Đôi mắt Tư Dật cũng không thèm nâng lên, thư từ vứt bỏ, đồ ăn vặt thì ăn luôn.
Đứa con trai này thật không biết xấu hổ, mẹ Tư quyết định phải quản cậu một chút.
Tư Dật không phục khiến hai mẹ con thường xuyên cãi nhau, mẹ Tư chạy tới cáo trạng với ba Tư, ba Tư ra vẻ người từng trải bảo bà không cần quản.
Sau đó chuyện làm mẹ Tư phát điên chính là hiệu trưởng gọi điện thoại cho bà, nói Tư Dật rất có khả năng ở trường học tụ tập bạn bè hút thuốc uống rượu.
Bà lúc ấy tức điên lên, vô cùng lo lắng gọi điện thoại cho chồng, hai vợ chồng lập tức vọt tới trường học.
Lúc này vừa tan học, không biết Tư Dật đã đi đâu, bạn cùng lớp chỉ cho bọn họ nơi bang phái của cậu hay tụ tập, mẹ Tư vén tay áo chạy về hướng đó.
Vừa đi vừa mắng ba Tư chỉ biết đến công việc, bây giờ con trai học xấu rồi, hối hận cũng không kịp.
Lúc hai người đuổi tới nơi, một đám tiểu nam sinh dáng vẻ lưu manh ngồi xổm ở đó nói giỡn, Tư Dật cũng ở bên trong, mẹ Tư sắc mặt âm trầm lập tức vọt qua đó.
Khoai tây chiên trong miệng Tư Dật rớt xuống.
Coca trên tay cũng sóng hết ra ngoài.
Nội quy trường học của Anh Tài rất nghiêm khắc, nghiêm cấm vị thành niên hút thuốc uống rượu. Đám tiểu nam sinh mày mặt ngoài nhìn như thiếu niên thời kỳ phản nghịch, nhưng thật sự để cho bọn họ hút thuốc uống rượu thì một đám vẫn sợ chết, sợ bị giáo viên với phụ huynh hợp lực đuổi giết, bởi vậy tìm tới khoai tây chiên và coca, ngồi xổm trong một góc, vừa đã nghiền vừa trải nghiệm bối cảnh của đại ca xã hội.
Mẹ Tư phải bảo dì giúp việc mua KFC cho Tư Dật một tháng mới làm cậu hoàn toàn nguôi giận.
Nhưng từ đó mẹ Tư cũng hoàn toàn yên tâm, con trai lưu manh thì lưu manh, nhưng chỉ là hổ giấy thôi.
Vì thế cứ tùy cậu đi.
Sau đó bây giờ đứa con trai ngoan ngoãn đáng yêu của bà đã hoàn toàn thay đổi!
Bà tình nguyện con trai bà trở thành kẻ mặt người dạ thú như ba cậu, cũng không hy vọng cậu mặc áo khoác hoa đứng ở trên sân khấu làm nũng với một tên nhóc khác!
“Tư Thanh Dương, có lẽ mười lăm năm trước chúng ta không nên sinh nó ra.” Mẹ Tư sâu kín nói.
Ba Tư hơi nhíu mi: “Ừ.”
Trên đài Tư Dật hồn nhiên không biết ba mẹ cậu đã bắt đầu hối hận sinh ra cậu, vẫn đang tình chàng ý thiếp với Nhị Canh trên sân khấu.
Nhị Canh lúc nãy cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Thúy trước mặt, căn bản không có cách nào liên hệ cô với Dật ca như thiên thần hạ phàm.
Không đúng, cậu nhớ rõ lúc tổng duyệt, trên mặt Dật ca không trang điểm đậm như vậy, hơn nữa cũng không mặc bộ quần áo này.
Tư Dật liếc mắt nhìn cậu một cái, dùng khẩu ngữ nhắc nhở cậu nói lời thoại.
Nhị Canh giật mình, vẫn là nên diễn xong đã rồi nói sau, chờ sau khi kết thúc lại hỏi Dật ca.
“Tiểu Thúy, anh hứa với em, anh nhất định có thể thuyết phục chú Thiết Căn để chú ấy gả em cho anh!”
Ánh mắt Nhị Canh sáng quắc, tình ý chân thành.
“Vâng.” Tư Dật cúi đầu, kiều mị lên tiếng.
Trong bóng tối, tay Nhị Canh đã bị niết đỏ.
Ánh mắt cậu ẩn chứa nước mắt, người xem dưới đài đều bị diễn xuất của cậu thuyết phục.
Mẹ nó, cậu nghẹn lại cho ông đây! Tư Dật không tiếng động cảnh cáo cậu.
Trên đài hai người đang liều mạng khống chế biểu tình, người dưới đài cũng không khá hơn là bao.
Hình ảnh Tư Dật trong ngày khai giảng với đôi mắt sáng xinh đẹp, đẹp trai soái khí giống như dương xuân bạch tuyết chỉ có thể đứng nhìn từ xa đã chết.
(Dương xuân bạch tuyết: một trong thập đại danh khúc của Trung Hoa, sau này dùng để chỉ nghệ thuật thâm cao thoát tục)
Biến thành thiếu nữ hương dã Tiểu Thúy.
Ba Cố lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt thư ký Tư, phát hiện ông ta nhấp miệng, khuôn mặt căng chặt, dáng vẻ không cao hứng cho lắm.
Dì Cao lặng lẽ kéo kéo tay áo ba Cố: “Dật Nhĩ nhà chúng ta diễn nhân vật gì vậy?”
“Hẳn là không thể kém hơn nhân vật của con trai thư ký Tư đâu…” Ba Cố than một tiếng, “Đợi lát nữa quay phim em chỉ cần quay Dật Nhĩ là được, cố gắng đừng quay đến những người khác.”
“Vâng.”
Chỗ này ngồi toàn các vị lãnh đạo lớn bé, không có ai không biết quan hệ của Tư Dật với thư ký Tư, tuy rằng bọn họ không dám ở bên ngoài nghị luận công tử nhà thư ký, nhưng nhàn thoại sau lưng, ai quan tâm cậu ta là con trai cán bộ cấp cao nào.
Thư ký Tư cũng thật không dễ dàng.
Ba Cố lập tức sinh ra một tia đồng tình với ông ta.
Lúc này sân khấu biến hóa, thay đổi thành trong nhà, khắp nơi treo đầy ớt đỏ với bắp ngô, ở giữa còn có một cái giường đất, không hổ là sân khấu kịch, đạo cụ dụng tâm hơn các tiết mục khác rất nhiều.
Trên giường đất có một lão nông dân ngồi moi chân, râu ria lởm chởm, đội cái mũ nhung to tướng chỉ lộ ra một đôi mắt.
Nhìn một nam một nữ nắm tay vào nhà, ông già moi chân đột nhiên vỗ cái bàn, rống lên: “Chu Hữu Tài! Không phải tôi đã nói cậu không được xử đối tượng với Tiểu Thúy nhà tôi nữa sao!”
(Xử đối tượng: làm người yêu, từ này là từ của thập niên 6-70)
Dù lời nói khí thế tận trời, lời kịch leng keng hữu lực, nhưng khán giả vẫn nghe ra đây là giọng của nữ sinh.
Tuy rằng đã đề cao âm điệu, nhưng vẫn có thể nghe ra sự ngọt ngào đặc trưng thuộc về thiếu nữ.
Thanh âm rất quen thuộc…
Hình như nghe qua ở đâu…
Chu Hữu Tài nói chuyện: “Chú Thiết Căn! Cháu xin chú! Cháu thật sự thích Tiểu Thúy!”
Ông già moi chân kia xông tới cho Chu Hữu Tài một đạp.
Thật là một già moi chân lùn tịt, còn chưa cao bằng Tiểu Thúy.
Chu Hữu Tài diễn sâu ra vẻ lảo đảo vài bước.
Có thể là mũ kéo thấp quá không nhìn rõ người, ông già moi chân hơi nâng mũ lên lộ ra nửa khuôn mặt.
Tuy nói đã cố tình vẽ cặp lông mày thô kệch, nhưng ánh mắt đào hoa lưu luyến kia lại không giấu được, khiến mọi người lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
“Má ơi Cố Dật Nhĩ!!!!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha lớp 1 làm cái trò gì thế!!!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tớ đau bụng quá!!!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha mẹ ơi ngày hôm qua tớ còn giúp Cố Dật Nhĩ kéo phiếu trên Tieba hôm nay Cố Dật Nhĩ lại thành ông già moi chân!!!”
“Tôi vốn là bầu vị ở lớp 3 kia!! Phản chiến phản chiến!”
Tại lễ khai giảng, Cố Dật Nhĩ mặt mày như họa, yên tĩnh ôn nhu tốt đẹp kia cũng đã chết.
Mọi người cuối cùng cũng hiểu, vì sao lớp 1 sống chết cũng giữ kín danh sách diễn viên.
Hai đại học bá số một toàn khóa điên đảo giới tính, khuynh tình nhập vai, thật sự là quá kinh hỉ.
Vương Tiểu Thúy lúc này đang khóc lóc cầu xin lão cha của cô: “Ba, con với Hữu Tài thật lòng yêu nhau.”
“…..”
Ba Cố ấn huyệt thái dương, nghiêng đầu nhìn vợ ông đang hứng thú bừng bừng quay phim, duỗi tay chặn camera lại.
Dì Cao kinh ngạc: “Không quay nữa à?”
“Quay cái gì, quay con trai thư ký gọi con gái chúng ta là ba ba à?” Ba Cố nặng nề mà thở dài, “Anh đây thành cái gì?”
Dì Cao xì một tiếng bật cười, ba Cố trừng mắt nhìn bà một cái sau đó vội vàng bưng kín miệng.
Mẹ Tư biểu tình phức tạp: “Tư Thanh Dương, đây là kịch tình yêu mà anh nói sao? Cha con diễn?”
“Tình cha con cũng là tình.”
“……” Cáo già còn cãi chày cãi cối, mặt bị vả sưng hết cả rồi.
Trên sân khấu, Vương Thiết Căn đang ôm Tiểu Thúy khóc thút thít: “Tiểu Thúy con ta! Sao con lại cố chấp như vậy! Ba ba cũng chỉ muốn tốt cho con!”
“Tớ không còn sức cười nữa……”
“Đau bụng quá…”
“Cốt truyện phía sau hẳn là bình thường chứ…”
Khi nam chính mặc áo da màu đen thời thượng, chân đi giày vải Bắc Kinh lóe sáng lên sân khấu, khán giả lại ý thức được chính mình thật ngây thơ.
Nam chính bọn họ cũng biết, Phó Thanh Từ lớp 1, đoá hoa cao lãnh chân chính trong truyền thuyết, còn khó ở chung hơn cả Tư Dật, có thể nhìn nhưng không thể đụng vào, dám chạm vào chính là chết.
Hiện giờ cũng đã chết.
“Bà cô kia, cô đụng vào xe ba bánh của tôi rồi.” Đệ tử ăn chơi trác táng vừa mở miệng một cái là khí vũ bất phàm.
Vương Tiểu Thúy lui về phía sau vài bước: “Thực xin lỗi, không phải tôi cố ý.”
“Nói xin lỗi có tác dụng gì? Đây là ông đây tốn 785 khối từ thôn bên cạnh mua về, là bản giới hạn, bán cô đi cũng không đền được.”
Vương Tiểu Thúy nổi giận: “Tuy rằng tôi không có tiền, nhưng tôi cũng có tự trọng!”
Tổng tài bá đạo yêu tôi phiên bản thập niên 80, nhìn qua còn rất kịch tính.
Tư Mã Phú Quý nghiền ngẫm cười: “Ai nha, còn rất nóng tính, biết tôi là ai không?”
Vương Tiểu Thúy: “Biết, con trai của xưởng trưởng trại nuôi gà, Tư Mã Phú Quý.”
“Vậy cô còn dám nói chuyện như vậy với tôi, cô có biết nhà tôi có bao nhiêu tiền không?”
Vương Tiểu Thúy không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Tôi biết, nhưng trên đời này có rất nhiều thứ tiền không mua được.”
Đến rồi đến rồi, lời thoại kinh điển của nữ chính.
“Cô gái, cô đã thành công thu hút được sự chú ý của tôi.” Tư Mã Phú Quý đi đến bên cạnh Vương Tiểu Thúy, nâng cằm cô lên, “Bây giờ ông đây rất có hứng thú chơi với cô một lát.”
Dưới đài lập tức một loạt tiếng thét chói tai vang lên.
Tuy rằng ăn mặc bình dân nhưng cũng không thể che giấu giá trị nhan sắc của bọn họ, trong mắt khán giả không phải Phú Quý đùa giỡn Tiểu Thúy, mà chính là Phó Thanh Từ đùa giỡn Tư Dật.
“Tư Thanh Dương, em muốn nhét nó vào lại trong bụng em.”
“Ván đã đóng thuyền, em nhìn thoáng ra một chút.”
…
“Nghi Nguyên, em không nhịn được.”
“Nhịn xuống, em cũng không hy vọng việc làm ăn của Cố gia ta bị chặt đứt tại chỗ này chứ, về nhà rồi cười.”
Tư Mã Phú Quý bắt đầu cuồng nhiệt theo đuổi Tiểu Thúy, trong đó có một đoạn tỏ tình khiến người ta cực kỳ cảm động.
“Tôi có thể cho em thưởng thức loại ngô ngon nhất làng này, có thể dẫn em đến vùng đất trũng bắt châu chấu, mỗi tuần có thể dẫn em đi ăn bữa tối dưới ánh nến một lần, hơn nữa còn mời sư phụ thổi kèn xô na của đoàn văn công đến đệm nhạc cho chúng ta. Nửa tháng mang em đi chợ một lần, một tháng mang em đến tỉnh thành một lần, đương nhiên, về sau em không bao giờ phải xuống ruộng rắc thuốc sâu nữa, bởi vì nhà tôi có máy phun thuốc sâu tự động.”
Đương nhiên bị Vương Tiểu Thúy vô tình cự tuyệt: “Anh cho rằng có tiền là có thể mua được hết thảy sao? Trái tim tôi, cho dù anh dùng mười cái máy kéo cũng không mua được!”
…
“Tư Mã Phú Quý! Anh chẳng qua chỉ là một đại thiếu gia dựa vào trong nhà có tiền mà tùy hứng vô pháp vô thiên mà thôi! Không có ba anh, anh chẳng là cái thá gì sất! Cả đời này tôi cũng không thích anh!”
“Vương Tiểu Thúy! Tôi đã nhìn trúng em rồi! Tôi nhất định sẽ khiến em thích tôi!”
…
Thanh mai trúc mã kiêm vị hôn thê hơn 1 mét 8 Thượng Quan Ngọc Phân lên sân khấu, hung hăng ném một xấp tiền mặt 5 mao vào mặt Vương Tiểu Thúy.
“Cầm tiền này, rời khỏi Phú Quý đi!”
“Tôi sẽ không vì mấy đồng tiền này mà rời bỏ Phú Quý.”
Thượng Quan Ngọc Phân cười lạnh: “Chê ít phải không? Được, lại thêm 200. Cầm tiền rồi cút đi!”
“Cô cho rằng tiền có thể mua chuộc được tôi sao?”
“Vương Tiểu Thúy, cô lớn đến từng này rồi đã từng đến tỉnh thành chưa? Từng ăn nhà hàng chưa? Ăn hạt dẻ rang đường bao giờ chưa? Từng ngồi xe bốn bánh chưa? Trải nghiệm qua cuộc sống nông dân thượng lưu chưa? Khoảng cách giữa cô và Phú Quý như cách một con sông Áp Lục vậy, cho dù về sau hai người thật sự lãnh chứng thì cô cũng chỉ là trò cười của nhà Tư Mã thôi!”
…
“Nói đi, muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý rời xa con trai tôi.”
“Bác Tư Mã, cháu không phải kiểu con gái như bác nghĩ đâu ạ.”
“Tôi biết, cô không phải, nhưng ba cô lại như vậy, tôi đã tìm Lý Cẩu Đản hỏi thăm qua, tình huống nhà cô không tốt lắm, chân cẳng ba cô có chút tật, cứ hai tháng lại phải đến bệnh viện huyện kiểm tra. Nếu cô đồng ý rời xa Phú Quý, tôi có thể gánh vác tiền thuốc men giúp cô.”
“Bác, cháu với Phú Quý là thật lòng yêu nhau.”
“Trước kia cô với Chu Hữu Tài không phải cũng là thật tình yêu nhau sao? Cô gái à, tình yêu là thứ nói ra không đáng tin cậy nhất, cái gì cũng không đáng tin bằng tiền giấy, nghe lời bác, chăm sóc bản thân mình cho tốt đi, còn Phú Quý nhà bác, cháu cứ quên nó đi.”
…
“Tiểu Thúy, nếu yêu anh ta khiến em đau khổ thì em buông tay đi.”
“Hữu Tài, cảm ơn anh, nhưng em sẽ không từ bỏ đoạn tình cảm này.”
“Nếu lúc trước anh không lùi bước, có phải sẽ không có Tư Mã Phú Quý không?”
“Có lẽ vậy, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi.”
“Về sau người cùng em đi bán rau không phải là anh nữa, cũng không phải là anh phun thuốc sâu với em, cùng em vượt qua quãng đời còn lại, không phải là anh rồi, Tiểu Thúy, chúc em hạnh phúc.”
…
“Tư Mã lão đệ, Ngọc Phân nhà chúng tôi rốt cuộc có nào điểm không tốt? Mông to, thân thể cường tráng, tương lai nhất định có thể sinh cho nhà Tư Mã một đứa con trai béo mập, rốt cuộc chỗ nào kém với con nhóc như que củi kia?”
“Thượng Quan lão ca, đừng nóng giận, em nhất định có thể thuyết phục Phú Quý.”
“Hừ, tôi không có nhiều thời gian đâu, chuyện trại gà nhà Tư Mã muốn mở thêm phân xưởng, cứ tạm thời để đấy đã.”
…
“Xưởng trưởng! Không hay rồi! Gà nhà chúng ta mắc ôn dịch! Đã chết hai mươi mấy con rồi!”
“Cái gì!”
“Xưởng trưởng! Xưởng trưởng! Ngài tỉnh lại đi!”
…
“Phanh ——” Tư Mã Phú Quý dồn Tiểu Thúy vào tường chống tay bên mặt cô.
“Tôi không tin em là kiểu con gái vì tiền mà rời xa tôi.”
…
“Phú Quý, anh thật sự sẽ vì em mà từ bỏ cả quyền thừa kế trại gà sao?”
“Tiểu Thúy, không có gì quan trọng bằng em cả, không có tiền có thể kiếm lại, nhưng không có em, anh không khác gì đã chết?”
“Nhưng anh là một đại thiếu gia mười ngón không dính nước mùa xuân, cũng chưa bao giờ xuống đất làm việc!”
“Chúng ta đi Thâm Quyến, đi Thâm Quyến rửa bát đi, không cần xuống đất.”
“… Nhưng chúng ta trời xa đất lạ, vạn nhất…”
“Không có vạn nhất, hiện tại đúng là lúc cải cách mở ra, chúng ta xuống biển, nói không chừng còn có tiền đồ hơn ở nhà làm ruộng.”
(Xuống biển: Thuật ngữ được sử dụng khi cải cách mở ra, nền kinh tế thị trường bắt đầu khởi sắc, chính trị được nới lỏng, mọi người từ bỏ công việc cũ bắt đầu tham gia kinh tế)
“Nhưng mà…”
“Tiểu Thúy, cho dù em không tin anh thì cũng phải tin tưởng chủ tịch, tin tưởng Đảng, tin tưởng tân Trung Quốc!”
“Vâng!”
…
Tư Mã Phú Quý và Vương Tiểu Thúy ở Thâm Quyến phát tài, vinh quang về quê.
“Cảm ơn cải cách mở ra, cảm ơn đồng chí Tiểu Bình, cảm ơn Đảng, lấy vở kịch này bày tỏ lòng kính trọng với đất mẹ! Chúc tổ quốc phồn vinh hưng thịnh, càng ngày càng phát triển!”
Đoạn sau này là đạo diễn đột nhiên thêm vào để chủ đề thêm thăng hoa, cảm động các vị lãnh đạo.
Ngoại trừ nam chính toàn bộ quá trình mặt than, còn lại diễn xuất của các diễn viên khác rất đáng giá thưởng thức, nhưng cũng may là nam chính mỹ nhan thịnh thế, cho nên diễn xuất gì đó cũng không quan trọng.
(Mỹ nhan thịnh thế: sắc đẹp tột cùng)
Màn biểu diễn này rất thành công.
Tiếng vỗ tay vang động, tiếng thét chói tai dưới sân khấu hết đợt này đến đợt khác.
Hiệu trưởng lệ rơi đầy mặt, cải cách mở ra tốt quá, tuy rằng không biết phía trước diễn cái vớ vẩn gì, nhưng tư tưởng giác ngộ của người trẻ tuổi hiện tại càng ngày càng cao.
Ngày kỷ niệm thành lập trường năm nay cực kỳ náo nhiệt.
***
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, trong phòng hóa trang.
Tư Dật đang tháo tóc giả, xuyên qua gương cậu có thể thấy được ánh mắt ý vị thâm trường của những người khác.
(Ý vị thâm trường: ánh mắt có nhiều ý tứ, thường chỉ ánh mắt có ý trêu chọc)
Cậu lạnh giọng hỏi: “Nhìn cái gì?”
“Không có gì không có gì, ai nha, hôm nay nhiều sao quá.”
“Đồ ngốc, đang ở trong nhà.”
“A, buổi biểu diễn thật thành công nha, cuối tuần chúng ta cùng đi chỗ nào chơi chúc mừng đi!”
“Được đấy được đấy, đến lúc đó cả lớp ta cùng bàn lại.”
Mọi người rời đi như chim bay tán loạn.
Lớp 1 cũng không nghĩ tới, tùy tiện nghĩ ra vở kịch lại được hoan nghênh đến vậy, còn được hiệu trưởng đích thân khen ngợi.
Đương nhiên công thần lớn nhất nhất định là Tư Dật, không có cậu thì không có thành công nào cả.
Những người khác không dám nhìn Tư Dật nữa, Nhị Canh và Lục Gia liếc nhau, thật cẩn thận ngó qua: “Dật ca.”
“Tìm chết à? Cút đi.”
Nhị Canh vội vàng xua tay: “Không đúng không đúng, em với Lục Gia chỉ muốn hỏi một chút, không phải vốn là anh mặc cái váy kẻ ca rô trắng sao? Sao lại đổi sang bộ này, hơn nữa mặt anh…”
Tư Dật hít sâu một hơi cởi tóc giả xuống, cậu lắc lắc đầu chỉnh lại tóc mình.
Nhị Canh với Lục Gia cũng không biết thế nào tự nhiên lại nhẹ nhàng thở ra, không sai, thật sự là Dật ca.
Tư Dật không trả lời, mà trực tiếp hỏi: “Cố Dật Nhĩ đâu?”
Bọn họ vốn đã quen Tư Dật kêu Nhĩ Đóa, bây giờ cậu gọi cả họ tên Cố Dật Nhĩ, hai người cũng chưa phản ứng lại.
Tư Dật lại hỏi lần nữa, Lục Gia giật mình trả lời: “A, cậu ấy vừa mới ra ngoài với lớp trưởng, chắc là đi WC.”
“Mẹ nó.” Tư Dật mắng một câu thô tục, bắt đầu nhìn gương tháo trang sức.
Cầm khăn dùng sức xoa mặt, giống như không đơn thuần chỉ là tẩy trang, cảm giác như cậu muốn lau cả da mặt xuống.
Nhị Canh hiểu rõ, nghĩ thầm Cố Dật Nhĩ này thật đúng là một nhân tài, mỗi lần đều có thể chỉnh Dật ca đến nửa chết nửa sống.
Cũng không biết là oan gia hay là kẻ thù.
Hai đống cao nguyên hồng hồng trên mặt Tư Dật bị lau hết lộ ra gương mặt thanh tuấn nguyên bản.
Nhị Canh nhớ tới khi tổng duyệt, Dật ca mặc một thân váy liền áo ca rô trắng, trên mặt trang điểm nhẹ, tết hai cái bím tóc, rồi cả biểu tình của Dật ca trong nháy mắt nghiêng đầu khi thấy người tới.
Cậu biết Dật ca lớn lên đẹp, chỉ là thật sự không biết trang điểm có thể khiến Dật ca còn xinh đẹp hơn cả nữ sinh.
Lúc ấy toàn bộ người trong phòng hóa trang đều phải kinh ngạc thốt lên.
Nếu không phải Tư Dật vóc dáng cao hầu kết rõ ràng giọng nói trầm thấp, cậu thật sự còn cho rằng Dật ca biến thành Dật tỷ.
Nhị Canh có chút phẫn hận, Cố Dật Nhĩ thật tàn nhẫn! Cho dù là cách ăn mặc lúc trước cũng đẹp hơn bây giờ nhiều!
Tư Dật nhanh chóng thay quần áo, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái trực tiếp rời khỏi phòng hóa trang.
Lục Gia gọi lại cậu: “Dật ca anh đi đâu?”
“Tìm người tính sổ.”
Thanh âm của Tư Dật dần dần đi xa.
“Liệu Cố Dật Nhĩ có bị Dật ca đánh một trận không?” Lục Gia có chút lo lắng.
Nhị Canh xua xua tay: “Không có khả năng, Dật ca sao nỡ đánh cậu ấy, đi thôi, về phòng học.”
***
Cố Dật Nhĩ nghẹn hơn một giờ, cuối cùng có thể giải phóng.
“Ngày mai chúng ta cùng đi thăm Lâm Vĩ Nguyệt không?” Vương Tư Miểu ở gian cách vách hỏi cô.
Cố Dật Nhĩ nhíu mày: “Đi, hôm nay có phải cậu ấy bị ngã rất nghiêm trọng không?”
“Ừ, lúc ấy thầy Mộ ôm cậu ấy rời đi, nhưng thầy Mộ vừa nói trong nhóm lớp là cậu ấy không sao.”
Cố Dật Nhĩ cũng không nghĩ tới, học sinh bị thương lúc trang trí hội trường lại là Lâm Vĩ Nguyệt, chờ lúc cô đến nơi, Vĩ Nguyệt và thầy Mộ đã không thấy đâu, cũng may lời kịch của Vĩ Nguyệt không nhiều lắm mới có thể tạm thời tìm một bạn học thay thế cậu ấy.
“Tớ xong rồi, đi trước đây, cậu cũng nhanh lên.”
“Ừ, tớ cũng xong ngay đây.”
Cố Dật Nhĩ đi WC xong cũng không vội về phòng hóa trang tẩy trang, cô đứng trước gương kéo mũ xuống.
Mũ rất dày, tóc mái của cô bị mồ hôi làm ướt dính trên trán, Cố Dật Nhĩ nhìn gương chỉnh lại tóc mái của mình.
“Cố Dật Nhĩ.”
Một giọng nói quen thuộc làm lông tơ cô dựng đứng lên.
Cố Dật Nhĩ quay đầu, Tư Dật đã thay quần áo tháo trang sức dựa vào tường, đang cười như không cười nhìn cô.
“Có việc gì sao?” Cố Dật Nhĩ miễn cưỡng cười cười.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Tư Dật túm lấy tay, bước chân vội vàng, không biết kéo cô chạy về nơi nào.
Sau sân khấu, ngoài phòng hóa trang thì còn vài phòng, Tư Dật tùy tay mở ra một phòng, bên trong không bật đèn tối đen như mực, Cố Dật Nhĩ phản ứng không kịp đã bị cậu túm vào phòng, sau đó cửa ‘phanh’ một tiếng bị đóng lại, răng rắc một tiếng, khoá cửa.
Cố Dật Nhĩ dựa vào cửa, ánh mắt hoảng loạn, tim đập thình thịch.
Cô không nhìn rõ mặt cậu, chỉ miễn cưỡng thấy hình dáng cậu.
Tư Dật nâng tay lên chống ở hai bên cô.
Trong đêm đen, giọng của cậu vừa trầm thấp vừa nguy hiểm:
“Cố Dật Nhĩ, lăn lộn rồi nhất định phải trả giá.”
—————-
Ông già moi chân là ông già ngồi móc chân ấy các bác. Các bác cứ tưởng tưởng mấy ông già hay ngồi ở sập tre trước nhà xong ngồi chống 1 chân rồi móc móc ấy ạ.