Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn - Chương 27: Thần trợ công
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn


Chương 27: Thần trợ công


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Ngải

Một lúc sau về đến nhà, mẹ Tư dùng ngữ khí nghiêm túc yêu cầu Tư Dật ngồi xuống nói chuyện với bà.

Tư Dật bị dáng vẻ này của mẹ hù dọa, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.

Ba Tư kéo kéo cà vạt, đi về hướng phòng ngủ: “Hai mẹ con nói chuyện đi, anh đi tắm rửa đã.”

“Anh cũng ngồi xuống đây đi.” Mẹ Tư vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh mình.

Ba Tư nhướng mày, từ sau khi Tư Dật lên cấp hai, bọn họ rất ít tiến hành loại tam đường thẩm vấn này để tâm sự với Tư Dật.

Nhìn dáng vẻ của cô ấy xem ra là thật sự nghiêm túc.

“Tư Dật, con lại gây ra cái họa gì rồi?”

Tư Dật lắc đầu: “Không có, con không gây ra rắc rối gì.”

“Vậy sao biểu tình của mẹ con nghiêm túc như vậy.” Ba Tư suy đoán, “Có phải con lại kéo bè kéo cánh đánh nhau không?”

Mẹ Tư kinh ngạc: “Tư Dật con phản rồi, còn dám kéo bè kéo lũ đánh nhau? Tư Thanh Dương sao anh không nói cho em biết?”

“Con trai mà, chuyện bình thường, hơn nữa cũng không bị thương.” Ba Tư rất không cho là đúng.

“Hiện tại tiểu đánh tiểu nháo, anh dung túng cho con bạo lực học đường, chờ sau này trưởng thành còn đến mức nào nữa? Chả lẽ em muốn gặp nó còn phải vào tù tìm?” Ánh mắt của mẹ nheo lại đầy nguy hiểm, ngữ khí lạnh lẽo, “Tư Dật, nếu con dám học cái xấu, cho dù ba con là chủ tịch tỉnh, mẹ cũng sẽ không để ông ấy bao che cho con.”

“Chơi Liên Minh Huyền Thoại mà cũng là bạo lực học đường ạ?” Tư Dật nhướng mày.

Mẹ Tư nghe không hiểu: “Liên Minh gì?”

Ba Tư khụ khụ: “Em hiểu lầm rồi, bọn nó chỉ là chơi game thôi, không như em nghĩ đâu.”

“À, chơi game à.” Ngữ khí của mẹ Tư hoà hoãn, “Con cũng chơi game ít thôi, không tốt cho mắt đâu.”

“Con nào có, mỗi ngày đều phải lên lớp tự học buổi tối, cuối tuần còn phải đi học đàn.” Tư Dật xua tay, “Khai hắc cũng không tìm được người.”

(Khai hắc: thuật ngữ mới nổi trong thời gian gần đây, đề cập đến hành vi của một nhóm người trong cùng một trò chơi, thành lập một nhóm để chơi trò chơi khi thuận tiện để giao tiếp, có thể là trực tiếp hoặc thông qua các công cụ)

“Khai cái gì hắc? Đen ăn đen à?”

“Giống như mẹ chơi mạt chược mà không gom đủ một bàn ý.”

“Đúng là rất phiền.” Mẹ Tư như suy tư gì gật gật đầu, ngay sau đó cảm thấy trọng điểm không đúng, “Không cho phép con học đánh nhau giống mấy tên lưu manh.”

“Không ai dám chọc con, mẹ yên tâm đi.”

“Cũng không được qua lại thân thiết với mấy tên lưu manh đấy.”

Tư Dật tức khắc có chút u oán: “Mẹ, hồi cấp hai con đến khu vui chơi chơi trò gắp thú bông, mẹ mang theo mười mấy bảo an công ty mẹ bắt con đi, khiến ông chủ chỗ đó còn tưởng con bị bắt cóc nên báo cảnh sát, mẹ quên rồi sao?”

“……”

“Sau đó mọi người ở đó đều cho rằng nhà ta là xã hội đen, từ đó mỗi khi con vào khu vui chơi, ông chủ ở đó sẽ tự động nộp tiền lên, thế nên nhiều năm như vậy công lực gắp thú bông của con một chút cũng không tiến bộ được, mẹ quên hết rồi sao?”

Mẹ Tư á khẩu không trả lời được.

Tư Dật đứng dậy: “Còn có việc gì không ạ? Không có việc gì thì con lên lầu đây.”

“Lên lầu làm gì?”

“Tắm rửa đi ngủ chứ sao nữa ạ.”

Mẹ Tư thấy hơi sai: “Ngày mai các con được nghỉ, ngủ sớm như vậy làm gì?”

“Hôm nay lớp con có một bạn bị thương phải nằm viện, ngày mai bọn con hẹn nhau đến bệnh viện thăm cậu ấy.”

Chuông cảnh báo của mẹ Tư vang lớn: “Con đi với ai? Có bạn cùng bàn kia của con sao?”

Tư Dật nghĩ nghĩ, gật đầu: “Có.”

“Không được đi!”

Tư Dật có chút kinh ngạc nhìn mẹ, đến ba Tư cũng nhíu mày: “Em làm sao vậy, con đi thăm bạn học thì có vấn đề gì?”

“Không phải là vấn đề thăm bạn học, mà là con không thể đi cùng cậu bạn cùng bàn kia.”

“Dạ? Tại sao ạ?”

Mẹ Tư nói lời thấm thía: “Tư Dật, con còn nhỏ, chuyện tình cảm con không hiểu đâu, có đôi khi phải đi đường vòng cũng bình thường, mẹ biết, nhưng mà con cũng không thể đi hết một con đường vòng, có phải không?”

Tư Dật ù ù cạc cạc, dứt khoát hỏi: “Mẹ, mẹ nói tiếng người được không?”

“Không được yêu sớm.”

Tư Dật nhảy dựng lên: “Sao mẹ biết?”

Mẹ Tư tâm như tro tàn, quả nhiên, con trai của bà quả nhiên đã lầm đường lạc lối.

“Các con bây giờ còn nhỏ như vậy, có thể gánh vác trách nhiệm cho nhau sao? Hơn nữa các con căn bản không thích hợp.” Mẹ Tư hạ quyết tâm nhất định phải cứu con trai.

Tư Dật không nói chuyện, nhưng ba Tư lại nói một câu: “Anh cảm thấy rất thích hợp mà.”

“Tư Thanh Dương anh bị điên phải không!” Mẹ Tư quay đầu dùng ánh mắt khác thường nhìn chồng, “Tư Dật chính là con một của anh, nếu Tư Dật với đứa trẻ đó ở bên nhau, nhà họ Tư các anh phải tuyệt hậu, anh có biết không? Hơn nữa không phải anh muốn để Tư Dật làm chính trị sao? Nếu có vết nhơ này, cả đời này nó cũng đừng mong trà trộn được vào đến trung ương.”

Ba Tư có chút dở khóc dở cười: “Sao em biết hai đứa nó ở bên nhau thì nhà họ Tư phải tuyệt hậu?”

“Mẹ, mẹ đừng ngậm máu phun người, hoá ra mẹ còn xem tướng à?” Vẻ mặt Tư Dật cũng rất phức tạp.

“Cái này còn cần đến xem tướng sao? Đây không phải là chuyện vừa nhìn là hiểu à!” Mẹ Tư kinh dị, “Chẳng lẽ khoa học kỹ thuật hiện đại đã phát triển đến như vậy?”

“Anh thấy thân thể đứa bé kia khá tốt mà.” Ba Tư lẩm bẩm nói.

Các cụ thường bảo nhìn mông phụ nữ là biết có dễ sinh đẻ hay không, nhưng mà ngày thường đều mặc đồng phục dài rộng sao nhìn ra được, Tư Dật mỗi ngày cùng Cố Dật Nhĩ sớm chiều ở chung cũng không nhìn ra mông cô ấy lớn hay nhỏ, mẹ mới tới trường học có vài lần chẳng lẽ đã nhìn rõ ràng như vậy.

Nhưng mà lúc cậu cõng hay ôm cô ấy chẳng có chút áp lực nào, mông chắc cũng chẳng lớn được bao nhiêu.

Tư Dật vốn tưởng rằng mẹ mình là người phụ nữ thời đại mới, không để bụng thứ này, không nghĩ tới mẹ vẫn là dáng vẻ phong kiến cổ hủ.

“Con thích là được, không sinh được con cũng không sao” Vẻ mặt Tư Dật không sao cả, “Thật sự không được thì làm thụ tinh ống nghiệm là được.”

Ba Tư tán dương gật gù: “Đúng là một người đàn ông.”

“Hai người câm miệng!” Mẹ Tư chỉ vào hai ba con, bộ dạng hận rèn sắt không thành thép, “Bây giờ quả thật là thời thế khác xưa, tư tưởng hai người cũng thông thoáng quá, Tư Thanh Dương, anh cũng khai sáng ghê nhỉ, ngày thường cũng chơi không ít đúng không?”

Ba Tư dừng lại, có chút không vui: “Nói cái gì thế, bản thân cái từ yêu sớm đã là một mệnh đề sai lầm, tình yêu thì chẳng phân biệt sớm hay muộn, chỉ có trưởng thành hay không thôi, Tư Dật có người mà con nó thích là chuyện tốt, chỉ cần con không làm ra chuyện gì khác người thì chúng ta cũng không cần phải phản đối.”

Tư Dật cũng không nghĩ tới ba cậu vậy mà lại không phản đối chuyện này, vốn tưởng rằng ba cậu vào Đảng mấy chục năm, tư tưởng đã sớm cổ hủ rồi.

“Ba, ba không phản đối sao?”

Ba Tư chớp chớp mắt: “Không phản đối, dù sao ba với mẹ con cũng là yêu sớm, còn sớm hơn con.”

Tư Dật hăng hái, hai mắt phát sáng nhìn ba mẹ.

“Không phải vấn đề này.” Mẹ Tư đánh gãy đối thoại giữa hai ba con, “Tóm lại con đi với ai cũng được, nhưng không được đi với bạn cùng bàn của con.”

Tư Dật không biết sao mẹ lại nhắc đến Phó Thanh Từ, nhưng cậu thấy không sao cả: “Được, bọn con đi theo từng nhóm nhỏ là được rồi chứ.”

“Ngay bây giờ, bật loa ngoài, gọi điện thoại cho bạn ngồi cùng bàn của con, nói con không thể đi cùng cậu ta, tự con đi.”

Tư Dật nhíu mày: “Con đi một mình á, như vậy mọi người sẽ nói con không hòa đồng.”

“Vậy con tìm người đi cùng con.” Mẹ Tư suy tư một chút, “Ừm, hôm nay nghe ba của Cố Dật Nhĩ nói dạo này cô bé đó đang ở cùng anh trai, cũng ở gần chỗ này, hai đứa đi chung đi, con cũng gọi cho cô bé đó, hẹn hai đứa đi chung.”

“……”

“……”

Mẹ cậu có phải là dạo này cường độ làm việc quá lớn dẫn đến tinh thần thác loạn hay không.

Tư Dật nhìn ba Tư, ba Tư gật gật đầu, dùng khẩu ngữ nói với cậu, cứ làm theo ý mẹ con đi.

Cậu lấy di động ra, gọi điện thoại cho Phó Thanh Từ.

Vang lên vài tiếng, bên kia mới tiếp, là giọng nói lạnh lẽo của Phó Thanh Từ: “Chuyện gì?”

“Ờ, ngày mai tớ không đi cùng các cậu, tớ và Cố Dật Nhĩ đi riêng.”

“Được.” Phó Thanh Từ sảng khoái đáp ứng, “Còn có chuyện gì khác không?”

“Không.”

“Được, hẹn gặp lại.”

Toàn bộ thời gian nói chuyện không đến hai mươi giây, mẹ Tư ngẩn người, cảm thấy hiện tại bọn trẻ con yêu đương sao còn tuân thủ nghiêm ngặt giữ lễ hơn thời của bà ngày xưa.

Tư Dật lại gọi điện thoại cho Cố Dật Nhĩ, bên kia rất nhanh đã bắt máy: “Tìm ba ba có chuyện gì?”

Ba Tư mất tự nhiên khụ khụ.

Tư Dật mím môi, nói: “Ngày mai chúng ta không đến bệnh viện với mọi người, chúng ta đi riêng.”

“Vì sao?” Bên kia có chút khó hiểu, “Đi cùng nhau cũng vui mà.”

“Tớ muốn đi riêng cùng cậu, được chưa?” Tư Dật thật sự là không có mặt mũi nào hẹn con gái trước mặt bố mẹ, chỉ có thể da mặt dày nói ra những lời này, tốc chiến tốc thắng.

Bên kia sửng sốt vài giây, ngữ khí có chút nói lắp: “Ờ, biết rồi.”

“Cúp đây, cậu ngủ sớm đi.”

“Ừ, cậu cũng vậy.”

Xong xuôi, Tư Dật nhìn mẹ: “Được chưa mẹ?”

Mẹ Tư vừa lòng gật gật đầu: “Ừ, được rồi, con đi lên đi, ngày mai mẹ bảo dì giúp việc cũng làm một phần bữa sáng cho cô nương kia, con mang cho cô bé ấy ăn.”

“Không cần, cậu ấy thích ăn bánh kem.” Tư Dật duỗi duỗi người, “Cũng không cần làm cho con, con ăn chung với cậu ấy.”

“Có đủ tiền không? Nhớ phải mời người ta đấy.”

Tư Dật không kiên nhẫn: “Con không mời chả lẽ lại để cậu ấy bỏ tiền sao?”

Mẹ Tư nhìn theo Tư Dật lên lầu.

Ba Tư cười nói: “Em rất biết thay Tư Dật suy nghĩ đấy, anh còn tưởng em không thích cô bé kia.”

“Tuy rằng em với ba ba cô bé đó là đối thủ cạnh tranh, nhưng cô bé đó quả thực là một đứa trẻ ưu tú, rất xứng đôi với Tư Dật.” Mẹ Tư ngẫm nghĩ, “Nhìn qua rất ngoan, lớn lên cũng xinh đẹp, nhưng sao lại tự xưng là ba ba?”

“Ặc, chắc là nhập vai diễn quá sâu rồi.” Ba Tư giải thích. 

Mẹ Tư cũng thở dài một hơi, đứng dậy đi về phòng ngủ: “Được rồi, trở về phòng đi, anh ra phòng cho khách.”

Ba Tư chớp chớp mắt, đi theo phía sau ôm chặt, khẽ cắn bên tai vợ: “Tiểu Phù, em chỉ lo cho Tư Dật còn mặc kệ anh à?”

“Ai quản anh làm gì? Ngày mai em còn phải đến công ty.”

“Thật là có công việc liền quên gia đình.”

“Không phải anh cũng vậy sao? Sắp ở bên ngoài có cái nhà thứ hai rồi.”

Ba Tư cười nhẹ: “Còn không phải bởi vì dạo này em quá lãnh đạm, chẳng cho anh sắc mặt tốt gì.”

“Còn trách em à?”

“Thật là nhớ Vu Phù muội muội khi còn nhỏ quá đi.” Ba Tư thở dài, “Chỉ cao có từng này, đi theo phía sau anh gọi anh Thanh Dương anh Thanh Dương.”

“Tư Thanh Dương!”

Nhìn bóng dáng tức giận của vợ, ánh mắt ba Tư trở nên mềm mại lưu luyến.

Lúc này di động trong túi vang lên, ông lấy ra, vừa nhìn cái tên ánh mắt ông đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Từ chối, tắt máy, coi như cuộc điện thoại kia chưa bao giờ gọi tới.

***

Tư Dật lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được.

Trong chốc lát thấy chăn không đủ dày, trong chốc lát lại chê gối không đủ mềm, tư thế nào cũng không hài lòng, cuối cùng dúi đầu vào trong chăn giả chết.

Vài phút sau, Tư Dật thở phì phò bò ra.

Cầm lấy di động trên đầu giường gửi tin nhắn WeChat cho Cố Dật Nhĩ: 【 Cậu ngủ chưa? 】

【 Ngủ rồi 】

【 Ngủ rồi còn có thể trả lời tin nhắn? Siêu năng lực à 】

【 Tớ không ngủ được, nói chuyện với tớ đi 】

Bên kia không đáp lại.

Tư Dật biết cô giả chết, dứt khoát gọi điện qua.

Quả nhiên Cố Dật Nhĩ không giả vờ nữa: “Tật xấu gì thế, đêm rồi dọa chết người ta.”

“Cậu cũng ở trong chăn à?”

Bên kia thanh âm nho nhỏ, có chút mơ hồ: “Ừ.”

“Muốn ngủ à?”

“Ừ.”

Tư Dật khẽ thở dài một cái: “Được, vậy cậu ngủ đi.”

“Nhớ cúp điện thoại đấy.”

Tư Dật không cúp, bên kia cũng không cúp, sau đó không lâu, truyền đến tiếng hít thở nhỏ nhẹ của cô.

Thật sự ngủ à?

Tư Dật bật cười, nói nhỏ với di động: “Nhĩ Đóa, ngủ ngon.”

Lúc này vạn vật ngủ say, đến cả ánh trăng cũng trốn trong đám mây yên giấc.

Tư Dật nhàm chán mở app đọc tiểu thuyết kia, tác giả này thực chăm chỉ, mỗi ngày một chương, sấm sét cũng không đả động được.

Nhớ tới chương trước cậu đọc, nam chính ấn nữ chính vào tường cưỡng hôn, độc giả hình như rất kích động, mấy trăm bình luận.

Cậu bĩu môi, tàu ngầm lâu như vậy, cuối cùng quyết định đăng bình luận đầu tiên của mình.

Chỗ giao diện còn có hình quả lựu đạn, hừ, nhất định là dùng để nổ chết tác giả.

Một khi đã tới thì phải cho tác giả banh xác.

【 Tại thời khắc mang tính lịch sử, thời khắc vĩ đại này, tác giả đại nhân bà có nhìn thấy một trái tim chân thành của tôi không? 】

Đã muốn tác giả mười phần tan tành thì còn chân thành cái gì nữa, Tư Dật quyết định bỏ thêm một câu:

【 Tác giả vừa nhìn là biết chưa yêu đương bao giờ, tôi căn bản là không dám hôn xuống 】

Thôi, ngủ ngủ.

Sau khi cậu ngủ, bình luận của cậu bị lôi lên:

【 Tác giả trả lời: Vị bạn học này! Mời nói ra chuyện xưa của cậu! 】

【 Ở đây có độc giả nam! Mau bắt lấy cậu ta! 】

【 ha ha ha ha ha ha ha ha đáng yêu quá, não bổ ra một cậu bé đáng yêu xem văn tổng tài bá đạo cuối cùng bị lật xe 】

【 oa oa oa thật sự là một tiểu nam sinh đáng yêu 】

Đêm nay không mộng mị, giấc ngủ cực kỳ sâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN