Muốn nghe giọng nói sùng bái mềm mại dịu dàng của Nhĩ Đóa mà sao lại khó như vậy.
“Dật ca anh nói gì cơ?” Nhị Canh tiến đến bên cạnh cậu hỏi.
Tư Dật ghét bỏ đẩy đầu cậu ra xa: “Cách xa tôi ra.”
“Dật ca, người ta cũng là quan tâm anh thôi!” Nhị Canh ủy khuất rưng rưng nhìn cậu.
Cả người Tư Dật run lên: “Lăn lăn lăn, tôi đi WC, các cậu về phòng học đi, sắp vào lớp rồi.”
Cậu hai tay cắm túi quần đi đến WC lại đụng phải Cố Dật Nhĩ vừa đi WC về.
Thần sắc Tư Dật căng thẳng, theo bản năng xoay người bỏ đi.
“Tư Dật.” Cố Dật Nhĩ gọi cậu.
Thân mình Tư Dật cứng đờ không động đậy, lại cảm giác có bàn tay đang kéo đồng phục của cậu, còn nhẹ nhàng lung lay hai cái.
Cậu nhắm mắt, trong lòng thầm mắng chính mình, bất đắc dĩ nhận thua.
Thôi mặc kệ đi, cậu chịu rồi.
“Tớ nói bao nhiêu lần rồi, không được làm nũng.”
Động tác trên tay Cố Dật Nhĩ dừng lại, khụ khụ, nói lời thấm thía: “Con trai à, vừa nãy ngữ khí của ba hơi nặng một xíu, không phải là cố ý đâu, con đừng nóng giận.”
“……” Tâm trạng vừa mới nhộn nhạo lập tức trở nên tĩnh lặng không hề gợn sóng.
Tư Dật xoay người, rũ mắt nhìn cô: “Nhĩ Đóa, cậu là khờ thật hay giả ngu vậy?”
Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt: “Cái gì?”
Cậu vốn cho rằng chính mình có đủ kiên nhẫn, lại không nghĩ rằng bản thân cũng không thể điềm nhiên như trong tưởng tượng.
“Trước khi thi đấu diễn thuyết tớ không muốn cãi nhau với cậu nữa.” Tư Dật nhẹ nhàng cười, “Vì tránh cho cãi nhau, chúng ta vẫn nên ít nói chuyện với nhau thôi.”
Cố Dật Nhĩ sững sờ tại chỗ, tiểu đánh tiểu nháo hết sức bình thường như mọi ngày, thế nào bỗng nhiên hôm nay lại trở nên nghiêm trọng vậy.
Nhưng cô nghe thấy được chính mình trả lời ngược với suy nghĩ trong lòng; “Được.”
***
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra Cố Dật Nhĩ và Tư Dật hai người hai người dạo này thật không bình thường.
Lúc bắt đầu đổi chỗ ngồi, hai người vốn dĩ cố định ngồi trước sau lần này lại cách xa vạn dặm.
Cố Dật Nhĩ vẫn ngồi tổ ở giữa, chỉ là đến phiên Tư Dật đi vào chọn chỗ ngồi, vốn mọi người chẳng có tý hứng thú gì, dùng ngón chân cũng biết nhất định cậu sẽ ngồi sau Cố Dật Nhĩ.
Tư Dật đeo cặp sách trên lưng, cà lơ phất phơ đi vào, kết quả nhìn cũng không nhìn bên kia một cái, trực tiếp ngồi xuống vị trí tổ cạnh cửa.
Giống Cố Dật Nhĩ ngồi bàn số 3, nhưng giữa hai người lại cách nhau một tổ.
“Mẹ ơi, hai người kia làm sao vậy? Cãi nhau à?”
“Nhất định là cãi nhau, đánh cuộc 5 mao bởi vì đề thi trắc nghiệm toán học lần trước.”
“Hai người bọn họ không phải bằng nhau sao?”
“Vô nghĩa, chính bởi vì bằng nhau nên mới lại cãi nhau đấy.”
Mọi người ở cửa phòng học ríu rít thảo luận xem rốt cuộc là hai người xảy ra chuyện gì, mấy người trong cuộc ngậm miệng không nói chuyện, yên lặng mà đi vào chọn chỗ ngồi.
Phó Thanh Từ và Lâm Vĩ Nguyệt thi tháng trước bằng điểm nhau, bởi vậy hai người cùng nhau đi vào.
“Ngồi chỗ nào?” Cậu trực tiếp hỏi Lâm Vĩ Nguyệt.
Lâm Vĩ Nguyệt chỉ chỉ Cố Dật Nhĩ: “Tớ ngồi cùng với Dật Nhĩ, cậu không ngồi cùng Tư Dật sao?”
Phó Thanh Từ nhàn nhạt chỉ Tư Dật ngồi bên kia trầm mặc: “Cậu dám đi không?”
Lâm Vĩ Nguyệt nhìn qua, sắc mặt của Tư Dật rất kém, dáng vẻ người sống chớ lại gần.
“Cậu ấy rốt cuộc làm sao vậy?” Lâm Vĩ Nguyệt cảm thấy kỳ quái, “Đi học lại đã hơn một tháng, cậu ấy và Cố Dật Nhĩ vẫn chưa làm hòa sao?”
“Không biết.” Thần sắc của Phó Thanh Từ không gợn sóng, “Phải hỏi Cố Dật Nhĩ.”
Người phía sau lục tục tiến vào chọn vị trí, ai cũng không dám chọc vị đại lão khí tràng cường đại sắc mặt lại còn rất thối này, bởi vậy một nửa người đã chọn chỗ xong, bàn trước bàn sau cậu đã có người, nhưng vị trí bên cạnh cậu vẫn trống không.
Cho đến khi Tôn Yểu ngồi bên cạnh cậu, trong lòng mọi người yên lặng mà bội phục Tôn Yểu.
Chỗ ngồi lần này có không ít xáo trộn, có lẽ mọi người cũng ngồi chán rồi nên lần này có rất nhiều người chọn bạn cùng bàn mới.
Không giống như trước đây, lần này bạn cùng bàn của Phó Thanh Từ Nhạc Trạch Mính ít nói giống cậu.
Thầy Mộ nhướng mày cười: “Xem ra các em cũng muốn nếm thử sự mới mẻ nhỉ.”
Mãi cho đến sau khi đổi chỗ ngồi hai tuần, Cố Dật Nhĩ và Tư Dật cũng không biết có phải bởi vì chỗ ngồi cách khá xa hay không mà vẫn chưa nói chuyện với nhau.
Cái này đừng nói là người của lớp 1 đã nhận ra, toàn bộ người của tầng này đã nhìn ra hai người kia cãi nhau.
Tieba của trường đã lâu không có chủ đề bát quái để thảo luận, mấy ngày nay topic nào đó lại bị đẩy lên.
【 Có đại lão lớp 1 nào tới nói một câu xem CP Trạng Nguyên làm sao vậy? 】
Trả lời lầu 1:
【 Lớp 1 tỏ vẻ không rõ ràng lắm, nhưng mấy đại lão chung team kia dường như biết chút nội tình nhưng không chịu lộ ra. Cho nên chúng tôi cũng chết lặng lắm, trước mắt cũng chỉ biết hai người kia cãi nhau, hơn nữa ồn ào đến rất hung. 】
【 Cầu hỏi đại lão, biết họ vì nguyên nhân gì mà cãi nhau không? 】
【 Trả lời lầu 3, không biết, hai người kia thường xuyên bởi vì thành tích mà cãi nhau, lần này hẳn là cũng là do nguyên nhân này đi 】
【Chỉ là thành tích? Hai người kia trên hành lang mặt đối mặt cũng không thèm chào hỏi, tôi nhìn thấy vài lần rồi 】
【 Tôi cũng nhìn thấy, còn có hôm trước ở nhà ăn, hai người bọn họ cách một bàn ăn cơm cũng không thèm để ý đến đối phương】
【 Thuyền đầu tiên tôi chèo ở Tứ Trung cứ vậy mà lật sao? 】
【 Mẹ nó, tôi còn tưởng rằng hai người kia đã sớm yêu đương, hóa ra còn chưa có ở bên nhau?? 】
【 Lầu trên, trên sổ tay điều lệ của trường học có viết rõ ràng không được yêu sớm, hai người kia nếu thật sự yêu sớm nhất định cũng chỉ dám vụng trộm, bằng không cô bảo lãnh đạo nhà trường xử phạt bọn họ thế nào? Chả lẽ thật sự đình chỉ học à? 】
【 Cho dù yêu đương trường học nhất định cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, hai người kia đều có bối cảnh tư bản, trường học sao có thể quản? 】
【 Tôi nghe người khác nói dạo này Tư Dật và Tôn Yểu qua lại thân thiết, thật hay giả đấy? 】
【 Ối đệt, mau nói cho tôi biết là giả đi, Tôn Yểu nữ thần của tôi QAQ】
【 Thật đấy, Tôn Yểu trước kia ở lớp 3, liều mạng học tập thi vào lớp 1 chính là vì Tư Dật 】
【 Á đù thật là dốc lòng nha】
【 Tôn Yểu hồi cấp hai cũng học Anh Tài nhỉ? Tôi nhớ là từ cấp hai Tôn Yểu đã thích Tư Dật rồi. 】
【 Nữ truy nam? Kích thích kích thích 】
【 Rất rõ ràng là Tôn Yểu đơn phương nha, cảm giác thái độ của Tư Dật đối với cô ấy cũng được, không đặc biệt như với Cố Dật Nhĩ 】
【 Nữ truy nam cách như cách một tờ giấy, chuyện sớm hay muộn thôi 】
Tieba thảo luận khí thế ngất trời mà mấy đương sự không hề hay biết chút nào.
***
Sau đó đến cả các thầy cô giáo cũng đã nhìn ra.
Lớp 1 có không ít người tham gia thi đấu diễn thuyết, bởi vì bản thảo phải tự mình viết, cho nên thầy Mộ đặc biệt nhờ thầy Vương môn ngữ văn mỗi ngày bổ túc thêm cho bọn họ sau giờ học, tranh thủ lúc thi đấu diễn thuyết đạt được thành tích tốt.
Một đám người cùng đứng trước mặt thầy Vương nghe hướng dẫn, tất cả cùng ăn ý không ai đứng vào giữa Cố Dật Nhĩ và Tư Dật.
Sau đó thầy Vương chỉ vào khoảng giữa Cố Dật Nhĩ và Tư Dật rộng đến mức có thể đứng đủ hai ba người, hỏi: “Hai đứa để lại chỗ này cho thầy đứng à?”
Hai người đồng thời nhìn về phía đối phương, ánh mắt vô tình chạm nhau rồi sau đó nhanh chóng tách ra.
Vài người khác nhỏ giọng nở nụ cười.
Thầy Vương thấy bọn họ hai người không động đậy gì thì cười hỏi: “Hai đứa cãi nhau à?”
Trăm miệng một lời phủ nhận: “Không ạ.”
“Không thì đứng gần vào, không thấy mấy bạn khác chen chúc đến mức sắp đụng vào thầy cô khác rồi à?”
Hai người tâm bất cam tình bất nguyện thoáng dịch chút về phía đối phương, nhưng khoảng cách vẫn còn rất rộng.
Lúc này cửa văn phòng vang lên một tiếng báo cáo.
Tôn Yểu thở hồng hộc dựa vào cửa: “Thưa thầy, em xin lỗi đã đến muộn ạ.”
Thầy Vương nâng nâng mắt kính: “Sao lại đến muộn thế?”
“Đội lễ nghi của trường đột nhiên có huấn luyện cho nên em đến muộn, em xin lỗi ạ.”
Tôn Yểu là tân sủng của đội lễ nghi, bình thường trường học có hoạt động quan trọng gì cần đội lễ nghi ở cửa nghênh đón thì cơ bản Tôn Yểu là người đầu tiên được các thầy cô nghĩ đến.
Thầy Vương xua tay: “Được rồi, nhanh vào đi.”
Tôn Yểu nhìn những người khác, cực kỳ tự nhiên mà đi tới giữa Cố Dật Nhĩ Tư Dật, điền vào cái chỗ trống kia.
Cố Dật Nhĩ mím môi, lại dịch về phía bên cạnh.
Vương Tư Miểu đứng bên cạnh cô bị cô chen chúc đến chật ních, mắt trợn trắng cạn lời nhìn trần nhà.
“Bản nháp lần trước các em viết thầy xem qua rồi, đều không tồi, không có khuyết điểm gì lớn, chỗ nào cần sửa thầy đã đánh dấu cho các em rồi, người viết tốt nhất là Cố Dật Nhĩ.”
Biểu tình của mọi người đều rất bình tĩnh.
Cố Dật Nhĩ viết văn từ trước đến nay lúc nào cũng là điểm cao nhất toàn khối, viết bản thảo tốt nhất cũng nằm trong dự đoán của mọi người.
Tôn Yểu quay đầu nhìn Cố Dật Nhĩ, cười cười: “Cậu thật là giỏi.”
Cố Dật Nhĩ đáp lại bằng một nụ cười lễ phép: “Cảm ơn.”
Thầy giáo đỡ mắt kính giảng lại chỗ mà mọi người viết chưa tốt, bổ túc kéo dài đến hai mươi mấy phút, thầy Vương nói tất cả về nhà sửa lại bản thảo là có thể thử xem.
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, cùng nhau ra khỏi phòng học.
“Sớm biết cái thi đấu diễn thuyết này phải sửa bản thảo nhiều như vậy thì tớ đã không tham gia.” Có người nhỏ giọng oán giận.
“Tới cũng tới rồi thì nghiêm túc chuẩn bị đi, nói không chừng thật sự có thể lấy được giải thưởng.”
Cố Dật Nhĩ nhìn bản thảo trong tay mình, Vương Tư Miểu đi song song với cô, thấy cô nhìn nghiêm túc như vậy, nhịn không được mà hỏi: “Thầy bảo cậu sửa chỗ nào?”
Cô đưa bản thảo cho Vương Tư Miểu, trên bản thảo chỉ có thầy Vương dùng bút highlight đánh dấu những từ hay những câu hay, đến cuối cùng còn có một câu đánh giá siêu cao “Rất không tồi, lại mài giũa thêm một chút là không thành vấn đề”.
“…..” Vương Tư Miểu trả bản thảo diễn thuyết lại cho cô.
Cô bị Cố Dật Nhĩ đả kích rồi, tạm thời không muốn nói chuyện với cậu ta nữa, Cố Dật Nhĩ từ lúc ở văn phòng vẫn luôn rất trầm mặc, hai người đi cùng một chỗ cũng không nói gì khiến không khí trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
Ngược lại hai người đi phía sau có vẻ nói chuyện rất sôi nổi.
“Ayy, chỗ này thầy cho hai chúng ta ý kiến giống nhau này.” Tôn Yểu có chút hưng phấn chỉ một hàng trong bản thảo.
“Phải không?”
“Đúng vậy, đều nói chỗ này cho thêm một chút luận cứ, còn có dòng phía dưới cũng vậy, thật là trùng hợp nha.”
Vương Tư Miểu dường như đã biết vì sao mà bước chân của Cố Dật Nhĩ vẫn luôn không nhanh không chậm.
Cô vẫn luôn cho rằng Cố Dật Nhĩ là kiểu nữ sinh cực kỳ mạnh mẽ, làm chuyện gì cũng quyết đoán dứt khoát chứ không nghĩ rằng có một ngày cậu ấy cũng biệt nữu như thế này.
“Tư Dật, chờ lát nữa về phòng học chúng ta cùng nhau thảo luận một chút nhé, xem nên sửa những chỗ chưa tốt thế nào.”
Giọng nói của Tôn Yểu ở phía sau thật ngọt ngào, trong giọng nói có một chút thăm dò lại xen lẫn khẩn trương.
Ngữ khí của Tư Dật lại nhàn nhạt: “Hả, cũng được.”
Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nói với hai người vừa hẹn nhau xong: “Chỗ hai cậu viết không tốt đều giống nhau thì cho dù thảo luận thế nào đi nữa cũng vô dụng thôi.”
Nụ cười bên miệng Tôn Yểu cứng lại.
Tính tình của Cố Dật Nhĩ vẫn luôn rất tốt, không bao giờ nặng lời với ai, cho dù là với Tôn Yểu chỉ là quan hệ bạn học bình thường, cô cũng chưa bao giờ dùng ngữ khí lạnh lùng như vậy, không chút khách khí quở trách cậu ấy.
Ánh mắt của Tư Dật trở nên phức tạp, ngữ khí rất không đứng đắn: “Vậy cậu nói xem phải thế nào mới có tác dụng?”
Cố Dật Nhĩ ngửa đầu nhìn cậu: “Làm thế nào cũng chả có tác dụng gì, viết không tốt chính là viết không tốt.” —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Cô lần đầu tiên dùng khẩu khí trên cao nhìn xuống quở trách một người, mà người bị cô quở trách lại là Tư Dật.
Khóe môi Tư Dật nhếch lên, trong ánh mắt lại không có một tia ý cười: “Cố Dật Nhĩ, viết tốt cũng không có gì ghê gớm, đây không phải là công cụ để cậu trách mắng người khác.”
Cố Dật Nhĩ không biết đã bao nhiêu lâu không nghe được Tư Dật gọi tên cô.
Trong lòng cô tự nhiên thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng: “Con trai, cho dù có mời thêm viện binh cũng không thắng được ba đâu.”
Lời nói vui đùa ngày thường thuận miệng nói ra, mọi người nghe thấy nhiều cũng không để ở trong lòng.
Nhưng hôm nay dường như lại có chút bất đồng.
Cô không giống như đang nói giỡn, cậu cũng không coi những lời này trở thành vui đùa.
Cố Dật Nhĩ sắc bén như một con nhím, hận không thể gồng toàn bộ gai trên cơ thể mình mra để hù dọa nam sinh lạnh băng trước mặt.
“Nếu cậu một hai phải dùng vị trí đứng đầu để tìm cảm giác ưu việt từ chỗ tôi thì tôi không có hứng thú chơi với cậu.”
Tư Dật lạnh lùng ném xuống những lời này rồi lập tức đi về phía trước.
Tôn Yểu vội vàng đuổi kịp bước chân cậu, khi đi qua vai Cố Dật Nhĩ, cô ấy nhỏ giọng giải thích thay cậu: “Lời cậu ấy nói nhất định chỉ là lời nói lúc nóng giận thôi, cậu đừng để ý.”
Giải thích nhẹ nhàng bâng quơ như vậy càng làm cho Cố Dật Nhĩ cảm thấy cô là người ngoài bị bài trừ ra. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Cố Dật Nhĩ quét mắt liếc cậu ta một cái: “Cậu lại không phải là con giun trong bụng cậu ấy, biết rõ ràng như vậy sao?”
Tôn Yểu cắn môi nhẹ nhàng nhíu mày, không tiếp tục cãi cọ với cô, nhấc chân chạy về hướng Tư Dật.
Vương Tư Miểu thu toàn bộ vào trong mắt, có chút dở khóc dở cười: “Cố Dật Nhĩ, tớ không nghĩ cậu lại trẻ con như vậy.”
Cố Dật Nhĩ không nóng không lạnh: “Vậy thì sao?”
Cô không đáng yêu giống như Tôn Yểu, lạch bạch chạy theo phía sau Tư Dật nhận thua.
Sau khi trở lại phòng học, Cố Dật Nhĩ ngồi tại chỗ không nói một lời, sau đó cầm một tờ giấy trên bàn dùng sức vò thành một nắm trong lòng bàn tay cho hết giận.
Lâm Vĩ Nguyệt thật cẩn thận hỏi cô: “Dật Nhĩ, làm sao vậy?”
“Không có gì, đừng để ý đến tớ.”
Càng nói như vậy, Lâm Vĩ Nguyệt càng cảm thấy kỳ quặc.
Cô theo bản năng nhìn về phía Tư Dật bên kia, phát hiện cậu cũng đang xụ mặt, ngồi vùi đầu làm bài, Tôn Yểu dường như đang nói gì với cậu nhưng cậu cũng không mặn không nhạt đáp lại.
– –Đọc full tại Truyenfull.vn—
“Sao các cậu lại cãi nhau lâu như vậy.” Lâm Vĩ Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, “Cậu không thể nói chuyện tử tế với cậu ấy sao?”
Cô cố ý nói giống như lúc trước nhưng Tư Dật cũng không giống bình thường bất đắc dĩ mà gõ đầu cô.
Lần trước cậu nói không muốn cãi nhau với cô nữa, và thế là bọn họ thật sự không cãi nhau.
Chỉ là thiếu đi khắc khẩu, thì hai người bọn họ ở trường học lại mất đi chủ đề chung.
Một chút thẹn thùng lúc trước khiến cô trong mộng trằn trọc ngọt ngào, dường như đã thành hoa trong gương trăng dưới nước, vừa chạm vào đã vỡ tan.
Cô thích ở chung với Tư Dật như vậy, nhưng hình như Tư Dật lại không thích thế.
Ngoại trừ âm dương quái khí trào phúng cậu, Cố Dật Nhĩ không biết làm thế nào mới có thể khôi phục hình thức ở chung trước kia với cậu.
Nếu đổi là trước kia, cô cúi đầu lại làm nũng một câu là hai người có thể hòa hảo, nhưng Cố Dật Nhĩ phát hiện chính mình rất khó để làm được lại như vậy, đặc biệt là khi bên cạnh Tư Dật còn có Tôn Yểu.
Cô không muốn thừa nhận bản thân mình đang ghen ghét.
– –Đọc full tại Truyenfull.vn—
Tôn Yểu có thể đi theo phía sau cậu, không chê phiền lụy lấy lòng cậu nhưng cô không làm được.
Cô sinh ra đã kiêu ngạo, trước nay chỉ có người khác lấy lòng cô, cho dù là Tư Dật cũng không ngoại lệ, cô vẫn luôn ở trong lòng nhắc nhở chính mình, Tư Dật chẳng qua chỉ là một hoan hỉ oan gia có quan hệ hơi chút đặc biệt mà thôi, không đáng để cô cúi đầu chịu thua.
Nhưng ngày qua ngày tức giận và thất thố trong lòng ngày càng chồng chất khiến cô ý thức được Tư Dật đối với cô mà nói tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là oan gia mà thôi.
Cũng làm cô ý thức được bản thân mình quá mức để ý đến Tư Dật.
Cô biết rõ vừa nãy nói như vậy sẽ khiến Tư Dật không vui, nhưng cô vẫn tùy hứng mà nói.
Chỉ cần có thể làm cho bọn họ quay trở lại phương thức ở chung trước kia thì cho dù chọc giận cậu cũng được.
Nhưng Cố Dật Nhĩ vẫn cảm thấy chính mình làm sai, bởi vì cô muốn nhìn thấy cậu tức giận.
Thiên kim tiểu thư lớn lên dưới sự nuông chiều của người nhà và bạn bè, người khác đối tốt với cô thì cô cũng đối tốt với họ, nếu người khác nửa phần có lỗi với cô, khiến cô không vui thì cô cũng lười tốn một phần tâm tư trên người họ.
Từ trước đến nay vẫn luôn là như thế, cô không thiếu người nhà sủng ái, không thiếu bạn bè quay xung quanh, cô không cần phải dành toàn bộ tâm tư cho một người, làm những chuyện tốn công vô ích.
Nhưng đối với Tư Dật, cô quá mức tham lam, chỉ cần Tư Dật đối với cô hơi chút lãnh đạm cô sẽ khổ sở, chỉ cần cậu đối với người khác hiếu thắng hơn đối với chính mình một phân thôi cũng khiến ghen ghét trong lòng bức cô như muốn phát điên.
Mong muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy khiến cô kinh hoảng thất thố, không biết thế nào cho phải.
Rõ ràng cô không phải là người keo kiệt như vậy, vì sao bây giờ lại trở nên tính toán chi ly thế này. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Cố Dật Nhĩ viết tên cậu trên giấy, dùng bút chọc chọc lên như đang phát tiết.
“Dật Nhĩ, đó là bài thi hóa học, còn phải làm đấy!”
Tiếng nhắc nhở hoảng loạn của Lâm Vĩ Nguyệt kéo cô trở lại hiện thực, Cố Dật Nhĩ nhìn bài thi trước mắt đã bị mình vẽ không nhìn ra bộ dáng gì, căn bản thấy không rõ đề bài viết cái gì nữa.
Cố Dật Nhĩ đè đè huyệt Thái Dương, bức bản thân bình tĩnh lại: “Làm sao bây giờ?”
Lâm Vĩ Nguyệt bất đắc dĩ: “Chỉ có thể hỏi đại biểu môn hóa lấy một tờ khác thôi.”
Cô nghiêng người gõ gõ bàn của Phó Thanh Từ: “Nhạc Trạch Mính, chỗ cậu có bài thi hóa học nào thừa không?”
Nhạc Trạch Mính đang vùi đầu làm bài nhàn nhạt ngẩng đầu: “Không có, mỗi người một tờ.”
“Nhưng mà Dật Nhĩ vừa không cẩn thận làm hỏng bài thi rồi.”
Nhạc Trạch Mính nhìn Cố Dật Nhĩ ngồi trước mình đang dại người ra, đứng lên: “Tớ đến phòng photo lấy một tờ khác cho cậu ấy.”
“Dật Nhĩ, Dật Nhĩ, cậu ấy nói là sẽ lấy giúp cậu một tờ khác.” Lâm Vĩ Nguyệt vội vàng đẩy đẩy Cố Dật Nhĩ còn đang ngẩn người.
Cố Dật Nhĩ đứng dậy, đứng ở trước mặt Nhạc Trạch Mính: “Thật xin lỗi, tớ đi lấy cùng với cậu.”
Nhạc Trạch Mính nhẹ nhàng quan sát cô liếc mắt một cái, gật đầu: “Đi thôi.”
Hai người ra khỏi phòng học, song song đi trên hành lang cũng không nói lời nào.
Cho đến khi Cố Dật Nhĩ thất thần suýt đụng phải một bạn học đi trước đang kéo thùng rác, Nhạc Trạch Mính tay mắt lanh lẹ kéo cô sang một bên, nhíu mày: “Cậu đang nằm mơ à?”
Cố Dật Nhĩ nhấp môi: “Thực xin lỗi, tớ có chút thất thần.”
“Cho nên vẫn luôn nắm bản thảo diễn thuyết trong tay?” Thần sắc cậu thoáng dịu lại, “Sắp bị cậu vặn thành dưa muối rồi.”
Cố Dật Nhĩ lúc này mới phát hiện cô vậy mà vẫn đang cầm bản thảo diễn thuyết, lúc này mở lòng bàn tay ra, toàn là mồ hôi, bản thảo cũng đã bị nắm đến mềm như bông.
Nhạc Trạch Mính lấy bản thảo trong tay cô, lại móc từ trong túi ra một bao giấy ăn: “Lau mồ hôi đi.”
“Cảm ơn.”
Cậu cúi đầu tùy ý nhìn bản thảo trong tay, bỗng nhiên nhẹ cười một tiếng: “Thói quen dùng câu song hành của cậu không hề thay đổi tý nào.”
Cố Dật Nhĩ lau tay xong ném khăn giấy vào thùng rác trên hành lang, ngớ người: “Sao cậu biết?”
“Hồi còn học cấp hai, bài văn của cậu được coi như văn mẫu mà dán trên bảng thông báo, tớ có đọc được.” Nhạc Trạch Mính nhẹ giọng nói: “Gần như bài văn nào cũng có.”
Cố Dật Nhĩ có chút ngượng ngùng: “Bởi vì lúc tớ học tiểu học, cô giáo nói nếu dùng câu song hành thì bài văn nhìn sẽ cao cấp hơn một chút, nên cái thói quen này vẫn không sửa được.”
Nhạc Trạch Mính trả lại bản thảo cho cô cũng không tiếp lời cô nữa.
Nhưng cậu vừa mới nói, lại gợi lên lòng hiếu kỳ của cô: “Cậu biết tớ từ hồi cấp hai rồi à?”
“Chỉ cần là học ở Vĩnh Hoa thì hẳn là đều biết cậu.”
Lớn lên xinh đẹp, lại học giỏi, trong buổi họp phụ huynh, các thầy cô với các ông bố bà mẹ nhắc tên bao nhiêu lần cũng không chán, muốn không biết cũng khó.
Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Không phải cái này, tớ nhớ rõ lúc cậu vừa mới chuyển đến đã nói cùng tớ tham gia không ít hoạt động.”
“Đúng vậy.” Nhạc Trạch Mính gật đầu.
Cố Dật Nhĩ có chút chột dạ, cô với Nhạc Trạch Mính gặp qua nhiều lần như vậy, vậy mà đến chuyện hai người là bạn cùng trường cũng không biết, khó trách khi đó cậu ta tức giận.
Hai người đi đến phòng photo, sau khi giải thích tình huống với thầy giáo, thầy giáo chỉ vào một chồng bài thi cách đó không xa: “Ra chỗ kia lấy một tờ là được.”
Nhạc Trạch Mính tìm bài thi hóa học trong một chồng bài thi đó.
Cố Dật Nhĩ cũng tìm cùng cậu, vừa tìm vừa cười nói: “Nhưng mà cậu cũng thật tinh tế, đến cả chuyện tớ thích dùng câu song hành cũng biết.”
“Thấy nhiều nên nhớ.” Nhạc Trạch Mính nghiêng đầu nhìn cô, “Tớ còn biết cậu thích 《Nocturne in E-flat major, Op. 9》.”
(Nocturne in E-flat major, Op. 9, dạ khúc cung Mi giáng trưởng, là bản nhạc thứ hai trong bộ ba bản nhạc The Nocturnes, Op. 9 dạ khúc cho piano độc tấu do Frédéric Chopin viết từ năm 1831 đến 1832, được xuất bản năm 1832, và dành tặng cho bà Marie Pleyel.)
“Sao cậu biết?”
Cậu chậm rãi nói: “Thi đấu âm nhạc hồi lớp 9, khúc nhạc dự thi của cậu không phải bài này, nhưng ở trong phòng luyện đàn, tớ lại thường nghe thấy cậu chơi bản nhạc này.”
Không chê phiền mà luyện tập, nếu không phải vì nâng cao kỹ thuật lấy được vị trí tốt thì chính là thật sự thích bản nhạc đó.
Cho nên mới không ngừng đàn cho chính mình nghe.
“Tớ rất thích bản nhạc này, chính xác mà nói thì nhạc của Chopin tớ đều rất thích.” Cố Dật Nhĩ cười nhạt, “Ông ấy là nhà soạn nhạc phái lãng mạn mà tớ thích nhất, có khi thần bí khó lường, có khi quyến rũ mất hồn, tớ cảm thấy âm nhạc của ông ấy như là từ phím đàn nhảy ra.”
Hai người tìm được bài thi lại chuẩn bị cùng nhau về phòng học.
Chỉ là khi quay về không giống với lúc đi, bởi vì tìm được đề tài chung nên rõ ràng là so với trầm mặc lúc nãy thì nhiều hơn một tia nhẹ nhàng.
“Cậu học cái gì?”
“Sáo.”
“Là chuyên nghiệp sao?”
“Không phải, nghiệp dư, đơn thuần vì để đi thi được cộng điểm thôi.”
Cố Dật Nhĩ cười: “Giống tớ.”
Lại chỗ rẽ là đi đến phòng học.
Cố Dật Nhĩ đi phía cạnh tường, vì đang nói chuyện với cậu mà thiếu chút nữa đụng phải một người từ bên kia đi tới.
“Xin lỗi.” Cô vội vàng nói.
Người nọ không nói gì, cô cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu lên lại phát hiện là Tư Dật.
Cố Dật Nhĩ rũ mắt cắn môi, vòng qua cậu tránh ra.
Tư Dật thấy Nhạc Trạch Mính đang đi song song cùng cô, người sau nhẹ nhàng gật đầu với cậu một cái xem như chào hỏi.
Nhìn bóng dáng hai người càng lúc càng xa, thần sắc Tư Dật có chút lạnh lùng, đứng tại chỗ mím chặt môi không nói một lời.