Cỏ Ba Lá ( Three Leaf Clover )
Chương 12
Thời tiết hôm nay khá tốt thế nên cô quyết định chọn váy dạ màu tím hồng của Coach, quần tất, áo khoác lông màu trắng kết hợp với boot cao gót cổ ngắn màu nâu café của Jimmy Choo, túi xách Junot của Louis Vuitton. Mái tóc dài được buộc đuôi ngựa thấp gọn gàng. Tạo hình xong xuôi, cô đeo chiếc nhẫn Etincelle de Cartier yêu thích vào tay, sau đó vui vẻ ra ngoài.
Diệp Hạ nói với Dương Dĩnh đang ngồi chờ: “Tớ xong rồi, đi thôi”.
Dương Dĩnh cất điện thoại vào túi xách rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Hạ, cô nàng tròn mắt ngạc nhiên: “Toàn thân cậu đều là đồ phiên bản giới hạn của thương hiệu nổi tiếng, đấy là còn chưa tính cái nhẫn không giám công bố giá trên tay cậu nữa. Này, hôm nay quyết định quay trở lại thân phận nữ hoàng của mình rồi à?”.
“Đổi trời nên tớ cũng đổi tính, không được sao?”.
“Được, được. Chị nói gì cũng được hết. Em xin mời chị đi ăn ạ”.
Diệp Hạ và Dương Dĩnh cùng đi xuống bãi đỗ xe, đến nơi Diệp Hạ liền bảo: “Đi xe của cậu đi, tớ lười lái xe lắm”.
“Lúc nào cũng thế”.
Trong nhà hàng không khí ấm áp, dễ chịu vô cùng. Bọn họ được hướng dẫn đi tới bàn Dương Dĩnh đã đặt từ trước. Sau khi chọn món xong, Dương Dĩnh liền ngồi nói chuyện phiếm với Diệp Hạ: “Cậu đã nói với Ngô Diệc Hiên về bản thân mình chưa?”.
Diệp Hạ hiểu Dương Dĩnh đang nói đến điều gì: “Chưa. Để một thời gian nữa khi mối quan hệ ổn định hơn thì nói cũng chưa muộn”.
“Từ từ tìm hiểu, không cần gấp. Nhưng mà khi đã tìm hiểu kĩ, đã tin tưởng thì nên lựa thời điểm thích hợp để nói ra sự thật tránh để lâu lại có nhiều rắc rối không cần thiết ảnh hưởng đến tình cảm”.
Diệp Hạ gật đầu tiếp nhận lời khuyên của bạn: “Đã biết”.
Ăn xong bữa trưa, Diệp Hạ kéo Dương Dĩnh đi uống cà phê. Một ngày tuyệt đẹp như hôm nay nên ra ngoài dạo chơi một chút. Ừm, thực ra chủ yếu là cô muốn đi ăn bánh ngọt mà thôi.
Dương Dĩnh mang theo vẻ mặt hóng chuyện nói với Diệp Hạ: “Cậu nhìn bàn bên kia xem”.
Diệp Hạ tay vẫn súc một miếng bánh bỏ vào miệng, đưa mắt theo hướng nhìn của Dương Dĩnh: “Sao vậy?”.
“Anh chàng ngồi bàn bên kia nhìn cậu không rời mắt từ lúc cậu vào đây đến giờ rồi đấy. Có lẽ đã bị cảm nắng cậu rồi”.
“Trước khi nhìn lung tung cậu có thể quan tâm đến chiếc nhẫn mình đang đeo không? Tớ nói với Trác Dật Phàm cho cậu biết tay bây giờ”.
“Đừng mà”. Tuy nói thế nhưng Dương Dĩnh vẫn không rời mắt đi: “Anh ta đi về phía này rồi. Hì! Hì! Có kịch hay để xem”.
Thấy Dương Dĩnh nói thế Diệp Hạ mới quay sang đó nhìn lại. Đúng là anh ta đang đi tới.
Anh chàng kia đi tới trước mặt Dương Dĩnh mỉm cười nói: “Xin chào Phó tổng biên tập Dương, tôi ngồi ở bên kia thấy cô nên qua chào”.
Dương Dĩnh đứng lên đáp lễ: “Xin chào Thượng tổng, đã lâu không gặp”.
Người được Dương Dĩnh gọi là Thượng tổng quay sang phía Diệp Hạ: “Khách sáo rồi. Cô đi cùng bạn sao? Vị tiểu thư đây là?”.
“Cô ấy là bạn tôi”. Bị điểm danh Diệp Hạ đành đứng lên nở một nụ cười xã giao, giơ tay ra bắt tay với anh ta: “Xin chào anh, rất vui được làm quen ”.
Thượng Bạc Nhiên: “Chào tiểu thư, rất vui được làm quen. Xin tự giới thiệu tôi là Thượng Bạc Nhiên – CEO của Tập đoàn Thượng Lãng. Không biết tôi có thể vinh hạnh hôm nào đó mời tiểu thư đi thưởng trà?”.
Lời nói muốn làm quen, theo đuổi quá rõ ràng. Nhân lúc anh ta nói chuyện Diệp Hạ liền chuyển chiếc nhẫn đang đeo ở bàn tay phải sang ngón giữa bàn tay trái rồi cô giơ lên cho anh ta nhìn: “Thật ngại quá, có lẽ không được rồi. Tôi không có ý định hồng hạnh vượt tường”.
“Xin lỗi”. Thế rồi anh ta đứng nói chuyện xã giao với Dương Dĩnh một lúc rồi rời đi, quay trở lại bàn của mình.
Dương Dĩnh mang theo vẻ mặt khâm phục nhìn Diệp Hạ: “Đạo hạnh cao thâm. Tại hạ xin bái phục”.
“Quá khen”.
Hai cô gái mải nói chuyện trêu đùa nhau mà không để ý có người đang nhìn họ. Đứng từ xa Ngô Diệc Hiên vừa lúc nhìn thấy một màn vừa rồi.
Ban nãy lúc tiếp xong đối tác thì anh đi đến đây trùng hợp thấy được sự việc vừa rồi. Còn đang định đi tới giải quyết tình địch nhưng nào ngờ trình độ từ chối người khác của Diệp Hạ lại cao siêu như vậy nên mới không xuất hiện nữa.
Dương Dĩnh: “Đúng rồi, tớ được nhà thiết kế Maris Phạm mời tham gia show ra mắt bộ sưu tập mới, cậu có muốn đi xem không?”.
“Được đó, tớ rất thích phong cách thiết kế của cô ấy. Đi giao lưu học hỏi một chút”.
“Nhà thiết kế Daphne Trần từng đạt giải “Nhà thiết kế trang phục nữ của năm” tại giải thưởng CFDA fashion award, còn cần học hỏi ai nữa sao?”.
“Con người phải biết khiếm tốn và học hỏi”.
“Vâng ạ”.
“Trước khi đi tớ muốn đi spa chăm sóc da và tóc. Một tháng vừa rồi không có thời gian mặt tớ có mụn, tóc thì sơ rối hết rồi đây này”.
“Vậy thì đi luôn đi, sự kiện kia bắt đầu lúc 19 giờ , còn phải về thay trang phục nữa”.
Diệp Hạ và Dương Dĩnh từ spa đi ra là lúc 16 giờ vậy là vẫn còn thừa thời gian cho Dương Dĩnh chuẩn bị. Hai người quay trở lại chung cư để Dương Dĩnh thay đồ.
Bên ngoài căn hộ của Dương Dĩnh có rất nhiều người đứng chờ cô ấy nào là chuyên gia trang điểm, làm tóc rồi thì người mang lễ phục đến để lựa chọn, còn có cô bé trợ lý riêng nữa.
“Chỉ là một sự kiện bình thường mà cậu cũng cần đến họ à?”.
“Cậu thì hiểu gì, dù sự kiện nhỏ hay lớn thì lúc nào cũng phải xuất hiện hoàn hảo trước mọi người”.
Diệp Hạ không khỏi thở dài, là người của công chúng nên khổ thế đó. “Vậy thì cậu thiếu stylist rồi”.
“Có cậu rồi còn gì nữa. Mà cậu thì sao?”.
Diệp Hạ nhìn mình từ đầu đến chân: “Cứ mặc như thế này đi là được rồi mà. Không phải tớ đang mặc toàn hàng hiệu hay sao, vậy là đủ rồi”.
“Lần nào cũng như lần nào”.
“Tớ không muốn công việc ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân. Làm một người thần bí tốt hơn nhiều”.
Diệp Hạ từ trước cho đến bây giờ dù cực kì nổi tiếng nhưng chưa bao giờ cô ấy khoe khoang. Lúc đi dự
các sự kiện lớn cũng lặng lẽ đến rồi lặng lẽ về chưa từng đi thảm đỏ. Chỉ có những người nổi tiếng trong giới truyền thông, thời trang, một số diễn viên, ca sĩ mới biết cô ấy do đã từng gặp mặt hoặc hợp tác qua còn mọi người chỉ biết đến danh tiếng mà thôi. Nói theo kiểu phim kiếm hiệp thì chính là cao nhân ẩn danh nổi tiếng trong giang hồ. Diệp Hạ làm như vậy tất cả cũng vì cuộc sống cá nhân vui vẻ, bình yên, có thể là chính mình mà không bị mọi người nhòm ngó.
Sau hơn 2 tiếng đồng hồ, Dương Dĩnh từ trong phòng đi ra hỏi Diệp Hạ: “Diệp Hạ, phong cách này được không?”.
Diệp Hạ uể oải bò dậy từ ghế sopha, cuối cùng cô ấy cũng xong rồi. Ngẩng đầu lên nhìn bạn. Wow, nàng công chúa nào đây nha.
Dương Dĩnh mặc một bộ váy trễ vai màu trắng có họa tiết cỏ hoa ở phần chân váy của Dior, lối trang điểm màu hồng ngọt lịm và kiểu tóc tết nửa khiến cô ấy trông như một nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích.
Diệp Hạ đứng lên đi về phía để đồ trang sức ngắm một lượt rồi chọn một chiếc vòng cổ kim cương đưa cho Dương Dĩnh: “Thêm chiếc vòng cổ này nữa là hoàn mỹ”.
Đúng rồi, cô phải chụp ảnh lại gửi cho Trác Dật Phàm mới được. Cô lấy điện thoại, gọi Dương Dĩnh nhìn vào ống kính “Nhìn tớ này, cười”.
Sự kiện ra mắt bộ sưu tập mới của nhà thiết kế Maris Phạm có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng tham dự. Nhiều diễn viên, ca sĩ, nhà thiết kế đến như vậy chắc chắn Ngô Diệc Hiên cũng đến. Vậy anh mà gặp được cô thì hỏng.
Diệp Hạ sau khi quan sát tình hình liền ghé vào tai nói cho với Dương Dĩnh: “Cậu cứ đi việc của cậu đi, tớ tự lo cho mình được rồi. Lát chúng ta gặp nhau ở sảnh nhá. Tớ đi tìm chỗ ngồi đây, chẳng may gặp được Ngô Diệc Hiên thì toi đời mất”.
“Được rồi”.
Nói xong Diệp Hạ liền vội rời khỏi nơi tụ tập nhiều đại nhân vật này. Cô đi lòng vòng để ngắm ảnh chụp các tác phẩm trước đây của nhà thiết kế Maris Phạm. Những chiếc váy mang vẻ cổ điển giản đơn được làm nổi bật bởi các họa tiết thêu tay bắt mắt trên chất liệu vải mộc mạc. Phong cách thiết kế của cô ấy rất riêng biệt nó mang hơi thở của thời đại mới, lại làm tôn lên nét đẹp truyền thống của người con gái Trung Hoa.
Thấy thông báo sắp đến giờ trình diễn Diệp Hạ quay trở lại hội trường để xem buổi trình diễn. Trước khi đi xem cô không quên đã đến giờ gửi quà cho Trác Dật Phàm. “Chúc anh một buổi sáng tốt lành. Hi vọng nó sẽ giúp anh có động lực để hoàn thành công việc trong ngày hôm nay”. Sau đó cô gửi đi tấm ảnh ban nãy vừa chụp.
Ở bên kia, khi tin nhắn đến nơi vừa đúng lúc Trác Dật Phàm rời giường. Nhận được tin nhắn vào sáng sớm khiến anh bực mình nhưng vẫn xem vì sợ có việc gấp. Xem xong anh tỉnh ngủ hẳn, trên môi nở một nụ cười vui vẻ. Bây giờ mà có ai đi ngang qua nhìn thấy biểu hiện cười một mình như có vấn đề của anh ta chắc chắn phải gọi điện cho bệnh viện tâm thần mất.
Trác Dật Phàm trả lời tin nhắn: “Cảm ơn em gái yêu của anh”. Kèm đó là một trái tim.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!