Cỏ Ba Lá ( Three Leaf Clover )
Chương 15
Diệp Hạ đứng nhìn tòa nhà Tập đoàn truyền thông và giải trí Hoa Hạ ở trước mặt. Bây giờ cô lại hơi do dự có nên vào hay không, sợ sẽ gây ảnh hưởng đến công việc của Ngô Diệc Hiên. Do dự một hồi cuối cùng cô hạ quyết định đằng nào thì cũng đã tới rồi, đi vào vậy.
Đứng trước quầy lễ tân, Diệp Hạ nói: “Xin chào cô, tôi tới gặp Chủ tịch”.
Trông phong cách và khuôn mặt còn quá trẻ của Diệp Hạ nên cô lễ tân không hợp tác, khuôn mặt vẫn giữ đúng lễ còn giọng nói thì tỏ rõ thái độ: “Cho hỏi cô có hẹn trước không?”.
Diệp Hạ nhìn ra thái độ đó của cô lễ tân nhưng cũng không quan tâm: “Không có”.
“Chủ tịch rất bận không có thời gian gặp cô đâu”. Cô ta vừa nói xong hết câu thì có một giọng nói từ đằng xa truyền tới: “Ai nói là Chủ tịch bận vậy?”.
Cô trực lễ tân thay đổi giọng nói, tươi cười chào: “Bạch tổng, Hạ tổng”.
Diệp Hạ nghe giọng đó thấy quen quen liền quay người lại nhìn.
Bạch Hạo Vũ tiến tới chào hỏi: “Chị dâu, chúng ta lại gặp nhau rồi. Sao anh tưởng em đi NewYork đến hết tuần cơ mà?”.
Được gọi là chị dâu khiến Diệp Hạ không khỏi ngại ngùng, tạm thời chưa thích ứng được. Cũng may khả năng tiếp nhận của cô tốt, rất tự nhiên trả lời : “Em mới về”.
Bạch Hạo Vũ gật đầu như đã hiểu: “Oh . . . oh. Đã biết”.
Diệp Hạ phát hiện ra có người đi cùng Bạch Hạo Vũ, đó là một chàng trai vô cùng đẹp trai có ánh mắt hút hồn, cả người mang dáng vẻ lịch lãm, nam tính khác hẳn với bộ dạng đại thiếu gia ăn chơi của Hạo Vũ.
Phát hiện ra ánh mắt nhìn mình của Diệp Hạ, chàng trai đó lên tiếng: “Chắc em là Diệp Hạ. Chào em, anh là Hạ Tuấn Lâm – Chủ tịch trên danh nghĩa và Giám đốc điều hành của tập đoàn”.
Diệp Hạ mỉm cười cũng chẳng hỏi tại sao anh ấy biết cô vì từ biểu hiện của Bạch Hạo Vũ người ta đâu có ngốc mà không biết cô là ai: “Chào anh, rất vui được làm quen”.
Hạ Tuấn Lâm gật đầu: “Bọn anh cũng có việc tìm Diệc Hiên, em đi cùng luôn đi”.
“Cảm ơn anh”. Diệp Hạ rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của cô lễ tân.
Chờ cho Bạch Hạo Vũ, Hạ Tuấn Lâm và Ngô Diệc Hiên nói chuyện công việc xong, Diệp Hạ đã ngủ gật trên sopha. Ở trên máy bay không thoải mái lắm vừa về cái lại chạy tới đây nên giờ Diệp Hạ đã thấm mệt và ngủ thiết đi từ lúc nào không hay.
Như cảm nhận được có ai đó tới gần, đặt một nụ hôn lên môi mình Diệp Hạ từ từ mở mắt. Xuất hiện trước mặt cô là gương mặt rõ nét của ai đó, đúng là lợi dụng lúc người ta ngủ mà.
Ngô Diệc Hiên ngồi ở thảm, nhẹ giọng hỏi: “Em về lúc nào, sao không nói với anh?”.
Diệp Hạ ngồi dậy, ngái ngủ nói: “Em vừa mới xuống máy bay cách đây mấy tiếng. Định tạo bất ngờ cho anh nào ngờ bất thành còn khiến cho hai vị lãnh đạo cấp cao áp giải đến tận cửa”.
“Anh xong việc rồi, chúng ta tới chỗ em trước rồi tính sau”.
“Được”.
Lúc cùng Ngô Diệc Hiên đi xuống dưới Diệp Hạ lấy kính râm trong balo ra đeo vào. Ban nãy chỉ có mỗi cô lễ tân nghi ngờ thân phận của cô thôi, giờ đeo kính vào cho an toàn. Chắc chưa ai thấy và biết cô là bạn gái của Ngô Diệc Hiên đâu.
Ngô Diệc Hiên mang bộ dạng ấm ức nói: “Bao giờ thì em định công khai thân phận của anh đây?”.
“Đến khi thích hợp”.
Hôm nay Diệp Hạ lại được chiêm ngưỡng thêm một chiếc xe khác của Ngô Diệc Hiên. Xe Bugatti Chiron màu xám. Đúng là nhiều tiền có khác. Diệp Hạ không khỏi cảm thán một hồi.
Thời tiết có vẻ bớt lạnh đi nhiều, có vài tia nắng tinh nghịch len lỏi qua tầng mây chiếu vào trong xe chiếu lên gương mặt trắng ngần của Diệp Hạ.
Điện thoại của Ngô Diệc Hiên đổ chuông, nhận xong cuộc gọi vẻ mặt của anh có vẻ không tốt lắm: “Xin lỗi. Có lẽ phải thay đổi kế hoạch, anh cần xử lí công việc”.
Chiếc xe từ từ đi vào một khu đô thị nơi đây có rất nhiều biệt thự được thiết kế rất đẹp. Tới nơi Diệp Hạ không khỏi trầm trồ khen ngợi. Ngôi biệt thự Ngô Diệc Hiên ở có 2 tầng, sống một mình sẽ không quá cô đơn vì không gian rộng.
Từ cổng đi vào là chỗ để ôtô bên tay trái có một khoảng sân vườn. Ngôi nhà được thiết kế theo phong cách hiện đại không gian mở với chủ yếu là kính. Tầng dưới gồm phòng khách, phòng bếp, phòng ăn. Tầng trên gồm phòng ngủ chính, 2 phòng ngủ khác có diện tích nhỏ hơn và phòng sách. Xung quanh biệt thự là cây cỏ, còn có bể bơi và một khu để thư giãn ngoài trời.
Thăm quan một lượt căn biệt thự Diệp Hạ ngồi ở phòng khách khen ngợi: “Nơi này được thiết kế rất đẹp, mọi thứ vô cùng hợp lí”. Diệp Hạ tò mò chỉ ra vườn hỏi: “Có thể cho em hỏi chút không? Sao ở kia lại có chiếc xích đu? Em không nghĩ anh có tâm hồn thế đâu”.
“Anh có một đứa em họ nó hay đến đây chơi, chiếc xích đu đấy cũng do nó mà ra”.
“Hai người rất thân thiết?”.
“Cái đuôi nhỏ của anh đó. Khi nào có cơ hội sẽ giới thiệu hai người với nhau”.
Nghe Ngô Diệc Hiên nói, cô đặc biệt rất chờ mong lần gặp gỡ này. Không biết cô em họ của anh là người thế nào mà bị gắn mắc “cái đuôi nhỏ”: “Em rất mong chờ”.
“Em còn gì muốn hỏi không?”.
“Tạm thời thì hết rồi”.
“Ở trong bếp có đồ uống và đồ ăn vặt đó, em cứ tự nhiên. Anh đi thay quần áo”.
Diệp Hạ đi vào phòng sách ngó nghiêng, lục lọi đồ đạc như xem đây là nhà mình cuối cùng cô phát hiện ra một quyển album ảnh ở giá sách. Cô ngồi xuống chiếc ghế lười đặt cạnh cửa sổ lật từng tấm ảnh một xem rất chăm chú đến nỗi Ngô Diệc Hiên đi vào lúc nào cũng không chú ý.
Một lát sau, Diệp Hạ nói với Ngô Diệc Hiên đang ngồi làm việc gần đó: “Hồi bé anh rất đáng yêu nha, trông rất mũm mĩm và đẹp trai”.
“Anh biết mình đẹp trai từ bé mà”.
Đồ tự luyến. Diệp Hạ nghĩ thầm trong bụng, cô mà nói ra kiểu gì cũng bị anh xử lí cho mà xem, kinh nghiệm xương máu từ nhiều lần trước đã chứng minh cho cô biết điều này nên tuyệt đối phải giữ im lặng.
Lật đến gần cuối album thì Diệp Hạ thấy có một tấm ảnh chụp, cô giơ bức ảnh đến trước mặt Ngô Diệc Hiên chỉ vào mặt một người hỏi: “Cô gái trong bức ảnh này là thanh mai trúc mã của anh à?”.
Ngô Diệc Hiên nhìn bức anh: “Cô ấy là Duệ Trúc – bạn của anh. Không phải thanh mai trúc mã anh chỉ coi cô ấy là em gái thôi”. Cô nói mà cô gái hôm đó chính là bạn của Ngô Diệc Hiên. Cô gái trong ảnh rất giống bức ảnh chụp trong hồ sơ của Đỗ Duệ Trúc chỉ khác bây giờ các nét đẹp trên khuôn mặt sắc nét hơn, có thể nói là dậy thì thành công.
Diệp Hạ ngồi lần mò cuối cùng không tìm được gì nữa mới dừng lại đi tới giá sách sau bàn làm việc của Ngô Diệc Hiên. Đứng nhìn một lượt cô thấy ở đây toàn sách về kinh tế, diễn xuất, âm nhạc, cố gắng tìm thêm thì thấy có một cuốn tản văn. Hì! Có cái để giải trí rồi, đây đúng là loại sách mà cô thích.
Ngồi khoanh tròn yên lặng trên chiếc ghế lười cô chăm chú đọc cuốn sách “Cảm ơn tôi đã đủ dũng cảm”. Quyển sách này rất hay lúc trước cô đã nghe nói đến nó nhưng chưa có thời gian đi mua về để đọc, giờ thì khỏi cần rồi.
Thấy Diệp Hạ hàng ngày nghịch ngợm không chịu ngồi yên một chỗ hôm nay lại yên tĩnh lạ thường ngồi đọc sách khiến Ngô Diệc Hiên không quen lắm. Hóa ra cô cũng có một mặt như thế này. Anh cần phải quan tâm cô hơn nữa rồi.
Mặc dù tốc độ đọc sách của Diệp Hạ rất nhanh đã đọc xong nhưng cũng đã đến giờ cơm tối, Diệp Hạ ôm bụng đói meo chạy đến chỗ Ngô Diệc Hiên: “Anh mang em đến đây xong vứt em tự chơi một góc còn mình thì làm việc, giờ định bỏ đói em luôn đấy à?”. Giọng nói của Diệp Hạ như làm nũng mà cũng như hờn giận.
Ngô Diệc Hiên sắp xếp đống tài liệu gọn gàng, đứng lên dẫn Diệp Hạ tới phòng bếp. Hai người bọn họ lại cùng nhau nấu cơm. Giải quyết xong vấn đề bữa tối Ngô Diệc Hiên rủ Diệp Hạ đạp xe đi dạo thể dục một chút. Lòng vòng đạp xe đến lúc ra bên ngoài khu đô thị lúc nào không hay.
Ngô Diệc Hiên thấy nơi này gần trường của mình nên nói: “Trường cấp 3 của anh ở gần đây, em có muốn đến đó đi xem một chút không?”.
“Được đó, cứ đạp như thế này anh rất dễ bị người ta nhận ra”. Diệp Hạ vui vẻ đồng ý ngay, cô rất tò mò muốn biết trường học ở đây như thế nào.
Hôm nay vẫn là ngày học sinh đi học nhờ Ngô Diệc Hiên quen với bác bảo vệ nên vẫn có thể vào, có lẽ anh hay quay lại thăm trường.
Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên cùng nhau tản bộ quanh trường. Ánh trăng nhu hòa chiếu trên mặt đất, bọn họ nắm tay nhau dạo bộ. Trận gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài của Diệp Hạ nhẹ phất qua mặt của Ngô Diệc Hiên, ngoài ôn nhu, còn khiến cho lòng người say mê.
Lần trước dạo bộ với anh cô đi giày cao gót nên không chú ý giờ cô đi giày thể thao mới để ý dù bản thân cao tới 1m70 nhưng đi bên cạnh anh vẫn rất thấp và nhỏ bé. Cũng đúng thôi anh cao tới tận 1m86 mà.
Ngô Diệc Hiên dừng đi bộ, quay sang nhìn Diệp Hạ. Thấy anh dừng lại Diệp Hạ cũng dừng theo. Anh lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc hộp. Chiếc hộp được mở ra bên trong là chiếc vòng tay Love Bracelet của Tiffany.
Anh lấy chiếc vòng đeo vào tay cho Diệp Hạ: “Tạm thời dùng chiếc vòng tay này khóa em lại đã”.
Diệp Hạ bị bất ngờ, mãi sau mới phản ứng lại, khóe môi cong lên, trong đôi mắt trong veo ẩn hiện ý cười, cô giơ tay ngắm chiếc vòng tinh xảo trên cổ tay: “Em có đồng ý nhận đâu mà anh đeo vào tay em”.
Ngô Diệc Hiên thấy biểu cảm của cô: “Không lấy thì thôi, trả lại đây cho anh”.
“Hàng đã tặng miễn đòi lại”. Ngô Diệc Hiên nhìn cô thật sâu, anh nhìn thấy trong mắt cô tràn đầy tình cảm dịu dàng. Vì thế anh cũng không hề chần chừ ôm người cô dựa vào thân cây, cúi người xuống hôn. Một nụ hôn say đắm như trên thế giới chỉ còn có hai người, môi lưỡi quấn quýt, mãi đến khi Diệp Hạ không thở nổi nữa anh mới buông cô ra. Vì bị thiếu không khí nên gương mặt trắng ngần của Diệp Hạ đỏ ửng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!