Cỏ Ba Lá ( Three Leaf Clover )
Chương 31
Nghe vậy, cánh tay đang giơ trên không trung của Diệp Hạ vội thu lại, cô ngoan ngoãn đứng nghiêm chỉnh một bên.
Ba Trần lên tiếng: “Cậu ấy nói cũng đâu có sai. Con chính là con hồ ly nhỏ nghịch ngợm”.
Diệp Hạ phồng má nói: “Mọi người bắt nạt con”.
Ngô Diệc Hiên đưa tay xoa đầu Diệp Hạ sau đó đứng nghiêm chỉnh lại, anh lên tiếng chào hỏi ba, mẹ vợ tương lai: “Chào hai bác. Cháu là Ngô Diệc Hiên, bạn trai của Diệp Hạ. Nghe Diệp Hạ nói hai bác thích uống trà nên cháu biếu bác hộp trà Long Tỉnh”.
Ba Trần nhận lấy hộp trà, mỉm cười nói: “Cảm ơn cháu”.
Mẹ Trần: “Đừng đứng đây nữa, mau vào ăn cơm rồi chúng ta từ từ nói chuyện”.
Trong bữa ăn, không khí rất tốt ba Trần sau khi đã điều tra hộ khẩu nhà người ta xong đã thay đổi thái độ so với ngày hôm qua. Có vẻ đã bị cậu con rể tương lai này thu phục rồi. Hai người họ nói chuyện với nhau rất hợp, chuyện trên trời dưới đất gì cũng đã nói hết.
Mẹ Trần cũng rất hài lòng với Ngô Diệc Hiên, nhân lúc hai người kia đang nói chuyện không để ý liền nói nhỏ với Diệp Hạ: “Nhân phẩm của cậu ấy rất tốt, điều này nhìn thấy rất rõ không có biểu hiện giả tạo. Mắt nhìn người của con rất tốt”.
“Con biết con giỏi mà”.
“Con đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa”.
Diệp Hạ cười rất vui vẻ, cô đưa tay định gắp một miếng thịt gà xào cay thì có một đôi đũa khác cũng đưa tới đánh vào đũa của cô ý nhắc nhở thế là Diệp Hạ chỉ có thể thu đũa lại. Sau đó, trong bát của Diệp Hạ xuất hiện món salat. Đôi đũa đó chính là của Ngô Diệc Hiên mặc dù anh đang nói chuyện với ba Trần nhưng vẫn chú ý đến Diệp Hạ ngồi bên cạnh, thấy cô ăn khá nhiều món cay nên mới ngăn không cho cô ăn nữa.
Một màn vừa rồi rơi vào mắt ba Trần khiến ông đã có quyết định và hoàn toàn yên tâm giao Diệp Hạ cho Ngô Diệc Hiên.
Kết thúc bữa cơm ba Trần muốn nói chuyện riêng với Ngô Diệc Hiên nên sau khi Diệp Hạ mang trà vào phòng sách cho hai người họ cô đã bị ba trực tiếp đuổi ra ngoài.
Ba Trần cầm tách trà lên thưởng thức một ngụm rồi mới từ tốn nói: “Trước khi cháu tới đây, nghe Diệp Hạ nói về cháu bác cảm thấy rất không vui. Thứ nhất vì đứa con gái mà bác cưng chiều rất có khả năng sắp bị mang đi mất. Thứ hai, bác thấy rất lo lắng vì không biết cháu có thể chăm sóc tốt cho con bé không. Nhưng sau khi gặp được cháu bác đã phần nào yên tâm rồi.
Cháu có thể làm cho Diệp Hạ vui vẻ khiến nó là chính mình. Cháu dùng hành động thể hiện tình yêu của cháu dành cho con bé. Mặc dù mua quà valentine theo con bé nói là không có thành ý nhưng lại tự tay làm thú nhồi bông tặng sinh nhật nó dù rất bận rộn. Quan tâm, sửa chữa đến vấn đề ăn uống không khoa học của Diệp Hạ. Những điều đó bác đều thấy”.
Ngô Diệc Hiên nghe xong liền đáp lời: “Sao bác không nghĩ rằng cháu cố tình làm những điều đó để cho bác thấy?”.
“Khi ăn cơm hành động nhắc nhở Diệp Hạ của cháu là thói quen, không phải diễn. Lúc cháu tặng quà cho Diệp Hạ, cử chỉ cùng lời nói của cháu với con bé cho thấy đó là điều vẫn diễn ra thường xuyên. Bác đã sống được nửa đời người trên thương trường, thật giả đều đã nhìn thấy”.
“Cảm ơn bác đã chấp nhận cháu”.
“Bác có điều này muốn nói, đây mới là mục đích bác muốn gặp riêng cháu”.
“Cháu xin lắng nghe”.
“Thực ra chúng ta không phải ba, mẹ đẻ của Diệp Hạ. Bác là anh trai của mẹ con bé. Năm đó, gia đình Diệp Hạ đi chơi nhưng không may lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn bố, mẹ của con bé đã qua đời. Sau đó, bác và bác gái đã đưa Diệp Hạ sang Mĩ chăm sóc. Vì đoạn quá khứ đau buồn đó nên tâm lí của con bé khá nhạy cảm bởi vậy chúng ta luôn quan tâm, dành những điều tốt nhất cho con bé. Bác không biết trước được hai đứa có thể cùng nhau tiến tới hôn nhân được hay không nhưng hi vọng khi ở bên nhau cháu có thể chăm sóc tốt cho Diệp Hạ, không làm con bé bị tổn thương”.
Nghe những lời vừa rồi Ngô Diệc Hiên trước tiên là ngạc nhiên sau đó anh cảm thấy lòng mình ẩn ẩn nhói đau. Không ngờ Diệp Hạ lại có một đoạn tuổi thơ không mấy tốt đẹp. Thì ra, lần trước ở bờ biển lời cô nói là nhắc đến ba, mẹ ruột đã mất của mình. Anh nói bằng giọng kiên định và chân thành: “Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Diệp Hạ, bác yên tâm”.
“Bác tin tưởng cháu”. Sau đó ba Trần rời chỗ ngồi, đi qua vỗ vai Ngô Diệc Hiên: “Được rồi, không phải chiều cháu còn có việc sao, mau đi không kẻo trễ. Tết có thời gian thì tới chơi” rồi mở cửa đi ra thì bắt gặp Diệp Hạ đang đứng ở cửa hóng hớt.
Ngõ nhẹ một cái lên trán Diệp Hạ, ba Trần mỉm cười: “Cửa nhà con cách âm tốt lắm, không nghe được gì đâu. Mau đi tiễn cậu ấy”.
Diệp Hạ cùng Ngô Diệc Hiên đi ra ngoài cửa, cô liền lo lắng hỏi anh: “Ba em nói gì với anh vậy? Không làm khó anh chứ?”.
Ngô Diệc Hiên không trả lời mà kéo Diệp Hạ vào lòng, ôm cô rất chặt. Từ giờ cho tới mãi mãi về sau anh sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc của em, bảo vệ, chăm sóc em thật tốt.
“Này, anh làm sao vậy? Ba em làm khó gì anh à?”.
“Lo lắng cho anh sao?”.
“Anh rất kì lạ đó. Rút cuộc có chuyện gì?”.
Ngô Diệc Hiên buông Diệp Hạ ra, mỉm cười nói: “Anh vui quá nên muốn ôm em một cái. Anh là ai cơ chứ, làm sao không thu phục được ba vợ đại nhân. Nhưng mà lần sau ở gần, anh vẫn nên chú ý không bắt nạt em thì hơn, nếu không ba vợ sẽ giết anh mất”.
“Này, sao mới nói chuyện có một lát mà đã thành ba vợ của anh rồi”.
“Ba vợ đại nhân đã chấp nhận anh là con rể tương lai”.
Diệp Hạ thở ra một hơi nói: “Làm em lo muốn chết. Được rồi, không còn việc của anh nữa. Anh mau đi làm đi”.
“Dùng xong là em vứt bỏ anh luôn hả?”.
Diệp Hạ bày ra bộ dạng anh còn phải hỏi sao, Ngô Diệc Hiên liền đưa hai tay nhéo má cô: “Chiều hư em mất rồi. Vào nhà đi, anh đi đây”.
Hơn 7 giờ tối, Ngô Diệc Hiên tới cửa đón Diệp Hạ đi ăn bởi nhị vị phụ huynh của cô đã sớm nắm tay nhau đi thăm thú Bắc Kinh, bỏ rơi cô rồi.
Tới phòng riêng đã đặt sẵn, cánh cửa được mở ra Diệp Hạ vừa bước chân vào thì đèn vụt tắt, theo phản xạ cô quay người về phía cửa tìm kiếm Ngô Diệc Hiên. Lúc này, cô thấy anh một tay bê bánh kem thắp nến, một tay ôm một bó hoa hồng baby.
Vốn tưởng rằng buổi trưa nay đã tổ chức, quà anh cũng đã tặng rồi nên bữa ăn tối nay chỉ đơn giản là ra ngoài ăn bình thường mà thôi, không ngờ anh lại tạo bất ngờ cho cô. Diệp Hạ không khỏi bị cảm động sau đó là cảm giác hạnh phúc khiến cô cười vô cùng ngọt ngào.
“Sinh nhật không thể thiếu bánh kem và thổi nến được. Em mau lại đây ước đi”.
Diệp Hạ đi tới chỗ anh, chắp tay ước nguyện rồi thổi nến. Ngọn nến tắt, cô liền chủ động hôn Ngô Diệc Hiên bày tỏ lòng mình, rồi nói: “Cảm ơn anh”.
Ngô Diệc Hiên đi lại phía cửa bật đèn lên, ánh đèn vừa chiếu sáng căn phòng thì cửa phòng được mở ra.
Đi vào đầu tiên là Bạch Hạo Vũ, Hạ Tuấn Lâm, không ngờ theo sau còn có Dương Dĩnh, Đỗ Duệ Thần và Hạ Nhã Ngôn.
Lần này không chỉ Diệp Hạ bất ngờ mà Ngô Diệc Hiên cũng ở trong tình trạng tương tự. Cô đưa mắt nhìn anh tìm câu trả lời thì thấy anh lắc đầu.
Bạch Hạo Vũ lên tiếng trả lời thắc mắc của Diệp Hạ: “Chúng tôi đều là những kẻ độc thân nên mới rủ nhau chạy đến đây phá đám ngày lễ tình nhân của hai người”.
Hạ Nhã Ngôn tiếp lời: “Em là đến chúc mừng sinh nhật chị Diệp Hạ”.
Dương Dĩnh: “Tôi cũng vậy”.
Diệp Hạ nghe mọi người trình bày hết mới lên tiếng: “Không phải anh Diệc Hiên nói, tại sao mọi người lại biết chỗ này mà tới lại còn cùng nhau tới nữa”.
Hạ Tuấn Lâm: “Bọn anh là ai cơ chứ, làm sao mà không tìm được. Hơn nữa, bọn anh đều biết Nhã Ngôn mà Đỗ
Duệ Thần lại quen biết với bạn thân của em”.
Thấy tình trạng này, Ngô Diệc Hiên chỉ còn biết thở dài: “Được rồi, mọi người mau lại bàn ngồi đi”.
Bạch Hạo Vũ hí hửng dẫn đầu ngồi vào bàn: “Mau gọi phục vụ mang thực đơn lên đây để chọn món. Chẳng mấy khi được Ngô Diệc Hiên mời cơm”.
Tất cả mọi người đều lần lượt ngồi vào bàn, sau đó là chọn món rồi vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ, náo nhiệt. Sau phần ăn uống chính là tiết mục tặng quà, họ tới ăn chùa nhưng vẫn không quên tặng quà sinh nhật cho Diệp Hạ.
Món quà đầu tiên là của Nhã Ngôn và Đỗ Duệ Thần, một chiếc máy chụp ảnh lấy ngay khiến Diệp Hạ rất thích thú. Cô trông mong mở tiếp phần quà của Dương Dĩnh, chiếc hộp nhỏ được mở ra bên trong là một chiếc cúc áo khá cũ kĩ có hoa văn cầu kì, tinh xảo.
Diệp Hạ liền quay sang bên cạnh ôm chầm lấy Dương Dĩnh: “Yêu cưng chết đi được”.
“Lần trước đi Đan Mạch công tác, tớ có ghé qua chợ đồ cổ thấy chiếc cúc áo đó khá đẹp nên mua nó cho cậu”.
Đỗ Duệ Thần liền chen ngang vào: “Em sưu tầm cúc áo?”.
“Ngạc nhiên lắm sao?”.
“Rất ngạc nhiên là đằng khác, không ngờ em lại có sở thích tao nhã như vậy”.
Dương Dĩnh tiếp lời, chẳng mấy khi khen Diệp Hạ được một câu: “Đây đúng là sở thích thục nữ nhất của Diệp Hạ. Cậu ấy sưu tầm cúc áo, có lúc sẽ dùng nó vào các thiết kế của mình hoặc làm phụ kiện đi kèm. Thực ra cũng khá thú vị”.
Cuối cùng, Bạch Hạo Vũ đi ra ngoài đã quay trở lại trên tay ôm một chiếc hộp rất to. Anh ta đặt chiếc hộp trước mặt Diệp Hạ: “Quà của anh và Hạ Tuấn Lâm. Tặng em một con gấu bông dài 1,8m. Em có thể tập ôm nó trước cho quen mặc dù nó ngắn hơn anh Diệc Hiên một chút”.
Diệp Hạ đứng lên, bẻ tay: “Hình như em hiền quá nên anh tưởng em là hoa hậu thân thiện thì phải”. Rứt lời Diệp Hạ liền cầm chiếc gối ôm đánh về phía Bạch Hạo Vũ nhưng anh ta tránh kịp thế là hai người đuổi nhau chạy khắp phòng.
Bạch Hạo Vũ: “Anh có lòng tặng quà sinh nhật cho em mà em lại còn đánh anh”.
“Ai bảo anh chọc em”. Tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết của Bạch Hạo Vũ mặc dù Diệp Hạ đánh anh chẳng đau chút nào.
Đỗ Duệ Thần khoanh tay lại, nói: “Hình tượng nữ cường nhân của con nhóc này chỉ là giả dối mà thôi”.
Dương Dĩnh cũng khoanh tay thở dài, đồng cảm nói với Ngô Diệc Hiên: “Con nhóc này bao giờ mới lớn đây. Ngô Diệc Hiên, vất vả cho anh rồi”.
Ngô Diệc Hiên mỉm cười cưng chiều nói: “Tôi quen rồi”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!