Có Cần Lấy Chồng Không?
Chương 15: Vết bớt
Đương nhiên vui thì vui, lời sếp tổng vẫn phải nghe
theo, cô không muốn như lần trước bị bắt quả tang thê thảm như vậy.
Thế là sáng hôm sau, Đỗ Lôi Ty đã mặc chiếc đầm mà sếp
tổng tặng lần trước, sau đó xách túi hoa quả mà lão Dư đã chuẩn bị sẵn, đến
bệnh viện thăm lão phu nhân.
Đến phòng bệnh, bà lão thấy cháu dâu đến thăm thì khỏi
phải nói là vui sướng thế nào, bà kéo tay Đỗ Lôi Ty hỏi thăm không ngớt.
“Ty Ty, ở nhà có quen không?” Bà lão quan tâm.
“Dạ quen!” Chỉ cần ngày nào sếp tổng cũng đi công tác
thì cô nhất định sẽ càng quen hơn.
Bà lão gật đầu vẻ mừng rỡ, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi,
sao có một mình cháu đến? A Tuấn đâu?”
“Anh ấy đi công tác rồi ạ.”
Bà lão nghe thì có vẻ không vui: “Mới cưới mà sao đã
đi công tác? Bỏ mình cháu ở nhà thì cô đơn lắm! Nó về thì bà nhất định sẽ dạy
dỗ nó!”
Đừng mà! Đỗ Lôi Ty cuống lên: “Bà ơi, bà đừng nói gì
cả. Anh ấy có sự nghiệp riêng, sao cháu nỡ làm liên lụy anh ấy?” Nhìn kìa! Nói
rất đường hoàng chính đáng, thực ra chỉ muốn sếp tổng đi công tác nhiều vào, cô
mới có thể muốn làm gì thì làm! Ở sếp tổng lâu rồi, quả nhiên cô cũng có tố
chất đen tối lắm.
Bà lão nghe rất bùi tai nên tỏ ra rất vui: “Bà biết
cháu dâu nhà bà rất hiểu biết, là một cô gái tốt mà. Nào nào, cho bà xem xem có
mập lên tí nào không?” Bà lão vừa nói vừa sung sướng quan sát cháu dâu của
mình, ngắm nghía một lúc rồi như sực nhớ điều gì, mắt bà sáng rực.
“Ty Ty, cháu mập lên rồi đấy!”
Bị bà lão nói thế, Đỗ Lôi Ty nhớ ra hôm nay lúc mặc
váy, hình như kéo khóa hơi chật một tí, lẽ nào là mập thật? Nhưng cũng chẳng
lạ. ai bảo thức ăn nhà sếp tổng ngon quá? Lại không cần tự nấu nướng, cứ thế
này thì cô thành bà vợ thất nghiệp mất.
Đỗ Lôi Ty khổ sở gật đầu: “Hình như hơi mập ạ…”
“Mập là tốt! Mập là tốt!” Bà cụ vui sướng, nói ra một
câu khiến Đỗ Lôi Ty suýt té ngửa: “Mập thì dễ sinh con!”
Đỗ Lôi Ty thẹn thùng: “Bà à, còn sớm mà…”
“Sao mà sớm? Không sớm, không sớm đâu!” Bà lão nghiêm
túc lắc đầu, “Một hai năm nữa thì A Tuấn ba mươi rồi, bây giờ không sinh thì
đợi bao giờ? Nói ra thì nó cũng thật là… Lúc quan trọng thế này mà sao đi công
tác chứ? Nó đi công tác thì chắt của bà thế nào đây? Cháu trở thành sản phụ cao
tuổi thì làm sao đây…”
Bà cụ thao thao bất tuyệt, vẻ mặt Đỗ Lôi Ty như chảy
xệ xuống, bà ơi bà lo lắng nhiều quá rồi!
Vẻ mặt cô không qua khỏi mắt bà cụ, trở thành ngượng
ngùng e thẹn, bà nháy mắt với cô: “Chuyện này có gì mà xấu hổ? Lúc bà còn trẻ
có phải là chưa trải qua đâu, hơn nữa A Tuấn nhà này mới nhìn là biết lợi hại,
chưa biết chừng một lần trúng luôn đấy!”
Đỗ Lôi Ty choáng, sao người già bây giờ lại thoáng thế
cơ chứ!
Sự lúng túng của cô càng khiến bà cụ hưng phấn, bà thì
thào: “Ty Ty, cháu có để ý đến vết bớt hình trái dâu trên mông A Tuấn không? Có
phải trông rất đáng yêu? Lúc còn nhỏ bà thích nhất là véo mông nó, không biết
trắng nõn mền mại biết bao…”
“…”
Hóa ra trên mông sếp tổng có vết bớt hình trái dâu? Đỗ
Lôi Ty sặc!
Thế là bà lão lại có hứng buôn chuyện, bắt đầu thao
thao bất tuyệt về những chuyện xấu lúc Liêm Tuấn còn nhỏ. Vậy là Đỗ Lôi Ty bắt
đầu lắng nghe chăm chú đời tư tuyệt mật của sếp tổng.
Bà cụ nói: “Cháu không biết đâu, A Tuấn lúc nhỏ xinh
đẹp lắm! Da trắng cực! Mắt thì rất to, mà còn long lanh nữa! Bà bế nó đi đến
đâu đều có người tưởng nó là con gái. Về sau bà cho nó mặc cả váy ra ngoài, còn
lừa người ta nói là mẹ nó sinh đôi một trai một gái, kết quả đám ngốc kia đều
tin cả! Ha ha ha… Còn nữa, lúc nó bảy tuổi vào lớp một, bà bắt nó mặc váy đi
học, kết quả lúc tan học trong cặp đầy ắp quà vặt mà bọn con trai tặng cho nó…
Lúc nó học lớp ba còn buồn cười hơn…”
Trong khoảng khắc ấy, Đỗ Lôi Ty bỗng thấy đồng cảm với
sếp tổng, hóa ra tính cách anh kỳ cục như vậy hoàn toàn là do lúc nhỏ có sự ảnh
hưởng của bà cụ.
“Hắt xì!!!”
Bên kia trái đất, Liêm Tuấn hiếm khi hắt xì nhiệt tình
như thế.
Jason tiến đến: “Sếp có phải bị cảm lạnh không? Có cần
tôi mang áo khoác đến cho sếp không?”
“Không cần.” Liêm Tuấn khoát tay, ngước đầu lên khỏi
đống tài liệu cao như núi, “Chuyện tôi nhờ anh làm, anh đã làm chưa?”
“Báo cáo sếp, tôi đã gọi điện về cho quản gia Dư, ông
ấy nói hôm nay phu nhân đã đến bệnh viện thăm lão phu nhân từ sáng sớm.”
“Tốt.” Đôi mắt hơi đỏ vì mệt mỏi thoáng một nét cười,
“Anh về ngủ đi.”
Jason đứng đó, tần ngần một lúc: “Sếp à, sếp đã không
ngủ cả đêm rồi, hay là…”
Nhanh nhẹn lật một trang tài liệu, Liêm Tuấn không
ngẩng lên: “Không sao, anh về ngủ trước đi, tôi xong ngay đây.”
“Vâng…” Jason cúi đầu lui ra.
Có người đang cần mẫn lao tâm khổ tứ vì nền kinh tế
thế giới ở bên kia trái đất, có người lại ở bên này ăn ngon ngủ yên, kiêm thêm
nghề nghe người khác buôn chuyện.
Vì bà cụ yêu cầu nên Đỗ Lôi Ty đã ở lại bệnh viện suốt
hai ngày nghỉ. Hai hôm nay cô được nghe rất nhiều những chuyện riêng của sếp
tổng, từ lúc mới chào đời đến khi ra nước ngoài du học. Bà cụ lại thêm mắn dặm
muối nên nội dung còn đặc sắc hơn cả tiểu thuyết dài kỳ nữa.
Hơn nữa cũng là lần đầu cô biết, hóa ra mẹ của sếp
tổng đại nhân là con lai Trung – Ý, cũng tức là sếp tổng đại nhân có một phần
tư dòng máu Italia, chẳng trách mũi thẳng đến thế, da đẹp đến thế, dáng người
tuyệt đến thế… (Này! Cô đang nghĩ gì thế hả?)
Đương nhiên mọi thứ tuyệt đối không được cho sếp tổng
biết, nếu anh biết cô đã nghe hết mọi chuyện xấu của anh thì nhất định cô sẽ
chết rất khó coi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!