Có Cần Lấy Chồng Không?
Chương 26: Tỏa địch
Sáng sớm hôm “phục công”, Đỗ Lôi Ty không ngừng lẩm
bẩm câu ấy, đồng thời lấy móng vuốt của mình gõ gõ vào phần eo.
“Tiểu Đỗ, em bệnh lâu như thế, đã khỏe hơn chưa?” Giai
Vô Song đứng cạnh nhìn đồng nghiệp mới với vẻ vô cùng lo lắng, trong lòng không
ngừng cảm thán, quả nhiên là bệnh nặng!
Bị hỏi thế, Đỗ Lôi Ty càng có cảm giác không lời nào
hỏi được trời xanh.
Trong lòng cô cực kỳ hối hận, biết sớm thế thì đã
không ăn trộm đậu hủ của sếp tổng, chỉ một niềm vui nhất thời mà hại cô mấy
ngày sau đó gần như ngày nào cũng eo nhức lưng đau chân chuột rút, hệt như bà
bác thiếu canxi quảng cáo trên ti vi.
Thế mới nói “cái kia” đầy đủ quá cũng không phải
chuyện tốt lành gì.
Đỗ Lôi Ty đang mặt mày ủ dột thì mấy đồng nghiệp ở các
quầy khác cũng lần lượt vây quanh: “Tiểu Đỗ, nghe nói cậu bệnh nặng, bây giờ
sao rồi?”
Đỗ Lôi Ty ngượng ngùng trả lời: “Cũng ổn, cũng ổn.”
Nhưng mà eo rất nhức.
“Nói ra cũng lạ, hơn tháng nay cậu không đi làm, giám
đốc Chu lại không nói gì…” Tiểu Châu quầy vàng bạc lẩm b
Đột nhiên Đỗ Lôi Ty có phần không biết phải nói thế
nào: “Là vì… vì giám đốc Chu khá là chu đáo với nhân viên…” Sau khi tìm một
lý do mà ngay chính cô cũng không tin được, Đỗ Lôi Ty thực sự thấy lúng túng.
Tại sao cô có thể nghỉ phép cả tháng mà không bị đuổi
việc? Vì rất đơn giản, sau một lần vận động kịch liệt nào đó, ai đó mượn cớ làm
nũng trong lòng chồng mình: “Ngày mai em chuẩn bị đi làm lại…”
Liêm Tuấn không nghĩ gì, từ chối ngay: “Không được.”
Buồn cười, người phụ nữ của anh làm sao có thể bán bao cao su chứ? Rồi nhướn
mày: “Chẳng lẽ anh không nuôi nổi em?”
Đỗ Lôi Ty ngốc thì có ngốc, nhưng cũng không đến nỗi
mù tịt tâm ý của sếp tổng, thế là cô khe khẽ nịnh nọt: “Đương nhiên là anh nuôi
được em, cho dù có một xe container em thì anh cũng nuôi được!” Nói xong, quan
sát phản ứng của sếp tổng, thấy hàng lông mày đang chau của anh giãn ra thì lại
bạo gan nói tiếp: “Bây giờ em suốt ngày cứ ở trong nhà ăn uống thế này sắp biến
thành heo mất rồi, chắc anh không muốn nuôi heo chứ?” Nói xong còn dùng ngón
tay vẽ vẽ hai vòng lên ngực sếp tổng như đang nịnh nọt.
Phút sau, bàn tay bé nhỏ không an phận đã bị nắm chặt.
Anh trở người đè cô xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô
khiến người ta không cách nào che giấu được: “Em ngốc như thế, anh chỉ cần một
người là đủ. Còn nữa, anh không ngại phải nuôi heo.” Anh vừa nói vừa thè lưới
liếm đôi mắt lấp lánh vì xấu hổ của cô, nhìn đôi đồng tử ướt như mắt tuần lộc,
nhếch môi cười gian xảo.
Rõ ràng là phản bác lời cô, nhưng nghe như là lời tình
tứ mờ ám vậy, khiến người ta khó mà không thấy ấm áp.
Sau đó, đương nhiên là Đỗ Lôi Ty “bán thân mua công
việc”, mạo hiểm nguy cơ bị mắc chứng thoái vị đĩa đệm sống lưng, bắt sếp tổng
gọi điện cho Chu Đại Phú.
Chu Đại Phú nhận điện thoại do đích thân sếp tổng gọi,
không hỏi câu nào mà nhận lời ngay, đồng thời ông ta hạ kết luận rằng, Đỗ Lôi
Ty này chắc chắn là “người có quan hệ” trong truyền thuyết, không thể chậm trễ!
Cuối cùng, Đỗ Lôi Ty lại có thể an tâm đi làm.
Đỗ Lôi Ty đi làm trở lại, Chu Đại Phú tỏ ra vô cùng
nhiệt tình, cố ý gọi cô đến văn phòng, thăm dò tình hình.
“Tiểu Đỗ à, cháu và Tổng giám đốc Liêm… hình như rất
quen thân?”
“Cũng không quen thân lắm…” Đỗ Lôi Ty toát mồ hôi
lạnh, chỉ sợ bị Chu Đại Phú nhìn ra quan hệ của họ, đành đáp bừa, “Chính là bài
báo cáo lần trước, Tổng giám đốc rất hài lòng cháu, nên quen thôi… Không thân
lắm, không thân lắm.”
Sau khi ở cạnh sếp tổng, cô nhận ra mình nói dối càng
lúc càng khó tin, mà những lời khó tin đó lại có những kẻ khờ khạo chịu tin!
Chu Đại Phú đã tin.
“Tiểu Đỗ, cháu được Tổng giám đốc thích như vậy, không
hổ là nhân tài! Chú rất vui, cửa hàng chúng ta có một nhân viên kinh doanh xuất
sắc như thê, để thưởng cho cháu, chú quyết định phát tiền thưởng!”
“… Giám đốc Chu, bên cháu có rất nhiều cou rồi, dùng
không hết nữa.”
“Thế hả?” Chu Đại Phú hơi khó xử, “Hay là cháu lại cầm
ít sản phẩm về nhà dùng thử?”
Đỗ Lôi Ty khóc ròng: Giám đốc Chu, túi lần trước còn
chưa đụng đến nữa!
Khi lại xách một túi đầy bao cao su bước ra khỏi văn
phòng, Đỗ Lôi Ty bỗng có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Giám đốc Chu này cũng thoáng quá chứ? Làm gì có sếp
nào phát bao cao su cho nhân viên làm quà thưởng đâu? Hơn nữa mỗi lần phát là
một túi to, có phải là để Noel lấy để thổi bong bóng đâu mà phát nhiều thế?”
Gục đầu về lại quầy, vừa hay gặp lại Giai Vô Song.
“Tiểu Đỗ, túi này là gì thế?” Giai Vô Song thò đầu ra
nhìn, lập tức hiểu ý, tỏ một vẻ mặt vô cùng mờ ám, “Mới bệnh xong lại về nhà
dùng thử à?”
Phụt!
Đỗ Lôi Ty suýt nữa thì phun ra máu, nhìn cô nàng bằng
ánh mắt vô cùng sầu thảm: “Chị Vô Song, chị đừng hù dọa người thế chứ? Túi lần
trước còn để ở nhà kia kìa!”
“Cái gì?” Giai Vô Song bỗng kêu lên: “Em chưa dùng!”
Đỗ Lôi Ty hoang mang: “Chưa ạ…”
“Tiểu Đỗ, chắc em không muốn làm bà mẹ đơn thân đấy
chứ?” Trong tư duy của Giai Vô Song, người mà Đỗ Lôi Ty “dùng thử” kia chỉ ở
mức bạn trai.
Giai Vô Song hỏi vậy khiến Đỗ Lôi Ty tỉnh ra.
Đúng rồi! Cô và sếp tổng làm chuyện đó… hình như đều
không dùng biện pháp phòng tránh gì… Lỡ bất cần, thế cô chẳng phải…
Nghĩ thế, mặt muôn sắc màu.
Giai Vô Song không để ý đến vẻ thay đổi trên gương mặt
cô, tiếp tục than thở: “Tiểu Đỗ, tuy bây giờ có thai trước khi cưới là chuyện
bình thường, nhưng chúng ta là phụ nữ, cũng phải nhìn xa một tí, em có chắc bạn
trai em thật lòng yêu em không?”
Yêu?
Từ ấy khiến Đỗ Lôi Ty lại thất thần.
Phải, sếp tổng hình như chưa bao giờ nói từ ấy với cô.
Các bước yêu nhau luôn là tỏ tình trước, rồi XXOO, cuối cùng mới là kết hôn.
Nhưng cô và sếp tổng hình như lại đi ngược. Quen biết không đầy một ngày đã
cưới, mấy tháng sau mới XXOO, còn tỏ tình… >_
Tuy “Anh yêu em” chỉ là một câu nói, không có ý nghĩa
thực chất, nhưng chưa nghe thì cứ cảm thấy thiếu gì đó. Vì vậy, Đỗ Lôi Ty rất
là phiền muộn.
Nỗi phiền muộn kéo đến khiến buổi tối tan sở, khi cô
lờ đờ thay quần áo ra khỏi cửa hàng, mới nhận ra bầu trời đã đổ mưa to!
Giật mình sờ túi áo, >_
Chẳng lẽ lại bỏ tiền đi taxi về? Từ đây về nhà phải
tốn nhiều nhỉ? Hu… người ta là người nghèo mà! (quả nhiên vẫn không có tính tự giác của một
bà vợ đại gia -_-| | |)
Đúng lúc ấy, di động bỗng đổ chuông.
Trong tiếng loa quảng cáo vang vang, Đỗ Lôi Ty nghe
máy.
“Ngẩng lên, nhìn chếch về hướng bên trái ba lăm độ
trước mặt!”
Trong giọng nói quen thuộc ấy, Đỗ Lôi Ty nhìn thấy một
chiếc xe quen thuộc, và cả anh quen thuộc đang đứng căng dù cạnh xe.
Anh mặc một chiếc áo Polo màu xanh da trời nhạt, trong
khoảnh khắc cô và anh nhìn nhau, anh vẫy tay, sau đó che dù đi chậm chậm đến
chỗ cô. Bước chân thong thả, ngay cả những giọt nước bắn lên xung quanh cũng
hài hòa lạ lùng.
Đỗ Lôi Ty xuất thần, bỗng nhớ đến trước kia có xem một
quyển manga, nam chính che dù cũng từ từ bước đi trong mưa, và cả nụ cười dịu
dàng ấm áp.
Trong tích tắc, cô bỗng có cảm giác được làm nữ
Cô độc lăn lộn bươn chải trong thành phố này bao nhiêu
năm nay, lần đầu cô cảm thấy bản thân thực ra cũng được quan tâm.
Ngồi trên xe Liêm Tuấn, trái tim Đỗ Lôi Ty hoàn toàn
cách biệt với sự giá lạnh của cơn mưa ngoài kia, ấm áp, có phần như muốn tan
chảy.
“Sao anh lại đi đón em?” Cô không kìm được hỏi.
Anh lại hỏi ngược: “Anh không đến đón thì chẳng lẽ để
em một mình dầm mưa về?”
Rõ ràng đoán biết đáp án, nhưng từ miệng anh thốt ra
lại có cảm giác hạnh phúc.
“Gần đây anh bận thế, em sợ làm trễ nãi công việc của
anh.” Từ sau chuyện lần trước, cô cũng đã biết, thì ra sếp tổng bận thật, chứ
không phải là những nguyên nhân vớ vẩn đầu cô nghĩ ra.
“Không sao, sáng nay vừa ký hợp đồng, việc hợp tác
thành công rồi.”
Hết bận rồi? Đỗ Lôi Ty thầm vui sướng, nhưng lại không
dám tỏ ra ngoài mặt, chỉ hỏi: “Vậy sau này anh… về sớm nhỉ?”
Vừa hỏi xong, xe bỗng dừng lại.
“Sao thế?” Đỗ Lôi Ty ngơ ngẩn
“Dạo trước bận việc mà bỏ rơi em, xin lỗi.” Giọng nói
ngắn gọn chợt vang lên không báo trước. Đỗ Lôi Ty ngẩn người.
Sếp tổng đại nhân đang… xin lỗi cô ư?
Đỗ Lôi Ty sửng sốt, nhìn anh, lại chạm phải một ánh
mắt vô cùng chân thành.
Mưa gõ trên kính cửa sổ, nhòa nhạt.
Trong xe, ánh mắt nhìn nhau, ấm áp.
Anh bỗng đưa tay đỡ cổ cô, định hôn lên đó.
“Khoan anh!” Đỗ Lôi Ty sực nhớ gì đó.
“Sao vậy?”
“Cái đó… anh có thể…” Mắt cô lấp lánh, không biết
phải nói với anh thế nào, thực ra cô rất muốn nghe một lần anh nói câu đó.
Bỗng tiếng chuông di động vang lên phá tan sự ngượng
ngập.
Và tiếng Chu Dao Phi hung tợn cất lên: “Đỗ Lôi Ty, rốt
cuộc bao giờ cậu mới khao tớ ăn cơm đấy?
Thứ Bảy, thời tiết đẹp, trong không khí có gió thoáng
nhẹ, rất mát mẻ.
Chỉ mỗi Đỗ Lôi Ty đi trên đường là có vẻ u sầu.
Mấy hôm trước cô và bạn thân Chu Dao Phi hẹn nhau cùng
đến ăn ở một quán mới mở, vốn là chuyện rất thường tình. Ai ngờ nửa tiếng trước
khi cô xỏ giày định đi, sếp tổng bỗng ăn vận thoải mái xuất hiện ở cửa, nói sẽ
đi với cô, đồng thời thái độ không cho phép từ chối.
Đỗ Lôi Ty ú ớ.
Nói ra thì, từ khi kết hôn đến nay, cô vẫn chưa đưa
sếp tổng đến gặp ai cả. Chính xác hơn là cô không nghĩ sẽ giới thiệu sếp tổng
cho bạn cô. Nguyên nhân rất đơn giản, sớm muộn gì cũng ly hôn, vì vậy để người
khác không biết mình đã ly hôn thì chi bằng ngay từ đầu đừng để người ta biết mình
đã kết hôn.
Nhưng bây giờ đã khác xưa, theo tình hình hiện nay mà
nói thì chuyện ly hôn tạm thời không thể xảy ra ở cô, hơn nữa thật lòng thì cô
cũng không nỡ rời xa sếp tổng. Người đàn ông này tuy hơi ngang ngược, hơi hẹp
hòi, cũng hơi hư hỏng, nhưng ở cạnh anh lại có cảm giác yên tâm, giống như trời
có sập thì cũng có người chống đỡ vậy…
Dừng lại! Sao nghĩ mãi rồi toàn nghĩ đến điểm tốt của
anh vậy?
Đỗ Lôi Ty hoàn hồn, nhìn sếp tổng đang ung dung đi sau
cô, bất giác thấy tức giận.
Chắc chắn anh đã định theo cô từ lâu lắm rồi? Chỉ đợi
chuyện này xảy ra mới bất thần xuất hiện, hại cô luýnh quýnh tay chân, chẳng
chút chuẩn bị nào đã phải giới thiệu “Đức Phật” này cho Chu Dao Phi và Hạ Khôn
rồi. Bảo cô lúc đó phải giải thích sự thực rằng mình đã kết hôn như thế nào
đây? Rõ ràng anh ấy cố ý làm cho cô khó xử mà!
Độc ác! Cực kỳ độc ác!
Nghĩ thế, cô bất giác cúi đầu đi nhanh hơn.
Bỗng một bàn tay choàng qua vai cô.
“Đi nhanh thế làm gì?” Ai đó vẻ mặt thản nhiên, hoàn
toàn không hiểu tâm trạng rầu rĩ của cô.
Đỗ Lôi Ty cúi đầu, im lặng.
“Chắc không phải đang giận anh chứ?”
“Đương nhiên là…” Lời đến cửa miệng, bỗng thấy sếp
tổng nheo mắt lại đầy nguy hiểm, khóe môi nửa cười nửa không phảng phất nét kỳ
dị.
“Đương nhiên là vui còn không kịp nữa là…” Cười khổ.
Đỗ Lôi Ty thầm khinh bỉ mình trăm lần vạn lần.
Thôi, xem như dắt cún đi dạo!
Ối… Làm gì có cún nào choàng vai chủ nhân mà đi đâu
>_
Lúc hai người đến nhà hàng thì đã mười giờ rưỡi sáng,
theo tin nhắn Chu Dao Phi gửi thì cô nàng và Hạ Khôn đã đặt sẵn phòng, đang đợi
bên trong.
Theo nhân viên phục vụ đến cửa phòng, cửa vừa mở bỗng
có người lao ra, mở rộng cánh tay ôm chặt lấy Đỗ Lôi Ty.
“Bao cao su, cậu có nhớ tôi không?”
Một giọng nói vô cùng “dâm đãng”, nhân phẩm tệ hại như
thế, người ấy không ai khác là Hạ Khôn.
“Cáo chết tiệt, tránh xa tôi ra!” Đỗ Lôi Ty đang định
đẩy cậu ta ra thì có một bàn tay đã nhanh hơn cô một bước, túm lấy cánh tay Hạ
Khôn, sau đó không hề nương tình đứng chắn giữa hai người họ.
Đỗ Lôi Ty kinh ngạc, Hạ Khôn cũng bàng hoàng.
Sau khi sững người, dường như cậu ta hiểu ra gì đó, cố
ý tỏ vẻ đau khổ, “Ông anh này, anh đừng kích động thế, tôi thực sự không có sở
thích đặc biệt đó…”
Liêm Tuấn buông tay, sắc mặt không thay đổi: “Trước
kia tôi không có, sau này sẽ càng không có…”
Phụt…
Đỗ Lôi Ty phun!
Câu này của sếp tổng thoạt nghe không có gì, nhưng
ngẫm kỹ thì đang nói Hạ Khôn biết, sau khi gặp cậu xong, từ bây giờ tôi sẽ
không có bất kỳ hoang tưởng nào về đồng tính luyến ái nữa.
Hai chữ – đủ độc!
Vẻ mặt Hạ Khôn có phần ngượng ngùng, lúc ấy Chu Dao
Phi ngồi trong phòng cũng bước ra, hôm nay cô nàng mặc áo hai dây trắng với váy
dài màu đen, dáng người vẫn đẹp như xưa. Mái tóc đen xoăn được búi chặt với
chiếc châm cài bằng bạc, cặp kính gọng đen trên sống mũi khiến toàn thân cô
toát lên vẻ trí thức vô cùng. Thoạt nhìn thì thực sự không thể liên hệ cô với
một cá tính vừa đỏng đảnh vừa đanh đá được.
Đỗ Lôi Ty đang chuẩn bị chào bạn mình thì bỗng thấy cô
nàng nhìn Liêm Tuấn, sững người: “Sao lại là anh?”
“Cô?” Giọng Liêm Tuấn cũng hơi ngạc nhiên.
Cảnh ấy khiến Đỗ Lôi Ty hoang mang, rụt rè hỏi: “Hai
người quen nhau?”
“Ừ.” Chu Dao Phi gật đầu, lại nhìn Liêm Tuấn, sau khi
chắc chắn người mình từng quen, cô tỏ ra phóng khoáng.
“Tớ và anh ấy từng xem mắt nhau.”
Đỗ Lôi Ty đành thừa nhận, cô đã bị sét đánh đứng hình.
Tuy lúc cùng đi học, Chu Dao Phi đã nổi tiếng là người
hay đi xem mắt, phạm vi xem mắt cũng vô cùng lớn, nhưng hễ nghĩ đến chuyện cô
nàng và sếp tổng từng xem mắt, đúng là có một cảm giác… vui mừng khó mà hình
dung.
Họ rốt cuộc đã xem mắt như thế nào? Tò mò! Vô cùng tò
mò!
Bao giờ cũng vậy, thường mỗi khi Chu Dao Phi gọi món
thì mọi món ăn đều phải gọi là màu sắc đâu ra đấy!
Mang lên trước tiên là món bò lúc lắc. Một mùi thơm
nồng nàn hấp dẫn khiến cho Đỗ Lôi Ty nhanh chóng gạt khỏi những suy nghĩ trong
đầu. Trên lớp giấy bạc là những miếng thịt bò đang nghi ngút khói và kêu lách
tách, bất giác cô thấy đói ngấu.
Mặc kệ họ đã xem mắt thế nào, bỏ đầy bụng đã mới là
quan trọng!
Đúng lúc cô thò đũa đến miếng thịt bò đẹp đẽ thơm tho
ấy, Liêm Tuấn ngồi cạnh đã nhanh hơn cô, gắp miếng thịt đó!
Hu… bạn thịt bò!
Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy vô cùng tức tối, nhìn sếp tổng
ai oán, rồi bỗng sững sờ.
Vì cô nhìn thấy đôi đũa gắp miếng thịt bò đang tiến về
phía cô, sau đó đặt vào trong đĩa của cô.
“Ăn nhiều vào, em gầy quá.”
Sau phút im lặng, một người tí hon bắt đầu lăn lộn
trong tim Đỗ Lôi Ty! Phu phu phu… hạnh phúc quá! Hạnh phúc quá!!!
“Vợ ơi, anh cũng gắp cho em ăn.” Hạ Khôn đặt một miếng
thịt bò vào đĩa của Chu Dao Phi.
“Ai là vợ của anh?” Chu Dao Phi trừng mắt phũ phàng
với Hạ Khôn, sau đó tiếp tục cắt ngang sự mong chờ của Đỗ Lôi Ty với bạn thịt
bò một cách không khách sáo, “Ty Ty, sao cậu lại ở cùng anh ấy?” Anh ấy tất
nhiên là chỉ sếp tổng đại nhân.
Dời ánh mắt khỏi bạn thịt bò, Đỗ Lôi Ty không biết
phải giải thích chuyện của họ thế nào, nhưng nghe sếp tổng thẳng thắn nói:
“Chúng tôi đã kết hôn hơn ba tháng rồi.”
Chu Dao Phi suýt nữa thì sặc miếng thịt bò trong cổ
họng.
“Không thể nào! Lần trước cậu nói gả cho đại gia là
thật hả?”
Thật là… Chu Dao Phi sao có thể nói cái từ tầm
thường “gả cho đại gia” ra chứ?” Đỗ Lôi Ty hơi ngượng ngập, yếu ớt gật đầu, lại
liếc nhìn sếp tổng.
Khóe mắt lấp lánh nụ cười, không nhìn ra có tí giận dữ
nào.
“Bao cao su, vậy bây giờ cậu là bà vợ giàu có rồi?” Hạ
Khôn không bỏ lỡ thời cơ, chen vào một câu”>“Bà vợ giàu có” nghe còn tệ
hơn “gả cho đại gia”! Hai người này không thẻ tế nhị hơn tí sao? Đỗ Lôi Ty lén
nhìn sếp tổng, sắc mặt anh vẫn bình thản.
Theo kinh nghiệm của Đỗ Lôi Ty thì sếp tổng không nói
gì không có nghĩa là anh không tức giận, chưa biết chừng bây giờ trong đầu anh
đang suy nghĩ cách trừng trị cô thế nào!
Không được! Cô phải chờ cơ hội nịnh nọt anh mới được!
Và cơ hội đã tới khi một món ăn nổi tiếng của nhà hàng
– cá dưa chua – mang lên!
Cá dưa chua của nhà hàng này cay nồng ngon tuyệt vời,
nổi tiếng gần xa. Tuy cô không ăn cay, không biết mùi vị thế nào, nhưng nếu đã
là món ăn nổi tiếng, mùi vị chắc chắn là ngon. Đỗ Lôi Ty quyết định sẽ lấy món
này ra để nịnh nọt!
Cô vừa gắp một miếng cá đặt vào đĩa của sếp tổng, vừa
nhiệt tình giới thiệu: “Anh thử món cá nổi tiếng ở đây xem sao, mùi vị rất
ngon!”
Liêm Tuấn nhìn miếng cá trong đĩa vẫn còn dính ớt
không đụng đũa.
Không thể nào? Sếp tổng hình như giận thật rồi! Đỗ Lôi
Ty căng thẳng, nhìn anh bằng ánh mắt đầy mong chờ, trong lòng không ngừng van
nài: mau ăn đi, mau ăn đi…
Với ánh mắt mong chờ như thế, Liêm Tuấn đành cầm đũa
gắp miếng cá lên ăn.
Trong tích tắc, ánh mắt cô sung sướng. Cô không chú ý
đến chiiết anh ăn cá và cau mày, cô chỉ ngỡ chiến lược nịnh nọt của mình cuối
cùng đã thành công, chắc tiếp tục sẽ càng đại thành công hơn nữa!
Thế là miếng cá thứ hai lại được đặt trước mặt sếp
tổng.
Tiếp tục ánh mắt mong đợi vô biên…
Và thế là, Liêm Tuấn sống gần ba mươi năm, lần đầu ăn
món cá dưa chua, cánh gà sốt cay, gà xắt nhỏ xào cay, tôm cay…
Về sau, ngay cả Chu Dao Phi cũng không kìm được tán
dương: “Ty Ty, chồng cậu đúng là giỏi ăn cay!”
“Đó là do, anh ấy là chồng tớ mà!” Đỗ Lôi Ty cười như
hoa nở, tiện thể gắp một miếng cua xào ớt, “Nào, anh thử cái này đi!”
Liêm Tuấn: “…”
Từ lúc nãy đến giờ, Đỗ Lôi Ty cứ thấy buồn rầu.
Tuy cô không ngừng nịnh nọt sếp tổng, nhưng sếp tổng
vẫn không nói lời nào, gương mặt thiếu vắng nụ cười, rốt cuộc là sao?
Đỗ Lôi Ty thắc mắc không được giải đáp, chẳng lẽ nịnh
nọt vẫn chưa hết công lực?
Thế là cô càng cần mẫn gắp thức ăn cho anh, và cứ thế
nụ cười trên mặt sếp tổng đã mất sạch, cau mày, im lặng
Thấy anh như vậy, cuối cùng Đỗ Lôi Ty không kìm được
dò hỏi: “Có phải anh thấy khó chịu ở đâu?”
Liêm Tuấn lắc đầu không nói.
“Vậy có phải anh… đang giận em?”
Liêm Tuấn tiếp tục lắc đầu im lặng.
Đã thế rồi còn nói không giận, Đỗ Lôi Ty hơi bực,
nghiến răng: “Anh đừng thế mà, có gì cứ nói đi chứ!”
“Đỗ Đỗ…” Liêm Tuấn cuối cùng bất lực lên tiếng,
giọng khàn khàn: “Anh chỉ thấy cổ họng khó chịu…” Có ai không ăn cay được mà
còn nói cười vui vẻ sau khi ăn bao nhiêu thứ cay này? Mà cái tên gây họa đây
hoàn toàn không biết, còn tỏ bộ dạng ấm ức, thật không biết nên giận hay nên
thương cô nàng đây.
Nghe anh nói thế Đỗ Lôi Ty mới nhận ra mình trách nhầm
người tốt, thì ra sếp tổng không phải đang giận cô! Thở phào nhẹ nhõm, cô ân
cần hỏi: “Sao anh lại thấy đau cổ?”
“… Không biết!”
“Haizzz!” Đỗ Lôi Ty thở dài, “Ai bảo anh ăn cay nhiều
thế…”
Liêm Tuấn ho sặc: “Hình như do em gắp cho anh.”
Đỗ Lôi Ty điềm nhiên: “Em gắp cho anh là vì anh thích
ăn cay?”
Liêm Tuấn sững người: “… Ai nói với em là anh thích
ăn cay?”
Hê, sếp tổng còn ngại nữa! Đỗ Lôi Ty hạ thấp giọng bí
ẩn: “Anh đừng ngượng, thím Ngô nói cho em biết rồi, thực ra anh không cần
nhường nhịn em, thật đấy!”
“Thực ra…”
“Sao?” Ánh mắt nghiêm túc của cô nhìn anh, chớp chớp.
Người ngố như thế, nếu để cô biết anh không ăn cay
được, liệu có hổ thẹn đến chết? Thôi tìm cơ hội nói sau vậy.
Liêm tuấn nuốt lời xuống, chỉ nói gọn: “Không có gì,
bây giờ cổ họng không khỏe, không ăn cay nữa.”
“Vâng!” Đỗ Lôi Ty gật đầu: “Em bảo phục vụ mang trà
sữa cho anh thấm giọng.”
Khóe môi Liêm Tuấn giật giật: “… Thím Ngô rốt cuộc
đã nói gì với em?”
“Hì hì.” Đỗ Lôi Ty cười bí ẩn, “Thím ấy nói hết em
biết rồi!”
“Sao vậy?”
“… Thôi anh cứ uống nước lọc là được.”
Cuối cùng, trà sữa đương nhiên không thể uống, đồ cay
cũng chắc chắn không thể ăn, Liêm Tuấn chỉ uống một ly nước.
Uống nước xong thì thanh toán và ra về.
Đỗ Lôi Ty rất hào phóng móc ví ra, chuẩn bị trả tiền,
thì một tấm card đã được đưa ra trước cô.
Cô ngẩn người, nhìn theo bàn tay đưa tấm card ấy, thấy
Liêm Tuấn có vẻ rất-ư-là-bình-thường!
Đỗ Lôi Ty bỗng nghĩ: Cảm giác bám đại gia thật tuyệt!
o (≧v≦)
o
Ăn trưa xong vì còn sớm nên Đỗ Lôi Ty đề nghị đi dạo.
“Bọn này không đi đâu.” Hạ Khôn nói. Ăn miễn phí cơm
người ta, đương nhiên không thể làm kẻ thứ ba phá đám, đó là kiến thức sơ đẳng.
Hơn nữa, cậu ta không muốn bị ai quấy nhiễu… bất giác liếc nhìn Chu Dao Phi,
khóe môi nở nụ cười.
“Phi Phi, ánh mắt con cáo kia nhìn cậu thật dâm
đãng!phá tan âm mưu.
Chu Dao Phi lườm: “Anh ta thường xuyên như thế, tớ
quen rồi.”
Hạ Khôn tỏ ra bị tổn thương sâu sắc: “Vợ ơi, em đang
sỉ nhục chồng em đấy.”
Chu Dao Phi càng bắt bẻ: “Thứ nhất, chúng ta chưa kết
hôn, em không thân với anh. Thứ hai, em chỉ nói sự thật.”
Hạ Khôn tự nhiên choàng eo cô: “Em yêu, chúng ta rõ
ràng còn thân hơn cả kết hôn mà?”
“Bớt cãi cùn đi, buông móng heo của anh ra!” Rõ ràng
nói thế nhưng Chu Dao Phi không có ý chống cự, hẳn nhiên giữa hai người thực sự
còn thân hơn cả kết hôn.
Nhìn hai người đấu khẩu, Đỗ Lôi Ty bất giấc cảm thán
câu nói của Hạ Khôn, thực sự còn thân hơn cả kết hôn!
Kết hôn?
Cô bỗng nhớ ra điều gì đó, nếu nói hai người họ thân
thuộc nhau hơn cả kết hôn, vậy quan hệ giữa cô và sếp tổng rốt cuộc là thân hay
không?
Nếu không thân, vậy sếp tổng vừa ôm vừa hôn vừa lăn
lộn trên giường với cô… là gì?
Nếu nói là thân… Rõ ràng anh chưa nói với cô ba chữ
đó, đừng nói là ba chữ, mà ngay cả nắm tay hẹn hò cơ bản cũng không có, làm sao
gọi là thân?
Nghĩ đi nghĩ lại, Đỗ Lôi Ty băn khoăn vô cùng.
Đúng lúc ấy, Liêm Tuấn bỗng nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Đỗ Lôi Ty chưa phản ứng kịp.
Liêm Tuấn nói: “Đi dạo.”
“Nhưng bọn Phi Phi đã đi mất rồi.”
Liêm Tuấn nhướn mày: “Hai người chúng ta lẽ nào không
thể đi dạo?”
Í? Đỗ Lôi Ty bỗng sực tỉnh, nhớ đến vấn đề cô băn
khoăn.
Đi dạo? Hai người? Chẳng… chẳng lẽ là hẹn hò…
trong truyền thuyết!!!
Không đợi cô phản ứng. Liêm Tuấn đã tiến đến nắm lấy
tay cô.
Lòng bàn tay anh rất lớn, gần như ôm trọn bàn tay cô,
chỉ cần hơi ra sức là cô đã “di động” máy móc theo bước chân anh.
Tình hình này, rất kỳ dị.
M người đàn ông cao lớn đẹp trai, nắm tay một cô gái
sắc mặt cứng đờ, chậm rãi đi trên phố.
Một lúc sau, Liêm Tuấn bỗng dừng lại, bất lực nhìn cô.
“Đỗ Đỗ, không phải anh đang dắt chó đi dạo.” Em làm ơn
phản ứng chút được không?
“Ồ…” Đỗ Lôi Ty gật gật, đột nhiên tỉnh ngộ, “Anh…
anh… anh mắng em là chó!”
Liêm Tuấn nhún vai: “Đó là do em nói.”
Đỗ Lôi Ty hận đến ngứa răng, lúc nãy còn nghĩ sếp tổng
trở nên thân mật hơn, thì ra hoàn toàn là giả tạo!
Cô tức tối dậm chân, định giằng tay anh ra, khổ nỗi
sức lực quá tương phản, chống cự một hồi, vô ích. Ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt ấy
như thể đang đùa với cún vậy.
/ (T o T) /…….
Ở cạnh sếp tổng, quả nhiên cứ không làm gì thì tốt
hơn.
Vô duyên vô cớ bị sếp tổng chơi một vố, Đỗ Lôi Ty sinh
hận, quyết định đứng lì ra đó với anh.
“Đỗ Đỗ!”
hiến răng nghiến lợi, giả vờ không nghe.
“Đỗ Đỗ?”
“…” Ai nghe anh, người đó là heo!
“Đỗ Đỗ, em có muốn ăn kem không?” Liêm Tuấn bỗng dừng
cạnh chiếc xe bán kem đậu bên đường. Đỗ Lôi Ty nhìn kem, hai mắt đứng tròng.
Nếu nói thế giới này có thứ gì đó khiến Đỗ Lôi Ty
không từ chối nổi, chắc là chỉ có hai – sếp tổng đại nhân và kem. Bây giờ sếp
tổng nắm tay cô hỏi cô muốn ăn kem không, đối mặt với sự cám dỗ to lớn như vậy,
Đỗ Lôi Ty quyết định tạm thời làm heo một lần.
Liếm môi, cô cương quyết gật đầu: “Có!”
Mùa hè nóng lực, tay phải cầm một cây kem cực to, tay
trái nắm tay trai đẹp, đãi ngộ như thế, không phải người thường được hưởng thụ.
Do đó, tâm trạng buồn bực ban nãy của Đỗ Lôi Ty bị
quét sạch sành sanh, cô liếm kem một cái, mắt lim dim với vẻ hưởng thụ vô cùng.
Mọi thứ đều không qua khỏi mắt Liêm Tuấn, anh bất giác
cười lớn.
Cô bé này, lúc nãy còn tỏ ra thà chết còn hơn sống,
mới một cây kem đã vui vẻ đến mức như trúng xổ số, thật không biết trong đầu
chứa cái gì nữa.
Anh bất lực lắc đầu.
Động tác nhỏ ấy khiến Đỗ Lôi Ty chú ý.
“Sao vậy?” Cô thắc mắc, từ ban nãy sếp tổng cứ nhìn cô
vẻ kỳ quặc, không lẽ…
Á?! Cô sực tỉnh: Nhất định là sếp tổng muốn ăn kem,
lại ngại vì đàn ông mà ăn kem giữa đường nên mới nhìn chằm chằm cây kem trên
tay cô.
Sếp tổng ơi sếp tổng, anh quả nhiên là “tầm ngầm mà
đấm chết voi”!
Thế là cô hào phóng đưa cây kem đến: “Cho anh cắn một
miếng!”
“Ừ.” Liêm Tuấn mỉm cười, cúi xuống.
Nhưng không nhằm thẳng vào cây kem, mà nhằm thẳng vào
vết sữa còn đọng lại bên khóe môi ai đó, răng khẽ cắn vào môi, đầu lưỡi tỉ mỉ
liếm hết trên đó.
Ùng một tiếng, Đỗ Lôi Ty chỉ cảm thấy trong đầu như có
thứ gì đang nổ tung, dòng nhiệt lưu sôi sùng sục muốn phun trào ra ngoài, lát
sau, mặt đã đỏ bừng, muốn đưa tay đẩy anh ra nhưng bất lực là một tay bị anh
giữ chặt, tay kia… hừm… đang bận cầm kem -_-| | |
Sau khi đôi môi được liếm sạch xong, anh vẫn không
thỏa mãn, đầu lưỡi tiếp tục du ngoạn, linh hoạt tách răng cô ra…
Đang ở giữa đường
Đỗ Lôi Ty như cảm thấy những ánh mắt phóng đến từ bốn
phía, đột nhiên tư duy hỗn loạn, thần chí mù mờ, chỉ có thể để mặc lưỡi anh
thăm dò môi răng mình, từ nông sang sâu, dần dần cướp hết hơi thở của cô.
Đúng lúc đó, cô bỗng cảm thấy váy mình bị kéo, lực kéo
không mạnh, chỉ nhè nhẹ kéo, hết lần này đến lần khác.
“Khoan… khoan đã anh…”
“Sao vậy?” Cảm giác bị ép dừng lại thật khó chịu,
giọng Liêm Tuấn có vẻ không vui.
“Cái đó… có thứ gì đó…”
Đến khi cô quay lại nhìn thì, “xoạch” một tiếng, hóa
đá!
Chỉ thấy một cô bé khoảng bốn, năm tuổi, trong tay là
một con búp bê bằng bông, nhìn hai người rất ngây thơ: “Anh ơi chị ơi, hai
người đang làm gì đấy ạ?”
Ba người sáu con mắt, nhìn nhau không có gì để nói.
Lúc ấy, một người phụ nữ lao đến, kéo cô bé ra: “Ôi
chao, tiểu tổ tông của tôi ơi! Bảo con đừng chạy lung tung, sao con không nghe
lời?” Nói xong lại ngại ngùng nhìn Liêm Tuấn và Đỗ Lôi Ty, cười cười, “Hai
người tiếp tục, tiếp tục…”
Tiếp tục, tiếp tục cái đầu chị!
Đỗ Lôi Ty kéo tay sếp tổng, trong ánh mắt vô cùng tò
mò của cô bé, bỏ chạy như bay.
Đến khi cô thở hổn hển dừng bước, chuẩn bị ăn một
miếng kem để điều hòa hô hấp thì cây kem trên tay đã biến mất trong khi phóng
chạy, chỉ còn lại cái bao rỗng không còn nắm trong tay.
Huhuhuhu… bạn kem ơi, mình có lỗi với bạn!
“Để anh mua lại cho em.” Liêm Tuấn đứng cạnh, nói.
“Không cần đâu.” Cô vội từ chối, một cái đã khiến cô không
chịu nổi rồi, mua thêm nữa chưa biết chừng sếp tổng còn làm gì cô thì sao? Thực
sự là… quá kinh hoàng!
Chuyện hẹn hò này, Đỗ Lôi Ty không hẳn là chưa từng
có, chẳng hạn người bạn trai Trịnh Minh Minh mà đồng nghiệp giới thiệu hồi đầu
năm, sở thích lớn nhất của anh này chính là dạo siêu thị, hứng thú lớn nhất
chính là nếm thử những loại sản phẩm mới ra miễn phí trong các siêu thị. Đến
nỗi những cuộc hẹn hò vốn ít ỏi của Đỗ Lôi Ty và anh ta đều trải qua trước
những quầy hàng ăn thử miễn phí của siêu thị.
Lúc đó, Đỗ Lôi Ty chỉ đơn giản nghĩ là, nếu mọi người
yêu nhau đương nhiên là phải chấp nhận, thế thì cho dù chỉ nếm mãi sản phẩm
miễn phí trong siêu thị rất mất mặt, nhưng cô cũng cố hết sức giữ thái độ trầm
tĩnh.
Nhưng hiện nay, tình huống hoàn toàn khác!
Đối tượng hẹn hò của cô là sếp tổng, không khí này
không thể so sánh với lúc hẹn hò Trịnh Minh Minh được, nên cho dù chỉ là nắm
tay dạo phố, Đỗ Lôi Ty cũng có cảm giác căng thẳng đến mức rã rời.
Lại thêm sếp tổng vốn phi thường, đi trên phố thu hút
bao ánh nhìn ngưỡng mộ của phái nữ và cả phái nam, đi hết một con phố, Đỗ Lôi
Ty không kìm được cảm thán trong lòng: Mẹ ơi, có phải là hẹn hò đâu, mà đúng là
đang diễu hành thì có!
Tâm trạng của cô viết rõ trên mặt, đương nhiên Liêm
Tuấn cũng nhìn thấy hết, bất giác muốn chọc cô: “Đỗ Đỗ, có phải em đang căng
thẳng không?”
Ưm, sếp tổng anh nhận ra rồi à!
Đỗ Lôi Ty đỏ mặt: “Không… không có…”
Chưa nói xong, eo đã bị ôm chặt, anh khẽ ra sức, kéo
người cô vào lòng. Cúi xuống, thủ thỉ dịu dàng với cô “Chẳng qua là một nụ hôn
thôi mà, em không cần căng thẳng đến thế.”
Anh không nhắc đến nụ hôn đó thì thôi, bây giờ mặt Đỗ
Lôi Ty đúng là đỏ hệt đít khỉ.
Đang lúng túng thì anh bỗng cúi xuống, với khí thế sét
đánh không kịp bịt tai, hôn nhẹ lên môi cô một cái. “Em thấy đấy, chuyện này ở
nước ngoài rất bình thường.”
>_
Đỗ Lôi Ty tuy đầu óc không nhanh nhẹn cho lắm, nhưng
cô đã dự cảm mạnh mẽ rằng, nếu bây giờ cô không nói gì đó chuyển đề tài, thì
lát nữa sếp tổng rất có thể sẽ diễn cảnh 18+ ngay trên phố cho xem.
“Cái đó… Anh thật sự có xem mắt Phi Phi rồi à?”
Liêm Tuấn hơi ngẩn người, không nhịn được cười, cô bé
này đúng là biết đánh trống lảng, cũng được, cứ chọc mãi, có lẽ cô ấy sẽ khóc
mất.
“Ừ.” Anh gật đầu, buông eo cô ra.
Phù… Đỗ Lôi Ty thầm thở phào một hơi, hỏi tiếp: “Vậy
tại sao không phát triển tiếp?”
Làm vợ lại hỏi chồng tại sao không phát triển với
người phụ nữ anh đã từng xem mắt. Lời này cũng chỉ có sinh vật tế bào đơn như
Đỗ Lôi Ty mới hỏi được.
Liêm Tuấn hơi bất lực, nhún vai: “Không có cảm giác.”
“Tại sao chứ? Phi Phi là hoa khôi khoa Y của trường em
đó.” Năm đó do trường phân phòng ký túc xá, nên cô đành ở chung với sinh viên
khoa Y, vì thế đã quen biết với Chu Dao Phi như truyền kỳ của trường. Hồi đó,
chỉ cần Chu Dao Phi chỉ cần kiếm chế bớt tính khí kỳ quái của cô nàng lại, thì
chỉ cần ngoắc tay là có ngay một xe tải nam sinh đến quỳ dưới gấu váy thạch lựu
của cô nàng.
Thấy cô hỏi đến cùng, Liêm Tuấn chí nói ngắn gọn: “Anh
không thích người phụ nữ quá thông minh.”
“Phụ nữ thông minh thì có gì không tốt chứ…” Đỗ Lôi
Ty làu bàu, bỗng phát giác có gì đó không ổn, cô ngẩng phắt đầu lên, buột
miệng: “Anh mắng em ngốc?”
Phản ứng đó cũng không phải làm chậm bình thường, Liêm
Tuấn nhướn môi: “Đó là do em tự nói đấy nhé.”
T~~~T Sếp tổng đại nhân, có kiểu ám chỉ như
anh à!
Chuyện đau khổ nhất trần gian là bị người ta mắng
ngốc, bản thân còn chưa phát hiện ra mà gật đầu tán đồng, tâm trạng Đỗ Lôi Ty
lúc này chỉ có thể hình dung bằng “đau buồn xen lẫn phẫn nộ”!!!
Thế nhưng Liêm Tuấn lại nhìn cô với vẻ ý nhị, trong
mắt như ẩn chứa điều gì đó.
Là gì? Cô thực không nhìn ra.
Liêm Tuấn thở dài: “Đỗ Đỗ, em đúng là rất ngốc.”
Liên tục bị gọi là ngốc những hai lần, Đỗ Lôi Ty cáu:
“Em ngốc chỗ nào? Em…” Nói đến đây, cô bỗng ý thức được, há miệng hóa đá.
Sếp tổng lúc nãy… nói không thích phụ nữ thông
minh… Còn anh, anh lại nói cô ngốc… Ý anh chắc không phải đang nói: Anh…
anh thích cô đấy chứ?
Thích, thích,
Từ này lặp đi lặp lại trong đầu Đỗ Lôi Ty như đang bị
nhồi trong máy giặt, cuối cùng cô tỉnh ngộ.
Sếp tổng lúc nãy tỏ tình với cô!!!
Đỗ Lôi Ty nuốt nước bọt, hy vọng có được sự chứng thực
từ mắt Liêm Tuấn, nhưng anh không nói, chỉ cười.
Nụ cười ấy khiến trái tim bé nhỏ của cô bỗng nhảy
thình thịch trong lồng ngực. Cô rất muốn hỏi, nhưng lại sợ lỡ anh không thừa
nhận thì chẳng hóa ra cô ảo tưởng sao? Nhưng không hỏi thì lại bối rối quá…
Ôi, cảm giác này thực sự dày vò quá!
Lúc này, Liêm Tuấn đã kéo tay cô, tiếp tục đi.
Đỗ Lôi Ty máy móc bước theo, tâm trạng hoàn toàn khác
hẳn ban nãy. Cô cảm thấy bàn tay anh nắm tay cô rất nóng, còn nóng hơn cả thời
tiết mùa hè nhiều, cô cảm nhận được lòng bàn tay mình đang rịn mồ hôi, nóng
nực, ẩm ướt.
Bỗng nhiên, lòng bàn tay chợt mát hẳn.
Sau đó, Đỗ Lôi Ty phát điên.
Liêm Tuấn đưa tay cô lên miệng, thổi hơi nhè nhẹ, thổi
khô từng chút một mồ hôi trong tay cô.
Đỗ Lôi Ty ngồi trên băng ghế dài đầu óc rối bời.
Không lâu trước đó, cô đã nhận được lời tỏ tình kỳ
quặc vô cùng của sếp tổng, và cả động tác khiêu khích trần trụi vô cùng, thế là
trái tim yếu ớt bé nhỏ của cô cuối cùng đã hoàn toàn suy sụp sau khi chịu những
đòn tâm lý như thế.
“Này.” Liêm Tuấn đi đến, đưa cho cô một cây kem.
Đỗ Lôi Ty không dám nhìn vào mắt anh, cúi đầu đón lấy,
thè lưỡi ra liếm. Một cơn mát lạnh kích thích thần kinh, sau đó cô lại nhớ đến
cơn mát lạnh đến từ lòng bàn tay, cảm giác tê dại…
Trời xanh ơi, đất dày ơi, để con ngất đi cho rồi! T_T
“Ngon không?” Liêm Tuấn ngồi xuống, cơ thể quay
nghiêng vô tình cố ý chạm vào cô.
Đỗ Lôi Ty máy móc gật đầu, ánh mắt lạc thần: “Vâng…”
“Anh nếm thử…”
“Ồ…” Đỗ Lôi Ty đáp lại, bỗng nhận ra không đúng, đến
khi mở miệng từ chối thì môi đã bị niêm phong, lại một sự xâm chiếm nóng bỏng,
không cho phép từ chối, sau đó bàn tay cũng luồn vào lần áo mỏng, áp vào phần
eo trần của cô.
Hẳn nhiên, ai đó lúc nãy chưa no, bây giờ đòi lại cả
vốn lẫn lãi.
Sau nụ hôn, Liêm Tuấn liếm môi, thỏa mỪ, rất ngọt.”
Lại nhìn Đỗ Lôi Ty, hai mắt mơ màng, đôi môi hơi sưng,
tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch… -_-| | |Trong khảnh khắc đó, Đỗ
Lôi Ty bỗng nhận ra mình đã tiến vào trạng thái chim đà điểu, càng co rúm lại
thì sếp tổng càng được nước lấn tới, cứ thế này thì con đà điểu cô rất có khả
năng bị người ta phanh thây ra ăn sạch sẽ!
Không được, cô phải chống cự!
“Anh đừng cứ…”
Mới nói một nửa, bị ánh mắt sếp tổng bắn đến, Đỗ Lôi
Ty nuối nửa câu còn lại vào họng, cười lúng túng: “Trời khô vật cháy…”
Liêm Tuấn nghiêm túc: “Đỗ Đỗ, bây giờ là mùa hè.”
Mùa hè thì không thể trời khô vật cháy à? Nếu không
thì ở đâu ra nhiều lần lửa gần rơm như thế? >_
Công viên chiều mùa hè, cảnh tượng một màu xanh ngút
mắt.
Đây là mùa mưa ở thành phố, trên cỏ còn vương lại
những giọt nước mưa của cơn mưa sáng nay, những giọt nước được ánh nắng chiếu
vào, nhìn từ xa như một viên đá quý nấp trong bụi cỏ.
Đỗ Lôi Ty thẫn thờ nhìn thảm cỏ trước mặt, nhớ lại
từng cảnh kinh thiên động địa đã trải qua ngày hôm nay, bất giác mặt lại nóng
lên.”>Quả nhiên, ở cạnh sếp tổng vẫn cần một trái tim khỏe mạnh!
Lúc này bỗng có một chú cún lông trắng xuất hiện trong
tầm mắt cô, quả cầu trắng muốt nhảy lung tung giữa thảm cỏ xanh, đáng yêu vô
cùng!
Đỗ Lôi Ty sáng mắt, đưa tay vẫy chú cún.
“Ngoan nào, lại đây lại đây…”
Chú cún như nghe hiểu tiếng người, nguẩy mông lúc lắc
tiến đến, thè lưỡi liếm ngón tay Đỗ Lôi Ty.
“A! Đáng yêu quá!” Cô bất giác khen ngợi, hoàn toàn
quên mất sự ngượng ngập ban nãy.
Liêm Tuấn nhướn mày nhìn cô và chú cún đùa nghịch,
hỏi: “Em thích à?”
“Đương nhiên rồi!” Đỗ Lôi Ty ngắm chú cún không chớp
mắt, “Anh không thấy nó rất giống người bạn nhỏ à? Đáng yêu quá…”
Bạn nhỏ? Liêm Tuấn cười hụt hơi, chậm rãi nói: “Đỗ Đỗ,
thực ra em có thể sinh một đứa…”
“Này, nó là chó mà!” Đỗ Lôi Ty tức tối trừng mắt, bỗng
cảm thấy không khí kỳ quặc, sếp tổng chắc không ám chỉ… Thực ra họ có thể
sinh…
Màu má đỏ hồng vừa tắt
“Ghét quá!” Mặt cô đỏ lên, ra vẻ xấu hổ.
Liêm Tuấn chỉ muốn phá ra cười trước bộ dạng cô, nhưng
trong tích tắc nhướn môi, anh sững người.
“Đỗ Đỗ, chúng ta đi thôi.” Giọng anh nghe có vẻ kỳ lạ.
Đỗ Lôi Ty hỏi: “Đi đâu?”
“Đi bệnh viện.” Anh trả lời, sắc mặt hơi tái đi.
Đỗ Lôi Ty đỏ mặt, hai tay kéo vạt áo: “Ghét ghê! Người
ta… chưa có thai mà… Đi bệnh viện gì… Ghét quá ghét quá ghét quá…”
“Đỗ Đỗ…” Liêm Tuấn mệt mỏi cắt ngang dòng tư tưởng
lộn xộn của cô, “Không phải đến khoa phụ sản, mà là khoa đường ruột!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!