Cổ Chân Nhân - Quyển 1 - Chương 8: Cảnh còn người mất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Cổ Chân Nhân


Quyển 1 - Chương 8: Cảnh còn người mất


Dịch giả: lamlamyu17

Bên cạnh học đường mở ra một Cổ thất. Cổ thất cũng không lớn, chỉ có sáu mươi thước vuông.

Cổ sư tu hành, Cổ trùng chính là thực lực chủ yếu.

Tiết học vừa kết thúc, các thiếu niên hưng phấn chen chúc nhau mà đến Cổ thất.

“Xếp hàng, từng người một tiến lên.” Tiếng hét phẫn nộ bỗng phát ra, ngoài cửa Cổ thất tự nhiên có người canh gác.

Các thiếu niên từng người một đi vào, rồi lại đi ra.

Đến lượt Phương Nguyên đi vào Cổ thất.

Chỉ thấy bên trong căn phòng này rất có càn khôn*, bốn vách tường ngăn cách, trên vách hõm vào thành từng hốc vuông một. Ô vuông có lớn có nhỏ, lớn nhất như cái nồi, nhỏ thì nhỏ bằng nắm tay.

(* Ý chỉ bên trong cũng không đơn giản như bề ngoài)

Trong các ô vuông chi chít, để nhiều loại dụng cụ chứa đựng, có khi là chậu đá màu xám tro, có khi là cái mâm ngọc xanh biếc, có khi là cái lồng cỏ tinh xảo, có khi là cái bếp làm ấm bằng sứ.

Trong những dụng cụ chứa đựng này nuôi sống các loại Cổ trùng.

Có vài Cổ trùng im lặng không rất ồn ào, phát ra các loại thanh âm tiếng xèo xèo, cách cách cộp, rột rột, tụ hợp thành một dạng hòa âm của sinh mệnh.

“Cổ trùng cũng chia chín tầng thứ lớn, tương xứng chín chuyển cảnh giới của Cổ sư. Những Cổ trùng này đều là nhất chuyển Cổ trùng.” Phương Nguyên nhìn qua một vòng, trong lòng lập tức biết rõ.

Thông thường mà nói, Cổ sư cảnh giới nhất chuyển, chỉ có thể dùng Cổ trùng tầng thứ nhất chuyển. Nếu vượt cấp thúc giục Cổ trùng cao đẳng, Cổ sư thường phải trả giá cực kì nghiêm trọng.

Hơn nữa Cổ trùng cũng cần nuôi nấng, nuôi Cổ trùng cao đẳng phải tiêu hao chi phí cao, thường thì cũng không phải Cổ sư bậc thấp có thể chịu đựng nổi.

Đối với người vừa thành Cổ sư mà nói, nếu không phải tình huống đặc biệt, đều sẽ chọn nhất chuyển Cổ trùng để tiến hành lần đầu luyện hóa.

Mà con Cổ trùng thứ nhất Cổ sư luyện hóa, ý nghĩa trọng đại, được gọi là bản mệnh Cổ, tính mệnh tương hỗ. Một khi diệt vong, Cổ sư nhất định bị thương nặng.

“Ai, vốn là trông cậy vào có thể có được Tửu Trùng của Hoa tửu hành giả, luyện hóa nó trở thành bản mệnh Cổ trùng của ta. Thế nhưng hiện tại, tìm kiếm thi cốt Hoa tửu hành giả vẫn không thấy manh mối như trước, cũng không biết lúc nào mới có thể tìm được, có lẽ bị người khác phát hiện. Vì lý do an toàn, vẫn là chọn một con Nguyệt Quang Cổ vậy.”

Phương Nguyên vừa thầm than thở trong lòng, vừa đi thẳng về phía vách tường bên tay trái.

Hốc tường chỗ mặt vách này hơi cao lên một tầng, trong đó là một loạt khay bạc. Trên từng khay đều đặt một con Cổ trùng.

Cổ trùng này trong suốt sáng bóng, cong cong như mặt trăng, tựa như một mảnh lam thủy tinh, dưới tác dụng của cái bệ bằng bạc nó càng nổi bật, thể hiện ra một luồng khí chất thanh u.

Cổ tên là Nguyệt Quang, là Cổ trùng trấn tộc của bộ tộc Cổ Nguyệt, phần lớn tộc nhân đều lựa chọn nó trở thành bản mệnh Cổ. Nó cũng không phải Cổ trùng thiên nhiên, mà là trải qua bí pháp của bộ tộc Cổ Nguyệt đào tạo thành, nơi khác không có, có thể nói là dấu hiệu biểu tượng của bộ tộc Cổ Nguyệt.

Đều là Nguyệt Quang Cổ nhất chuyển, khác nhau cực kì nhỏ. Phương Nguyên tùy ý lựa chọn một con, cầm trên tay.

Nguyệt Quang Cổ rất nhẹ, có thể so với trọng lượng của một tờ giấy mỏng. Chỉ cỡ một bàn tay, kích thước cỡ một miếng ngọc thông thường. Phương Nguyên đặt trong tay, có thể xuyên qua nó, nhìn thấy chỉ tay bị che đi của mình.

Cuối cùng nhìn qua một lần, nhận thấy không có vấn đề gì, Phương nguyên để vào túi rồi ra khỏi Cổ thất.

Đội ngu4 còn xếp hàng thật dài bên ngoài Cổ thất, sau đó một thiếu niên thấy Phương Nguyên đi ra, vội vã hào hứng chạy vào Cổ thất.

Nếu đổi thành những người khác có được Cổ trùng, phản ứng đầu tiên chính là cầm về nhà nhanh chóng luyện hóa. Thế nhưng Phương Nguyên lại không vội làm như vậy, trong lòng của hắn còn nhớ nhung con Tửu Trùng kia.

Tửu Trùng quý giá hơn, Nguyệt Quang Cổ tuy là đặc sản của Cổ Nguyệt sơn trại, nhưng lại không trợ giúp lớn với Cổ sư như Tửu Trùng.

Rời khỏi Cổ thất, Phương Nguyên đi thẳng đến tửu quán.

“Chưởng quỹ, bán hai vò rượu lâu năm.” Phương Nguyên móc móc túi tiền, đem khối nguyên thạch bể còn sót lại, đặt lên quầy.

Mấy ngày nay, hắn đều đến đây mua rượu, sau đó sẽ đi ra xung quanh sơn trại lắc lư tìm kiếm, ý muốn hấp dẫn con Tửu Trùng kia xuất hiện.

Chưởng quỹ là một trung niên thấp lùm mập mạp, vẻ mặt bóng loáng, mấy ngày qua đã nhớ kỹ Phương Nguyên.

“Khách quan, người tới rồi.” Vừa chào hỏi, ông ta còn vươn bàn tay béo vừa thô vừa ngắn, thành thạo quét sạch khối nguyên thạch vỡ của Phương Nguyên.

Đặt trong tay xóc xóc, nghĩ số lượng cũng không tồi, nụ cười trên mặt chưởng quỹ lại thân thiết thêm vài phần.

Nguyên thạch là tiền của thế giới này, dùng ước định giá trị tất cả thương phẩm. Đồng thời nó cô đọng tinh hoa thiên địa, tự thân cũng có thể được sử dụng, trợ giúp Cổ sư tu hành tốt hơn.

Đã có thuộc tính của tiền, lại có thuộc tính hàng hoá, cực kì giống vàng trên địa cầu. Trên địa cầu từng có đơn nhất chế độ kim bản vị*, trên cái thế giới này chính là đơn nhất chế độ nguyên thạch bản vị*.

(*chế độ lấy vàng làm chuẩn, chế độ nguyên thạch làm chuyển)

So sánh với vàng một chút, bởi vậy có thể thấy sức mua nguyên thạch cũng tương đối kinh người.

Nhưng mà, nhiều nguyên thạch hơn nữa cũng không đủ Phương Nguyên liên tục tiêu hao như vậy.

“Mỗi ngày hai vò rượu, đã tròn bảy ngày. Trước kia tích góp từng tí một nguyên thạch, cũng tiêu xài gần hết rồi.” Mang theo hai vò rượu ra khỏi tửu điếm, đầu mày Phương Nguyên hơi nhíu.

Một khi trở thành Cổ sư, có thể trực tiếp lấy ra chân nguyên tinh thuần từ trong nguyên thạch, bổ sung nguyên hải trong Không khiếu.

Vì vậy đối với Cổ sư mà nói, nguyên thạch không chỉ là tiền, mà còn là sự giúp đỡ trong tu hành. Có nguyên thạch sung túc, tốc độ tu hành có thể nâng cao không ít, cái này hoặc nhiều hoặc ít có thể bù đắp một ít tư chất.

“Ngày mai sẽ không còn nguyên thạch mua rượu, Tửu Trùng lại chậm chạp không xuất hiện. Thật sự chẳng lẽ ta phải luyện hóa Nguyệt Quang Cổ thành bản mệnh Cổ?” Phương Nguyên trong lòng có hơi không cam tâm.

Ra khỏi tửu quán,trong tay Phương Nguyên mang theo hai vò rượu, vừa đi trên đường vừa suy nghĩ: “Học đường gia lão nói lần khảo hạch này người đầu tiên luyện hóa thành công bản mệnh Cổ của mình, thì sẽ thưởng cho hai mươi khối nguyên thạch. Hiện tại e rằng đã có rất nhiều người đều ở nhà bắt đầu luyện hóa Cổ trùng, tranh giành đệ nhất đây. Tiếc là, luyện hóa bản mệnh Cổ vô cùng thử thách tư chất. Người tư chất tốt, ưu thế cực lớn. Lấy tư chất Bính đẳng của ta, có thủ đoạn khác hay không, từ đầu đã không có hi vọng đắc thắng.”

Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng của Cổ Nguyệt Phương Chính: “Ca ca, ngươi quả thật lại đến tửu quán mua say! Đi theo ta, cậu mợ muốn gặp ngươi.”

Phương Nguyên dừng bước, xoay người nhìn lại.

Phát giác đệ đệ không còn cúi đầu nói chuyện giống như trước đây vậy.

Ánh mắt hai huynh đệ chạm vào nhau.

Một trận gió rít gào thổi tới, phất tung mái tóc tán loạn của ca ca, thổi bay vạt áo của đệ đệ.

Ngắn ngủi một tháng, lại đã là cảnh còn người mất.

Trải qua Khai Khiếu Đại Điển, bất kể là đối với ca ca hay là đệ đệ, đều là biến động to lớn.

Ca ca Phương Nguyên từ trên mây rơi xuống, vầng sáng thiên tài bị người ta vô tình cướp đoạt. Mà đệ đệ lại bắt đầu hào quang phát sáng, như một ngôi sao mới, từ từ mọc lên.

Loại biến động này đối với đệ đệ Cổ Nguyệt Phương Chính mà nói, càng là một loại mùi vị trời nghiêng đất lở.

Hắn rốt cuộc được nếm thử cảm nhận của ca ca trước đây, được người khác ký thác hi vọng, được người ta dùng ánh mắt ao ước ghen tị mà nhìn.

Hắn cảm giác mình bỗng nhiên từ trong góc phòng u ám đến đắm mình trong thiên đường tràn ngập ánh sáng.

Mỗi một ngày tỉnh lại, hắn cảm giác mình cứ như đang trong một cơn mộng đẹp. Đối đãi khác nhau một trời một vực, khiến hắn đến nay còn hơi khó thể tin, đồng thời còn có cảm giác khó chịu mãnh liệt.

Không thích ứng.

Bỗng chốc từ không có tiếng tăm gì, đến được người ta quan tâm cặn kẽ, chỉ trỏ.

Có đôi khi Phương Chính đi trên đường, nghe được tiếng người qua đường bàn luận mình, khen ngợi mình, đã cảm thấy trên mặt nóng lên, chân tay luống cuống, ánh mắt né tránh, thiếu chút nữa ngay cả đường cũng không biết đi như thế nào!

Mười mấy ngày ngày đầu, Cổ Nguyệt Phương Chính không hiểu sao gầy đi thấy rõ, chẳng qua tinh khí thần lại càng thêm tràn đầy.

Từ sâu trong nội tâm của hắn, bắt đầu sinh ra một loại “tự tin” nào đó.

“Đây là cảm nhận trước kia của ca ca, thật là mỹ diệu mà lại đau khổ!” Hắn không thể tránh khỏi nghĩ đến ca ca Cổ Nguyệt Phương Nguyên của mình, đối mặt bàn tán và quan tâm như vậy, ca ca hắn trước kia ứng đối như thế nào đây?

Hắn theo bản năng bắt đầu mô phỏng theo Phương Nguyên, làm bộ mặt không biểu cảm, nhưng rất nhanh phát hiện mình cũng không phải khúc gỗ.

Có đôi khi trong học đường, một tiếng con gái gọi, là có thể khiến hắn hiện ra gương mặt đỏ bừng. Ở trên đường, cô dì bác gái trêu chọc, càng làm cho hắn nhiều lần chạy trối chết.

Hắn giống như một đứa trẻ học đi, lảo đảo thích ứng với cuộc sống mới.

Trong quá trình này, hắn không thể tránh khỏi nghe được lời đồn về ca ca – tinh thần sa sút chán chường, trở nên nát rượu, đêm không về túc xá, ngủ trên học đường.

Hắn ban đầu vô cùng chấn động, tồn tại thiên tài mạnh mẽ đến vậy mà cũng biến thành bộ dáng như kia?!

Thế nhưng dần dần, hắn bắt đầu có chút hiểu ra. Ca ca cũng là người thường, gặp phải thất bại và đả kích như vậy, tinh thần sa sút cũng là tất nhiên.

Cùng với lý giải này, Phương Chính mơ hồ cảm thấy một trận vui sướng khó có thể nói nên lời.

Loại tâm tình vui sướng này, hắn vô cùng không muốn thừa nhận, nhưng quả thực tồn tại.

Người ca ca được tán thưởng là thiên tài, người ca ca đã từng là bóng ma trấn áp mình, hôm nay chán nản sa sút tinh thần như vậy. Nghĩ theo hướng ngược lại, càng là bằng chứng cho sự trưởng thành của mình, không phải sao?

Mình là ưu tú, đây mới là sự thật!

Vì vậy, thấy Phương Nguyên mang theo vò rượu, dáng vẻ tóc tai rối bời, quần áo xốc xếch, Cổ Nguyệt Phương Chính trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hô hấp không khỏi buông lỏng rất nhiều.

Nhưng trong miệng hắn lại nói: “Ca ca, ngươi không thể lại uống rượu, không thể tiếp tục như vậy nữa. Ngươi không biết người quan tâm ngươi lo lắng như thế nào đâu, ngươi phải tỉnh lại!”

Phương Nguyên mặt không biểu cảm, không mở miệng.

Hai huynh đệ bốn mắt nhìn nhau.

Trong mắt đệ đệ Cổ Nguyện Phương Chính lấp lánh ánh sáng, một vẻ sắc bén lộ ra. Mà hai tròng mắt ca ca Phương Nguyên lại đen tối thâm trầm, như đầm nước sâu thẳm.

Tròng mắt như vậy, khiến Phương Chính không khỏi cảm thấy một loại áp lực khó giải thích. Đối diện không được bao lâu hắn theo bản năng dời đi ánh nhìn, nhìn về một bên.

Nhưng khi hắn kịp phản ứng, trong lòng nháy mắt dâng lên một nỗi phẫn nộ.

Một sự phẫn nộ đối với bản thân.

Mình đây là thế nào? Ngay cả dũng khí đối diện với ca ca cũng không có sao?

Ta đã thay đổi, ta đã hoàn toàn thay đổi!

Nghĩ như vậy, ánh mắt sắc bén một lần nữa càn quét bắn ra.

Thế nhưng Phương Nguyên cũng đã không nhìn hắn, mà là một tay mang theo một vò rượu, đi ngang qua bên người hắn, âm thanh bình thản truyền đến: “Còn ngẩn ra làm gì, đi thôi.”

Phương Chính hô hấp rối loạn, cơn tức trong đáy lòng dồn lên, không có chỗ phát tác, điều này làm cho hắn cảm thấy một loại buồn bực khó tả.

Mắt thấy ca ca đã đi xa, hắn không thể làm gì khác là bước nhanh theo sau.

Chỉ là lúc này đây, đầu của hắn không hề cúi xuống, mà là là ngẩng lên về phía mặt trời chiều.

Ánh mắt của hắn lại nhìn chăm chú vào chân mình đang đi từng bước một giẫm lên trên cái bóng của ca ca Phương Nguyên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN