Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu - Chương 13: Có nhớ tôi không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu


Chương 13: Có nhớ tôi không?


Editor: Kiều Tiếu

Nam Tinh ngửi thấy hương vị quen thuộc, duỗi tay nắm lấy góc áo của hắn, sau đó mất đi ý thức.

Quyền Tự nhìn cô chật vật, khom lưng, bế người lên.

Thấp giọng nói, “Đi thôi, trở về.”

Một bên trợ lý Bạch Vũ lên tiếng:

“Vâng.”

Nói xong, cửa thang máy vừa mới mở ra lần nữa đóng lại.

*

Lúc Nam Tinh tỉnh lại thì đã ngồi trên một chiếc xe.

Vết thương ở cổ tay cô đã được băng bó cẩn thận.

Mà cô vừa động thì phát hiện đang được người nào đó ôm vào trong ngực.

Tiếp đó, nghe được giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, “Tỉnh?”

Nam Tinh ngẩng đầu đối diện với Quyền Tự.

Giây tiếp theo, lạch cạch, thân mình mềm mại lại bò vào trong lòng ngực hắn.

Sợi tóc hơi cong tản ra, bây giờ ngay cả sức lực để cô chống thân thể ngồi thẳng cũng không có.

Quyền Tự nhìn cô liên tiếp dựa vào hắn, vươn một ngón tay, ấn vào trán cô, hành động này khiến cô và hắn nới ra chút khoảng cách, lần nữa đối diện.

Con ngươi màu xám nhạt đập vào mắt Nam Tinh.

Nghe hắn khàn khàn nói một câu.

“Có nhớ tôi không?”

Có lẽ do tác dụng của thuốc, gương mặt Nam Tinh hồng hồng, đôi mắt mông lung ánh nước, thân thể mềm oặt liên tiếp dựa vào người Quyền Tự.

Cả người toát ra hơi thở nhỏ yếu vô hại và đáng thương.

Cô chậm rì rì đáp lại.

“Quyền Tự.”

Nhìn qua ngoan ngoãn vô tội cực kỳ.

Hắn thoáng cúi đầu, trán hai người chạm vào nhau, khoảng cách cực gần.

“Không phải đã nói sẽ đi tìm tôi sao? Tôi đợi cô lâu như vậy mà cô tựa hồ không có ý định muốn tới tìm tôi.”

Khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mặt Nam Tinh.

Không biết có phải vì quá gần hay không, cô có thể cảm nhận rõ nét tâm tình của hắn bây giờ không tốt như vậy.

Nam Tinh chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, mờ mịt một lát mới nhớ ra.

Lần đầu cô gặp hắn, đồng ý với hắn chuyện này.

Quyền Tự thu hết vẻ mặt của cô vào mắt, vươn ngón tay thon dài, đùa nghịch nơ con bướm trên áo cô.

Chậm rãi nói, “Quên?”

Ngữ khí kia, giống như chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

Nhưng ngụ ý sau đó, rõ ràng có ý muốn so đo.

Lúc đầu, Nam Tinh không định trả lời.

Mấy chuyện khiến người ta đuối lý như này, nếu có thể tránh thì phải tránh.

Kết quả người này cứ như hữu ý vô tình túm lấy nơ con bướm của cô, một câu cũng không nói, cứ ngồi đó chờ.

Cuối cùng, nơ con bướm bị tàn phá xiêu xiêu vẹo vẹo, Nam Tinh thực không khí thế lên tiếng.

“Ừm.”

Cô xác thật đã quên việc này.

Vừa nói vừa nắm lấy cái tay đang nắm chặt cà vạt nơ bướm của cô.

Chiếc cà vạt nơ con bướm này là một bộ với đồng phục, chỉ có một cái này, túm hỏng rồi sẽ không còn cái nào hết.

Quyền Tự khựng lại.

Rũ mắt, tầm mắt rơi xuống tay cô.

Với chút thể lực hiện tại này của cô, yếu ớt không đáng kể.

Tùy ý phất tay một cái có thể đánh bật tay cô ra.

Nhưng đến cùng, hắn cái gì cũng chưa làm, tùy ý cô túm lấy tay hắn.

Nhân tiện, một bàn tay khác ôm lấy eo cô, nâng người ngồi lên đùi hắn, ôm vào trong lòng.

Tư thế của hai người ái muội cực kì.

Nam Tinh mềm oặt, hắn ngả về sau một chút, cô lại dán lên trước một chút.

Cả người hệt như đang nhào vào trong ngực hắn.

Bởi vì thân thể nóng lên, hốc mắt đỏ bừng, giống như phát sát.

Hắn nhìn cô một lát, “Hình như cô phát sốt.”

Một bàn tay Nam Tinh chống ngực hắn, ý đồ đứng dậy.

Nhưng vừa động được một giây đồng hồ, bang.

Lần nữa ngã ngồi vào trong ngực hắn.

Hùng khởi thất bại.

Còn mệt cực kỳ.

Cô thở hồng hộc, “Bị hạ dược.”

Lông mi đen dài của Quyền Tự rung rung, “Xuân dược?”

“Trừ bỏ thân thể suy yếu thì không có phản ứng khác.”

Quyền Tự ôm người lên, không hỏi tiếp.

Thực mau, xe chạy đến mục đích, ngừng lại.

Cửa sau xe mở ra.

Bạch Vũ đứng ở bên ngoài, đang muốn nói chuyện, kết quả nhìn đến cảnh tượng trong xe, sửng sốt.

Quyền Tự dựa vào ghế da, trên người có một nữ sinh hai mắt phiếm hồng đang thở hổn hển.

Tư thế này của hai người, cùng với bộ dáng này, thực khiến người ta suy nghĩ mơ màng.

Thực mau, Bạch Vũ phục hồi tinh thần lại, duỗi tay, muốn đỡ Nam Tinh.

Kết quả Quyền Tự lập tức ôm người từ trên xe xuống, đi thẳng về phía khách sạn.

Một lần nữa Bạch Vũ sửng sốt. Chỉ là rất nhanh đã phục hồi tinh thần, vội vàng theo sau.

Khách sạn Cảnh Thành, tầng mười tám.

Vừa vào cửa đã thấy bác sĩ và y tá chuẩn bị đầy đủ các trang thiết bị, chuẩn bị đợi lệnh.

Cảnh tượng trịnh trọng, bầu không khí nghiêm túc, nhìn qua như thể cô sắp chế rồi.

Cô được đặt lên trên sô pha.

Đập vào mặt là hương vị nước sát trùng, cô lập tức biết chỗ này là đâu.

Nơi ở của Quyền Tự.

Mà nhóm bác sĩ kia tựa hồ hiểu sai rồi.

Nghĩ rằng Quyền Tự xảy ra chuyện, bày sẵn trận địa đón địch, sau đó mới phát hiện là đến khám cho người con gái hắn vừa mang về.

Nhận thức được điều này, nhóm bác sĩ nhẹ nhàng thở ra.

Quyền Tự ôm người vào trong lòng, ra hiệu, “Khám cho cô ấy.”

Một người bác sĩ tiến lên trước, vác đống thiết bị kiểm tra theo.

Từ đầu tới đuôi kiểm tra kĩ lưỡng một lần.

Vị bác sĩ này thấp giọng nói, “Thiếu gia, cô ấy không có việc gì. Thuốc không có tổn hại quá lớn với thân thể, nghỉ ngơi một đêm, đến sáng mai sẽ tốt.”

Nói xong lời này, Nam Tinh trong lòng Quyền Tự lâm vào hôn mê.

Hắn nheo mắt, nhìn người con gái trong lòng, “Không phát sốt?”

Bác sĩ nọ trả lời, “Không phải, đây là hiệu quả của thuốc.”

Dừng lời, bác sĩ do dự trong chốc lát, nói,

“Chỉ cần không có người khác phái đụng vào người cô ấy, nhiệt độ cơ thể tự nhiên sẽ giảm.”

Nói xong, bác sĩ khụ một tiếng.

Kỳ thật thuốc này là một loại thuốc trợ hứng nhằm xúc tiến tình thú trong quan hệ nam nữ.

Nếu nói ra trong bầu không khí này, vẫn có chút xấu hổ.

Mí mắt Quyền Tự nâng lên, cầm tay nhéo nhéo tay cô.

“Ừ.”

Hắn lên tiếng, không nói gì nữa.

Bạch Vũ đứng ở một bên, biết đã khám bệnh xong.

Hắn nhẹ giọng nói:

“Các vị, mời sang bên này.”

Nhóm bác sĩ sôi nổi rời đi, dụng cụ trong phòng dần bị đẩy đi hết.

Thực mau, trong phòng chỉ còn lại Nam Tinh và Quyền Tự.

Bên ngoài vẫn là ban ngày, nhưng trong phòng các bức màn bị kéo xuống, tối đen u ám.

Quyền Tự ôm người lên giường, thuận tay muốn cởi hết đống quần áo vướng bận trên người cô.

Chỉ là, đang lúc bị người ta cởϊ qυầи áo, Nam Tinh tỉnh lại.

Cả người cô đều đang dựa vào người hắn.

Người đàn ông lấy gối ôm cho cô gối đầu, một tay ôm eo cô, một tay đang cởi nút thắt áo khoác ngoài của cô.

Lúc cô tỉnh lại, mê mang trong nháy mắt, rất phối hợp để hắn cởϊ áσ giúp.

Chờ áo khoác được rút ra, cô mới nhận thức được, chậm chạp hỏi, “Anh, làm gì?”

Thanh âm mềm ấm lại chậm rì rì.

Quyền Tự thấy cô bị thuốc làm cho ngây ngốc, giống như một con ấu thú không chút phòng bị nằm trong lòng ngực hắn.

Hắn duỗi tay, cuốn lấy một sợi tóc đang rũ của cô, nói lời sâu kín.

“Nam Tinh?”

“Ừm.”

“Ai kêu cô tới?”

Nam Tinh ngẩng đầu, chớp chớp mắt.

Như thể mới tỉnh, ý thức hỗn độn còn chưa phục hồi lại.

Ngón tay Quyền Tự phiếm lạnh, lướt qua cổ cô, từng chút từng chút vuốt ve vùng cổ sau của cô, mí mắt rũ xuống che khuất cảm xúc trong mắt.

Cánh môi của hắn đặt bên tai nàng, chậm rãi nói, “Là ai sai khiến cô, kêu cô tới tiếp cận tôi? Quyền gia? Quân đội? Hay là tổ chức kia?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN