Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu - Chương 159: Biết nhà tôi có bao nhiêu tiền không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu


Chương 159: Biết nhà tôi có bao nhiêu tiền không?


Editor: Kiều Tiếu

Nhờ mấy từ trong miệng Đổng Lãng, nhận kim cưỡng, sắp đồng ý.

Nhanh chóng bị phóng viên chụp hình, tách tách tách, ánh đèn lập lòe.

Không lâu sau, [Tình yêu của Nam Tinh] nhanh chóng lên hot search.

Nam Tinh bị đám fans phẫn nộ thay Tửu Từ và đám võng hữu ăn dưa thay phiên thăm hỏi.

“Tôi phục cmnr, biết cô lớn lên đẹp, cô yêu đương lúc nào chả được? Nhưng sao nhất thiết phải trong tình cảnh thế này?”

“Kim cương đều nhận còn không đồng ý ở bên người ta? 666 a.”

Đương nhiên, cũng có người nghi hoặc.

“Cũng phải nói, Cố Oánh Oánh này thật sự là bạn tốt của Nam Tinh sao? Bạn tốt bị vây công, bị mắng, nhưng cô ta lại ăn mặc hoa hòe lộng lẫy.”

“Đổng Lãng kia, sao cứ có cảm giác quái quái nhỉ? Nếu thật sự thích Nam Tinh, sẽ xuất hiện trong hoàn cảnh này để làm cho Nam Tinh thêm phần ngột ngạt hay sao?”

“Có phải hai người này tới cọ nhiệt độ hay không a?”

Trong phòng học, Nam Tinh đội mũ lưỡi trai lên, đè thấp vành mũ xuống.

Đổng Lãng tỏ vẻ thâm tình mở miệng.

“Nam Tinh, anh bảo hộ em, chúng ta đi thôi.”

Giọng nói của Nam Tinh lãnh đạm.

“Anh là ai?”

Nghe vậy, sắc mặt của Đổng Lãng cứng đờ.

“Nam, Nam Tinh?”

Đổng Lãng kề sát vào Nam Tinh, hạ giọng.

“Nam Tinh, có nhiều người ở đây như vậy, cho tôi chút mặt mũi, được không?”

“Bản thân không biết xấu hổ, còn trách tôi không cho anh mặt mũi?”

Trước màn ảnh, lời này có thể nói là khó nghe cực kỳ.

Sắc mặt của Đổng Lãng phút xanh phút trắng, hoàn toàn không biết nên phản bác thế nào.

Nam Tinh lấy điện thoại ra, đầu ngón tay lướt lướt, rất nhanh, điện thoại đã gọi được cho Quyền Tự.

Bên kia rất nhanh đã nghe máy.

“Tiểu Hoa?”

Nam Tinh lên tiếng.

“Mượn vệ sĩ của anh dùng một lát, được không?”

Cô chủ động mở miệng nhờ giúp đỡ, tiếng cười của Quyền Tự vang lên.

Khó có được, thế mà còn biết tìm hắn giúp đỡ.

“Ở đâu?”

“Trong phòng học ở trường.”

Rất nhanh, cuộc gọi kết thúc.

Cố Oánh Oánh vội vàng đứng lên, tư thế và vẻ mặt như sẵn sàng vì Nam Tinh trả giá bất cứ giá nào.

“Nam Tinh, cậu mau đi theo Đổng Lãng đi. Tớ ứng phó với đám phóng viên thay cậu.”

Nam Tinh nghiêng đầu, liếc nhìn cô ta một cái.

“Tôi và cô rất thân? Cô là ai?”

Sắc mặt của Cố Oánh Oánh cứng đờ.

Nam Tinh xoay bút trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía một phóng viên trong đó.

“Anh đang phát sóng trực tiếp?”

Phóng viên khựng lại.

“Tôi, tôi giờ đóng ngay.”

Nam Tinh vẫy vẫy tay với phóng viên đó.

“Không cần, biết các võng hữu có rất nhiều vấn đề muốn biết, có vấn đề gì, hỏi đi.”

Nếu như đổi lại là người đại diện khác, đã sớm chật vật bất kham chạy trốn khỏi tiết mục này.

Nhưng tới lượt Nam Tinh, cứng rắn lôi kéo paparazzi tổ chức thành một cuộc họp báo.

Rất nhanh có người mở miệng.

“Lời [Tiểu Miêu Yêu Diễm] nói trên mạng đều là sự thật? Ba hắn đúng là tội phạm, hắn đã đẩy mẹ ruột mình vào bệnh viện tâm thần??”

Nam Tinh nhìn màn ảnh.

“Về vấn đề của Tửu Từ, tôi nghĩ phải do chính hắn nói, ở đây tôi không có cách nào lên tiếng.”

Phóng viên không chịu buông tha.

“Vậy hắn xác thật là đồng tính luyến ái?”

Nam Tinh nhìn về phía phóng viên đó.

“Đúng vậy.”

“Cô đã sớm biết?”

“Biết.”

Phóng viên từng bước ép sát.

“Cô rõ là biết, vậy vì sao lại chọn lừa gạt? Vì sao còn muốn ký với một quả bom là hắn?”

Giọng điệu của Nam Tinh nhàn nhạt.

“Tôi không chọn lừa gạt. Hắn thích nam hay nữ đều là tự do của hắn, tôi là người đại diện chứ không phải mẹ hắn.”
“Vì sao ngài lại chọn ký với hắn?”

“Tìm không ra lý do không được ký với hắn.”

“Có võng hữu nói ngài ký hắn là vì kiếm tiền.”

Nam Tinh cười cười.

“Tôi ký nghệ sĩ không vì kiếm tiền, chả lẽ là vì ném tiền?”

Vấn đề của Tửu Từ bị Nam Tinh dùng dăm ba câu chặn ngược lại.

Phóng viên bị hỏi làm cho có phần rối loạn, chậm chạp không tìm ra chỗ đột phá.

Cuối cùng, cũng có phóng viên hỏi về vấn đề liên quan tới Nam Tinh.

“Vừa rồi vị nam sĩ bên cạnh này nói hắn đang theo đuổi cô, cô chuẩn bị nói chuyện yêu đương sao?”

Nam Tinh liếc nhìn Đổng Lãng một cái.

“Hắn không theo đuổi, mà là đang quấy rầy tôi, mấy người nhìn không ra?”

Sắc mặt của Đổng Lãng đỏ lên.

“Tôi không có!”

“Thế hắn vừa nói cô nhận kim cương của hắn, cô chỉ cần kim cương không cần yêu đương?”

Nam Tinh lẳng lặng nhìn chằm chằm phóng viên này.
“Biết nhà tôi có bao nhiêu tiền không? Anh cảm thấy tôi sẽ ham một viên kim cương?”

Phóng viên nghẹn lời.

Cố Oánh Oánh ở một bên, vừa thấy hướng gió không đúng, lập tức mở miệng.

“Đúng vậy, tôi có thể chứng minh, Nam Tinh không đồng ý lời theo đuổi của Đổng Lãng.”

Nam Tinh nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Oánh Oánh.

“Đồng học, cô từ đâu chui ra thế?”

Cố Oánh Oánh có chút xấu hổ.

“Nam Tinh, cậu đừng nóng giận, tớ biết là tớ không đúng. Chúng ta tiếp tục làm bạn bè tốt được không?”

Phóng viên thích nhất là chụp mấy cảnh tượng chiến tranh không chút khói súng này.

“Nam Tinh, cô cùng bạn tốt nháo bể hay sao?”

“Tôi và cô ta không thân.”

“Nghe nói cô ấy là bạn cùng phòng của cô.”

Nam Tinh cười khẽ, trong mắt lại không có chút ý cười.

“Tôi không ở ký túc, lấy đâu ra bạn cùng phòng?”

Nói xong, ngoài cửa phòng học vang lên động tĩnh.
Mười mấy vệ sĩ đi vào.

Hành động của vệ sĩ đơn giản thô bạo, cứng rắn chen vào vòng vây, bảo hộ Nam Tinh.

Vệ sĩ đi đầu mở miệng.

“Nam tiểu thư, chúng tôi đưa ngài về.”

Vừa nói, đôi tay vừa đón lấy cặp sách của Nam Tinh.

Mười mấy vệ sĩ vây quanh, khí thế lập tức bày ra.

Các phóng viên đều nhịn không được lui về sau, tôi nhìn anh anh nhìn tôi.

Đây là trận thế gì thế này?

Nam Tinh đẩy đẩy vành mũ lưỡi trai lên, biểu tình sơ lãnh, gương mặt xinh đẹp không có chút cảm xúc nào di động.

“Hỏi xong?”

Các phóng viên không ai trả lời.

Nam Tinh đứng lên.

“Nếu xong rồi, về sau đừng tới tìm tôi. Tôi còn phải đi học, trà trộn vào trong trường học tìm tôi thế này, sẽ quấy rầy tới sinh hoạt của các sinh viên bình thường.”

Nói xong, Nam Tinh lại đè vành mũ lưỡi trai xuống thấp, dưới sự vây quanh bảo hộ của các vệ sĩ, rời khỏi trường học.
Chuyện phòng phát sóng trực tiếp vừa được tuôn ra.

Nam Tinh trực tiếp leo lên bảng hot search.

Mỗi một câu trả lời của cô, đều khiến cho các võng hữu thảo luận dài dài.

Các võng hữu lại lần nữa nghị luận nhiệt liệt.

“Thật con mẹ nó 666 a.”

“Tui thật sự, lần đầu thấy người đại diện ngầu đét như vậy.”

“Đuma, ha ha ha ha ha, biết nhà tôi có bao nhiêu tiền không? Tôi sẽ ham chút kim cương nhỏ này nhà hắn? Ha ha ha ha thật con mẹ nó, Nam Tinh quá lợi hại.”

“Vệ sĩ vừa đến, paparazzi trực tiếp không dám hỏi nữa/im luôn.”

“Lời nói của Nam Tinh đủ trực tiếp rồi, mọi người nhìn cái cô Cố Oánh Oánh đó đi, sắc mặt khó coi a, chậc chậc chậc.”

“Hai người này tới cọ nhiệt độ đúng không? Phi, không biết xấu hổ.”

“Nam Tinh thừa nhận Tửu Từ là đồng tính luyến ái rồi?”

“Nhưng mà cũng phải nói lại, người ta đồng tính luyến ái cũng chẳng phải việc gì sai trái, dựa vào đâu đối xử với Tửu Từ như vậy a.”
“Đồng ý với lầu lên.”

Đương nhiên ngoài những lời khen thì lời chửi bới càng nhiều.

“Nam Tinh thừa nhận Tửu Từ là đồng tính luyến ái?”

“Quả nhiên, Tửu Từ này thật ghê tởm, thế mà thích đàn ông.”

“Mau đến bệnh viện kiểm tra đi, ai mà biết có bị nhiễm bệnh hay không.”

“Đúng vậy, đồng tính luyến ái gì đó ơi ~ thật khiến người ta chịu không nổi, nhanh lui vòng đi, phiền muốn chết.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN