Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 38: Chắc không phải là người một nhà?
Editor: Kiều Tiếu (tuần vừa rồi deadline dí mình quá, hết tổ chức sự kiện lại đến bài tập các môn. Ngất trên cành quất luôn.)
Một trăm vạn.
Đây là một cái giá trên trời.
Nam Tinh không nói chuyện.
Lâm Toàn Chấn thấy Nam Tinh trầm mặc, sắc mặt dần khôi phục.
Nghe nói cô con gái này của Nam gia mới được đón về từ cô nhi viện, mấy người như vậy đều có một điểm chung, chỉ cần ban chút ân huệ nhỏ là có thể lừa gạt.
Lâm Toàn Chấn từ trên cao nhìn xuống Nam Tinh, lại mở miệng:
“Cho dù cô có báo cảnh sát, Kiều Kiều vẫn chưa thành niên, cho dù pháp luật có muốn xử phạt hành vi bạo lực học đường cũng không thể làm gì. Đến lúc đó, chỉ cần Kiều Kiều chuyển trường, việc này sẽ không hề có tí ảnh hưởng gì tới con bé. Nhưng mà với Nam gia mấy người, ảnh hưởng cực lớn.”
Nói tới những lời cuối, trong lời nói của Lâm Toàn Chấn đậm mùi uy hiếp.
Nam Tinh im lặng một lúc, sau đó ngay dưới ánh mắt của mọi người, cô cúi đầu ấn điện thoại.
Sau đó, mở miệng nói chuyện điện thoại.
“Uy, có phải là cảnh sát không? Cháu muốn báo nguy.”
Nghe tới đó, mặt Lâm Toàn Chấn hoàn toàn đen xì.
Ánh mắt của Nam Tình hiếm khi sáng rực lên, quét vài lần lên người Nam Tinh.
Cô em gái này của cô, có gan đấy.
Lâm Kiều Kiều vừa nghe thấy lời của Nam Tinh, ngay lập tức chuyển từ biểu tình của người bị hại sang dáng vẻ giương nanh múa vuốt, vươn móng heo về phía cô.
“Nam Tinh, mày dám! Mau đưa điện thoại cho ta!!”
Giọng nói sắc nhọn mang theo vẻ tức giận.
Lâm Kiều Kiều còn chưa đụng tới người Nam Tinh, đã bị hai người vệ sĩ Nam Tình mang đến cản lại.
Lâm Toàn Chấn híp mắt, hạ giọng uy hiếp.
“Nam Tình, cô định đứng nhìn em gái cô vô pháp vô thiên như vậy?”
Môi đỏ của Nam Tình chợt cong lên, nhưng ý cười rất nhanh tan đi, giữa mày toàn vẻ lạnh nhạt và áp bách.
“Chủ tịch Lâm hồ đồ rồi? Vô pháp vô thiên làm xằng làm bậy phải là con gái ông, không phải Nam Tinh.”
Cô ngả lưng vào ghế, kéo tay áo lên, rũ mắt, cả người toát ra vẻ áp bách lạnh lùng, tiếp tục mở miệng:
“Xem ra con gái ông phải tới cục cảnh sát một chuyến rồi. Nhưng ông là người giám hộ của cô ta, sớm muộn gì cảnh sát cũng gọi cho ông, không bằng giờ ngồi chờ luôn ở chỗ này, sau đó cùng đi.”
Lồng ngực Lâm Toàn Chấn phập phồng, thoạt nhìn có vẻ bị nghẹn.
Cuối cùng, ý vị thâm trường nói:
“Xem ra Nam gia đã dạy ra hai cô con gái tốt.”
Nam Tình như thể không nghe thấy hàm ý uy hiếp của hắn.
“Chủ tịch Lâm có cách dạy con gái không tốt chút nào. Tính ra về sau còn cần phải bỏ thêm nhiều công sức. Quản cho tốt người nhà mình.”
Nói xong, cả phòng chợt yên tĩnh.
Cũng may loại không khí căng chặt này không kéo dài bao lâu, cảnh sát đã tới.
Lâm Toàn Chấn và Lâm Kiều Kiều bị cảnh sát đưa đi trước mặt một chúng thầy trò.
Nam Tinh cũng theo sau Nam Tình đi tới cục cảnh sát để lấy lời khai.
Chờ đến khi mọi người đều tan.
Nam Tình và Nam Tinh đi sau cùng.
Đôi mắt Nam Tình mang theo vẻ áp bách nhìn chằm chằm Nam Tinh, giọng nói lạnh như băng:
“Sao không cần một trăm vạn đó?”
Nam Tinh ngẩng đầu, đôi mắt hạnh cứ thế nhìn thẳng vào cô.
“Quá ít.”
Nam Tình cười,
“Em cũng không tệ lắm.”
“Cảm ơn.”
“Chuyện của em và Lâm Kiều Kiều đã bị đưa lên mạng, mọi người đều đã biết. Chị sẽ kéo chuyện này xuống cho em. Nhưng mà, chị chưa từng làm chuyện mua bán không có lời. Giúp em giải quyết xong chuyện này, em phải để chị nhìn thấy giá trị của em.”
Nam Tinh nghe xong, dừng một chút
“Tự em có thể làm được.”
Nói xong, mày Nam Tình khẽ nhíu, lại lần nữa nhìn lướt qua Nam Tinh.
Cô không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nói:
“Nghe nói em dọn ra khỏi nhà?”
“Ừm.”
“Ở ngoài được một thời gian rồi hãy dọn về.”
Nam Tinh trầm mặc, không nói gì.
Nam Tình nhìn ra được Nam Tinh không muốn.
Cô tới gần Nam Tình hai bước.
Nam Tình lớn lên cao, chiều cao 1m68 cộng thêm đôi giày cao gót làm cho cô cao hơn hẳn nam Tinh nửa cái đầu.
Nam Tình thoáng khom lưng, đối diện với Nam Tinh, ngữ điệu nói chuyện hơi chậm, nhẹ bảo:
“Trên người em, có 5% cổ phần tập đoàn Nam thị, biết không?”
Nam Tình ý vị thâm trường nhắc nhở, ngữ điệu như đang ra mệnh lệnh:
“Cho dù không thích cái nhà này cũng phải về nhà cho chị. Ít nhất là trước sinh nhật của ông nội, em phải về nhà đợi. Bằng không, cổ phần của em sẽ thuộc về ba em, Nam Kiến Quốc.”
Nam Tinh sửa đúng:
“Ông ta cũng là ba chị.”
Nam Tình gật gật đầu, ngôn ngữ châm chọc:
“Đúng vậy, cũng là ba chị.”
Vừa nói, tay trái Nam Tình vừa vuốt ve ngón út phải của mình.
Nhìn kỹ thì ngón út phải của Nam Tình không được thẳng, có một chỗ hơi cong.
Nam Tinh liếc mắt một cái đã nhìn ra, ngón tay này của Nam Tình đã từng bị gãy, thậm chí vì không được kịp thời chữa trị nên trở thành tật.
Vẻ châm chọc trên mặt Nam Tình chợt lóe, rất nhanh, buông tay áo xuống, mở miệng:
“A Đại, anh đưa Nam Tinh đến cục cảnh sát lấy lời khai.”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Nói dứt lời, Nam Tình lấy một tấm danh thiếp từ trong túi đưa cho Nam Tinh.
“Có việc thì cứ gọi cho chị, công ty đang có việc, chị đi trước.”
Nam Tinh cất kỹ tấm danh thiếp kia, gật gật đầu.
Trước khi Nam Tình rời đi, chợt nhớ tới cái gì.
“Em sẽ đến dự sinh nhật Tiểu Vũ, hợp tấu với nó?”
Nam Tinh gật đầu, “Ừm.”
Nhắc tới chuyện này, vẻ lạnh nhạt trên mặt Nam Tình thoáng ôn hòa hơn chút.
“Công ty có việc vội, đi không được. Hai người các em cứ chơi thoải mái.”
Nói xong, Nam Tình xoay người đi ra ngoài.
Nam Tinh đi ra khỏi văn phòng.
Chuyện này giải quyết, đối với cô không có ảnh hưởng gì lớn.
Nhưng thực ra khi cô về tới lớp, ánh mắt các bạn cùng lớp nhìn cô lập tức không giống bình thường.
Cô vừa mới ngồi vào chỗ, đã có người nhịn không được, lập tức đi tới dò hỏi:
“Nam Tinh, cậu là người của tập đoàn Nam thị? Nam Tình là chị cậu??”
Nam Tinh nhìn người nọ một cái, còn chưa nói xong, lại có người kích động mở miệng.
“Trách không được kỹ năng đàn dương cầm của cậu lợi hại như vậy, nhà các cậu quả thực đều là thiên tài âm nhạc!!”
Nam Tinh nghi hoặc.
“Có ý gì?”
“Chẳng lẽ cậu không biết? Chị cậu từng học ở Nhất Trung Tế thành. Năm đó cũng là vinh quang của trường a! Mười sáu tuổi đã là thiên tài violon, nhận được vô số giải thưởng lớn. Đã vậy còn là học trò yêu quý duy nhất của một đại sư violon vang danh quốc tế. Cậu có tưởng tượng được không? Lúc chị cậu mười lăm tuổi đã trở thành thủ tịch hội violon, được tham dự buổi diễn tấu âm nhạc quốc tế long trọng. Đến bây giờ, ảnh chụp của cô ấy còn được gắn ở lễ đường đó.”
Có người càng kích động hơn, nói.
“Đúng vậy, chính là lễ đường mà cậu pk với Giả Tĩnh Vũ ấy. Cậu không thấy à??”
Có người ở cạnh tiếp lời.
“Ai nha, người ta ở nhà ngày nào cũng gặp được người thật, đương nhiên không giống chúng ta.”
Có người hâm mộ ghen ghét.
“Còn có thiên lý hay không? Cả nhà các cậu đều trâu bò thế à?”
Nói xong, lúc này có một người nhớ tới cái gì.
“A? Nam Vũ, Nam Tinh, Nam Tình?? Các cậu có cảm thấy giống như tên người một nhà không? Chắc không phải là anh chị em gì đó chứ? Cho nên Nam Vũ mới có thể giúp đỡ Nam Tinh như hồi trên mạng?”
Tiếng nói vừa dứt, lập tức có fans của Nam Vũ đứng ra.
“Không thể nào! Nhà Khoai Sọ không có tiền như vậy. Khoai Sọ vẫn luôn tiết kiệm a.”
“Nhưng, Giả Tĩnh Vũ và Khoai Sọ không phải là họ hàng à? Mẹ của Giả Tĩnh Vũ và chủ tịch tập đoàn Nam thị Nam Kiến Quốc hình như là chị em ruột cơ mà?”
Ngay lúc suy đoán bắt đầu nảy sinh, có người lập tức nói
“Không không không, tui nhớ rõ là Giả Tĩnh Vũ từng nói, Nam Vũ và tập đoàn Nam thị không có quan hệ, chỉ là bà con xa thôi.”
Đại khái vì chính miệng Giả Tĩnh Vũ chứng thực, rốt cuộc bình ổn suy đoán của mọi người.
“Ồ, hóa ra là như vậy a.”
“Tui đã nói rồi mà, đâu phải người giỏi đều sinh ra trong cùng một nhà đâu?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!