Cố Chấp Không Muốn Rời Xa - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Cố Chấp Không Muốn Rời Xa


Chương 16


Sau khi Dịch Tuyên về nhà được một ngày thì trang web tra cứu điểm thi đại học được mở.

Cả một đêm Dịch Tuyên đã không ngủ nên lúc tra điểm, cậu ở trong phòng ngủ bù. Tân Nguyệt một mình ở phòng khách.

Cô ôm máy tính, cầm giấy nhập học của cậu, lặp lại từng chữ một để xác nhận bản thân không đánh nhầm.

Hai phút sau, trang web load xong.

Hai phút này làm Tân Nguyệt không khỏi nhớ tới mấy ngày trước. Mỗi ngày Dịch Tuyên đều thức đêm học bài, nỗ lực đến mức làm Tân Nguyệt cảm thấy có lẽ cậu có thể thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại cũng không chừng.

Nhưng mà ——

“Ngữ văn: 0

Toán học: 150

Tiếng Anh: 0

Tổng điểm các môn khoa học tự nhiên: 150

Tổng: 300.”

Điểm số này nằm trong dự kiến của Tân Nguyệt, nhưng môn toán với số điểm tuyệt đối 150 làm cô hơi kinh ngạc. Hai môn 0 điểm kia lại càng làm cô không thể tin nổi vào mắt mình.

Dịch Tuyên ngủ một giấc thẳng đến chiều, cuối cùng vì thấy đói nên tỉnh dậy.

Tân Nguyệt đã làm xong thức ăn, chỉ còn một món canh là xong bữa tối.

Thấy cậu từ trong phòng ra, cô cười: “Mũi thính thật đấy, cơm vừa chín là em đã dậy rồi.”

Dịch Tuyên nhìn cô, cuối cùng cũng dần thoát khỏi cơn buồn ngủ.

Cậu đứng bên cạnh cửa, nhấc chân bước về phía cô.

Tân Nguyệt đang mặc tạp dề, cửa phòng bếp mở một cánh làm cả phòng bên ngoài đều đầy mùi thơm của thức ăn.

Đặc biệt là trên tóc cô vương vấn mùi khói dầu nhè nhẹ, ngửi rất dễ chịu.

Dịch Tuyên ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào tóc cô hít một hơi thật sâu.

“Chị thơm quá.”

Cậu mới tỉnh dậy, âm thanh hơi khàn khàn, giọng điệu trầm thấp, nghe có chút lười biếng nhưng không hề kém phần quyến rũ.

Cái ôm này kéo dài hai giây.

Tân Nguyệt bừng tỉnh đẩy cậu ra, ngại ngùng mất tự nhiên nói: “Toàn mùi đồ ăn thôi, em mau đi rửa mặt đi.”

“Em rất đói.” Dịch Tuyên ôm bụng. Lúc nói chuyện đuôi mắt cậu hơi rủ xuống, ý tứ làm nũng trong giọng nói vô cùng rõ ràng, “Em muốn ăn cơm trước cơ.”

Tân Nguyệt xoay người đi múc canh, dứt khoát cự tuyệt: “Không được.”

“Được rồi.” Dịch Tuyên bĩu môi lê bước vào phòng tắm.

Tiếng đóng cửa từ phòng tắm truyền đến, tay Tân Nguyệt mềm nhũn. Cái thìa “lạch cạch” rơi xuống nồi, nước canh nóng hổi bắn tung tóe vào tay cô. Da nhanh chóng đỏ lên.

Tân Nguyệt không hề thấy đau, cô chỉ che ngực lại, tại nơi đó, trái tim cô đang tưng bừng rộn ràng lên.

“Chị thơm quá.”

Giọng cậu không ngừng vang vọng quanh quẩn đầu cô.

Càng ngày cô càng không thể chống lại được với cậu.

Lúc ăn cơm, Tân Nguyệt không nói chuyện cô đã tra điểm cậu. Cơm nước xong, Dịch Tuyên chủ động muốn đi rửa chén, cô bèn đứng cạnh tủ lạnh trò chuyện cùng cậu.

“Em muốn học trường đại học nào?”

“Em không muốn vào đại học.” Lúc này tâm trạng Dịch Tuyên vẫn rất tốt, nói xong cậu lại nói thêm một câu: “Nếu bắt buộc phải đưa ra đáp án, vậy thì trường chị.”

Hiện tại, Tân Nguyệt đang học tại trường đại học đào tạo bậc nhất của thành phố Z. Hồi còn học cao trung, cô đã phải nỗ lực hai năm mới đạt được như ý nguyện. Với thành tích của Dịch Tuyên, nếu muốn thi vào trường đại học Z thì có vẻ hơi khó.

Cô không nói lời nào, Dịch Tuyên rửa chén xong quay đầu liền thấy cô đang ngẩn người. Cậu bất ngờ vẩy bàn tay đầy nước lên mặt cô.

Bị nước lạnh văng tới, Tân Nguyệt bừng tỉnh. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, không ngờ lại thấy khuôn mặt cười đắc ý của người nào đó khi vừa chơi xấu thành công.

Trước mặt người ngoài, cậu rất ít cười, lúc nào cũng trưng khuôn mặt lạnh như băng, nhưng thật ra khi cười rộ lên trông cậu rất đẹp.

Nếu trong ánh mắt ít đi chút lạnh lùng, có lẽ sẽ càng đẹp hơn.

Tân Nguyệt nhìn cậu cười, cô chợt nảy ra ý nghĩ kỳ lạ.

Cô vội vàng chạy đến phòng khách, lại vội vàng chạy về, sau đó giơ điện thoại lưu lại nụ cười hiếm hoi của Dịch Tuyên.

Vẻ ngoài của cậu rất đẹp, thời điểm cậu cười lên càng đẹp hơn.

Giống như lúc này, khóe môi giương lên một góc độ vừa phải. Đôi mắt ngày thường đầy vẻ lạnh lùng nay đã bị ý cười hòa tan trong chốc lát. Thậm chí, gương mặt còn có chút quyến rũ pha lẫn dịu dàng.

Trong bức ảnh, trông Dịch Tuyên tràn đầy cảm giác thiếu niên.

Tân Nguyệt rất hài lòng với bức ảnh này. Cô cười cười muốn cho cậu xem, không ngờ điện thoại bất ngờ bị người ta cướp mất.

“Này, em làm gì thế?!”

“Chị chụp lén em?”

“Chị không chụp lén mà, chị đang định cho em xem đây. Em trả cho chị trước đã!”

Ỷ mình cao, Dịch Tuyên cố ý giơ tay lên. Điều đáng thương cho Tân Nguyệt chính là cô có nhảy bật lên cũng chẳng với tới.

“Hình như chúng ta chưa chụp chung lần nào.” Nhìn bức ảnh này, Dịch Tuyên chợt nảy ra một ý tưởng kỳ diệu. Chỉnh về camera trước, Dịch Tuyên dang tay ôm lấy bả vai Tân Nguyệt kéo cô vào lồng ngực.

“Không được, không được. Chị vẫn chưa gội đầu!” Thấy cậu muốn chụp, Tân Nguyệt vội vàng ra sức chặn lại.

“Một, hai.”

Dịch Tuyên không màng đến sự phản đối của cô, ngón tay ấn vào nút chụp.

“Em chụp luôn rồi à? Chị vẫn chưa chuẩn bị xong mà! Mau cho chị xem chút!” Tân Nguyệt giơ tay muốn lấy lại điện thoại của mình. Dịch Tuyên lại giơ tay lên lần nữa.

Cậu ấn mở Wechat Tân Nguyệt rồi gửi ảnh chụp chung qua cho mình, sau đó thoát ra đem ảnh chụp cài thành hình nền điện thoại của Tân Nguyệt. Cuối cùng mới tủm tỉm cười đưa điện thoại cho cô.

“Chuyện chụp lén này chúng ta xem như huề nhau.”

“Gì chứ!” Tân Nguyệt đánh nhẹ cậu một cái, thanh minh: “Chị không chụp lén nhé.”

“Được, chị không chụp lén, chị vui là được.” Dịch Tuyên cười vui vẻ ra khỏi phòng bếp.

“Đồ xấu xa.” Tân Nguyệt mắng cậu.

Dịch Tuyên vừa rời khỏi phòng bếp, Tân Nguyệt mở điện thoại ra xem. Sau khi mở khóa, thứ đập vào mắt chính là khuôn mặt của Dịch Tuyên.

Trên màn hình, cậu nhìn vào máy ảnh, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều đầy ý cười. Tân Nguyệt bên cạnh cúi đầu nhíu mày, cánh tay mảnh khảnh che hơn nửa khuôn mặt.

Đầu cậu và cô kề sát nhau, trên mặt là nụ cười mê người làm nổi bật lên khuôn mặt bị che mất phân nửa của cô, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch. Tóc của cô rơi xuống trên vai Dịch Tuyên, giữa hai người thân mật đến mức gần như không có một khe hở.

Dù không phải quá hoàn hảo, nhưng bức ảnh này vẫn làm trái tim Tân Nguyệt mềm nhũn.

Nếu cậu vĩnh viễn là cậu thiếu niên như thế này.

Mãi là một thiếu niên mềm mại, sạch sẽ như vậy…

Ngón tay khẽ lướt qua khuôn mặt cậu, Tân Nguyệt cong môi mỉm cười.

Dịch Tuyên về phòng cầm điện thoại, không chờ nổi mở Wechat của Tân Nguyệt lưu ảnh lại, sau đó đặt làm hình nền điện thoại. Tên liên lạc, hình nền cuộc trò chuyện, ảnh đại diện Wechat… Thôi bỏ đi.

Trừ những nơi người khác có thể nhìn thấy, cậu đổi hết hình nền của những chỗ khác thành bức ảnh này.

Đây chính là ảnh chụp chung đầu tiên của cậu và Tân Nguyệt.

Dịch Tuyên không bật đèn. Trong bóng đêm, khuôn mặt mang ý cười nhàn nhạt của cậu thiếu niên được ánh sáng mờ mờ từ màn hình điện thoại chiếu sáng.

Buổi tối, lúc Dịch Tuyên đang tắm thì chuông cửa bỗng vang lên.

Tân Nguyệt ra khỏi phòng đi mở cửa.

Ngoài cửa là Thiệu Khải.

“Anh tới đón em.”

Tân Nguyệt nhìn anh sững sờ hỏi, “Đã 8 giờ rồi sao?”

“8 giờ rưỡi.” Thiệu Khải giơ điện thoại trong tay lên, “Điện thoại em tắt máy nên anh mới lên đây.”

“À.” Tân Nguyệt cười xin lỗi với Thiệu Khải, nghiêng người để anh vào cửa, “Điện thoại em tắt nguồn rồi, anh vào đi.”

Đây không phải là lần đầu tiên Thiệu Khải đến căn hộ này, nhưng từ khi Dịch Tuyên vào ở anh rất ít khi đến đây.

Tân Nguyệt kêu anh đợi ở phòng khách còn cô về phòng thay quần áo.

Thiệu Khải cũng không thúc giục mà ngồi chờ trên ghế sô pha. Trước mặt là bàn trà nghệ thuật rất quen mắt. Đây là cái bàn hồi trước anh và Tân Nguyệt cùng đi chọn, thì ra cô còn giữ.

Thiệu Khải nở nụ cười.

Dịch Tuyên tắm rửa xong, vừa mở cửa phòng tắm đã thấy Thiệu Khải ngồi trên ghế sô pha cười ngây ngốc.

Mới tắm xong nên tóc Dịch Tuyên còn nhỏ nước. Màu tóc cậu rất đậm, tóc ướt càng tăng thêm màu đen nhánh trên đó.

Cậu không mặc quần áo, trên cơ bụng rắn chắc còn đọng lại mấy giọt nước. Đường nhân ngư sâu hoắm ẩn hiện sau chiếc quần đen dài buông thõng, trông rất gợi cảm.

Thấy Thiệu Khải, mặt mày Dịch Tuyên trầm xuống.

“Anh tới đây làm gì?”

Đối diện với ánh mắt của Dịch Tuyên, biểu hiện của Thiệu Khải vô cùng thân thiện: “À, tối nay có vài việc nên tôi tới đón cô ấy.”

Dịch Tuyên vẫn cởi trần mà Tân Nguyệt lại xuống.

Thoáng nhìn chiếc áo thun đặt trên sô pha, Thiệu Khải đứng dậy đưa qua, ngữ điệu rất nhẹ nhàng: “Mặc quần áo vào, trong phòng đang mở điều hòa, đừng để bị cảm lạnh.”

Dịch Tuyên không nhận lấy, cậu lạnh giọng hỏi: “Đã muộn như này rồi, hai người còn có chuyện gì cần làm?”

Cánh tay vươn ra của Thiệu Khải dừng giữa không trung, ôn hòa trong mắt biến mất, không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt.

“Sao nào, chuyện gì không thể nói sao?”

Ánh mắt Dịch Tuyên lập tức trầm xuống. Trong đôi mắt đen mang theo tính xâm lược mạnh mẽ khóa chặt trên người Thiệu Khải.

Thiệu Khải không sợ hãi nhìn thẳng cậu.

Dịch Tuyên tiến lên một bước, gằn giọng, giọng điệu lạnh lẽo: “Hình như anh đã quên lời tôi nói, đừng bao giờ đến đây.”

Lúc này Dịch Tuyên như một con báo bị xâm lấn lãnh địa. Sự lạnh lùng trong ánh mắt mang theo sự hung ác muốn xé nát anh ra bất cứ lúc nào.

Điều này làm Thiệu Khải nhớ tới hai năm trước. Tại hàng hiên, Dịch Tuyên cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm anh.

Khi đó rõ ràng cậu ta nhỏ gầy như vậy, nhưng đôi mắt lại hung ác nham hiểm không thua bất cứ tên tàn nhẫn nào Thiệu Khải từng biết.

Mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn dí sát lên yết hầu Thiệu Khải. Dịch Tuyên lúc đó mới 16 tuổi âm trầm nói với anh: “Cách Tân Nguyệt xa một chút.”

Cậu là con trai Dịch Hồng Đức, là em trai do Tân Nguyệt mang về. Thiệu Khải không muốn là kẻ địch của cậu, càng không muốn làm tổn thương cậu, nhưng cách nói của cậu đối với Tân Nguyệt thật sự làm một người đàn ông như Thiệu Khải không thể chịu được.

Trước khi cửa thang máy mở, sức lực Dịch Tuyên nắm lấy cổ áo anh chợt nới lỏng.

Thiệu Khải bắt lấy khoảnh khắc Dịch Tuyên phân tâm, giữ chặt cổ tay cậu, trở tay đè cậu trên mặt đất, hoàn toàn không phí một chút sức lực nào.

“Này nhóc, đừng nói Tiểu Nguyệt như là vật sở hữu của cậu như thế.”

Thiệu Khải đã cảnh cáo Dịch Tuyên như vậy, anh cho rằng mình đã thắng.

Không ngờ Tân Nguyệt lại nói: “Thiệu Khải, sau này anh nên hạn chế tới nhà em.”

Dịch Tuyên tựa vào vai Tân Nguyệt, ở góc độ cô không nhìn thấy nở một nụ cười chiến thắng với anh.

Cậu ta nói: “Nguyệt, chị thật tốt.”

Khi đó Thiệu Khải mới choàng tỉnh ra, cậu ta không không phải là em trai gì cả, cậu ta chỉ là một kẻ nguy hiểm giỏi ngụy trang.

Hiện giờ, nhân vật nguy hiểm này càng trở nên nguy hiểm hơn.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Tân Nguyệt thay quần áo xong ra khỏi phòng, thấy bọn họ đứng chung một chỗ, cô cau mày bước nhanh về phía trước.

Lúc tới gần hai người, cô không dấu vết chắn phía trước Thiệu Khải.

Thấy tóc Dịch Tuyên còn nhỏ nước, Tân Nguyệt lại nói một tràng: “Sao tóc còn ướt đã ra rồi? Phòng khách lạnh như thế, em muốn bị cảm hả?”

Cô vừa nói vừa định đẩy Dịch Tuyên vào phòng tắm, nhưng lại phát hiện cậu vẫn chưa mặc quần áo.

Lòng bàn tay chạm vào da thịt lạnh lẽo trên cánh tay cậu như có dòng điện lướt qua.

Tân Nguyệt nhanh chóng thu tay lại, chớp chớp mắt giấu đi khác thường nơi đáy mắt, bất giác nhẹ giọng: “Em đi sấy tóc cho khô trước đi.”

Kết thúc giằng co cùng Thiệu Khải, Dịch Tuyên rũ mắt, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Tân Nguyệt, “Chị muốn cùng anh ta ra ngoài sao?”

Động tác của cậu hơi thô bạo, Tân Nguyệt cảm thấy đau. Cô ngăn Thiệu Khải đang muốn tiến lên, trên mặt bình tĩnh như thường: “Ừ, bọn chị có vài việc cần nói.”

Cô nắm chặt cổ tay Thiệu Khải. Ánh mắt nôn nóng của Thiệu Khải trong mắt Dịch Tuyên lập tức biến thành sự khiêu khích.

Cậu biết Tân Nguyệt rất đau, nhưng cậu không buông tay, thậm chí còn tăng thêm lực gấp đôi.

Cậu cố gắng kiên nhẫn.

“Có chuyện gì?” Giọng Dịch Tuyên rất trầm, lạnh đến mức gần như muốn đóng băng Tân Nguyệt, “Có chuyện gì mà phải ra ngoài vào giờ này?”

“Dịch Tuyên, cậu đủ rồi.” Ngữ khí chất vấn của cậu làm Thiệu Khải không nhịn được lên tiếng.

“Thiệu Khải.”

“Tiểu Nguyệt?” Thiệu Khải không hiểu tại sao đến giờ Tân Nguyệt vẫn muốn che chở cho cậu ta như vậy?

“Bọn chị nói về chuyện quán bar.” Cổ tay Tân Nguyệt đang đau, nhưng chân mày cô không nhăn dù chỉ một chút. Cô buông Thiệu Khải ra, ngược lại vỗ vỗ mu bàn tay Dịch Tuyên, dịu dàng trấn an: “Chị sẽ về ngay.”

Đôi mắt nâu của cô trong thấy đáy, Dịch Tuyên nhìn chằm chằm cô.

Sau một hồi, cậu không hề báo trước mà buông lỏng tay.

Dịch Tuyên xoay người đi đến phòng tắm, giọng trầm thấp.

“Em không khóa cửa.”

Bóng dáng cậu cúi đầu in vào mắt Tân Nguyệt, cô cao giọng nói: “Chị không mang theo chìa khóa, em nhớ mở cửa cho chị nha.”

Cửa phòng tắm chậm rãi khép lại, Dịch Tuyên không hề trả lời.

Tân Nguyệt giương mắt cười với Thiệu Khải, giọng nói không hề nghe ra điều gì bất thường: “Chúng ta đi thôi.”

Nhưng Thiệu Khải vẫn thấy được vẻ bất đắc dĩ trong ánh mắt cô.

Anh nhìn vào cửa phòng tắm đang đóng chặt sau đó gật đầu: “Được.”

Trong phòng tắm, sương mù vẫn chưa tan hoàn toàn.

Dịch Tuyên đứng trước gương nghe âm thanh bọn họ biến mất ngoài cửa.

Bỗng nhiên cậu nắm thật chặt hai bàn tay.

Trong gương, chàng trai trẻ vừa rồi còn ướt át nóng bỏng, nay bất chợt biến thành một thân sát khí địa ngục Tu La.

Trong mắt Dịch Tuyên nổi lên vô vàn ngọn lửa màu đen.

“Ào ——”

Nước trong bồn rửa tay được mở ở mức lớn nhất, cậu xoay người ra khỏi cửa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN