Cố Chấp Không Muốn Rời Xa - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Cố Chấp Không Muốn Rời Xa


Chương 27


Đã qua nửa tháng chín, chuyến học quân sự của sinh viên năm nhất sắp kết thúc.

Tuy Dịch Tuyên không học quân sự, nhưng lúc sinh viên năm nhất đi báo danh đã xuất hiện một lần, vẻ ngoài xuất sắc cộng với khí chất lạnh lùng đã làm cho tên tuổi và chuyên ngành của hắn nhanh chóng trở thành đề tài hot.

Trong nửa tháng nay, không ít đàn anh, đàn chị đích thân tới sân thể dục xem quân huấn để tận mắt chiêm ngưỡng diện mạo sinh viên mới vừa nhập học đã gây một trận náo nhiệti này.

Đáng tiếc, đa phần bọn họ đều thất vọng ra về.

Miêu Miểu là người gặp mặt Dịch Tuyên lần trước, lúc cô giúp giáo sư làm giấy đăng ký tân sinh viên liền phát hiện ra tư liệu của Dịch Tuyên.

Phản ứng đầu tiên của cô không phải là đến sân thể dục xem Dịch Tuyên mà là đến tìm Tân Nguyệt.

Đầu năm khai giảng, Miêu Miểu và Tân Nguyệt được xếp cùng lớp.

Cha mẹ Chu Tư Nghiên đã tìm cho cô ấy một công việc nên cô ấy dọn khỏi ký túc xá. Bây giờ có vài người mới chuyển đến ở, riêng giường của Tân Nguyệt vẫn luôn ở đó. Mấy người mới tới Miêu Miểu không quen ai, thành ra cô thấy không thoải mái lắm, ngược lại lúc đi học gặp Tân Nguyệt lại cảm thấy thân thiết hơn.

Tuy bộ dạng Tân Nguyệt lúc nào cũng lạnh lẽo nhưng tốt xấu gì cũng là người quen.

Trong phòng học lớn, chỉ có Miêu Miểu và Tân Nguyệt ngồi gần nhau.

Trên bục giáo sư đang cúi đầu trình chiếu powerpoint, Miêu Miểu nhích lại gần Tân Nguyệt hỏi nhỏ: “Tân Nguyệt, em trai cậu cũng thi vào trường của chúng ta đúng không?”

Em trai.

Chắc là nói Dịch Tuyên.

Lần đó hắn tới trường giúp cô thu dọn hành lý, Miêu Miểu từng lén hỏi quan hệ của cô với hắn.

Khi đó Tân Nguyệt không thể nào ngờ được quan hệ của họ lại chuyển biến nhanh thế này.

Chưa được bốn tháng mà em trai đã biến thành người yêu của cô mất rồi.

Đột nhiên nhắc tới hắn, Tân Nguyệt ngừng bút, nghiêng đầu qua hỏi: “Có chuyện gì à?”

Giọng cô hơi lạnh, biểu cảm của Miêu Miểu thoáng mất tự nhiên. Cô cười gượng hai tiếng nói: “Không có gì, chỉ là sáng nay khi  giúp lão Trương làm giấy đăng ký tân sinh viên thì nhìn thấy tư liệu của Dịch Tuyên nên muốn hỏi xem có phải em trai của cậu không thôi.”

Tân Nguyệt nghe vậy, cúi đầu tiếp tục viết bài: “Là cậu ấy.”

Trước mặt người ngoài cô luôn như vậy, không có cảm xúc gì, ít nói, không nể mặt ai.

Làm bạn học nhiều năm như vậy, Miêu Miểu đương nhiên biết cô là dạng người gì. Hôm nay cô cố ý chạm vào, không ngờ vẫn bị sự băng giá của Tân Nguyệt làm trở tay không kịp.

Tân Nguyệt chú tâm nghe giảng. Miêu Miểu vốn định hỏi về chuyện của Dịch Tuyên, nhưng thấy biểu cảm rõ ràng không muốn nói chuyện của Tân Nguyệt, cô liền ỉu xìu, không dám quấy rầy cô ấy.

Người bên cạnh cuối cùng đã yên lặng, ánh mắt Tân Nguyệt hơi lóe.

Khai giảng đã lâu, lời đồn đãi về Dịch Tuyên nhiều như mây, dù cô không cố ý nghe ngóng nhưng ít nhiều vẫn nghe được vài tin tức về hắn.

Tần Thừa lúc nào cũng luyên thuyên rằng Dịch Tuyên được chào đón ở cao trung thế nào, nhưng cô chưa từng thấy qua, bây giờ xem như cô có thể lĩnh hội được rồi. Dịch Tuyên lên đại học, sức hút chỉ có tăng chứ không giảm.

Hôm nay Miêu Miểu hỏi cô chuyện này Tân Nguyệt cũng không bất ngờ lắm, chỉ là không biết sau này số người đến hỏi cô thế này có ngày càng nhiều hơn không thôi.

Buổi trưa tan học, Miêu Miểu định hẹn Tân Nguyệt cùng nhau đi ăn, nhưng cô mới cúi xuống soạn tập sách một chút đã không thấy Tân Nguyệt đâu nữa.

Nghĩ cô ấy vẫn chưa đi xa, Miêu Miểu liền đuổi theo ra khỏi dãy phòng học. Từ xa thấy Tân Nguyệt đứng cạnh chiếc xe Mercedes màu đen.

Cửa sổ xe hạ xuống làm lộ ra khuôn mặt anh tuấn trưởng thành của người đàn ông làm tim Miêu Miểu đập thình thịch. Cô không tự chủ được mà dừng bước chân.

Rốt cuộc Tân Nguyệt tốt số thế nào vậy trời, em trai thì cực kỳ hút hồn, bây giờ còn có anh đẹp trai tới đón cô tan học. Không lẽ đúng như lời Chu Tư Nghiên nói, lai lịch Tân Nguyệt không hề đơn giản?

Buổi chiều không có tiết, Tân Nguyệt và Thiệu Khải hẹn gặp nhau.

Vừa ra khỏi trường cô đã thấy xe của anh.

Thấy cô đi ra, Thiệu Khải hạ cửa kính xuống vẫy tới với cô.

Tân Nguyệt chạy tới.

“Không phải đã nói là em sẽ tự qua sao?”

Thiệu Khải cười, “Dù sao anh cũng không bận nên đúng lúc tới đón em.”

Anh nói vậy, Tân Nguyệt nhìn chằm chằm đôi mắt anh hai giây, sau đó nở một nụ cười nhạt, “Sao cũng được.”

Tân Nguyệt lên xe, nhìn cô thắt dây an toàn xong Thiệu Khải mới khởi động xe,

Lúc Thiệu Khải quay đầu đóng cửa sổ, anh hỏi: “Bạn em à?”

Tân Nguyệt ngẩn ra, nhìn ra mới thấy Miêu Miểu đứng ở bậc thang.

Cô ấy nhìn qua đây, biểu cảm có chút phức tạp.

Tân Nguyệt biết biểu cảm của cô ấy có hàm nghĩa gì, nhưng cô không để ý lắm quay đầu đi, bình thản trả lời: “Ừm.”

Thiệu Khải nghe xong chỉ gật đầu, không nói gì.

Trước nay anh cẩn thận, có lẽ chuyện bị bắt lần trước đã tạo bóng ma trong lòng anh nên dù cô nói không cần anh đến đón nhưng anh vẫn sẽ tới đây đón cô. Tất cả những chuyện quanh cô anh đều hết mực quan tâm.

Miêu Miểu trong mắt anh không có bất cứ uy hiếp nào.

Hẹn nhau vào đúng giờ ăn trưa nên Thiệu Khải đặt một phòng riêng tại quán ăn cho hai người.

Họ vừa ngồi xuống thì người phục vụ lập tức đem đồ ăn lên, sau gần mười phút, đồ ăn được đem lên hết thì không ai vào phòng làm phiền nữa.

Trên bàn đều là món Tân Nguyệt thích ăn, nhưng cô không có tâm trạng thưởng thức, ăn được hai miếng là buông đũa xuống.

Cô dừng đũa, Thiệu Khải cũng dừng theo.

Anh hỏi: “Em không ăn hả?”

“Em không đói.” Tân Nguyệt giải thích. Cô nhấp một ngụm trà xanh rồi nói, “Anh ăn đi, đừng để ý tới em.”

Thiệu Khải cười, giọng điệu tự nhiên, “Một người ăn không có hứng gì cả.”

Tân Nguyệt hơi bất ngờ.

Thiệu Khải không hề có ý trách cứ hay tức giận. Anh lấy khăn ăn lau miệng, lấy túi văn kiện bên cạnh đưa cho Tân Nguyệt.

“Thất gia tên thật là Tang Kỳ.”

Tân Nguyệt nhận lấy túi văn kiện, không mở gấp. Vẻ mặt cô có hơi nghiêm trọng, “Anh chắc chắn?”

Thiệu Khải lắc đầu: “Không chắc.”

Tư liệu đã đưa đến tay cô thì dù Thiệu Khải không chắc nhưng tính xác thực cũng gần tám chín phần.

Sắc mặt cô trầm xuống, mở túi văn kiện ra. Nội dung bên trong không dài lắm, chỉ có ba trang giấy làm Tân Nguyệt ngạc nhiên.

“Người này có thế lực rất lớn ở Y thị, làm việc không một kẽ hở, anh điều tra rất lâu cũng chỉ tra được nhiêu đó.” Thiệu Khải nói: “Năm đó hắn và cha em đúng là có chút liên hệ, nhưng cuối cùng hai người lại không tiến tới hợp tác. Trùng hợp không lâu sau đó, anh Tân xảy ra chuyện.”

Tân Nguyệt nghe vậy, trong lòng dâng lên một luồng khí lạnh, “Hai người họ hợp tác làm gì?”

“Hắn ủy thác xưởng sản xuất dưới trướng cha em làm một lô đồ dùng đặc chế. Có thể anh Tân đã nhận ra gì đó nên từ chối.”

Tân Nguyệt im lặng.

Cô bình tĩnh lật xem tư liệu không đầy ba trang kia, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.

Trà trong ly đã lạnh, Thiệu Khải thay cô châm một ly trà mới.

“Còn một chuyện nữa trong đây không viết.”

“Chuyện gì?”

Thiệu Khải dừng một chút, “Giang Mỹ có lẽ đang sống cùng hắn.”

Tân Nguyệt không tin nổi: “Dì Giang Mỹ?”

“Hồi ấy em lo lắng cho Dịch Kỳ nên kêu anh quan tâm đến hai mẹ con Giang Mỹ nhiều hơn, nhưng khi đó vì hoàn cảnh không cho phép, đến một năm trước anh mới cho người đi tìm bọn họ. Trước đó có người thấy Giang Mỹ xuống khỏi xe của Thất gia, cử chỉ hai người rất thân mật.” Thiệu Khải nhìn thoáng qua sắc mặt Tân Nguyệt và nói tiếp: “Có lẽ hai người họ đã sớm theo Thất gia rồi. Cuộc sống mấy năm nay của họ tốt hơn em nghĩ rất nhiều.”

Nhất thời Tân Nguyệt không nói được lời nào.

Thiệu Khải nhìn cô, hơi lo lắng cho cảm xúc của cô, “Tân Nguyệt?”

Tân Nguyệt từ tốn nói: “Em không sao.”

Cô cất tư liệu vào túi, cười dửng dưng, “Anh xem, em đã nói dì Giang Mỹ chắc chắn sẽ lo chu toàn cho tương lại Dịch Kỳ mà.”

*

Hai người ở phòng riêng gần ba tiếng, lúc ra ngoài thì nhà hàng đã đóng cửa nghỉ trưa.

Thiệu Khải muốn đưa Tân Nguyệt về nhà nhưng cô từ chối.

Cô đứng bên vệ đường bắt xe, chào Thiệu Khải một tiếng rồi mới lên xe.

Tân Nguyệt không về nhà thẳng mà tới siêu thị cạnh tiểu khu mua một đống rau quả  và thịt.

Hôm nay Dịch Tuyên ở nhà ăn cơm nên cô muốn làm đồ ăn thật ngon cho hắn.

Vừa rồi lúc Thiệu Khải nói những chuyện đó, cô có hơi khó chịu.

Cô biết Giang Mỹ là người luôn làm chuyện có lợi cho bản thân, cũng biết hồi đó dì ấy chọn mang theo Dịch Kỳ là đúng, nhưng không hiểu sao, bộ dạng gầy nhom lúc mới gặp Dịch Tuyên cứ ẩn hiện trước mắt cô.

Giang Mỹ không sai, dì ấy vì bản thân, cũng là vì Dịch Kỳ; nhưng Dịch Tuyên thì sai sao? Lẽ ra hắn có thể giống Dịch Kỳ, giống Tần Thừa, thậm chí cũng có thể giống Chiêm Thanh Nhuế.

Nhưng hắn chẳng có gì cả.

Trơ trọi một mình, chỉ có bóng tối vô tận làm bạn.

*

Lúc Dịch Tuyên về nhà cũng cùng lúc Tân Nguyệt đặt món ăn cuối cùng lên bàn.

Hắn đẩy cửa tiến vào, mùi thức ăn và nụ cười tươi của Tân Nguyệt cùng nhau ập vào hắn.

“Em về rồi đây!”

Tân Nguyệt đang mặc tạp dề, tóc buộc hờ sau đầu, vài sợi tóc tinh nghịch dính vào cổ cô, chễm chệ mà dịu dàng.

Cô ngoắc hắn qua rồi xoay người vào bếp: “Mau rửa tay ăn cơm thôi.”

Nhìn bóng dáng Tân Nguyệt, ánh mắt Dịch Tuyên hơi lóe lên.

Trong phòng bếp, Tân Nguyệt đang bưng một bát canh thì bỗng lọt thỏm vào một vòng tay. Thìa trên tay chạm vào thành bát phát ra âm thanh ngân vang.

Dịch Tuyên cọ cọ đầu vào gáy cô làm Tân Nguyệt nhồn nhột.

“Nhột quá, em đừng phá nữa.”

Cô cười duyên nghiêng đầu trốn, Dịch Tuyên lại há miệng cắn một miếng.

Hắn cắn trúng động mạch, mạch máu đập mạnh xuyên qua làn da mỏng manh. Vùng cổ bị hắn ngậm lấy, ướt át mà ái muội làm nhiệt độ giữa hai người tăng lên cháy bỏng.

“Dịch Tuyên……”

“Làm sao để chị mãi bên cạnh em đây?” Hắn tỉ mỉ nhấm nháp làn da cô như đang thưởng thức bữa ăn, “Hay là em ăn chị, để máu thịt chúng ta hòa lẫn vào nhau, như vậy thì chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, mãi không xa rời nữa?”

Hắn thong thả nói, giọng khàn khàn tựa quỷ hút máu trong truyền thuyết Trung cổ, ma mị, mê hoặc lại quyến rũ.

Hắn thì thầm kể cho cô nghe những ước muốn ghê rợn, nhưng nụ hôn thoắt nhẹ thoắt mạnh lại mang theo nét nhu tình khôn xiết

Đối với sự cám dỗ đáng sợ lại nồng tình này, Tân Nguyệt không thể thốt lên tiếng cự tuyệt.

Chiếc thìa trong tay rơi vào bát, bát canh rơi vào bồn rửa tay kêu loảng xoảng.

Dịch Tuyên bóp lấy vòng eo thon, ép cô xoay người đối mặt hắn.

Đôi môi hắn vẫn lạnh như băng.

Hai cánh môi chạm vào khuôn miệng, lướt qua xương quai xanh rồi vùi sâu vào ngực cô.

Giọng hắn lẩm bẩm như bùa chú khắc sâu vào trí óc cô.

“Nguyệt, thể xác lẫn tâm trí của chị chỉ có thể để em kiểm soát.”

Da thịt tinh tế dưới làn váy cô làm hắn không nhịn được tăng thêm sức lực trên tay. Thậm chí hắn nghĩ cứ như vậy bóp nát cô ra.

Hắn tiến công vừa triền miên vừa bá đạo làm Tân Nguyệt không mở miệng nổi, cô chỉ có thể xoáy sâu vào địa ngục trong vòng tay hắn.

Tân Nguyệt khó chịu bật lên tiếng ngâm nga ra khỏi miệng.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN