Cố Chấp Không Muốn Rời Xa - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Cố Chấp Không Muốn Rời Xa


Chương 44


“Em bảo chị đến bệnh viện chỉ để nói mấy lời này?”

Dịch Tuyên nhìn Tân Nguyệt, môi mím chặt lại, bởi vì đau đớn, hắn hơi khom người lại.

Hắn không phân biệt được rõ rốt cuộc là bản thân đau bụng hay là đau lòng nữa, chỉ biết rằng hắn đang rất đau, đến mức tâm tình hắn trở nên tồi tệ. Hắn không phải muốn gặp Tân Nguyệt để nghe cô nói những lời này, hắn chỉ muốn được ôm cô, được thương nhớ cô giống như trước đây, cho dù là có trách cứ, hắn cũng mãn nguyện.

Nhưng Tân Nguyệt không hề có phản ứng giống như hắn nghĩ.

Cô ấy lạnh nhạt nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, nhìn hai mắt của hắn sưng lên hiện rõ những tơ máu.

Hắn thật sự bị bệnh.

Tân Nguyệt trong lòng khẽ thở dài một hơi, vốn đã quyết tâm nói lời từ bỏ nhưng cuối cùng vẫn không thể phát ra thành tiếng.

Cô nhàn nhạt đứng dậy, nói lại một nữa: “Đừng cho người đến tìm chị nữa.”

Dịch Tuyên chưa kịp giữ lại thì cô đã đi rồi.

Trước khi ra khỏi cửa, Tân Nguyệt vẫn không đành lòng nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, đừng tự phá hoại bản thân.”

Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại, thân thể Dịch Tuyên chuyển động nhẹ.

Hắn gắt gao ôm lấy bụng, từng giọt mồ hôi hột trượt xuống theo sườn mặt.

Ánh mắt nham hiểm, hung ác nhìn phương hướng Tân Nguyệt vừa rời đi, sắc mặt Dịch Tuyên trở nên âm trầm đáng sợ.

Ngày hôm sau, Hà Sơn gửi cho Tân Nguyệt một cái USB, sau đó Tân Nguyệt liền gọi điện thoại cho anh.

Hiện tại, anh giúp Tân Nguyệt theo dõi nhất cử nhất động của Dịch Tuyên.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Tân Nguyệt nhận được điện thoại của Hà Sơn.

Biết được, lần này mẹ con Giang Mỹ đã trở về, còn có cả Tang Kỳ cũng đang trở về thành phố Z.

Quan hệ của Tang Kỳ cùng với Giang Mỹ không cần nói cũng biết, mục đích lần này bọn họ trở về hẳn là vì Thừa Kiến.

Năm ngoái Giang Mỹ mới trở về nửa tháng, vừa đúng lúc gặp Triệu Khải xảy ra chuyện, Tân Nguyệt căn bản không có tâm trí để ý đến cô ta. Lần này cô ta trở về cùng Tang Kỳ, không biết bọn họ có âm mưu gì.

Tân Nguyệt trầm ngâm một lúc, rồi hẹn với Hà Sơn tám giờ tối gặp nhau ở Nhã Xuyên.

Hà Sơn nghe điện thoại ngẩn người, hỏi cô: “Vì sao lại đến đó?”

Tân Nguyệt vừa khởi động xe vừa lạnh lùng nói: “Tạm biệt.”

Cô chỉ nói một câu rồi trực tiếp cúp máy.

“Vâng, chị Nguyệt…” Hà Sơn gọi một tiếng rồi buông điện thoại xuống, quay sang nhìn Triệu Khải nói: “Tắt máy rồi.”

Triệu Khải ngồi tựa đầu vào giường, vừa nãy những lời Tân Nguyệt nói trong điện thoại anh đều nghe thấy hết. Anh quay mặt ra phía cửa ra hiệu cho Hà Sơn đi ra ngoài trước.

Hà Sơn cầm điện thoại đi ra ngoài.

Triệu Khải đưa tay cầm lấy khung hình, được đặt ở trên tủ đầu giường.

Thiếu nữ trong tấm ảnh đó là Tân Nguyệt.

Đây là hình ảnh của cô khi vừa mới lên cao trung. Lúc đó Tân Nguyệt là một thiếu nữ cao gầy trắng nõn, ánh mắt linh động, nụ cười hồn nhiên tràn đầy sức sống. Màu xanh đậm của chiếc váy lung lay dưới ánh mặt trời, cảnh tượng thanh xuân đẹp đẽ đó khiến cho Triệu Khải vô số lần động tâm vì cô.

Tân Nguyệt từ trước đến nay đều rất thông minh, cô đã sớm phát hiện ra Hà Sơn là người anh cố ý an bài ở bên cạnh cô trong trước đây.

Nghe giọng điệu của cô, hình như là có chút tức giận. Cô không thích bị người khác lừa mình, anh biết.

Nhưng không sao cả, chỉ cần anh thấy rõ bộ mặt thật của Dịch Tuyên là được, còn mình với cô ấy còn nhiều thời gian có thể hóa giải những hiểu lầm nho nhỏ này.

Buổi tối, Tân Nguyệt một mình đến Nhã Xuyên.

Khi đến nơi, Hà Sơn mở cửa cho cô vào.

Lúc này nhìn thấy Tân Nguyệt, Hà Sơn tựa như nảy ra một chút tâm tư, anh không dám trực tiếp nhìn cô, hơi cúi đầu rồi nghiêng người để Tân Nguyệt vào nhà.

Tân Nguyệt mắt không chớp đi vào nhà, trên mặt không có một chút cảm xúc nào, trực tiếp đi về phía phòng của Triệu Khải.

Hà Sơn ở phía sau cô, nhẹ nhàng vỗ ngực thở phào một cái nhẹ nhõm.

Trong phòng, Triệu Khải vừa uống thuốc xong, tựa người vào đầu giường đọc sách.

Tân Nguyệt bước đến cửa, anh lập tức đem sách trong tay buông xuống, nhìn cô cười: “Em đến rồi.”

Tân Nguyệt nhàn nhạt nói: “Ừm.”

Mới đầu tất cả mọi người đều cho rằng Triệu Khải sẽ không tỉnh lại, nhưng thực tế sau mười bảy ngày xảy ra chuyện đó, anh liền tỉnh lại.

Chỉ là chuyện này ngoại trừ Tân Nguyệt thì không ai biết.

Khi đó Tân Nguyệt còn đang điều tra nguyên nhân anh xảy ra chuyện, đề phòng có gì bất trắc, cô bí mật giúp Triệu Khải an toàn chuyển viện, lại tìm thấy một thế thân đến thay thế anh nằm trong bệnh viện hỗn loạn, bị giám sát bởi ánh mắt của nhiều người.

Ngoại trừ Tân Nguyệt cùng Hà Sơn thì cho tới bây giờ chưa có người thứ ba biết tin Triệu Khải đã tỉnh lại.

Phòng ở Nhã Xuyên này là trước kia Tân Nguyệt thuê, cô cũng không biết tại sao lúc trước bản thân lại chọn ở chỗ này, có lẽ do chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất đi.

Sau vụ tai nạn xe cộ kia mặc dù Triệu Khải may mắn thoát chết, nhưng hiện tại trong đầu anh vẫn còn cục máu đông thời thời khắc khắc có thể lấy đi tính mạng của anh bất cứ lúc nào, cho đến giờ anh vẫn không thể đứng thẳng được.

Sau bốn tháng, Triệu Khải gầy đi rất nhiều, gương mặt hõm xuống đến mức có thể nhìn thấy rõ.

Tân Nguyệt một lần trông thấy anh, cô đều cảm thấy áy náy vô cùng.

Triệu Khải đặc biệt vì Tân Nguyệt mà chuẩn bị sẵn ghế ở bên giường, lúc nói chuyện hai người như xa như gần.

Hôm nay, lại không thấy chiếc ghế bên cạnh giường đó đâu.

Tân Nguyệt đem túi xách đặt ở cuối giường, đến bên giường anh, nhẹ nhàng ngồi xuống.

“Hôm nay thế nào?” Tân Nguyệt nhẹ nhàng hỏi anh.

“Vẫn tốt.” Triệu Khải đem sách đặt ở đầu giường, chống đỡ thân thể ngồi thẳng một chút, “Em đột nhiên tới, còn ở cùng chỗ với A Sơn, có phải muốn nói gì với anh không?”

Tân Nguyệt nhìn anh, thấy anh bình tĩnh, ánh mắt có chút lạnh: “Anh không hỏi em làm sao em biết được à?”

Triệu Khải cười lắc đầu, “Em sớm muộn sẽ biết.”

“Tại sao anh phải làm như vậy?” Tân Nguyệt nhăn lông mày, “Vì cái gì mà ngay cả anh cũng dùng cách này để lừa em?”

Hà Sơn là do Triệu Khải cố ý phái đến bên cô, kỳ thực trước kia cô đã biết rồi.

Kể từ lúc sau khi nói chuyện với Nhạc Văn, Tân Nguyệt đã biết Triệu Khải có thế lực ngầm.

Nhạc Văn tuy là trợ lý của Triệu Khải, nhưng trên thực tế anh ta chỉ biết đến những bộ phận liên quan đến việc quang minh chính đại buôn bán, cô từng lén nhờ Triệu Khải đi thăm dò những chuyện kia, những việc này Nhạc Văn không hề biết đến.

Tân Nguyệt đem Triệu Khải trốn ở chỗ này, nhưng cô cũng không có hạn chế Triệu Khải liên lạc với những người bên ngoài. Anh lo lắng trong công ty cùng với Lưu Thế Quang ở bên kia bị người khác giám thị, anh hoàn toàn có thể tự mình liên hệ với thế lực ngầm của mình.

Từ đầu khi Hà Sơn xuất hiện Tân Nguyệt đã bắt đầu suy đoán, vì cái gì Hà Sơn đến giờ mới lộ diện và vì sao lại lộ diện lúc này.

Sau khi Triệu Khải xảy ra chuyện, Dịch Tuyên liền không phái người theo dõi cô nữa, Tân Nguyệt mỗi tuần đều sẽ đến bệnh viện của Triệu Khải, thường là đến một mình. Nếu như Hà Sơn thật sự nóng lòng muốn biết rõ tình trạng của Triệu Khải, muốn cô báo cho anh ta tin tức, khi đó anh ta hoàn toàn có thể đem nói hết mọi chuyện cho cô.

Sở dĩ anh ta tháng trước mới xuất hiện, cũng chỉ vì làm theo mệnh lệnh mà thôi.

Mà Triệu Khải vì sao lại làm như vậy, cũng chỉ là bởi vì lúc đó anh cần những người Dịch Tuyên phái theo dõi để tìm ra chứng cứ, anh cũng giống như Tân Nguyệt đều hoài nghi Dịch Tuyên là người sắp xếp vụ tai nạn xe cộ này, coi như dù không tìm được chứng cứ xác thực nhưng anh cũng nghĩ đến việc chứng thực những điều Tân Nguyệt hoài nghi trong lòng, anh muốn cho cô thấy rõ bộ mặt thật của Dịch Tuyên.

Tân Nguyệt nhìn ra được những việc này, sự thông minh của cô vượt xa dự đoán của Triệu Khải.

Cô quay người đối diện Triệu Khải: “Anh hoàn toàn có thể trực tiếp nói với em.”

“Em sẽ tin sao?” Triệu Khải hỏi.

Tân Nguyệt đáp: “Cái gì?”

“Anh nói, em sẽ tin sao?” Triệu Khải nhìn thật sâu vào Tân Nguyệt, “Tiểu Nguyệt, nếu như anh không có biến thành dạng này, nếu như anh trực tiếp nói cho em biết thì em có nguyện ý sẽ thừa nhận Dịch Tuyên chính là người đứng đằng sau ra tay sao?”

Anh trông thấy Tân Nguyệt nhăn lông mày lại, không có một chút ngoài ý muốn nào nghe cô nói: “Chúng ta bây giờ còn chưa có chứng cứ trực tiếp…”

“Tiểu Nguyệt.” Triệu Khải lạnh giọng ngắt lời cô, “Em hôm nay tới tìm anh để làm gì?”

Tân Nguyệt giật mình “Hà Sơn không có nói cho anh sao?”

“Anh ấy nói, anh biết Giang Mỹ trở về. Nhưng mà việc bọn họ trở về thì có ảnh hưởng gì đến em?” Triệu Khải đưa tay nắm chặt bờ vai cô, khuôn mặt vẫn luôn ôn nhu trầm ổn bỗng trở nên có chút hùng hổ dọa người, “Cho dù là mọi chuyện xảy ra như vậy, em vẫn muốn giúp hắn ta sao?”

Triệu Khải hiện tại rất suy yếu, cái nắm tay của anh căn bản không có sức lực, nhưng Tân Nguyệt lại cảm thấy rất đau.

Cô nhìn Triệu Khải, nhìn trong mắt anh xuất hiện những tia cảm xúc phức tạp, cô trong lòng buồn bực khó chịu, một câu cũng không nói lên lời.

“Tiểu Nguyệt, em đã vì hắn ta, vì Thừa Kiến mà làm đủ nhiều rồi. Có thể giữ vững Thừa Kiến hay không, hiện tại cũng đã không phải là việc em có thể can thiệp được nữa.” Triệu Khải khẩn cầu nói “Anh đáp ứng em, anh cố gắng giúp em đi điều tra những chuyện năm đó cùng với Tang Kỳ. Em có thể đừng nghĩ đến hắn ta, có được hay không?”

Tân Nguyệt trầm mặc khiến cho tâm trạng của Triệu Khải ngày một thêm căng thẳng.

Cô nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, khẽ rủ mắt nói: “Trước tiên, anh hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện khác không cần phải vội, những cái này chỉ là nhất thời thôi.”

Hà Sơn đứng ở ngoài phòng khách, lúc Tân Nguyệt đi ra, anh phát hiện ra sắc mặt của cô trông khó coi.

” Chị Nguyệt.” Hà Sơn đi đến, thấy cửa phòng mở ra, anh đi đến nhìn lướt qua bên trong, lại thấy bên trong chẳng có bất kỳ động tĩnh nào.

Anh ta hỏi Tân Nguyệt: “Hay để em đưa chị về.”

Tân Nguyệt lắc đầu, “Không cần, em ở lại nơi này chiếu cố anh ấy đi.”

Dứt lời, cô trực tiếp đi thẳng ra cửa, một chút cũng không dừng lại.

Hà Sơn còn nghĩ là bọn họ cãi nhau, sợ Triệu Khải quá kích động sẽ ảnh hưởng cục máu ở đầu, anh vội vàng chạy vào phòng.

Thấy Triệu Khải vẫn đang tựa vào thành giường, nhìn dáng vẻ giống như không có chuyện gì xảy ra.

Hà Sơn năm nay mới hai mươi tuổi, anh chưa từng nói chuyện yêu đương, giống như tảng đá vậy.

Anh hỏi Triệu Khải: “Anh, có phải anh với chị Nguyệt cãi nhau đúng không? Em nhìn thấy sắc mặt chị ấy không được tốt cho lắm, anh có nên gọi điện thoại đi dỗ dành hay không?”

Triệu Khải nghe vậy không ngẩng đầu trầm giọng nói: “Em ra ngoài đi.”

Hà Sơn do dự một chút nhưng vẫn quay người đi ra.

Triệu Khải nhìn qua cửa sổ thấy màn đêm yên lặng, khuôn mặt Tân Nguyệt như thoáng hiện ra trước mắt anh.

Hai tay của anh bỗng dưng nắm chặt thành quyền.

Phải làm sao, em mới có thể thực sự quên hắn ta?

Dịch Tuyên chỉ ở trong bệnh viện hai ngày, lúc Tân Nguyệt đến thăm hắn ngày thứ hai, hắn liền khăng khăng nhất định phải xuất viện. Lý do là hắn không chịu được mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh.

Y sĩ trưởng cùng với chủ nhiệm khoa thay nhau đến khuyên, nói bệnh của hắn tối nhất vẫn nên ở trong bệnh viện trị liệu quan sát, nếu không một khi phát sinh tình huống gì rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Dịch Tuyên cười nhạt đầy khinh bỉ.

Hắn sở dĩ nằm viện là vì Tân Nguyệt, nhưng cô ấy hoàn toàn thờ ơ, vậy hắn còn ở chỗ này làm gì nữa.

Lúc La Bưu tới đón hắn nhịn không được lắc đầu thở dài. Hễ có việc gì liên quan tới Tân Nguyệt thì Dịch Tuyên đều trở nên ngây thơ như một đứa trẻ vậy.

Trên xe, Dịch Tuyên mệt mỏi dựa người vào ghế, tay bất giác che lấy bụng, nhắm mắt lại, lông mày cau lại.

La Bưu nhìn thấy anh như vậy liền lên tiếng khuyên anh: “Tôi thấy anh khó chịu như vậy hay là chúng ta quay xe trở về bệnh viện được không?”

Dịch Tuyên nghe vậy không mở mắt nói: “Cậu muốn chết sao?”

Nhưng với tình trạng hiện tại của hắn thì những lời này không hề có lực uy hiếp nào.

Nhưng La Bưu bĩu môi, vẫn không lên tiếng nữa.

Nửa đường, La Bưu đột nhiên nhận được cuộc gọi từ công ty.

Từ khi Tân Nguyệt thuê người quản lý tới quản lý công ty, Thừa Kiến vận hành ổn định, đột nhiên có cuộc điện thoại gọi đến khiến cho La Bưu có chút ngoài ý muốn.

Nghe rõ đối phương nói cái gì, La Bưu lúc này phát ra một tiếng lớn: “Ngươi nói ai ở công ty?!”

Dịch Tuyên ngồi ở phía sau khẽ đưa mắt nhìn, qua kính chiếu hậu thấy La Bưu mày nhíu chặt lại, tròng mắt đen tản ra hơi thở nguy hiểm.

Tác giả có lời muốn nào: Hiện tại còn chưa ngược thật sự. Trước đó ta đã nói, bí mật của Tuyên ca mới chỉ lộ ra một nửa, còn một nửa thì chờ đến lúc hắn tình nguyện nói cho Nguyệt tỷ biết, đến lúc đó phản ứng của Nguyệt tỷ mới là trừng phạt thực sự đối với hắn, giữa hai người sẽ bộc phát một đoạn mâu thuẫn lớn nha! Tình tiết này sẽ xảy ra ngay khi Giang Mỹ trở về và cướp lấy Thừa Kiến.

Ta sẽ đẩy nhanh tiến độ tình tiết, khả năng vào ngày mai liền có kịch bản liên quan đến Thừa Kiến hoàn thành xong, tranh thỦ tuần này tiết lộ mâu thuẫn đó. (Cho nên ngày mai có khả năng nhiều người thở dài!)

Cảm ơn đã đọc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN