Đám đông ồn ào, Thẩm Kinh Niên nhanh chóng tách khỏi Lâm An An, biểu cảm âu yếm trên gương mặt đàn ông ấy, Khương Vãn Ý cũng từng có được hồi còn yêu đương nồng nhiệt.
Có người trêu chọc – “Chơi một trò chơi, anh Thẩm và chị Lâm lại bốc được lá bài hôn nhau, hai người đúng là có duyên.”
“Hai người trai tài gái sắc lại môn đăng hộ đối, thật sự rất xứng đôi.”
Lúc này, không biết ai đó hỏi: “Anh Thẩm, anh bao giờ ly hôn với Khương Vãn Ý?”
Có lẽ câu hỏi này đã nói trúng tim đen của Lâm An An, cô ta e thẹn nhìn Thẩm Thẩm Kinh Niên, nhưng thấy anh ta đột nhiên lạnh mặt: “Ngày vui, đừng nhắc đến những người linh tinh.”
Khương Vãn Ý lơ lửng ngay sau lưng anh ta không xa.
Lời anh ta nói không chút do dự, như một gáo nước lạnh dội thẳng vào người cô khiến cô lạnh buốt.
Cho dù họ không nhìn thấy linh hồn của cô, cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
Đúng vậy, cô chỉ là một người râu ria, linh tinh, còn Lâm An An là bạn thanh mai trúc mã của anh ta, là ánh trăng sáng của anh ta, họ mới là cặp đôi trời sinh.
Vì vậy, từ khi Lâm An An trở về nước ba năm trước, chỉ cần một cuộc điện thoại, Thẩm Kinh Niên sẽ lập tực chạy theo phụng sự như một chú chó trung thành ngoan ngoãn bên cạnh Lâm An An.
Còn cô, người đã ở bên anh ta trong thời kỳ khó khăn nhất, cùng anh ta vượt qua mọi khó khăn, lại trở thành chướng ngại vật trên con đường hạnh phúc của anh ta.
Nỗi đau đớn không thể kìm nén, Khương Vãn Ý không thể chịu đựng được nữa.
Cô quay người định rời đi, nhưng vừa đến cửa ra vào, một lực hút vô hình ập đến, đột nhiên kéo cô đến trước mặt Thẩm Kinh Niên!
Sau đó, dù dùng cách gì, cô cũng không thể rời xa Thẩm Kinh Niên mười mét.
Suốt một tháng liền, Khương Vãn Ý bị ép phải đi theo Thẩm Kinh Niên và Lâm An An, nhìn họ ân ái.
Thẩm Kinh Niên đối xử với Lâm An An thật tốt.
Dù là tình yêu hay tiền bạc.
Chỉ cần Lâm An An mở miệng, Thẩm Kinh Niên đều cho.
Chỉ cần Lâm An An nói muốn ngắm biển, Thẩm Kinh Niên không nói hai lời đã mua một chiếc du thuyền đưa cô ta ra khơi.
Biển Ái Tình, dưới bầu trời xanh như một viên kim cương xanh lấp lánh.
Nghe nói những cặp đôi đến đây có thể yêu nhau trọn đời, bạc đầu giai lão.
Năm năm trước, Khương Vãn Ý cũng từng muốn cùng Thẩm Kinh Niên đến đây, lúc đó anh ta đã nói thế nào nhỉ – “A Ý, đợi anh vực dậy Tập đoàn Thẩm thị, anh nhất định sẽ đưa em đi du ngoạn khắp mọi miền đất nước.”
Giờ đây, Thẩm Kinh Niên thực sự đã gây dựng lại sự nghiệp rồi…
Nhưng anh ta lại đi cùng người khác, cả tháng nay, anh ta không hề nhớ đến cô.
Khương Vãn Ý đứng dưới gốc dừa, nhìn bóng lưng quen thuộc của người đàn ông, hốc mắt vừa cay vừa đau.
Lúc này, trên bãi cát xa xa, một bà bầu bụng to đang thong thả đi tới.
Cảnh tượng này có lẽ đã k1ch thích đến hai người đang lãng mạn.
Cô nghe thấy Lâm An An hỏi: “Kinh Niên, trước đây em vô tình nghe anh gọi điện cho chị Khương, nói là muốn ly hôn… hai người cãi nhau à?”
“Cô ấy sắp sinh rồi đúng không? Hay là anh gọi điện cho cô ấy, cúi đầu làm lành đi?”
Làm lành?
Khương Vãn Ý lắc đầu, sao có thể chứ?
Sống với nhau bảy năm, cho dù là lỗi của Thẩm Kinh Niên, anh ta cũng chưa bao giờ cúi đầu với cô.
Bay đến trước mặt Thẩm Kinh Niên, quả nhiên Khương Vãn Ý thấy sắc mặt người đàn ông tối sầm lại.
Chỉ thấy anh ta liếc nhìn điện thoại, trên điện thoại không có tin nhắn và cuộc gọi quấy rầy nào của cô, giao diện rất sạch sẽ.
Lần này, Thẩm Kinh Niên có vui mừng vì sự “yên lặng hiểu chuyện” của cô không?
Nhưng tiếp theo, cô nghe thấy anh ta khinh thường chế giễu:
“Một con bệnh suy thận vô dụng như cô ta nếu thực sự có gan ly hôn, anh sẽ nhìn cô ta bằng con mắt khác.”