Cố Chấp Ngọt - Chương 109: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Cố Chấp Ngọt


Chương 109: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Sau khi hai người từ bệnh viện trở về, thì Đường Đường đã được đưa về nhà rồi.

Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, cho nên đầu óc Hoắc Lâm hoàn toàn trống rỗng, sợ Nam Từ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không nhớ đến con trai cũng đang ở đó.

Cũng may lúc ấy bên kia toàn là người một nhà, ngược lại cũng không sợ Đường Đường không có ai chăm.

Lúc bọn họ trở về, Đường Đường đang ngồi ngoan ngoãn đọc sách dạy đánh cờ.

Nói đến sự kỳ quái, thì Đường Đường từ nhỏ cho đến bây giờ có vẻ không giống như một đứa con nít đồng trang lứa khác.

Con nít thì phải quấn mẹ hoặc là quây phá, còn Đường Đường thì lại cực kỳ trầm tính, sau này lớn hơn một chút, cậu bé cũng không làm phiền ba mẹ nhiều, đưa cho cậu bé một quyển sách hoặc một bộ đồ chơi trí tuệ, thì cậu bé có thể ngồi một chỗ gần nửa ngày.

Một tuổi đã biết tự ăn cơm, đi toilet, chưa đến hai tuổi đã có thể nói chuyện rất lưu loát, bây giờ mới ba tuổi đã có thể biết đánh vần hầu hết các chữ Hán.

Mỗi ngày cũng không giống những đứa trẻ khác đòi xem tivi, mà chỉ cần một quyển sách là có thể yên tĩnh cả ngày.

Đói bụng cũng không la làng, lại ngoan ngoãn lễ phép gọi dì giúp việc nhờ rót một ly sữa bò.

Dáng vẻ ăn cơm của Đường Đường thì khỏi phải nói, nếu như đứa bé này không từ bụng Nam Từ chui ra, thì cô thật sự nghi ngờ mình có nhớ lầm số tuổi của Đường Đường hay không.

Ăn cơm bình thường thì không nói, nhưng lúc ăn đồ tây, động tác còn thuần thục hơn cả mẹ, đừng đánh giá Đường Đường qua thân thể nhỏ bé và non nớt, nhưng trong lúc vung tay nhấc chân cũng đã xuất hiện vài thần thái tao nhã.

Mà sau khi Đường Đường lớn hơn, Nam Từ càng lúc càng khó chịu, cậu bé chỗ nào cũng tốt, nhưng hoàn toàn không có điểm nào giống cô, từ đầu đến chân quả thật chính là bản sao của Hoắc Lâm!

Nam Từ có chút bận tâm, nghĩ con trai giống anh như vậy, có thể cũng kế thừa tính cách của anh hay không.

Di truyền những cái khác thì rất tốt, toàn thân Hoắc Lâm đều là ưu điểm, cái này cô biết rõ.

Nhưng cô chỉ sợ con trai cô được kế thừa tính khí cố chấp của ba nó thì hỏng bét.

Thế là Nam Từ suy nghĩ mấy ngày, quyết định dùng cách thăm dò xem trong lòng con trai như thế nào.

Ngày đó cô cố ý mua một đống gấu bông, trong đó có một con thỏ và một con sói cũng tạm coi là hung ác.

Lúc ấy Nam Từ thừa dịp Đường Đường đang đọc sách, đặt một đống gấu bông trước mặt Đường Đường, sau đó bắt đầu nói nhăng nói cuội.

Cuối cùng Đường Đường nghe không nổi nữa, đặt sách xuống, chậm rãi mở miệng:

“Mẹ, rốt cuộc là mẹ muốn hỏi cái gì?”

Lúc ấy Nam Từ thật sự có cảm giác trí thông minh của mình bị coi thường, mà đối tượng coi thường cô chính là con trai cô, cho nên cô nhịn.

Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng mở miệng hỏi: “Là như vậy, mẹ muốn hỏi Đường Đường một vấn đề, con thấy con thỏ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN