Cố Chấp Ngọt
Chương 91: Thiếu
Editor: Trà Đá.
Lúc lên xe, Nam Từ vùi mình trong ngực Hoắc Lâm, lật tới lật lui tờ giấy chứng nhận kết hôn, cuối cùng cô lấy điện thoại ra chụp hai bức, rồi gửi cho Cố Phán.
Trong lúc đang bận Wechat, cô thuận tay đặt giấy chứng nhận kết hôn lên đùi mình, không ngờ Hoắc Lâm lấy lại bỏ vào túi áo.
Nam Từ cũng không quá để ý, vừa gõ chữ vừa nói: “Cất vào túi em đi, anh giữ không tiện.”
“Không sao, anh giữ được.”
Nam Từ dừng động tác lại, gương mặt nhỏ hất lên, nhìn anh một cái.
Trong lòng cô xẹt qua một suy nghĩ, nhưng còn chưa kịp nói ra thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Là Cố Phán.
Nam Từ nhấn nút nghe, cười nói: “Em còn đang định nhắn Wechat cho chị.”
“Nhắn cái gì mà nhắn! Có phải em định nhắn là em và Hoắc Tam đã đi đăng ký kết hôn rồi chứ gì!”
Trong lòng Nam Từ kinh ngạc, định hỏi tại sao Cố Phán lại biết, nhưng nghĩ lại mấy cái quảng cáo chạy khắp đường thế kia, lại còn ‘Bảo bối, tân hôn hạnh phúc’ nữa…
Có lẽ Cố Phán cũng đoán ra được?
“Sao chị biết?” Cô vẫn hỏi.
“Trên Weibo đã truyền ầm lên hết rồi, nói không biết đại gia sến rện nào đó vì yêu mà vung tiền như rác, lúc chị xem video thì có cả lão Thẩm nhà chị coi chung nữa, anh ấy nói là Hoắc Tam làm.”
…Đại gia sến rện?
Nam Từ yên lặng nhìn Hoắc Lâm một chút, trộm cười.
Cố Phán nói xong, cũng không chờ Nam Từ đáp lại, tiếp tục nói: “Đúng rồi, có phải Hoắc Tam cũng giữ luôn giấy chứng nhận kết hôn có phải không?”
“Đúng rồi, sao chị biết.”
“Cái này cần phải hỏi sao! Anh ấy yêu em đến cỡ nào chứ, chắc chắn là không muốn em thấy được giấy chứng nhận kết hôn, để em không bao giờ được nghĩ đến chuyện ly hôn chứ sao.”
Nam Từ: “…”
Hai người nói chuyện hai ba phút nữa mới cúp máy, tiếp đó Nam Từ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hoắc Lâm, nói:
“Cố Phán nói tối nay mời mọi người tụ tập, chúc mừng chúng ta đã đăng ký kết hôn.”
Hoắc Lâm bất giác nhíu mày, hỏi lại: “Em muốn đi hả?”
“Thì người ta cũng có ý tốt, không đi thì hơi bất lịch sự quá.”
“Ừ, em muốn đi thì đi.”
Cô nhìn anh, con mắt chớp chớp, vươn tay ra: “Giấy chứng nhận kết hôn đâu? Đưa em giữ.”
Anh thuận thế nắm tay cô: “Không cần đâu, anh giữ được rồi.”
Nam Từ trừng mắt, hỏi anh: “Đừng nói là anh sợ em nghĩ đến chuyện ly hôn nhé? Cho nên mới không để e giữ. Ai da, em chắc chắn không nghĩ đến chuyện đó đâu, anh đưa em giữ đi!”
“Vậy em giữ làm gì?”
“Thì lâu lâu em lấy ra nhìn thôi.”
Hoắc Lâm thản nhiên đáp: “Em vừa chụp hình rồi đó thôi.”
“…”
Anh nhìn cô, cười cười: “Ngoan, xem ảnh trong điện thoại cũng được.”
“…”
~
Chạng vạng tối, một đám người lại tụ tập, Cố Phán lôi kéo các cô gái tụ tập ở chỗ ghế dài, tách ra khỏi mấy người đàn ông.
Mấy ngày trước Chu Khởi cãi nhau với bạn gái, còn cực kỳ nghiêm trọng, hôm nay vừa mới làm hòa xong cho nên không muốn tách xa bạn gái, gương mặt giận dỗi muốn phản bác, Trấn Tiến đá anh ta một cái.
“Dính với nhau cả ngày còn chưa chán à, coi chừng con gái nhà người ta chán ghét cậu.”
Chu Khởi liếc Trần Tiến một cái, cuối cùng cũng không nói gì.
Sau khi đám con gái tách ra rồi, thì bên này chỉ còn lại bốn người đàn ông.
Khó lắm mới gặp nhau, lại trúng ngày vui của Hoắc Lâm, thế là Trần Tiến gọi người mở một chai rượu tây.
Anh ta vừa lấy rượu vừa mở miệng: “Hoắc Tam, cậu thật là… đang yên đang lành tự dưng thông báo cho toàn thiên hạ biết. Quảng cáo chỗ tòa cao ốc đó cũng là do cậu kêu trợ lý Trương thuê sao? Hôm nay có người gọi điện thoại cho tớ, hỏi rốt cuộc là ai vung tiền lớn như vậy, tớ mờ mịt có biết gì đâu, về sau hỏi người công ty mới biết chuyện gì xảy ra.”
Nói đến đây, Trần Tiến nhìn Hoắc Lâm, lại hỏi: “Sao cậu không nói với tớ, để tớ sắp xếp là được rồi, mắc gì sai trợ lý Trương đi thuê.”
“Không cần.” Hoắc Lâm lười biếng đáp, “Cũng đâu có gì, không muốn mắc nợ ân tình.”
Trần Tiến: “…”
Trần Tiến phát hiện gần đây Hoắc Tam càng lúc càng binh thường, tính tình cũng không còn đáng sợ âm u như trước nữa, lại còn thường xuyên nói đùa.
Tâm tình của Trần Tiến rất phức tạp, nghĩ nghĩ lại nói: “Chuyện này có sớm quá không? Lỡ như cậu và tiểu Nam Từ…”
Lời còn chưa dứt, Hoắc Lâm lập tức liếc anh ta, Chu Khởi cũng cảm giác không thích hợp, đạp Trần Tiến một cái.
“Sau này ra ngoài để tớ khóa cái miệng cậu lại.”
Trần Tiến cũng phát hiện mình hơi quá lời, nhưng cũng biết Hoắc Lâm hiểu rõ mình, chắc sẽ không giận, cười hì hì nói: “Ý tớ là tớ cảm thấy hai người quyết định quá sớm. Ai da, đời người còn dài, mỗi một lựa chọn đều rất quan trọng.”
“Cậu chỉ quan tâm sự vật trước mắt, nên mới mâu thuẫn về việc lựa chọn cẩn thận.” Thẩm Mộ Ngạn chen vào nói.
Hoắc Lâm cười cười, mở miệng: “Đúng, đối với tớ mà nói thì từ trước đến nay Nam Từ chưa bao giờ là một sự lựa chọn.”
Cô là độc nhất, một khi anh đã nhiễm độc thì không cách nào bỏ được.
~
Đầu bên kia, sau khi Cố Phán lôi kéo Nam từ và Hứa Nùng ngồi chung một chỗ, thì Cố Phán rót cho mỗi người một ly rượu.
Nam Từ trực tiếp từ chối, không phải là cô không muốn uống, mà là không thể uống.
“Em không uống, chị biết là… Gần đây bọn em, khụ, muốn có em bé.”
Cố Phán “A” một tiếng, nhớ lại, thế là quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một ly nước ép trái cây.”
Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Cố Phán vừa chống cằm cười nhìn Nam Từ cười hì hì: “Bây giờ em là nữ nhân vật chính khiến tất cả con gái ở thành phố này ghen tỵ đó.”
Nam Từ cũng mỉm cười, trong lòng vừa vui vừa xấu hổ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ghen tỵ cái gì? Ghen tỵ vì em được gả cho đại gia sến rện sao?”
“Ha ha ha, em đừng có nói vậy, trên mạng có rất nhiều người suy đoán, nói
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!