Cố Chấp Sủng Ái
Chương 46: Uống rượu
Lục Chu trả lời quá dứt khoát, dứt khoát đến nỗi làm Thẩm Diệc Hoan nhíu mày.
“Sao anh xin em dễ dàng thế?”
Lục Chu không hiểu: “Hả?”
Thẩm Diệc Hoan rời khỏi lồng ngực, sờ sờ mặt anh: “Có phải em lại bắt nạt anh không?”
Lục Chu nói: “Không.”
Thẩm Diệc Hoan lại sờ mặt anh, chớp chớp mắt, có chút giật mình: “Anh có râu nè.”
Nhìn thì không thấy, nhưng sờ mới cảm giác được râu mọc lún phún có chút ngứa.
“Ừ.”
Thẩm Diệc Hoan vẫn sờ cằm anh, năm ngón tay gãi gãi dưới cằm như đang sờ một chú cún nhỏ, sau đó liền cười: “Trước đây sao em chưa sờ thấy như vậy nhỉ, ngứa quá.”
“Ngày hôm qua quên cạo.”
“Mỗi ngày đều phải cạo?”
“Ừ.”
Thẩm Diệc Hoan cười, nhón chân dí sát vào mặt anh, săm soi chiếc cằm với mấy cọng râu lún phún mới mọc: “Sao em chưa thấy anh cạo bao giờ?”
“Lúc đấy em đang ngủ.”
Cũng đúng, mỗi ngày Lục Chu đều rời giường sớm, chờ Thẩm Diệc Hoan tự tỉnh dậy thì anh cũng đã tới sân huấn luyện.
“Anh cạo râu chắc chắn rất gợi cảm.”
Lục Chu khẽ cười.
“Đúng rồi.” Thẩm Diệc Hoan buông anh ra, “Em vừa nghĩ ra một ý, nếu chụp mỹ thực Tân Cương thì cũng không thể chỉ chụp mỗi đồ ăn, còn đồ uống nữa đúng không, em chụp sữa chua, trà sữa rồi, có rượu Tân Cương không anh?”
Lục Chu rũ mắt.
Thẩm Diệc Hoang giơ ba ngón tay lên thề: “Rượu này thực sự chỉ phục vụ công việc!”
“Anh biết một chỗ có thể uống rượu, đưa em tới nhé?”
Thẩm Diệc Hoan nhanh chóng gật đầu như giã tỏi.
Cô vốn tưởng rằng Lục Chu sẽ đưa cô tới một quán rượu nhỏ thanh tĩnh, không ngờ lại là một quán bar rất lớn, trên sân khấu có ca sĩ rock and roll, dàn trống Jazz và guitar điện đầy đủ.
Ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc xập xình xuyên qua lớp sương mù nhân tạo hòa với làn khói thuốc lá.
Lần cuối Thẩm Diệc Hoan tới những nơi như vậy đã cách đây rất lâu rồi.
Lục Chu đi trước nắm tay dắt cô vào, người đàn ông đứng nơi cửa nhìn thấy Lục Chu thế mà còn rất kính cẩn cúi đầu tiếp đón.
Tiếng nhạc rock and roll đinh tai nhức óc, khiến tim người ta đập bình bịch.
Bước chân Thẩm Diệc Hoan nhanh hơn, theo sát Lục Chu.
Khí chất trên người anh bây giờ khiến cô cảm thấy xa lạ.
Thuyền trưởng rock and roll?
Có chút hiếm lạ.
Thẩm Diệc Hoan nhón mũi chân, nói gì đó ở bên tai Lục Chu.
Trong đây tiếng nhạc quá lớn, Lục Chu nghe không rõ, hơi cúi cúi người, đưa tai mình qua: “Cái gì?”
Sau đó anh liền nghe được thanh âm hưng phấn của cô gái nhỏ, tựa như muốn bay lên trời: “Bây giờ em cảm thấy mình như người phụ nữ của đại ca vậy!”
Lục Chu: “… “
Đến trước quầy bar, một người đàn ông giống như ông chủ nơi đây thấy bọn họ liền lập tức đi tới, đưa cho Lục Chu điếu thuốc: “Lục Đội trưởng, sao ngài đến đây mà không báo trước với tôi một tiếng!”
Thẩm Diệc Hoan:??
Thật đúng là người phụ nữ của đại ca sao!
Lục Chu nhận lấy điếu thuốc, vân vê nơi đầu ngón tay, không châm lửa: “Tìm cho chúng tôi một nơi an tĩnh đi.”
“Được được được, đi theo tôi.” Ông chủ một bên dẫn đường, một bên liếc trộm nhìn Thẩm Diệc Hoan đang đi sau Lục Chu.
Ông chủ đưa hai bọn họ tới bàn nơi góc lầu hai, đem danh sách đồ uống qua.
“Lục Đội trưởng, ngài xem xem muốn gọi rượu gì?”
Lục Chu đưa danh sách đồ uống cho Thẩm Diệc Hoan, Thẩm Diệc Hoan lật qua lật lại nhìn mấy lần, gọi mấy loại rượu đặc sản nơi đây mỗi loại một ly.
Chờ ông chủ đi rồi, Thẩm Diệc Hoan mới nói: “Ông chủ chỗ này cũng biết, anh thường xuyên tới đây sao, thuyền trưởng rock and roll?”
“Thuyền trưởng rock and roll” rất quen thuộc đưa đĩa đựng trái cây tới đây, cắm một miếng dưa Hami đưa cho Thẩm Diệc Hoan, không chút để ý nói: “Trước đây có từng tới làm nhiệm vụ, cho nên mới biết.”
Lại nói, mạng của ông chủ nơi này cũng là anh cứu.
Nhưng Lục Chu không nói kỹ càng tỉ mỉ.
“Nhiệm vụ gì, anh bị thương không?” Thẩm Diệc Hoan hỏi.
Lục Chu: “Không, cũng không phải lần nào làm nhiệm vụ đều bị thương, hiếm khi thôi.”
Ông chủ rất nhanh bưng ly rượu với đủ loại kiểu dáng đi qua, sau khi đặt xuống bàn cũng không đi, tự mình cầm một ly bia: “Lục Đội, khó có dịp cậu tới, tôi kính cậu một ly.”
Lục Chu đứng lên, chạm cốc với ông chủ, uống một hơi cạn sạch.
Ông chủ quán bar nhìn Thẩm Diệc Hoan, hỏi: “Lục Đội trưởng, vị này là?”
Lục Chu: “Bạn gái tôi, Thẩm Diệc Hoan.”
“À.”
Ông chủ rõ ràng là sửng sốt một chút, tuy nói ánh mắt đầu tiên của ông khi nhìn cô gái xinh đẹp đi sau lưng Lục Chu cũng đã nghĩ tới khả năng này, nhưng rất nhanh liền tự mình phủ định.
Ông đứng lên, chìa tay ra bắt tay Thẩm Diệc Hoan: “Tôi còn tưởng là Lục Đội trưởng còn độc thân, thứ lỗi vì tiếp đãi không chu đáo.”
Thẩm Diệc Hoan: “Chúng tôi chỉ tới uống rượu, đã rất tốt rồi.”
Thẩm Diệc Hoan đứng lên, nhìn Lục Chu nói: “Em đi phòng vệ sinh một lát.”
Lục Chu nhìn những người bên ngoài đang đứng trên sàn nhảy, nhíu mày: “Anh đi với em?”
“Anh cũng đâu vào trong với em được.”
Ông chủ quán bar cười cười: “Không có việc gì Lục Đội trưởng, phòng vệ sinh cách đây rất gần, cậu yên tâm đi.”
Thật đúng chỉ cách một đoạn.
Phòng vệ sinh rất lớn, hoàn toàn đối lập với ánh sáng lập lòe bên ngoài, chỉ có ánh đèn sáng sủa, Thẩm Diệc Hoan đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy mấy cô gái đang dặm lại lớp trang điểm.
Cô không mấy để ý, tự mình đi vào WC, xong xuôi đi ra bồn rửa tay bên ngoài.
Rút giấy ra lau khô tay, cửa bên cạnh mở ra, có người đi tới, một đôi boot màu đen dừng ở bên người cô, Thẩm Diệc Hoan nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào người cô gái bên cạnh.
Cô gái kia cũng nhìn cô.
Mái tóc dài màu nâu, đôi mắt nâng lên, cặp lông mi dày nặng, trang điểm nhìn có chút dày dặn nhưng người thật ra rất xinh đẹp.
Thẩm Diệc Hoan bình tĩnh nhướng mày, ném giấy trong tay, dịch qua bên cạnh một bước, cô gái kia cũng xích qua một bước lấp kín lối đi.
“Tìm tôi?” Thẩm Diệc Hoan nhìn cô ta.
Cô gái đưa tay ra với cô: “Tôi là Phó Sắt.”
Thẩm Diệc Hoan bắt tay lại, không nói chuyện.
“Cô biết Lục Đội trưởng?” Cô gái kia hỏi, hếch cằm lên, vô thức lộ ra khí thế kiêu ngạo.
Lúc này Thẩm Diệc Hoan mới có phản ứng, cô cười khẽ: “À, có biết.”
“Lần đầu tiên tôi thấy Lục Đội trưởng mang phụ nữ tới nơi này, quan hệ giữa cô và anh ấy là gì? Ngủ với nhau rồi?”
Con… mẹ nó?
Thẩm Diệc Hoan nhẹ híp mắt, đột nhiên đứng thẳng người, dùng tay vén tóc ra sau tai: “Vẫn chưa, chúng tôi mới quen không lâu, tôi còn chưa đồng ý anh ấy.”
Sắc mặt cô gái kia thay đổi: “Hai người quen nhau bao lâu?”
Thẩm Diệc Hoan bấm tay tính toán: “Một tháng.”
“Cô không phải là người địa phương?”
“Bắc Kinh.”
“Vậy thì sớm muộn gì cũng đi, mấy cô gái như cô tôi thấy nhiều rồi, lúc đầu theo đuổi Lục Đội cũng chỉ vì máu nóng dồn lên não, sau đó vẫn là không chịu được lối sinh hoạt nơi đây.”
Thẩm Diệc Hoan nhẹ híp mắt: “Thấy nhiều? Rất nhiều người theo đuổi Lục Chu sao?”
“Hỏi thừa.” Cô gái trợn to mắt.
Thẩm Diệc Hoan có chút muốn cười, nhìn thấy cô gái này cũng không có ý gì xấu, chắc là trước đây theo đuổi Lục Chu không được nên nhìn cô chướng mắt.
Lục Chu bên kia không biết được chuyện phát sinh bên này.
Ông chủ quán bar nhìn chung quanh một vòng, hạ giọng, dí đầu thuốc xuống gạt tàn: “Bọn Lý Ổ gần đây hẳn là đang gặp phiền phức gì đó.”
Lục Chu hỏi: “Như thế nào?”
“Trước kia súng ống đạn dược của nhóm buôn lậu đều do Lý Ổ cung cấp, bây giờ bọn đấy đổi nguồn cung.”
“Đổi thành ai?”
“Cái này cũng không rõ lắm, nghe nói hắn ta làm việc rất tàn nhẫn, Lý Ổ đoán chừng muốn đánh nhau với hắn một trận.”
“Xác suất Lý Ổ thắng không lớn?”
“Đúng vậy, gần đầy không có chút tin tức của Lý Ổ, nghe nói chạy đi đâu đó trốn.”
Lục Chu trầm mặc, dựa vào sofa, mày cau lại, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Ông chủ quán bar còn muốn nói thêm gì, liền thấy Lục Chu ngẩng đầu nhìn hành lang, ông mới hậu tri hậu giác nghe được tiếng bước chân, giây tiếp theo cô gái nhỏ rất vui vẻ chạy vào.
Đem chính mình ngã vào lồng ngực Lục Chu.
“Sao anh lại hút thuốc rồi!” Thẩm Diệc Hoan trừng mắt, trực tiếp đưa tay qua lấy điếu thuốc đang dở trong miệng anh ném vào gạt tàn.
Cô ngẩng đầu lên mới nhìn thấy ông chủ quán bar ngồi phía đối diện, động tác khẽ cứng lại.
Còn tưởng ông ấy đã đi rồi.
Vẻ mặt ông chủ quán bar khiếp sợ nhìn cô, sau đó rất hào phóng tặng một like: “Cô gái, bội phục!”
Thẩm Diệc Hoan: “… “
Ông chủ rất nhanh liền rời đi, trong góc chỉ còn lại hai người Thẩm Diệc Hoan và Lục Chu.
Thẩm Diệc Hoan dựa sát vào người anh, vẻ mặt hưng phấn: “Vừa nãy ở cửa phòng vệ sinh gặp được một người.”
Lục Chu nhíu mày, cánh tay đặt ở bả vai cô: “Ai?”
“Tên là Phó Sắt, anh biết sao?”
“Không biết.”
Thẩm Diệc Hoan chớp chớp mắt: “Nhưng sao người ta lại mang bộ dáng bị tra nam vứt bỏ đến chất vấn em, còn là cô gái rất xinh đấy.”
Lục Chu hơi mờ mịt, rất khẩn trương nắm lấy tay Thẩm Diệc Hoan: “Anh thật sự không biết.”
Thẩm Diệc Hoan nhìn chằm chằm anh mấy giây, cuối cùng nhịn không được, phụt một tiếng cười lớn.
“Em đâu nghi ngờ, anh khẩn trương cái gì.”
Lục Chu nhìn cô không nói chuyện.
Thẩm Diệc Hoan nhìn một vòng bên ngoài, từ vị trí của bọn họ có thể nhìn thấy người dưới lần một, cô tìm thấy thân ảnh Phó Sắt vừa rồi gần sàn nhảy.
“Anh xem.” Thẩm Diệc Hoan chỉ vào cô gái đang ngồi trước quầy bar, “Cô gái kia đấy, quen không?”
“Là em gái ông chủ quán bar.” Lục Chu nhìn rồi nói.
Cô gái kia đột nhiên ngẩng đầu, trực tiếp nhìn qua, Lục Chu thu hồi ánh mắt lại, cô gái sửng sốt một chút, gương mặt vốn dĩ đã đỏ vì rượu nay lại càng đỏ hơn.
“Từng theo đuổi anh?”
“Hình như vậy.”
Thẩm Diệc Hoan cười một tiếng.
Lục Chu rũ mắt nhìn cô.
Thẩm Diệc Hoan nâng tay lên, “bộp” một tiếng chụp ở hai má anh, xoa xoa lại chà chà: “Ai da, thuyền trưởng rock and roll nhà chúng ta sao lại được hoan nghênh vậy chứ.”
Lục Chu: “… “
“Lúc em không ở đây, có bao nhiêu cô gái xinh đẹp theo đuổi anh rồi?” Lúc nói chuyện Thẩm Diệc Hoan vẫn xoa má anh, nửa người dựa sát, mùi hương nhàn nhạt trên người cô quanh quẩn nơi chóp mũi.
Lục Chu có chút không được tự nhiên gỡ tay Thẩm Diệc Hoan xuống: “Không nhiều.”
“Nhưng Phó Sắt kia bảo rất nhiều.”
“Không ai xinh đẹp như em.” Lục Chu nói.
“Anh thấy ai xinh đều thích sao, nông cạn như vậy?”
“Em xinh nhất.” Lục Chu giơ tay, nhẹ nâng cằm cô, ôn nhu nói, “Chỉ thích em.”
Thẩm Diệc Hoan được dỗ đến cái đuôi nhỏ vểnh lên trời: “Vậy anh từng gặp qua người xinh hơn em sao?”
Lục Chu nói: “Không có.”
Một hỏi một đáp, còn rất biết ăn nói, có chút ngoan.
Trên bàn là ly rượu với đủ loại hình dáng, có vài loại vừa mới đầu uống còn chưa quen, nhưng nhấp thêm vài ngụm liền cảm thấy rất ngon miệng.
Nồng độ đều không tính là cao, Thẩm Diệc Hoan uống ly này một ngụm ly kia một ngụm.
Lục Chu ngồi bên cạnh nhìn động tác của cô, không nhịn được nhíu mày, anh đoạt lấy ly rượu trong tay Thẩm Diệc Hoan trở về: “Đừng uống nhiều loại như thế.”
“Em có chừng mực mà, mấy loại này nồng độ không cao.”
Lục Chu vẫn cầm ly rượu của cô bất động, Thẩm Diệc Hoan muốn cướp về, anh giơ tay lên cao không cho.
“Anh trả cho em.”
Lục Chu trực tiếp ngửa đầu uống cạn.
“… “
Thẩm Diệc Hoan đẩy cuốn sổ của mình qua: “Vậy anh ghi lại cho em đi.”
Lục Chu lấy bút bắt đầu viết, nét chữ của Thẩm Diệc Hoan thanh mảnh, nhìn qua là biết chữ con gái, mà chữ Lục Chu lớn hơn cô nhiều, các nét cũng mạnh mẽ sắc bén.
Thẩm Diệc Hoan ngóc đầu qua thăm dò, phát hiện Lục Chu thế mà viết rất chuyên nghiệp.
“… Anh chuyên nghiệp quá đấy.”
“Trước đây có nghe ông chủ chém gió lừa người ta.”
Thẩm Diệc Hoan cười:”Anh thế mà dám nói sau lưng người ta là lừa đảo.”
Chờ Lục Chu uống hết, anh gập sổ lại, mặt cũng không đỏ, nhìn không ra người vừa uống rượu.
“Em phát hiện tửu lượng anh rất tốt nha!”
Lục Chu rũ mắt, cô gái nhỏ gương mặt đỏ bừng, cánh tay mảnh khảnh vòng lấy cổ anh, cả người dính lên người anh, hiển nhiên là đã say.
“Thẩm Diệc Hoan.” Lục Chu xách cổ cô, cau mày, thần sắc không tốt lắm, “Khoác áo vào, chúng ta về.”
“Về cái gì mà về, em còn muốn uống!”
Cô lại tránh đi muốn lấy ly rượu.
Lục Chu chặn eo cô lại, xách như xách con gà, không có kiên nhẫn cầm áo bông mặc cho Thẩm Diệc Hoan.
Mất sức một hồi mới mặc xong, anh trực tiếp đem người ôm vào trong ngực đi ra ngoài.
Thẩm Diệc Hoan ở trong ngực anh uốn a uốn éo.
Lục Chu siết chặt eo cô: “Đừng nhúc nhích.”
Không động tĩnh.
Xuyên qua đám người dưới lầu.
Ông chủ quán bar lập tức chào đón: “Về sao Lục Đội.”
“Ừ.” Lục Chu thanh toán tiền.
“Tôi gọi xe giúp hai người.”
Lục Chu đem Thẩm Diệc Hoan ôm vào trong ngực: “Không cần, khách sạn ở ngay bên cạnh, chúng tôi đi về được.”
Tuy nói là hai người đi về, nhưng đoạn đường kia chủ yếu là Lục Chu ôm Thẩm Diệc Hoan.
“Đừng lộn xộn.”
Lục Chu chế trụ tay Thẩm Diệc Hoan, cởi giày ra giúp cô, xắn ống quần lên, bôi thuốc mỡ rồi đem người nhét vào chăn.
Giây tiếp theo chăn đã bị một chân đá văng ra.
“… “
Thẩm Diệc Hoan híp mắt nhìn anh cười: “Anh không vào ngủ cùng sao?”
“Anh đi tắm.”
“Em cũng phải đi.”
Lục Chu ngồi xổm nơi mép giường giữ cổ tay cô: “Em để ngày mai lại tắm.”
“Vậy anh cũng mai rồi tắm.” Thẩm Diệc Hoan bĩu môi hơn thua.
Lục Chu dừng một chút, cuối cùng đành phải cởi quần áo rồi lên giường, đem Thẩm Diệc Hoan ôm vào lòng, ánh mắt cô sáng quắc nhìn anh chằm chằm, tay đã sờ lên bụng anh, còn “Oa” một tiếng.
Anh trầm giọng: “Ngủ.”
Cả người Thẩm Diệc Hoan chui tọt vào lòng anh, đôi mắt sáng lấp lánh, ngẩng đầu lên hôn cằm Lục Chu.
Vừa hôn vừa cười ha ha: “Anh đẹp trai quá.”
“… “
“Hôn em.”
Lục Chu sáp lại gần.
Anh xoa xoa tóc Thẩm Diệc Hoan, thấp giọng hỏi: “Thích anh sao?”
“Thích.”
Rất ngoan.
Lục Chu khẽ cong môi, giơ tay che lấy đôi mắt Thẩm Diệc Hoan, hỏi: “Thích ai?”
Thẩm Diệc Hoan cười khúc khích, trả lời: “Thích anh trai*”2
“… “
Yết hầu Lục Chu khẽ động, hít một hơi thật sâu, cuối cùng thấp giọng mắng một tiếng.
*Convert là “Ca ca”, Chanh ghi vậy cho mọi người dễ hiểu, còn ý nghĩa và vì sao chị Hoan gọi thế thì Chanh đã giải thích rồi, mọi người chắc cũng hiểu nhỉ =)))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!