Cố Chấp Sủng Ái - Chương 9: Ngày kỷ niệm thành lập trường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Cố Chấp Sủng Ái


Chương 9: Ngày kỷ niệm thành lập trường


Thời tiết ngày hôm sau rất đẹp.

Chẳng mấy khi Thẩm Diệc Hoan có tâm trạng trang điểm cẩn thận.

Cô cũng giống như những thiếu nữ mới lớn khác, từ cấp II đã biết thích làm đẹp, ăn mặc quần áo lúc nào cũng thành thục hơn tuổi, may mà có khuôn mặt cứu vớt nên mới không đến nỗi nào, ngược lại còn thanh thoát mị hoặc hơn những người khác.

Cô mặc một chiếc áo thấp ngực, bên ngoài khoác áo sơ mi kẻ ô vuông to trắng xanh rộng rãi, phía dưới là một chiếc quần jean bó sát lấy đôi chân.

Trang điểm tinh xảo, đeo hoa tai vòng cổ, thậm chí đêm qua cô còn đắp mặt nạ.

Cô thậm chí có thể lấy cớ vì công việc bận rộn mà từ chối cô Từ, nhưng cô vẫn quyết định tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, còn tỉ mỉ trang điểm, mặc dù nơi đó còn có một đám bạn học chờ để chê cười cô.

Cô biết nguyên nhân là gì.

Nhưng cô không thể nói.

Bởi vì là ngày kỷ niệm thành lập trường, giữa cổng trường treo một biểu ngữ thật dài, trên mỗi một thân cây đều có một lá cờ nhỏ dán chữ kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường, khung cảnh rực rỡ, vô cùng vui vẻ.

Từng kiểu xe đắt đỏ ra vào, những học sinh đã tốt nghiệp đều về trường.

Nhất Trung là trường cấp III tốt nhất, bây giờ có rất nhiều nhân tài xuất sắc là học sinh của trường.

Thẩm Diệc Hoan và Khâu Như Như ngồi xe Cố Minh Huy đến cổng sau của trường, Cố Minh Huy đã bị một đám nam sinh gọi đi chơi bóng, là những người cùng đội bóng rổ khi đó.

Thẩm Diệc Hoan cũng quen mấy người trong đó, bọn học trêu chọc chào hỏi với cô, Thẩm Diệc Hoan cười cười với bọn họ rồi cũng thôi. Mà cô hơi khẩn trương.

Khâu Như Như hỏi: “Đi chào hỏi cô Từ trước không?”

“Đi.”

“Đã lâu rồi không về trường, nghe nói năm ngoái trường đã sửa chữa lại toàn bộ, ký túc xá cũng không còn kiểu bất tiện như trước nữa.”

Từ trước đến nay Thẩm Diệc Hoan không ở ký túc, nên cũng không có cảm giác gì với điều này.

Cô thuê một căn chung cư ở ngoài cổng trường, ba mẹ cũng không quản cô, có khi cuối tuần nhàm chán, cô sẽ gọi Lục Chu tới đó, mua mấy đĩa CD phim, cùng ngồi xem trong căn phòng nhỏ.

Có khi xem đến tối muộn, Thẩm Diệc Hoan liền đi ngủ, Lục Chu vẫn còn phải thức đến khuya để viết luận văn.

Đi đến cửa văn phòng, liền nhìn thấy một đám người đang vây quanh cô Từ, cô đã già hơn nhiều so với trước đây, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn.

Dạy học nhiều năm như vậy, đào lý khắp thiên hạ, chung quanh có rất nhiều học sinh vây quanh, mọi lứa tuổi cấp bậc khác nhau đều có.

Thẩm Diệc Hoan dễ như trở bàn tay nhìn thấy Lục Chu trong đám người đó, trái tim nhảy dựng.

Anh đứng trong góc, dựa lưng vào cửa sổ, ánh mắt cũng thẳng tắp dừng lại trên người Thẩm Diệc Hoan, rồi lại không chút để ý dời đi.

Khâu Như Như nắm chặt tay Thẩm Diệc Hoan, hạ giọng: “Móa nó! Mẹ kiếp! Đệch mợ! Đẹp trai chết mất thôi, không hổ danh là lớp trưởng mà!!”

Cô Từ thoáng nhìn qua Thẩm Diệc Hoan, lập tức bật cười với cô, vẫy tay: “Diệc Hoan cũng tới rồi à? Mau lại đây để cô nhìn chút nào, đúng là gái mười tám đều sẽ thay đổi mà, càng ngày càng xinh đẹp.”

Khâu Như Như trêu chọc: “Lời này của cô Từ lại không đúng rồi, Diệc Hoan từ trước đến nay đều xinh đẹp như vậy mà, câu đó không thể áp dụng trên người Diệc Hoan được đâu ạ.”

“Trước kia quá nghịch, cô còn không quản nổi con bé này cơ mà!” Cô Từ nhớ tới khi đó đều bị Thẩm Diệc Hoan làm cho tức đau cả ngực, “Khí chất không giống nữa, lớn rồi, gái lớn mười tám nên cũng nữ tính hơn nhiều.”

Thẩm Diệc Hoan cố bình tĩnh, giả bộ như bộ dáng không cần mặt mũi trước kia.

“Cô Từ cũng như thế mà, cô càng có tuổi càng có hương vị.”

“Chỉ biết nói ngọt.” Cô Từ bị cô nịnh ngọt đến nỗi cười không khép miệng lại được, “À, đúng rồi, Lục Chu.”

Cô quay đầu vẫy vẫy tay với chàng trai đang đứng bên cửa sổ.

Trái tim của Thẩm Diệc Hoan bất chợt bị một đôi tay nắm lấy.

“Cô Từ.”

Chàng trai đi tới, hôm nay anh mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, ở ngực có in một logo, sạch sẽ ngăn nắp, không giống với những người mặc tay trang giày da khác.

“Trước đây không phải hai đứa ngồi cùng bàn sao, thật đúng là gây không ít chuyện cho cô đây, Thẩm Diệc Hoan thì ngày nào cũng gây chuyện, chọc cô phiền chết, còn Lục Chu đường đường là lớp trưởng, lại cố ý bao che bạn, thật sự coi là lúc đó cô đây không biết gì chắc!”

Cô Từ lắc đầu cười, lại nhìn sắc mặt hơi xấu hổ của Thẩm Diệc Hoan, cũng hiểu được.

Mặc dù cô không biết gút mắc giữa hai người họ, chỉ coi là một chút tình cảm tuổi mới lớn mà thôi.

“Tớ đã nói rồi mà, những đôi yêu sớm rất khó đi đến cuối cùng nhau, nhưng mà yêu sớm cũng là chuyện tốt mà, nhỉ. Có những người muốn yêu sớm còn không được ấy chứ!”

《Vị ca ca này, anh đang nhắc đến tôi sao?:))》

Chung quang có mấy người là bạn cùng lớp cô hồi trước, tranh thủ nghị luận ở phía sau.

Thẩm Diệc Hoan gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Khâu Như Như nhìn ra Thẩm Diệc Hoan không đúng, cố ý chuyển đề tài: “Giống như tớ đấy, muốn yêu còn chẳng có cơ hội ấy chứ.”

“Khâu Như Như, cô nhớ khi đó em cũng khá nghịch cơ mà, không phải em hẹn hò với cậu nào đó… cái cậu mà chơi bóng rổ cực kỳ tốt ấy, Cố Minh Huy! Tên Cố Minh Huy đúng không?”

Cô đã từng dạy rất nhiều học sinh, rất khó nhớ hết tên bọn họ.

“Em với Cố Minh Huy?! Cô ơi cô đừng nói thế, tội em mà! Em với tên đó chưa từng yêu đương gì đâu, cô nhớ nhầm phải không ạ?”

“Hả? Cô còn nhớ khi đó hai đứa….”

Lời tiếp theo của cô Từ cô vẫn chưa nghe được hết câu, chỉ nhớ rõ di động của Lục Chu vang lên, cô liếc mắt một cái, màn hình hiển thị “Trương Đồng Thích”, sau đó Lục Chu liền ra khỏi văn phòng nghe điện thoại.

Cảm giác bực mình lại nghẹn ở trong ngực, không lên được cũng không xuống được.

Ở trong văn phòng thêm một lát, cô mới tạm biệt cô Từ.

“Cô Từ, em có mang camera tới, em ra ngoài đi dạo trước đây, để xem xem nên chụp anh thế nào.”

****

Cô cầm camera chụp tùy tiện vài bức ảnh, không có mục đích gì.

Sân trường mùa hạ vô cùng đẹp, cây cối xanh um tươi tốt, hoa sen trong ao nở rộ, lá sen mượt mà xanh biếc.

“Hôm nay các cậu có nhìn thấy Thẩm Diệc Hoan không?”

“Thấy chứ, ăn mặc rất mát mẻ nhé, hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà vẫn không biết xấu hổ như thế.”

“Lục Chu cũng không nhìn cô ta như trước nữa, xem ra tin đồn chia tay là thật rồi.”

“Một người như cô ta, lớp trưởng hồi cấp IIIcòn trẻ người non dạ nên mới thích, chứ người đứng đắn ai lại thích cô ta.”

“Sáng nay tớ còn thấy cô ta xuống xe Rover của Cố Minh Huy cơ, cậu nói xem, công ty của bố cô ta phá sản rồi mà cô ta còn có thể kiêu căng như thế này, chắc sau lưng lại làm mấy cái việc giao dịch gì gì đó mà không thể cho người ta biết ấy chứ.”

*****

Đang chụp ảnh, mấy lời nói nhàn ngôn toái ngữ liền truyền tới tai Thẩm Diệc Hoan.

Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, áo hơi thấp ngực, chỉ là cô quá gầy, một khoảng xương quai xanh tinh xảo lộ ra làm cho suy nghĩ người ta miên man bất định.

Cô nhẹ nhàng xùy một tiếng, coi như không nghe thấy.

Khi còn đi học thường xuyên nghe được mấy lời nói như vậy, cô đã sớm quen rồi.

Chỉ là khi đó do họ ghen ghét, còn bây giờ là muốn đẩy cô vào tường.

Tiếp tục chụp ảnh.

Lễ đường.

Sân thể dục.

Khu dạy học.

Sân bóng rổ.

Sân vận động.

Nhà ăn.

Mấy năm trước Nhất Trung xây dựng thêm, đem miếng đất trống phía sau gộp lại vào phạm vi trường học.

Xây một dãy nhà thực hành mới, cũng là nơi duy nhất có học sinh đi học trong kỳ nghỉ hè và ngày lễ kỷ niệm thành lập trường.

Đều là những người xuất sắc nhất cả khối, một đám học sinh tích cực tham gia thi đua.

Khi đó Lục Chu cũng tham gia trong nhóm này, kỳ thi vật lý và số học anh đều tham gia, giáo viên dạy hóa cũng muốn anh đi thi, nhưng báo danh ba môn như thế thật sự có quá nhiều việc không thể lo liệu hết, đành phải thôi.

Lúc đi thi phải đến tỉnh khác, xe của trường đưa họ đi, còn nghỉ ngơi ở đó hơn một tuần mới quay về.

Thẩm Diệc Hoan rất không vui, một ngày trước khi Lục Chu đi cũng không để ý tới anh, đi choie với đám bạn cả một buổi chiều, lúc về trường thì xe đã đi rồi.

Ngày hôm sau cô mới phát hiện.

Trong ngăn bàn cô có thêm một hộp kẹo sữa thỏ trắng to, chính là loại có 24 viên.

Cùng với một tờ giấy———

Mỗi ngày ba viên, ăn xong anh sẽ về.

****

Một ngày lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc nhanh chóng.

Thẩm Diệc Hoan không đi tham gia hoạt động ca hát nhảy múa kỷ niệm thành lập trường gì đó, cô chạy ở khuôn viên trường cả ngày, chụp được rất nhiều ảnh. Đến buổi tối, mọi người đề nghị cùng đi ăn tối, nhân dịp đầy đủ mọi người này tổ chức họp lớp luôn.

Khi còn đi học lớp bọn họ cũng không phải một tập thể đoàn kết gì, đặc biệt là nữ sinh, chia ra rất nhiều nhóm.

Thẩm Diệc Hoan, Khâu Như Như và Cố Minh Huy coi như là một nhóm nhỏ độc lập không theo bất kỳ một nhóm nào khác.

Chẳng qua là Cố Minh Huy trông cũng không tồi, có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta, lại còn biết chơi bóng rổ, nên nhân duyên cũng không đến nỗi nào. Mà tính cách của Khâu Như Như khi đó cũng không giống với Thẩm Diệc Hoan, ở trong lớp cũng có thể có tiếng nói với rất nhiều người.

Cố Minh Huy mời khách, dẫn bọn họ đến một khách sạn cao cấp của Cố gia ăn uống một bữa.

“Người không biết còn tưởng rằng Cố thiếu đây đang mở bữa tiệc tối giao hữu cơ đấy.” Khâu Như Như cạnh khóe.

Thẩm Diệc Hoan nhìn cô một cái, cười: “Cơm miễn phí mà không ăn thì thật có lỗi với bản thân mình quá.”

Bàn tay Cố thiếu gia vung lên, ra tay rộng rãi, lập tức làm cho trái tim của những cô nàng chưa chồng không ngừng rung động, vây quanh trò chuyện với cậu ta cả ngày.

“Phòng 888, tầng cao nhất, mọi người đi trước đi, mình đi gọi đồ ăn.” Cố Minh Huy nói.

Thẩm Diệc Hoan theo đám người đi về phía thang máy, lúc đi ngang qua thì bị Cố Minh Huy kéo bả vai lại, cậu ta hạ giọng.

“Nếu như bọn họ dám coi thường con, cho dù chỉ nói một chút thôi, con cũng đừng cố chịu đựng, ở địa bàn của bố Cố đây con gái không cần chịu ủy khuất.”

Thẩm Diệc Hoan chớp chớp mắt, hiểu ý của cậu ta, chẳng qua là không thể ngờ được Cố thiếu cũng có một ngày tinh tế như vậy.

“Bố Cố?” Cô nhẹ nhướng mày, “Nhưng mà các nàng ấy đều cho rằng tao nên gọi mày là Cố kim chủ cơ.”

Nói xong cô liền vung tay Cố Minh Huy ra, rồi đi vào thang máy.

Cô bước vào đúng lúc thang máy đóng lại, lúc này một bàn tay vươn tới, sượt qua tóc mai bên sườn ám của cô, chỉ thấy mạch máu màu xanh trên tay.

Cô giương mắt, một bàn tay Lục Chu ngăn cửa thang máy lại, một tay khác ấn nút mở cửa, trên mặt không có biểu cảm gì.

Thẩm Diệc Hoan ngây người chớp mắt, vội vàng đi vào.

Một lát sau, Cố Minh Huy cũng lên đây, ông chủ nhỏ tự mình mở miệng, đồ ăn được đưa lên rất nhanh. Ra quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị.

Máy hát cũng được mở lên.

Thẩm Diệc Hoan rửa tay xong thì phát hiện còn mỗi vị trí bên cạnh Lục Chu là trống, liền biết lần tụ họp này không tránh thoát được khỏi chuyện thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ.

Bên cạnh cô là Khâu Như Như và Lục Chu, còn bên cạnh Lục Chu là Trương Đồng Thích.

“Thật sự không ngờ là trong lớp chúng ta sẽ có minh tinh đấy.” Có người nói với Trương Đồng Thích, “Nam chính đang diễn chung với cậu là idol của em tớ đấy, không biết cậu có thể lấy chữ ký giúp tớ không Đồng Thích?”

Trương Đồng Thích chỉnh lại tóc: “Có thể chứ, nhưng mà gần đây tớ hơi bận, lần sau rảnh thì tớ sẽ giúp cậu.”

Cô nàng đang bóc tôm, ngón tay thon dài trắng nõn, bóc được đoạn đuôi, cũng chuyển câu chuyện: “Mấy hôm trước tớ chụp tạp chí là Thẩm Diệc Hoan phụ trách đấy.”

“Vậy sao, Diệc Hoan bây giờ cậu làm việc ở đâu vậy?”

Đũa của Thẩm Diệc Hoan chưa từng nhúc nhích, chỉ uống đồ uống, nhàn nhạt trả lời tên phòng làm việc nhiếp ảnh của mình.

“Chưa từng nghe nói ấy, rất nổi tiếng sao?”

Khâu Như Như bĩu môi: “Đúng vậy, rất nổi tiếng đấy, không hiểu gì thì đừng có mà lên tiếng.”

Sắc mặt người nọ không nhịn được, Trương Đồng Thích cười khanh khách, con tôm vừa mới bóc vỏ trong tay đặt vào đĩa của Lục Chu: “Cậu ăn đi, tôm này vẫn còn tươi đấy.”

Lục Chu trầm mặc, đôi đũa cũng không nhúc nhích.

Trương Đồng Thích cũng không thèm để ý: “Diệc Hoan, cậu và lớp trưởng thật sự đã chia tay rồi sao?”

Thẩm Diệc Hoan bực bội, nhíu mày nhìn cô ta: “Liên quan gì đến cậu?”

“Đương nhiên là có liên quan rồi, lớp trưởng lớp chúng ta ưu tú như vậy, nếu như thật sự không có bạn gái, vậy chúng tớ đây phải cố nắm chắc cơ hội, cậu nói xem có đúng không?”

Lời nói trắng trợn, ánh mắt mọi người đều tràn ngập hứng thú, trông thật náo nhiệt.

Cô gái ngồi bên cạnh Trương Đồng Thích cũng hát đệm: “Đúng vậy đấy, à đúng rồi, các cậu sao mà chia tay thế, ai đá ai?”

Sắc mặt Thẩm Diệc Hoan lạnh lùng nhìn cô ta.

Cố Minh Huy bên kia cũng nhíu mày, đang tự hỏi xem có nên lật bàn chửi người luôn tại đây không.

Trong phòng bao tạm thời yên tĩnh lại, sợ bản thân mình bỏ sót mất biểu cảm nào của nhân vật chính.

Đúng lúc này, nam chính của câu chuyện lười biếng tựa lưng vào ghế trước sau như một bỗng nhiên ngồi thẳng lên một chút, chỉnh lại cổ áo, mặt mày hơi phẫn nộ, cằm mảnh khảnh khẽ cứng lại.

Anh nghiêng đầu, dùng thanh âm mà tất cả mọi người đều nghe được: “Muốn ăn gì?”

Thẩm Diệc Hoan nhìn đến con tôm bóc sẵn trong đĩa của anh, ma xui quỷ khiến nói: “Tôm.”

Lục Chu gắp tôm, bóc vỏ, chỉ để lại thân và đầu tôm, không coi ai ra gì bỏ vào trong bát của Thẩm Diệc Hoan.

Trong nháy mắt sắc mặt Trương Đồng Thích cứng lại.

Chỉ thấy Lục Chu lại ung dung thong thả bóc một con tôm khác, bỏ vào bát Thẩm Diệc Hoan, rồi lấy khăn lau khô tay, dựa vào ghế một lần nữa, khi giương mắt nhìn lại có vẻ lạnh lùng cao ngạo, không giận tự uy.

Anh liếm môi cười, giọng nói mang theo chút giọng mũi.

“Cô ấy đá tôi.”

*****

Lục Chu: Bạn gái cũ của tôi là để cho mấy người khi dễ chắc?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN