Cố Chấp Sủng Em
Chương 5: Hiệp định ba chương
Edit: Nicola Angela
Beta: LoBe
* * *
“Tránh ra, chúng tớ không chơi với người mù.”
“Bạc Nhiễm Nhiễm cậu trở nên xấu xí như vậy, anh Mục Lê và Mục gia gia đều sẽ ghét cậu, sẽ sớm vứt bỏ cậu thôi.”
“Mẹ tớ nói rằng những đứa trẻ có dung mạo xấu đều không được yêu thích.”
Ánh mặt trời ấm áp, những cây hoè gai cùng vài nhánh diệp sum xuê làm cho khu vực hai bên sân bóng rổ trở nên mát mẻ hơn.
Một bé gái mặc chiếc váy công chúa màu trắng đang bị hai bé trai đẩy ngã trên mặt đất. Do hôm trước có mưa lớn, bé gái vừa vặn ngã ngay vào vũng nước đọng.
Mắt bên phải của bé gái bị bịt lại bằng miếng băng gạt màu trắng, chỉ có thể thấy mắt trái to tròn, mờ mịt của bé nhiễm một tầng sương mỏng. Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm giơ lên lau nước mắt, nhưng lại làm dính bùn từ tay vào đôi má hồng hào trắng mịn trông càng chật vật hơn.
Âm thanh của cô bé mang theo tiếng khóc nức nở xen lẫn ủy khuất vang lên:
“Các cậu nói bậy, Mục gia gia sẽ không vứt bỏ tớ, anh Mục Lê cúng sẽ không ghét tớ đâu.”
Bé trai cầm đầu chống nạnh, ngang ngược nói lại: “Chúng tớ không nói bậy, dù sao bọn tớ cũng không chơi với con nhỏ xấu xí.” Nói xong liền gọi các bạn khác rời đi.
Bạc Nhiễm Nhiễm từ đất bỏ dậy, hít mũi vài cái, thấy chiếc váy đã bị bẩn, nước mắt vất vả lắm mới ngừng được giờ lại tuôn ra. Quay đầu lại thì thấy Mục Lê đang đứng trước cổng sân bóng rổ, cô bé hơi hoảng hốt, nhanh chóng dùng tay lau khô nước mắt.
Anh Mục Lê nói không được khóc nhè.
“Ngu ngốc!”
Bạc Nhiễm Nhiễm đến gần, Mục Lê nhìn thấy con mắt trong suốt hơi ửng hồng của cô bé, không nhịn được mắng một câu. Mấy tên nhóc đó dám đẩy bé con của cậu, cậu nhất định phải đánh bọn nó sao cho cha mẹ cũng không nhận ra.
“Anh Mục Lê..” Bạc Nhiễm Nhiễm có chút sợ hãi.
Mục Lê nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm gào lên: “Lần sau có người khi dễ thì cậu phải đánh lại, biết chưa!” Bị người ta bắt nạt cũng không biết đánh trả, không phải ngu ngốc thì là cái gì!
Bạc Nhiễm Nhiễm rụt rụt cổ, cúi đầu im lặng không nói, hai tay nhỏ nắm chặt váy.
“Bỏ đi, cậu chính là con quỷ nhát gan.”
Nhìn mắt phải còn băng bó của Bạc Nhiễm Nhiễm, Mục Lê chột dạ nhíu mày, không ép buộc cô bé nữa.
Kỹ thuật của cậu rất tốt, không ngờ Bạc Nhiễm Nhiễm sẽ đột nhiên né tránh khiến cho chính mình bị thương. May mắn thay, hòn đá chỉ xẹt qua khóe mắt chứ không trúng vào đôi mắt của Bạc Nhiễm Nhiễm, chỉ khâu mấy mũi là được.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Buổi chiều, Bạc Nhiễm Nhiễm đang ở trong phòng làm bài tập, thì nghe thấy dưới lầu có tiếng cãi nhau, cô bé lặng lẽ đứng ở cầu thang lén nhìn xuống.
Mục Lê quy củ đứng ở góc tường, vừa nhìn là biết đang bị phạt.
Trên sô pha trong phòng khách có rất nhiều người, có cả hai cậu bé đẩy Bạc Nhiễm Nhiễm ở sân bóng rổ. Bọn họ khóc rất lớn, miệng không ngừng kêu đau, trên mặt có vài chỗ sưng tím, một người còn phải bó tay bằng băng vải trước ngực.
Chờ đến khi mọi người rời đi, Bạc Nhiễm Nhiễm nghe thấy Mục gia gia giáo huấn Mục Lê, mới biết được Mục Lê tìm đối phương đánh nhau, xuống tay không nhẹ, bị gia đình của bọn chúng tìm tới cửa.
“Bọn nó dám mắng tiểu nói lắp là nhỏ xấu xí, còn đẩy cậu ấy nữa, bị con đánh cũng đáng!”
“Chỉ có một mình con mới được phép khi dễ tiểu nói lắp, con không cho phép người khác khi dễ cậu ấy.”
Hồi ức kết thúc, Bạc Nhiễm Nhiễm nắm chặt thuốc mỡ trong tay, khóe miệng cong lên thành một vòng cung nhỏ.
Coi như nể mặt cậu mua thuốc mỡ cho tới, tớ không trách cậu dám hét vào mặt tớ nữa.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
–
Tiết thứ hai là tiết của chủ nhiệm, dạy môn toán. Trần Mạnh vừa vào lớp liền tóm tắt một số vấn đề của buổi họp cho học sinh:
“Các em chú ý, nửa tháng sau là lễ kỷ niệm 30 năm thành lập của trường chúng ta. Tuy rằng chúng ta đang học năm ba, học tập căng thẳng hơn các em khóa dưới nhưng vẫn phải tham gia. Lát nữa các ủy viên ban văn nghệ của mỗi lớp sẽ mở cuộc họp, phụ trách tất cả mọi việc trong lễ kỷ niệm.”
“Thầy vừa mới nghe chỉ thị của hiệu trưởng, mỗi lớp sẽ phải đăng kí một tiết mục, cho dù là nhảy, hát, múa, diễn kịch hay những tiết mục khác đều có thể. Khuyến khích các em mạnh dạn báo danh.”
Trần Mạnh nói xong, nhìn ủy viên ban văn nghệ Tưởng Tâm Văn ở dưới lớp, ý là muốn giao chuyện này cho cô ấy toàn quyền xử lý.
Tưởng Tâm Văn mìm cười đáp lại, ánh mắt nhìn thoáng nhìn qua Mục Lê ngồi ở cuối lớp và Bạc Nhiễm Nhiễm, trong mắt hiện lên một tia tinh quang.
Có một học sinh mới chuyển trường vào ban 6, không biết có phải là do bên nhà trường quên mất việc này hay không, sách bài tập của ban bị thiếu một phần.
Lớp trưởng áy náy nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm:
“Xin lỗi cậu, lúc phát sách bài tập thầy cũng nói sẽ xác nhận lại với trường, hẳn là sẽ có nhanh thôi. Nếu cậu sốt ruột muốn dùng thì tớ có thể cho mượn.”
Ngày đầu tiên sau khai giảng, ngoài việc phát sách giáo khoa cho từng môn học, nhà trường cũng phát toàn bộ sách bài tập của cả kỳ.
“Cảm ơn, tạm thời tớ không cần.” Bạc Nhiễm Nhiễm lắc đầu cự tuyệt.
Lớp trưởng xấu hổi gãi đầu, trước ánh mắt âm trầm của Mục Lê, xoay người trở lại chỗ ngồi. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Mục Lê bắt chéo hai chân, ung dung thảnh thơi mà đung đưa. Cậu để toàn bộ sách bài tập của mình không thiếu quyển nào lên bàn của Bạc Nhiễm Nhiễm. Không khách khí nói:
“Dùng đi, không cần ngại, về sau bài tập của tôi đều giao cho cậu.”
Tiêu Ngư ở phía trước vừa nghe thấy lời này cũng đem sách bài tập của chính mình “Bộp!” một tiếng đặt ở trước mặt Bạch Nhiễm Nhiễm, tiện thể cười hề hề nói:
“Sách bài tập thôi mà, ngàn vạn đừng khách khí, tất cả đều cho cậu. Yêu cầu của tớ không cao đâu, không cần Nhiễm Nhiễm làm cho tớ, chỉ cần cho tớ chép trước khi giáo viên vào lớp là được rồi.”
Khiến Bạc Nhiễm Nhiễm đau đầu nhất chính là toán học, vừa rồi lúc thầy giáo giảng bài, một chữ cô cũng nghe không hiểu.
Bạc Nhiễm Nhiễm thấy Mục Lê và Tiêu Ngư đều trông cậy vào mình, khóe miệng nhếch lên, yên tâm thoải mái cất sách bài tập vào ngăn bàn, đùa cợt nói: “Tớ thì không có vấn đề gì, chỉ hy vọng mấy cậu không hối hận.”
Ban tự nhiên không giống ban xã hội, không cần ghi chép nhiều.
“Không hối hận không hối hận.” Tiêu Ngư vừa nói vừa cười.
Mục Lê khẽ liếc mắt nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm, mắt phượng nheo lại, không có hé răng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!