Cố Chấp Trong Lòng Anh - Chương 23: Chẳng qua là tôi ghen tị với cậu ta
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
259


Cố Chấp Trong Lòng Anh


Chương 23: Chẳng qua là tôi ghen tị với cậu ta


Từ khi “Tuyệt giao”, Biên Biên không quan tâm tới Cố Hoài Bích nữa, đôi lúc tình cờ gặp cậu ở vườn trường vẫn thấy đi cùng cậu nhóm nam sinh côn đồ kia, không ai dám trêu chọc bọn họ cả.

Có đôi khi đi ngang qua sân bóng rổ, Biên Biên nhìn thấy có rất nhiều nữ sinh phấn kích đứng ở dưới tán cây nhìn trộm Cố Hoài Bích chơi bóng, các cô đứng ở xa xa nhìn không dám đến gần cậu.

Đôi lúc Biên Biên có suy nghĩ, cậu vốn được sống tự do, muốn làm cái gì thì làm cái đó, tự do tự tại.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đời trước, cậu là kẻ điên dốc hết toàn bộ tài sản của tập đoàn để tiến hành thí nghiệm cải tạo gen, mưu toan thay đổi vận mệnh toàn nhân loại, cậu là con quái vật đáng sợ khiến cho mọi người ở Giang Thành mỗi khi nghe đến cậu là sợ vỡ mật.

Đối với Biên Biên mà nói, trong khoảnh khắc cậu cởi áo khoác để khoác lên trên người cô và cứu cô ra khỏi những đen đủi, cậu đã thay đổi quỹ đạo vận mệnh của cô.

Tuy thế Biên Biên lại không thay đổi được cậu.

Tiết Thanh và Tuệ Tuệ học cùng lớp, do trước đây hai người cũng thường xuyên gặp nhau nên trở thành bạn bè và hay đi tìm Biên Biên chơi.

Thành tích của Tiết Thanh vẫn luôn tốt, kỳ thi mỗi cuối tháng còn được hạng hai, cho nên thường phụ đạo cho Biên Biên và Tuệ Tuệ, ba người hay chơi cùng nhau, tạo thành mối “Tam giác thiếc” khá tốt.

Lúc chạng vạng, Biên Biên và Tuệ Tuệ cầm vở ghi chép của Tiết Thanh, chuẩn bị đến phố ăn vặt gần trường photocopy vở, mỗi người một bản mang về ôn tập.

“Nè Tiết Thanh, lần này cậu thi được hạng hai, giỏi quá đi.” Tuệ Tuệ hâm mộ nói: “Nếu mà tớ thi được hạng hai, không biết cha mẹ tớ sẽ khen thưởng tớ cái gì nữa.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Cha mẹ tớ sẽ không khen thưởng gì đâu.” Tiết Thanh nói: “Hai người họ sẽ hỏi tớ là, tại sao không cố gắng hơn nữa giành hạng nhất.”

Biên Biên biết, người nhà Tiết Thanh rất kỳ vọng vào cậu ta, bởi vậy yêu cầu vô cùng nghiêm khắc.

Nhắc tới hạng nhất, Tuệ Tuệ rùng mình: “Muốn kéo người đó xuống không dễ dàng gì.”

“Đúng vậy.” Tiết Thanh nhún vai: “Nhưng tớ sẽ cố gắng.” “Không phải vấn đề là có cố gắng hay không, mà ở người đó.”

Tuệ Tuệ bĩu môi: “Cậu ấy quá khủng bố, bình thường hay trốn học thế mà còn có thể ngồi vững ở hạng nhất, mấu chốt là cậu ấy còn có thể thi đến điểm chênh lệch lớn như vậy.”

Người bọn họ nói chính là Cố Hoài Bích, Tiết Thanh không rành lắm, nhưng Tuệ Tuệ và Biên Biên đã học cùng cậu ba năm đương nhiên biết rõ khả năng học tập kinh khủng của Cố Hoài Bích làm cho người ta cảm thán không thôi, đã gặp qua là không quên được thì không nói, vấn đề là có nhiều lần cậu đi học không cần nghe giảng, chỉ cần lật lướt qua sách giáo khoa hoặc là tài liệu phụ là có thể hiểu bài.

Biên Biên không nghi ngờ gì, nếu không phải bởi vì cậu không thích học tập cho lắm, với đầu óc như thế, chẳng cần phải đi học ở trường nữa, cậu chỉ cần ở nhà xem sách giáo khoa là có thể tham gia thi đại học rồi học đại học luôn.

Bởi vậy, tuy rằng Tiết Thanh thi được hạng hai, nhưng cậu ta muốn nhờ vào sự cố gắng của mình, giành lấy vị trí hạng nhất của Cố Hoài Bích, có điều xem ra không có khả năng rồi.

Điểm của hạng ba, bốn và Tiết Thanh chỉ cách nhau có vài điểm, còn điểm của bọn họ thua điểm của hạng nhất Cố Hoài Bích đến mấy chục điểm. Biên Biên và Tuệ Tuệ photocopy vở ghi chép ghi của Tiết Thanh, sau khi Cố Thiên Giác biết vội nhắn tin cho Biên Biên bảo cho cô ấy với, photo càng nhiều càng tốt.

Biên Biên nói: “Cậu mượn vở của anh cậu không đơn giản hơn à.”

Cố Thiên Giác cười nói: “Cậu nó nhầm không, kiểu người như anh ấy đi học sẽ chép bài ư?

Ừ, nghĩ lại cũng đúng, Cố Hoài Bích giỏi như vậy, đi học còn vác cái balo rỗng theo thì cậu sẽ không ghi chú lại lời giảng đâu.

Bọn Biên Biên đang ở tiệm photocopy để photo vở ghi chép, đúng lúc nhìn thấy đám người Cố Hoài Bích đi ra từ tiệm xăm cách vách.

Hình như Cố Hoài Bích đi xăm hình, Biên Biên nghe thấy Phan Dương nói: “Hình xăm này của anh Hoài vị trí không tồi, hình vẽ cũng rất đẹp.”

Nói xong cậu ta không nhịn được ôm bụng cười phá lên, mấy nam sinh ở phía sau cũng cười đến vật vã ngửa ra sau. Cố Hoài Bích lười để ý bọn họ, xách balo đi ra cửa vô tình đụng mặt với Biên Biên.

Cô gái mặc một chiếc áo lông mỏng màu vàng cam, áo lông có vẻ hơi phồng, làm tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp của côi.

Sau khi mười lăm tuổi, Trần Biên Biên bắt đầu cao lên, chân dài ra thêm vài centimet, dáng người thon gọn xinh đẹp xuất sắc.

Cố Hoài Bích nhìn thấy cô, sau đó khi thấy Tiết Thanh ở bên cạnh cô thì con ngươi màu quả phỉ dần lạnh lẽo đi.

Tiết Thanh có thể cảm nhận được ánh mắt đe dọa của cậu, không khỏi có chút rụt rè, nhưng cậu ta không hề lùi bước mà đi đến cạnh Biên Biên, hất cằm khiêu khích Cố Hoài Bích.

Biên Biên còn nhớ lần đánh nhau gần đây của bọn họ, cho nên không muốn để bọn họ xảy ra xung đột với nhau nữa, vội kéo Tiết Thanh và Tuệ Tuệ rời đi.

Bọn Phan Dương chăm chăm nhìn Biên Biên, thiếu nữ mười lăm sáu tuổi, đương thì phát triển đến xinh đẹp động lòng người, đôi mắt như hồ nước mùa thu kia liếc nhìn người khác một cái, đúng là muốn câu mất linh hồn nhỏ bé của người ta.

“Anh Hoài, cậu chia tay với cậu ấy thật á?”

Phan Dương vỗ đầu Trần Chu: “Nói bậy gì đó! Là tuyệt giao… Không phải chia tay! Cậu ấy không phải bạn gái của anh Hoài.”

“Sao không để cậu ấy làm bạn gái chứ, cậu ấy xinh đẹp quá trời, nếu tớ mà là thanh mai trúc mã với cậu ấy, chắc chắn sẽ cực kỳ yêu thương cậu ấy, cả đời này sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu ấy.”

Cố Hoài Bích quay đầu lại lạnh lùng liếc Trần Chu, Trần Chu lập tức lấy “Băng keo” bịt miệng mình lại, tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không nhắc lại nữa.

Tối hôm đó, Cố Hoài Bích nằm trên cái giường lớn cứng ngắc của mình, lần đầu tiên trong cuộc đời cậu có ý nghĩ như vậy.

Nhờ Trần Chu vô tình nhắc nhở, lần đầu tiên cậu nghĩ về điều đó, tại sao cậu không để cô làm bạn gái, thương cô, yêu cô, ở bên cạnh cô cả đời.

Bạn gái, bạn gái khác bạn bè chỗ nào? Mỗi ngày đều ở cạnh nhau, cùng nhau đi học và về nhà, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau ngồi trên núi giả ngắm trăng, cùng nhau cười trộm khi làm chuyện xấu.

Không, vẫn có chỗ không giống.

Cố Hoài Bích cảm nhận được trên người cậu có chỗ nào đó cực kỳ khó chịu, như là lửa nóng đang thiêu đốt, ngọn lửa cứ hừng hực cháy trong người cậu, không cách nào giải tỏa ra ngoài được.

Trong đầu cậu nhớ đến khi cái nhăn mày cười của cô, nhớ đến con ngươi lấp lánh như ánh sao trời, nhớ đến nụ cười dịu dàng của cô, giống như hoa nở trên núi.

Cố Hoài Bích nắm chặt nắm tay, không khống chế được cơ thể bắt đầu biến hóa, cánh tay trở nên to khỏe, quần áo bị căng đến rách, nửa thân trên của cậu bắt đầu to lên và biến hoá, trên mặt nổi lên gân xanh, con ngươi cũng biến thành màu xanh.

Tối hôm ấy, toàn bộ người ở Vương Phủ Hoa Viên đều nghe thấy tiếng hú của dã thú, đám trẻ con cuộn tròn trong ổ chăn, bị dọa đến run bần bật.

Cuối cùng, khi cậu dừng hú, mọi thứ đều yên tĩnh trở lại, tất cả trở về dáng vẻ bình thường và cậu thì chìm vào giấc ngủ yên bình.

Trong mơ, cậu biến thành một con sói màu đen, điên cuồng chạy khắp nơi trên một vùng quê, sau đó cậu nhìn thấy Biên Biên đang nằm trên đỉnh núi nở đầy hoa dại màu trắng, cô mặc váy liền áo rộng thùng thình, gối đầu lên cánh tay nằm phơi nắng.

Vì thế cậu chạy đến chỗ cô, dùng miệng đẩy đẩy bụng cô, cô khanh khách cười không ngừng, còn nói rất ngứa.

Cậu cuộn tròn mình chui vào lòng ngực cô, để cô gối đầu lên người mình.

Lòng bàn tay mềm mại của cô vuốt ve lớp lông vừa dày vừa cứng của cậu, một chút lại một chút, vô cùng thoải mái.

Biên Biên dịu dàng gọi tên của cậu: “Cố Hoài Bích.”

Cố Hoài Bích cảm giác mình hạnh phúc đến độ muốn bay lên trời.

……

**

Người giống Tiết Thanh so với các bạn nam sinh ở trường Gia Đức không hợp nhau lắm, cậu ta xuất thân thấp hèn, ở giữa một đống con nhà giàu có vẻ không hợp nhau, nếu chỉ có thế thì không sao, nhưng người khác lại chướng mắt cậu ta vừa keo kiệt lại hay diễn trò và thường khinh miệt người khác. Ở trong mắt người khác, chính là một kẻ thích ra vẻ đạo đức.

Bởi vậy, ở trong trường Tiết Thanh không có bao nhiêu bạn bè, nhưng kẻ thù thì có một đống.

Chiều hôm đó, Cố Hoài Bích cùng bọn Phan Dương vừa ra đến cổng trường, đi ngang qua cửa một quán cà phê Internet trong hẻm, thấy có vài tên côn đồ đang đánh Tiết Thanh.

Tiết Thanh bị đánh nhưng không hề có sức đánh trả, cậu ta cuộn người lại, liều mạng che đầu. Sách vở trong balo của cậu ta cũng bị xé nát vứt tán loạn khắp nơi.

Phan Dương thấy thế, cười lạnh: “Đã sớm thấy cậu ta đáng ghét, cuối cũng có người xử lý tên ‘ đạo đức giả ’ này.”

Không ngờ Phan Dương còn chưa dứt lời, Cố Hoài Bích đã tiến lên, nắm lấy một tên đang đá mạnh vào bụng Tiết Thanh ném vào tường. Mấy tên lưu manh thấy thế, hét lên chuyển mục tiêu sang Cố Hoài Bích, từng tên một ăn nắm đấm của Cố Hoài Bích té ngã lộn nhào, chật vật mà chạy đi.

Phan Dương và Trần Chu ngạc nhiên nhìn Cố Hoài Bích, không nghĩ tới cậu vậy mà đi giúp Tiết Thanh, đến Tiết Thanh cũng bất ngờ, Cố Hoài Bích là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Tiết Thanh từ trước đến giờ, thế mà lại tay ra giúp cậu ta đánh đám côn đồ.

Tiết Thanh lảo đảo đứng lên, lau vết máu bên khóe miệng, nói với Cố Hoài Bích ――

“Cảm, cảm ơn.”

Cố Hoài Bích nhìn Tiết Thanh, lại nghiêng đầu nhìn về phía sách vở rơi đầy trên đất, cậu nhíu mày, thờ ơ nói: “Gom mấy thứ này lại.”

Tiết Thanh dự cảm không lành, cắn răng nói: “Cậu muốn làm cái gì?”

“Thích cho người người mượn vở ghi chép đúng không?”

Cố Hoài Bích nhếch miệng, những ngón tay thon dài cầm bật lửa, đi đến trước đống sách vở, “Răng rắc” một tiếng, bật bật lửa.

“Vừa mới giúp cậu tiết kiệm mấy ngàn tiền viện phí, cho nên đừng có nói ông đây ăn hiếp cậu.”

Tiết Thanh nhìn đốm lửa trên bật lửa, lại quay sang nhìn sách vở, lo lắng nói: “Cố Hoài Bích, cậu đừng có quá đáng.”

“Quá đáng?” Cố Hoài Bích cười gian ác: “Hai năm trước ông đây đã từng nói gì, thời gian qua lâu rồi, nên quên?”

Đương nhiên Tiết Thanh không quên, Cố Hoài Bích bảo cậu ta cách xa Trần Biên Biên ra.

“Tôi và Biên Biên…”

Tiết Thanh còn chưa nói hết câu, Cố Hoài Bích đã ném bật lửa vào đống sách vở, “Sột soạt” một tiếng, sách vở đều bị đốt cháy.

Cố Hoài Bích quay đầu lại, gằn từng chữ một với giọng khàn khàn: “Tôi không cho phép cậu nhắc đến tên cô ấy.”

Do sách vở cháy, ngoài hẻm nhỏ tụ tập không ít bạn học hóng hớt.

Đúng lúc Biên Biên và Tuệ Tuệ đi ngang qua, thấy trong hẻm nhỏ Tiết Thanh cởi áo khoác ra cố sức dập lửa.

Trên mặt Tiết Thanh đều là vết thương, khóe miệng còn vương chút máu.

Các bạn học ở xung quanh e ngại Cố Hoài Bích nên không dám tiến lên giúp đỡ.

Biên Biên nóng nảy, bất chấp nguy hiểm, vội vàng chạy tới giúp Tiết Thanh dập lửa, liên tục dùng chân đạp tắt những tia lửa nhỏ.

Cố Hoài Bích thấy Biên Biên chạy vào, khóe mắt đột nhiên run lên, chạy tới kéo cô đi: “Điên rồi sao! Bị bỏng thì làm sao bây giờ!”

Biên Biên muốn tới đi giúp dập lửa, nhưng bị Cố Hoài Bích ngăn ở phía sau không cho cô đến gần đóng lửa.

“Cô đứng yên cho tôi!”

Rốt cuộc cũng có người bán hàng gần đó xách thùng nước đến tạt vào đám cháy, nhưng sách vở của Tiết Thanh không còn dùng được nữa, đa số đều bị cháy hỏng, một số nằm ở phía dưới không bị đốt cũng ướt hết.

Tiết Thanh chật vật lui về sau, ném mạnh balo xuống đất, tựa phát điên gầm hét lên.

Tuệ Tuệ bị Tiết Thanh dọa, vừa khóc lóc vừa chạy tới nhặt sách vở của Tiết Thanh.

Tất cả những thứ này đều là tâm huyết của Tiết Thanh, là thành quả của vô số đêm cậu ta thức trắng.

Giờ toàn bộ đều bị hủy trong phút chốc, bị hủy trong tay cái người đáng sợ kia.

Biên Biên chạy đến bên cạnh Tiết Thanh, nhìn vết thương trên người cậu ta, trầm giọng hỏi: “Cố Hoài Bích đánh cậu?”

Ý hận thấu xương hừng hực trong mắt Tiết Thanh, bởi vậy cậu ta cũng không giải thích.

Tiết Thanh im lặng làm Biên Biên hiểu lầm Cố Hoài Bích đã đánh còn đốt sách vở của người ta, tức giận đến đầu nổ tung, xoay người tát Cố Hoài Bích.

“Bang” một tiếng, âm thanh hết sức trong trẻo vang lên.

“Quái vật!” Cô hét khàn cả giọng: “Cố Hoài Bích, anh là quái vật!”

Đám đông ồn ào bỗng chốc yên lặng như ve sầu mùa đông nhìn Cố Hoài Bích và Trần Biên Biên.

Đừng nói con người kiêu ngạo bướng bỉnh như Cố Hoài Bích trước nay chưa từng đánh ai, nhưng một tiếng “Quái vật” này, là muốn chống lại cậu!

Đoán chừng hôm nay Trần Biên Biên dữ nhiều lành ít.

Biên Biên thở hổn hển, cơ thể nhỏ nhắn run lên, một cái tát này đánh đến tay cô tê rần, huống chi là Cố Hoài Bích bị tát.

Cố Hoài Bích nghiêng mặt, nửa bên mặt gần như mất cảm giác.

Biên Biên bật khóc, nước mắt thấm ướt hàng mi, từng giọt nước mắt rơi xuống, đánh Cố Hoài Bích, lòng cô cũng đau.

“Quái vật?”

Giọng Cố Hoài Bích hơi khàn, cậu ngước mặt nhìn cô, con ngươi đen láy có chút đau lòng: “Cô gọi tôi là… Quái vật?”

Biên Biên che miệng liên tục lắc đầu, nước mắt róc rách rơi xuống.

Cô không cố ý, nhưng quả thật bị cậu chọc giận.

Cố Hoài Bích vén tay áo lên, để lộ cổ tay trắng nõn và chiếc vòng của Biên Biên tặng cho cậu.

Hắn dùng sức giật chiếc vòng ra, ném đi ở trước mặt cô rồi xoay người đi.

Biên Biên không thể nào quên được ánh mắt tuyệt vọng của cậu lúc rời đi, giống như trong nháy mắt toàn bộ các vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời biến mất hết, chỉ còn lại bóng đêm trống rỗng.

**

Sau giờ học buổi chiều, Biên Biên, Cố Thiên Giác, Tuệ Tuệ và Tiết Thanh cùng nhau đi tiệm photocopy, để sao ra thêm một bản các ghi chép.

May mắn Cố Thiên Giác tham, nói muốn có hết các ghi chép của anh trai nhỏ được hạng hai trong kỳ thi, xem như trong cái rủi cái cái may, coi như để dự phòng trước.

Chẳng qua sách giáo khoa bị hư hết, vì thế Cố Thiên Giác phải mua một bộ mới cho Tiết Thanh, trong chuyện này là anh cô quá đáng thật.

Tiết Thanh từ chối không nhận, lạnh giọng nói không cần, nếu muốn bồi thường, người phải bồi thường cũng không phải Cố Thiên Giác.

Cố Thiên Giác nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tiết Thanh, cho là cậu ta còn giận Cố Hoài Bích, bất đắc dĩ nói: “Muốn anh tôi nhận sai là chuyện không có khả năng, nhưng thật ra anh ấy… Cũng không phải người xấu, không biết vì sao…”

Không biết vì sao lại xúc động đến thế.

Lúc trước mặc dù là phải đối phó với ai, Cố Hoài Bích tuyệt đối sẽ không để lại nhược điểm hoặc là lời nào, tuy rằng ai cũng đều biết là cậu làm, nhưng chẳng có chứng cứ để tố cáo.

Nhưng sự kiện đốt sách lần này, Cố Hoài Bích lại ra mặt tranh chấp với Tiết Thanh.

“Cái tát của Biên Biên, đánh nghe thật là vang.” Cố Thiên Giác ríu rít cảm thán nói: “Tớ ở xa xa còn nghe thấy được, oa, thật sự thì… Từ nhỏ đến lớn, tớ chưa từng thấy có ai đó dám đánh anh tớ, hơn nữa anh ấy còn không đánh trả! Thật là không thể tưởng tượng được.”

Tay phải Biên Biên nắm thành nắm đấm.

Đây cũng là lần đầu tiên cô đánh người, còn xuống tay rất nặng, gần như dùng hết lực, thứ nhất là vì Tiết Thanh bênh vực kẻ yếu, thứ hai… Cô thật sự giận Cố Hoài Bích, tại sao mà tính tình cậu trở nên hư hỏng vậy chứ, trở thành loại người cậy quyền bắt nạt người khác mà cô ghét nhất.

Tay Biên Biên, hiện giờ còn ở đau nữa, vậy thì cũng đủ biết mặt Cố Hoài Bích đau đến cỡ nào.

Cô không hối hận khi đánh cậu, cô hối hận vì nói mà không suy nghĩ gọi cậu là quái vật, Biên Biên hối hận lắm, càng hối hận lại càng đau lòng, khi khó chịu thì trốn đi tự mình lau nước mắt cho mình.

Ngày hôm sau, trên bàn Tiết Thanh sách mới chất thành đống, các bạn học nói là bọn Phan Dương bồi thường cho cậu ta.

Tiết Thanh không nói gì cả mà ném hết sách mới đó vào thùng rác.

Sự kiện đốt sách của Cố Hoài Bích khiến cho cậu bị trường học bắt được lỗi, phạt cậu và băng nhóm của cậu quét tước khu dạy học và WC nam một tháng.

Sau đó có một lần, Biên Biên đến chỗ bồn rửa tay, bắt gặp Cố Hoài Bích đeo khẩu trang ở đây giặt giẻ lau.

Hai đụng mặt nhau bất ngờ, nên cả hai đều có chút ngượng, lâu lắm rồi hai người không có nói chuyện với nhau.

Cố Hoài Bích cố ý vặn vòi nước để nước chảy mạnh bắn tung tóe, sau đó để giẻ lau dưới vòi nước, khiến bọt nước bắn lên quần áo Biên Biên.

Biên Biên không quen nhìn cậu làm vẻ ta đây, cô đẩy cậu, giật lấy giẻ lau trong tay cậu giặt một cách thuần thục.

Cố Hoài Bích thấy thế, tiến lên giật lại nhưng Biên Biên không để cậu giật được, sau khi giặt sạch mới ném vào người cậu, thở hổn hển nói: “Không bị thương mà đeo khẩu trang cái gì.”

Cố Hoài Bích kéo khẩu trang xuống, trên mặt cậu in rõ năm dấu ngón tay, không chỉ không biến mất mà ngược lại còn thêm rõ hơn, nửa bên mặt trái cậu đều sưng đỏ.

Biên Biên:……

Cố Hoài Bích đảo mắt kéo khẩu trang lên xoay người đi.

Biên Biên vội lấy thuốc tiêu sưng trong balo ra, đưa cho Cố Hoài Bích, Cố Hoài Bích không nhận, cô nhét luôn vào túi quần cậu.

Cố Hoài Bích lấy thuốc ra, không nể mặt ném thuốc xuống đất.

Biên Biên nổi giận, nhặt thuốc lên đuổi theo kéo tay cậu.

Cánh tay nóng bỏng, như máu trong người cậu đang sục sôi.

Cố Hoài Bích vẫn còn giận, trở tay đẩy Biên Biên ra, nhưng không khống chế được lực, khiến cho Biên Biên mất thăng bằng té ngã.

Mông bị ngã đau, cô ngồi dưới đất khẽ cắn môi, nước mắt chảy dài.

Cố Hoài Bích không muốn làm cô bị thương, thấy cô té ngã và lau nước mắt, trong lòng hoảng hốt, nhưng lại không bỏ được mặt mũi quan tâm cô, chỉ ngồi xổm xuống chạm vào điện thoại của cô, buồn bực nói: “Tôi là quái vật, cô tránh xa tôi ra.”

Biên Biên nắm chặt nắm tay, vừa khóc vừa đánh cậu, dùng cả tay chân hết đánh lại đá.

Từ đầu đến cuối Cố Hoài Bích đều im lặng chịu đựng không nói gì, nhưng cuối cùng không chịu được vẻ đáng thương ngồi lau nước của cô, duỗi tay ôm đầu cô vào lòng, thở dài nói: “Được rồi.”

Khi còn nhỏ mỗi lần Biên Biên cáu kỉnh, dù Cố Hoài Bích dữ đến đâu cuối cùng vẫn là người dỗ dành.

Biên Biên bình tĩnh lại, kéo khẩu trang cậu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve má trái cậu: “Có đau không?”

Cố Hoài Bích tức giận nói: “Để tôi tát cô một cái thử xem.”

“Tôi tưởng là… qua một hai ngày là ổn rồi, lần trước anh khỏi hẳn mà, anh có năng lực rất mạnh…” Cô nức nở đứt quãng nói: “Anh là đồ ngốc.”

Cố Hoài Bích che ngực lại, nói: “Không biết sao nữa, lần này không được.”

Vết thương do cô để lại thì không có cách nào khỏi hẳn, chỉ cần cậu còn đau lòng, thì miệng vết thương không lành được, ngược lại ngày càng nghiêm trọng hơn. Hai ngày trước còn ổn chẳng qua hơi hồng chút, nhưng tự nhiên mấy ngày nay bắt đầu sưng, khiến cho nửa bên mặt cậu sưng to, không thể không đeo khẩu trang.

“Không phải tôi cố tình nói như vậy đâu.” Biên Biên ôm lấy đầu Cố Hoài Bích, vỗ vỗ sau đầu cậu, đau lòng mà nói: “Tôi không có cố ý nói anh như vậy đâu…”

“Tôi không đánh cậu ta.” Mắt Cố Hoài Bích hơi rũ xuống, nói: “Tôi chỉ là ghen tị với cậu ta.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN