Lục Diễn là huyết tộc đời đầu, có lẽ mạnh hơn huyết tộc khác nhưng cậu ta không phải là đối thủ của người đó.
Khá may là sau khi Lục Diễn rời đi một thời gian dài, huyết tộc không có hành động gì thiếu suy nghĩ, tộc sôi vẫn đề cao cảnh giác nhưng không chủ động tấn công.
Quan hệ hai bên căng thẳng như cũ, bọn họ đều đang quan sát tình hình của nhau.
Dường như mọi thứ quay về quỹ đạo vốn
sóng lặng, chẳng qua ai ai cũng biết đây là trời gió trước giông bão.
Hứa Kỳ lại trở về làm một Hứa Kỳ không tim không phổi, suốt ngày mắng chửi huyết tộc, đi dạo phố làm đẹp với nhóm bạn cùng phòng, khiêng bốn bình nước đi như bay lên lầu sáu…
Đối với hai chữ Lục Diễn, cô không nhắc tới nữa, như là chưa từng quên.
Nghỉ hè năm ba.
Có một hôm đang ăn cơm thì cha Hứa Kỳ nói không tìm thấy răng sữa của con gái cưng, ông tìm hết buổi sáng cũng không tìm được, hỏi mẹ Hứa Kỳ có nhìn thấy không.
Mẹ Hứa Kỳ lắc đầu: “Sao ông còn giữ răng sữa làm gì?”
Cha Hứa Kỳ nói: “Răng sữa của sói rất quý, phải để cha mẹ giữ, nếu làm mất để huyết tộc lấy được thì chuyện sẽ nghiêm trọng đấy.”
“Nghiêm trọng cỡ nào?”
Nghiêm trọng cỡ nào thì ông không nói được, dù sao thì không thể để rơi vào tay bọn họ, đây là vấn đề danh dự của tộc sói.
“Cha mẹ, con ăn xong rồi, con về phòng đây.” Hứa Kỳ yên lặng buông đũa, xoay người đi.
“Chờ chút.” Cha Hứa Kỳ gọi Kỳ lại, nghi ngờ hỏi: “Con… có nhìn thấy rằng sữa của mình không?”
“Con làm gì nhìn thấy chứ, con còn không nhớ có nó nữa là!”.
“Thật?”
“Thật!”
Mẹ Hứa Kỳ nói: “Trời ạ, không phải chỉ là một chiếc răng sữa thôi sao, mất thì mất, có gì đáng lo đâu.”
Cha Hứa Kỳ không nói về vấn đề này nữa, hỏi: “Đúng rồi, tìm được bệnh viện thực tập chưa?”
“Tìm được rồi, Bệnh viện thành phố II, con và Biên Biên thực tập ở đó.”
“Con phải học hỏi bạn mình nhiều vào, đừng có hấp ta hấp tấp. ở bệnh viện, mà con không cẩn thận ảnh hưởng mạng người coi chừng bị bắt bỏ tù.”
“Con biết rồi, không có chuyện đó đâu.”
Cuối cùng Hứa Kỳ đành phải xin nhờ cha mình đừng càm ràm nữa, cô ấy đóng cửa phòng lại, nhắn tin tám chuyện với Biên Biên, nói cha mình đang ở thời kỳ mãn kinh, càng ngày giống bà già, không còn là người đàn ông lạnh lùng kiệm lời nữa.
“( Hồng Lâu Mộng) Giả Bảo Ngọc nói phụ nữ trước khi kết hôn là châu báu ngọc ngà, sau khi kết hôn thì trở thành một con cá chết mất đi ánh sáng. Hừ, tớ thấy đàn ông ấy à, cha tới lúc trẻ vừa đẹp trai lại lạnh lùng, có rất nhiều sói cái phe phẩy đuôi theo đuổi ông. Bây giờ xem ra, cha tớ đã hoàn toàn biến thành người đàn ông trung niên phát phì, èo, ngoại trừ hình dạng sói là không thay đổi.”
Nói tóm lại, sau khi đàn ông tộc nói kết hôn, không cần biết trước khi kết hôn lạnh lùng với đẹp trai cỡ nào, cuối cùng đều biến thành chó hết.
Biên Biên nhìn người đàn ông “Chó” ngủ bên cạnh mình, vô thức cọ cọ đầu vào bụng cô, Biên Biên cảm thấy Hứa Kỳ nói khá đúng nhưng cũng có chỗ không đúng.
Một ngày nào đó, chàng trai trẻ cũng phải dần lớn lên, gánh vác trách nhiệm gia đình, trở nên trưởng thành chững chạc, không còn bất cần thích làm gì thì làm như lúc nhỏ nữa.
Trong lòng bất kỳ ai có tâm sự thì chẳng thể nào cảm thấy ổn được.
Hứa Kỳ cũng không ngoại lệ, dù cho Hứa Kỳ có giả vờ giỏi đến đâu cũng không giấu được sự buồn bã mỗi khi cô ấy ngồi nhìn xa xăm thất thần trước hoàng hôn.
Biên Biên cúi đầu, Cố Hoài Bích không biết đã tỉnh từ lúc nào, cậu mở to đôi mắt xinh đẹp trong veo lấp lánh nhìn cô.
“Anh tỉnh rồi?”
“Bạn cùng phòng của em nói lớn tiếng quá.” Cố Hoài Bích sờ lỗ tai, gối đầu lên đùi Biện Biên, tiện miệng hỏi: “Cô ấy đưa răng sữa cho Lục Diễn?”
Thấy cậu đã biết, Biện Biên nghiêm túc nói: “Đừng có nói cho người khác biết đó! Bạn cùng phòng em nhát gan lắm, sẽ bị hù sợ chết mất.”
Cố Hoài Bích chỉ vào màn hình điện thoại còn đang nối máy của Biên Biên: “Có lẽ cô ấy đang sợ rồi.”
Cố Hoài Bích nhắm mắt lại, hàng mi dài và mảnh nhẹ nhàng phủ xuống che lấy đôi con người, cậu thản nhiên nói: “Em có thể nói với cô ấy là đừng lo, thế hệ đầu quả thực có chút bản lĩnh.”
Ít nhất thì trong thời gian gần đây, không có xảy ra chuyện huyết tộc tấn công tộc sói hoặc là con người nữa.
Huyết tộc không dễ bị xúi bẩy, tâm tư bọn họ rất kín đáo, có lẽ lúc ban đầu đúng thật là có vài tên dở người nghe nói máu sói có thể giúp bọn họ lấy lại sức mạnh mà lấy thân đánh đổi với nguy hiểm. Chẳng qua bọn họ gieo gió gặt bão, chẳng ai được kết quả tốt.
Chuyện này khiến cho người huyết tộc mau chóng bình tĩnh lại, bắt đầu nghi ngờ người kia.
Huyết tộc tin rằng thời gian có thể cho con người ta trí tuệ cho nên bọn họ coi trọng những người lớn tuổi hơn, thế hệ đầu còn sống đến giờ không nhiều lắm, địa vị của Lục Diễn ở trong tộc cực cao, không phải ai cũng có thể dễ dàng lay chuyển được.” Cố Hoài Bích thờ ơ nói: “Có thể nói với bạn cùng phòng em để cô ấy yên tâm.”
Cuối cùng Biên Biên cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cho nên chuyện này đã kết thúc rồi?”
“Chưa đâu, chí ít thì trước khi người kia xuất hiện nó sẽ không kết thúc.”
“Nếu người đó không bao giờ xuất hiện thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Cố Hoài Bích mở mắt ra, hờ hững nói: “Em không cần phải lo lắng vấn đề này, em nên tự lo cho bản thân mình cho tốt giống mấy cô gái con người ngốc nghếch đi.”
“Con gái con người không có ngốc đâu!”
Biên Biên nhéo lỗ tại Cố Hoài Bích, bỗng Cổ Hoài Bích như bị ngắt điện, ngoan ngoãn nằm im, ánh mắt nhìn cô dại ra.
“Ơ, anh làm sao vậy?”
Đột nhiên Cố Hoài Bích xoay người đè Biên Biên ở dưới người mình, nhìn khuôn mặt đẹp tựa như ngọc và đôi môi của Biên Biên, nặng nề nói: “Đừng đụng lỗ tai anh.”
Ngực Biên Biên phập phồng, cô hỏi: “Tại sao?”
“Không có tại sao.”
Biên Biên không tin… Lại giơ tay sờ lỗ tai cậu.
Cổ Hoài Bích có thể cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng vu.ốt ve vành tai cậu, sau đó vòng xuống nhéo dái tai cậu.
Từng luồng điện chạy dọc sống lưng Cố Hoài Bích, cả người cậu mềm nhũn chỉ có một chỗ là cứng thôi.
Biên Biên cảm nhận được sự nguy hiểm từ biểu cảm căng thẳng của Cố Hoài Bích. Giữa hè khô nóng, đôi mắt của Cố Hoài Bích rừng rực khao khát khó có thể che giấu…
Cậu nhìn đôi môi mềm mại của Biên Biên, kết hầu trượt lên trượt xuống, âm thanh nuốt nước bọt khẽ vang lên trong sự yên tĩnh lạ lùng, có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Cô là cô gái cậu nhớ nhung trằn trọc hằng đêm, sự khao khát cô một cách mãnh liệt khó mà kìm lòng nổi đã xuất hiện từ khi cậu còn là một thiếu niên.
Cổ Hoài Bích nhìn cô, dùng mu bàn nhẹ nhàng v.uốt ve má Biên Biên. Biện Biên nhìn cậu bằng đôi mắt trong veo, cô đã mở cúc áo thứ nhất của chiếc áo sơ mi.
Vì thế Cố Hoài Bích hôn lên môi Biên Biên.
…
Đêm đó, mọi thứ diễn ra hết sức tự nhiên.
Biên Biên nhắm mắt lại, nằm giác quan như được khai mở, dường như cô nghe thấy tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua cành cây ngoài cửa sổ, cô có thể ngửi được hương thơm của những bông hồng tươi đẹp trong bóng đêm, cô có thể nhìn thấy bầu trời đầy những ngôi sao lấp lánh cùng những đám mây trên cao và cả mặt trăng sáng ngời…
Cố Hoài Bích cau mày, cậu đang cực kỳ nghiêm túc, đôi môi mỏng của cậu cứ mím chặt không nói gì, cuộc đời này của cậu chưa từng có một giây phút nào nghiêm trang và liêng thiêng đến thế.
Mỗi một nhịp tim đều run rẩy vì cô.
**
Đêm đó, Biên Biên suýt thì chết.
Hứa Kỳ từng nhắc nhở cô đừng có xem thường “sức chiến đấu” của tộc sói, tất nhiên là ngoại trừ “Sức chiến đấu” thì còn
có nhiều mặt khác vượt xa con người bình thường.
Biên Biên nghĩ là mình rất khỏe, mỗi lần kiểm tra sức khỏe cô đều dẫn đầu danh sách, sau đêm đó Biên Biên mới nhận ra, ha ha, mình đúng là ngây thơ.
Với thể chất của Biện Biên còn lâu mới đủ để chịu đựng được người đàn ông trầm tĩnh và đáng sợ này.
Cô còn kém cách xa tít tắp cơ.
Thể lực là một chuyện, những phương diện khác… Thì lại là một chuyện khác.
Sau cái đêm đó, Cố Hoài Bích người mà lúc nào cũng tập trung cao độ đã bắt đầu thất thần mọi lúc mọi nơi, bất kể là lúc đi học hay là lúc họp, thậm cả khi nắm tay Biên Biên đi dạo.
Thỉnh thoảng, ánh mắt cậu nhìn Biên Biên cũng không giống bình thường, có một lần cậu ôm Biện Biên từ phía sau, vùi đầu vào trong hõm cổ cô, không cầm lòng nổi nói:
“Em thật sự… tuyệt vời.”
Biên Biên xoay người, nắm cổ áo Cố Hoài Bích kéo cậu lại gần mình, nhìn thẳng vào mắt cậu trong màn đêm dày.
“Làm gì đấy?”
Cố Hoài Bích còn đang ở trạng thái hiền giả*, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.
*Hiền giả: một bậc hiền triết, một bậc thánh hiền.
“Em thường hay ngỡ tất cả mọi chuyện giống như một giấc mơ, từ buổi sáng một ngày nọ năm lớp 6, bỗng nhiên tỉnh dậy,
phát hiện mình còn đang ngủ trên chiếc giường nhỏ ở trên gác mái nhà dì, từ ngày hôm ấy, cuộc sống của em như một giấc mơ, như là được bước vào thế giới cổ tích.”
“A Hoài, một ngày nào đó bất chợt em dậy, phát hiện mọi thứ đều là mơ, anh cũng là giấc mơ của em, Cố Thiên Giác, Hứa Kỳ, Lục Diễn… tất cả mọi người đều biến mất y như lúc sáng sớm nàng tiên cá hóa thành bọt biển.”
Cố Hoài Bích nhíu mày, cậu cầm tay Biên Biên lướt qua trán, mũi, và cánh môi cậu.
“Thế giới mà em có thể cảm nhận được chính là thế giới thật” Hơi thở nóng ẩm của cậu dừng trên tay cô —
“Tình yêu em nhận được cũng là tình yêu chân thật nhất.”
**
Chiều hôm đó, Cố Hoài Bích ở văn phòng tập đoàn xử lý văn kiện, Lawrence đi vào nói với cậu, người phụ trách tập đoàn Cố thị đến bàn chuyện hợp đồng.
Cố Hoài Bích không để ý đáp “Ừ.”
Lawrence dừng một chút, nhắc nhở cậu: “Là phu nhân Đỗ Uyển Nhu đến.”
Nghe vậy, tay cầm ly cà phê của Cố Hoài Bích dừng một chút nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh lại, hỏi: “Bà tự mình tới?”
“Đỗ tổng nói hạng mục hợp tác lần này rất quan trọng, cho nên muốn trực tiếp bàn bạc với ngài.”
“Mời bà chờ một lát, tôi sẽ tới ngay.”
Cố Hoài Bích trở lại phòng ngủ,thay một bộ đồ vest khác, nhìn chằm chằm mình trong gương một lúc lâu, sau khi chỉnh trang xong cậu mới đến phòng khách.
Đỗ Uyển Nhu ăn mặc chỉnh chu, phong thái điềm đạm vẫn giống như trong kí ức của cậu.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Hoài Bích, Đỗ Uyển Nhu ngây người ra.
“Xin chào Đỗ tổng, tôi là Cố Hoài Bích.”
Cậu chủ động đưa tay ra trước mặt Đỗ Uyển Nhu.
Đỗ Uyển Nhu vẫn đứng im, đôi mắt xinh đẹp nhìn Cố Hoài Bích thắm thiết một lúc lâu, cho đến khi người trợ lý khẽ nhắc nhở bà: “Đỗ tổng, Cố tổng đang chào ngài kìa”
Lúc này Đỗ Uyển Nhu mới phục hoàn hồn lại, vội vàng bắt tay với Cố Hoài Bích.
Tuy là Cố Hoài Bích kiềm chế được cảm xúc của mình, ngoài mặt hết sức bình tĩnh nhưng trong lòng khó tránh khỏi dậy sóng.
Đó là mẹ cậu, cho dù là cậu đến từ nơi nào, trải qua những chuyện kỳ lạ gì thì mãi mãi cũng không quên được mẹ mình.
Sau khi chào hỏi, hai người bắt đầu bàn bạc kỹ hơn về công việc, Đỗ Uyển Nhu là người từng trải nên lời nói dứt khoát mạnh mẽ, dù sao thì vẫn là vì giành nhiều lợi ích cho công ty mình.
Chẳng qua lúc này, đầu óc Đỗ Uyển Nhu như bị mắc kẹt, toàn bộ quá trình cứ mãi thất thần, chỉ nhìn chằm chằm mặt Cố Hoài Bích.
Đương nhiên là Cố Hoài Bích tự nhiên hơn Đỗ Uyển Nhu một chút, suốt quá trình cậu mỉm cười đồng ý với các điều kiện của đối phương đưa ra.
Không chỉ có thế, lúc cuối Cố Hoài Bích còn thêm vào rất nhiều điều kiện ưu đãi, nhường ích lợi lớn nhất cho Đỗ Uyển Nhu, điều này làm cho các nhân viên xung quanh cảm thấy không thể tin nổi.
Ký hợp xong kết thúc buổi bàn bạc, toàn bộ quá trình chưa đến nửa tiếng.
Trước đó các nhân viên nghe nói, vị chủ tịch trẻ tuổi này suy nghĩ cẩn thận, thủ đoạn không tầm thường, vừa tới nửa năm đã đàm phán được một số dự án lớn. Mọi người đều cho rằng lần này sẽ là một trận “Ác chiến”, không ngờ lại nhẹ nhàng như vậy.
Điều Đỗ Uyển Nhu làm nhiều nhất suốt cuộc đàm phán chính là nhìn Hoài Bích. Cố Hoài Bích cũng hay nhìn bà bằng ánh mắt tha thiết.
Nếu không phải tuổi tác của Đỗ Uyển Nhu tương đương tuổi mẹ Cố Hoài Bích, thì mọi người xung quanh đều cho rằng vị chủ tịch tập đoàn trẻ tuổi này và nữ chủ tịch tập đoàn Cố thị yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Những lúc Cố Hoài Bích nhìn bà, sự nhiệt tình trong ánh mắt không thể che giấu được, hơn nữa quan trọng nhất là, cậu đều sảng khoái đồng ý với những điều kiện quá đáng của bà…
“Cố tổng, xin lỗi cậu, trông cậu quá giống con trai tôi.” Trước khi đi, Đỗ Uyển Nhu bày tỏ sự nghi ngờ.
Cố Hoài Bích thừa biết suốt từ nãy đến giờ Đỗ Uyển Nhu nhìn chằm chằm cậu là vì cậu trông giống người anh sinh đôi Cố Hoài Nhu, cực kỳ giống.
Đỗ Uyển Nhu quên mất cậu, bà cho rằng bà chỉ có một đứa con trai Cố Hoài Nhu.
“Tôi thật sự không hiểu, lần hợp tác này, trên cơ bản là Cố thị được hời vì sao ngài.”
“Nếu ngài đã nói tôi giống con trai ngài, Cố thị được hời như thể còn không phải là tôi được hời à?”
Cố Hoài Bích mỉm cười, cậu cười rộ lên tỏa sáng như ánh mặt trời.
Kỳ diệu là khi nhìn cậu mỉm cười, trong lòng Đỗ Uyển Nhu cảm giác ấm áp lạ kỳ.
Đỗ Uyển Nhu tưởng là cậu dùng họ mình nói đùa, vì thế nói “Đúng là rất trùng hợp, cậu cũng họ Cố, vẻ ngoài lại giống Hoài Nhu, thế giới này thật là kỳ diệu, không biết là trùng hợp hay duyên phận đây?”
Cố Hoài Bích nói: “Tôi không tin trùng hợp, bởi vì tất cả sự trùng hợp đều có tính tất yếu.”
Đỗ Uyển Nhu suy ngẫm về những lời này, dường như đang mải suy nghĩ về điều gì đó.
Cố Hoài Bích đưa Đỗ Uyển Nhu lên xe, tự mình mở cửa xe cho bà, tay đặt ở cạnh cửa để tránh bà bị va vào, Đỗ Uyển Nhu hạ cửa kính xe xuống nhìn cậu, do dự một lát cuối cùng bà nói:”Có vẻ như tôi từng gặp cậu rồi.”
Đôi mắt bà tràn ngập sự hoang mang: “Hình như đã gặp nhiều năm trước.”
“Có lẽ chúng ta mới gặp lần đầu đã quen thân.”
“Mới gặp lần đầu đã quen thân…”Đỗ Uyển Nhu lẩm bẩm bảy chữ này, lát sau bà nói với cậu: “Vậy cho là duyên phận đi, Cố tổng, hy vọng sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên, cậu cũng có thẻ xem tôi là bạn bè.”
Cố Hoài Bích cười nhẹ, thế gian thật sự kỳ diệu, tình cha con bao nhiêu năm trở thành anh em, quan hệ của cậu và Đỗ Uyển Nhu lúc vẫn còn là mẹ con không quá thân thiết, quan tâm có thừa, thấu hiểu thì ít.
Nào ngờ cuối cùng, bà lại chủ động đề nghị làm bạn với cậu.
Trước khi Đỗ Uyển Nhu đi đã nói với Cố Hoài Bích: “Đúng rồi, con trai tôi Cố Hoài Nhu sắp về nước, nếu có thời gian cậu và nó có thể gặp nhau, tôi đây là nói nếu có cơ hội hợp tác.”
“Anh ấy sắp về nước?”
“Đúng vậy, đợi cậu nhìn thấy nó sẽ tin lời tôi nói, cậu và nó rất giống nhau.”
Đương nhiên là Cố Hoài Bích biết mình và Cố Hoài Nhu giống nhau cỡ bọn họ là sinh đôi mà.
Buổi tối, Biện Biên đi ra khỏi thư viện, cô nhìn thấy Cổ Hoài Bích dựa người vào cây cột ở lối vào sảnh của thư viện cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô chạy đi qua, vỗ lưng cậu: “Chờ em à?”
“Ừm”
“Sao không gọi cho em, chờ bao lâu rồi?” Biên Biên trách cậu: “Anh bận rộn như vậy còn chờ cái gì nữa, cứ gọi cho em là em
xuống ngay mà.”
Cô còn chưa nói xong bỗng nhiên cậu đưa tay ra và vòng tay qua ôm lấy cổ cô, giống như con gấu to ôm lấy cô.
Cậu mặc một chiếc áo len mỏng, trên người có mùi cỏ nhè nhę.
Biên Biên cảm nhận được tâm trạng cậu không tốt, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Sói lớn nhà chúng ta hôm nay là làm sao vậy?”
Cố Hoài Bích gác cằm lên bả vai cô một lúc mới nói nhỏ: “Buổi sáng gặp mẹ”
“Cô Đỗ?”
“Ừ, đến đây bàn về hợp đồng.” Cố Hoài Bích hít một hơi thật sâu: “Ngày trước nổi loạn, không gọi bà là mẹ mà cứ gọi là phu nhân Đỗ thế này, phu nhân Đỗ thế kia, còn giờ…”
Muốn gọi cũng không được.
Trước giờ Biên Biên toàn nhìn thấy một Cố Hoài Bích tự tin và tràn đầy năng lượng, chưa bao giờ trông thấy cậu đau khổ như thế.
Bộ mặt yếu ớt nhất là để cho người thân thiết nhất.
Biện Biên cũng cảm thấy khó chịu, đau lòng vỗ về sau ót cậu, nói: “Sẽ nhớ lại thôi, mọi người sẽ không quên người mình yêu thương đâu.”
Cả thế giới đều lãng quên cậu nhưng chỉ cần trên thế giới này có người yêu thương cậu, thì chắc chắn sẽ nhớ ra cậu.