Hứa Kỳ vào trước, vội nhét quần áo ném loạn xạ trên sô pha vào tủ quần áo, sau lại chạy đến giường gom áo lót trên giường nhét vào ngăn tủ.
Lục Diễn lịch sự chờ Hứa Kỳ dọn dẹp xong mới vào.
Hứa Kỳ dìu cậu ngồi xuống sô pha, vén áo Lục Diễn lên kiểm tra vết thương trên bụng cậu.
“Vết thương không sâu, không phải do sói cắn”
“Nếu là sói, có lẽ em không gặp được anh đâu.”
Hứa Kỳ cau mày nhìn vết thương hẹp dài trên bụng Lục Diễn, xác nhận lại: “Là người tộc anh?”
“Ừ.”
Hứa Kỳ không tin nổi: “Sao có thể!”
Huyết tộc sao có thể ra tay với người tộc mình chứ, cho dù là bất cứ tộc nào thì đồng tộc tương tàn đều là cấm kỵ.
“Huyết tộc không giống tộc các em” Lục Diễn cũng không quá để tâm: “Huyết tộc không phải một tộc đoàn kết, tộc bọn anh máu lạnh, trong mắt chỉ có lợi ích, bất kỳ ai đứng ngược lại với lợi ích của bọn họ đều là kẻ thù”
Hứa Kỳ nghe hiểu nên cũng không hỏi thêm, cô đi lấy bằng gạc băng vết thương cầm máu cho Lục Diễn.
“Như vậy không được, đến bệnh viện đi.”
“Em muốn anh bị lộ thân phận à?”
Tộc sói bị bệnh có thể đến bệnh viện con người, còn huyết tộc thì không, chỉ một giây thôi sẽ bị phát hiện điều bất thường ngay.
Hứa Kỳ không nói nữa, lấy hộp thuốc ra, bên trong hộp có đủ loại chai lọ: “Mấy cái này… là thuốc cho chó, không biết có thể
dùng được không.”
Lục Diễn liếc qua nhìn nhãn chai, đúng thật là trên đó vẽ một cái đầu chó đáng yêu, ghi rõ là dùng cho thú.
Hẳn là… thuốc Hứa Kỳ hay dùng.
Lục Diễn thở dài, nói: “Không cần đâu, anh nghỉ ngơi một chút là được.”
Hứa Kỳ nhìn vết thương trên bụng Diễn, vừa đau lòng vừa khó chịu, nhưng là không dám thoa thuốc lung tung cho Lục Diễn. Huyết tộc rất yếu, hơn nữa không có khả năng miễn dịch giống động vật có vú, máu bọn họ cũng không tự sinh ra thêm cũng không có khả năng tự lành lại, nếu không cầm máu thì máu Lục Diễn sẽ chảy mãi, chảy đến khi cạn mới thôi.
“Người tộc anh khao khát được trở lại làm người một lần nữa, chứ không phải cái xác không hồn thế này.”
Lục Diễn bất đắc dĩ cười với Hứa Kỳ: “Em xem, cơ thể này hỏng là hỏng, mãi mãi không khỏe lại.”
Hứa Kỳ ngồi xuống thảm, ngẩng đầu nhìn Lục Diễn: “Anh cởi áo ra nằm xuống đi.”
“Cái gì?”
“Chỉ cần làm theo lời em là được.”
Lục Diễn cởi áo ra, nằm trên sô pha: “Em..”
Lục Diễn còn chưa nói xong Hứa Kỳ đã nhẹ nhàng liế.m vết thương trên bụng Lục Diễn. Lục Diễn có thể cảm nhận được sự ấm áp ở bụng, có thể cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của Hứa Kỳ giống như mèo con.
Nước bọt của sói có thể trị thương và khép lại, hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc nào trên thế giới. Có điều không phải ai cũng được sói liế.m vết thương cho mình.
Lục Diễn nhắm hai mắt lại, đau đớn ở vết thương nhanh chóng chuyển sang ngứa không chịu nổi, cậu ta không kìm được rên khẽ trong cổ họng.
Trên thế giới này thứ sói ghét nhất một là phân đồng loại, hai là máu huyết tộc, hai thứ này đúng là sự tra tấn khứu giác bọn
họ.
Hứa Kỳ liế.m sạch máu quanh miệng vết thương, không hề ghê tởm.
Xong rồi.” Hứa Kỳ ngẩng đầu, nhìn Lục Diễn đầy lo lắng: “Không chảy máu nữa.”
Lục Diễn ngồi dậy, vết thương chưa hoàn toàn khép lại nhưng không còn chảy máu nữa.
Lục Diễn xé rách bằng gạc, để Hứa Kỳ giúp cậu băng bó bụng.
“Làm khó em rồi.” Lục Diễn đưa tay qua lau vết máu dính trên khóe miệng Hứa Kỳ: “Hẳn là khó chịu lắm, em có thể nhổ ra.”
“Đâu ghê đến vậy, cha em nói, thích một người thì sẽ không ghê tởm họ.”
Nói xong câu này cô thấp thỏm liếc nhìn Lục Diễn.
Đúng là ngốc, lại tỏ tình, lần trước bị từ chối rồi mà còn cố.
Lục Diễn rũ mắt, thản nhiên nói: “Sói nhỏ, anh không có gì đáng để em thích, không đủ khỏe mạnh lại chẳng khác gì người chết, điểm mạnh duy nhất là có chút tài sản, nhưng tộc sói các em lại ghét cái này. Còn nữa, giống như lúc trước em nói đó, về phương diện kia thì anh lãnh cảm, cho nên…”
“Ơ, anh nói chuyện này để làm gì?”
Mặt Hứa Kỳ đỏ bừng: “Ai hỏi tài sản của anh đâu, có ai hỏi phương diện kia của anh thế nào! Em chỉ là thích anh thôi cũng không được ư?”
“Con người của anh.” Lục Diễn rũ mắt, ánh mắt ấm áp: “Anh rất già, đôi khi cực kỳ nhàm chán, không có hứng thú với những thứ mới mẻ, ở bên cạnh anh sẽ chán lắm”
“Mặc kệ anh bao nhiêu tuổi, ở trong mắt em, anh giống như anh của em, chẳng bao giờ già.”
Con gái mới lớn dễ bị vẻ bề ngoài mê hoặc, Lục Diễn hiểu suy nghĩ của Hứa Kỳ, ngay từ đầu cô đã xem cậu ta như bạn cùng tuổi, cô không thể nào tưởng tượng được rằng Lục Diễn còn muốn lớn tuổi hơn ông nội cô.
“Không nói chuyện này nữa.” Hứa Kỳ nhặt áo sơ mi dính đầy máu của Lục Diễn lên: “Em giúp anh giặt đồ, nếu không người
tộc em ngửi được mùi lại tìm tới, đúng rồi, anh có quần áo thay không?”
Lục Diễn lắc đầu.
“Ở… ở đây cũng không có đồ nam, nếu anh không ngại có thể khỏa thân.”
“…”
Cơ thể Lục Diễn không tồi do thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cậu ta. Tuy không có nhiều cơ bắp nhưng khác với mấy người huyết tộc gầy trơ xương khác thì Lục Diễn có cơ thể khá bình thường.
Lục Diễn nhìn thấy ánh mắt cháy bỏng của Hứa Kỳ dán chặt trên người mình hết sức lộ liễu.
Lục Diễn mỉm cười, cảm thấy con sói nhỏ này rất thẳng thắn: “Em không ngại, tất nhiên là anh không ngại.”
“Vậy… Vậy anh khỏa thân đi.”
Hứa Kỳ cầm đồ Lục Diễn ra ban công giặt sạch máu và còn phun rất nhiều thuốc khử trùng để khử mùi.
“Tủ lạnh có đồ ăn, nếu anh đói thì tự nấu đi, ăn không quen thì có thể gọi cơm ngoài.”
“Anh không đói.”
Lục Diễn đi tới dựa người vào cửa ban công, định nói chuyện với Hứa Kỳ một lúc.
“Thực tập ở Bệnh viện có ổn không?”
“Bác sĩ chê em tay chân vụng về nên không cho em vào phòng phẫu thuật, nhưng bà rất thích Biên Biên, lần nào cũng đưa Biên Biên vào, còn em thì chỉ được sửa bệnh án, em cảm thấy mình không thể làm bác sĩ được.” Hứa Kỳ thở dài nói: “Em đã cố gắng cẩn thận hơn nhưng vẫn mắc lỗi, có lẽ là tộc sói bọn tôi không thích hợp làm những công việc đòi hỏi tỉ mỉ này.”
Lục Diễn nhướng mày: “Không phải tộc sói có vấn đề mà em chính là vấn đề.”
Hứa Kỳ:……
“Được thôi, em tay chân vụng về, anh độc miệng như vậy thì tự mà giặt đồ của mình đi!”
Hứa Kỳ đi ngang qua người Lục Diễn, đột nhiên cậu ta nắm lấy cánh tay vẫn còn ướt của Hứa Kỳ kéo cô lại gần mình.
Mặt Hứa Kỳ kề sát lồng ng.ực Lục Diễn, cô ngửi thấy mùi gỗ dịu nhẹ ở trên người cậu, nháy mắt mặt Hứa Kỳ đỏ lên, thậm chí còn ngừng hít thở: “Anh… anh dựa sát em gần vậy làm, làm gì?”
Lục Diễn bình tĩnh nói: “Gần một năm rồi chúng ta không gặp nhau.”
“Thế cũng không cần phải kề sát… A.”
Lục Diễn cúi đầu nói nhỏ vào tại Hứa Kỳ: “Anh chưa từng có cảm giác nhớ nhung một người, cảm khác khao khát được gặp ai đó, cảm giác yêu thích, cảm giác… được sống thật sự.”
Lục Diễn hít thở rất khẽ, cậu ta nói ngắt quãng ra cảm xúc trong lòng mình.
Hứa Kỳ nghiêm túc lắng nghe, trái tim cô đập rất nhanh và đầu óc thì bị đình trệ vài giây không thể suy nghĩ được gì.
“Anh rất thích cảm giác này.”
“Anh thích cảm giác thích em hay là thích em?” Hứa Kỳ buồn bực hỏi.
“Đều thích.”
Lục Diễn nói xong, nâng cằm Hứa Kỳ lên hạ môi xuống.
Thật đáng ngạc nhiên, huyết tộc vậy mà cũng sẽ chủ động hôn người khác, ngoại trừ máu và đá quý thì bọn họ chẳng có hứng thú với cái gì khác cả.
Hứa Kỳ bị Lục Diễn hôn mãnh liệt, cậu ta vươn tay ra giữ đầu Hứa Kỳ, pheromone lại được tiết ra mạnh mẽ.
Sự nhiệt tình thế này đã kíc.h thích trái tim đã ngủ say nhiều năm của Lục Diễn, cậu bắt đầu có những khao khát mới.
Lục Diễn đẩy Hứa Kỳ ra, xoay người chống tủ quần áo đứng một mình một lúc, ổn định cảm xúc lại.
Mùi của Hứa Kỳ không chỉ kíc.h thích sói đực mà còn kí.ch thích Lục Diễn… Tuy bọn họ lãnh đạm nhưng cũng không phải cỏ cây.
Lục Diễn không muốn suy nghĩ về chuyện này nữa nhưng bây giờ cậu ta chẳng thể suy nghĩ được chuyện gì khác, cái cảm giác này quá mãnh liệt.
Lục Diễn nhắm mắt lại, khó khăn nói: “Em… Em đừng làm vậy nữa.”
Hứa Kỳ vô tội nói: “Rõ ràng là anh hôn em trước.”
Lục Diễn chạy trối chết.
Chốc sau, Hứa Kỳ nghe thấy tiếng TV trong phòng khách, cô đặt quần áo xuống thò đầu ra ngoài nhìn, thấy Lục Diễn đang dựa vào số pha xem TV.
“Đàn anh, một năm qua anh làm gì?”
“Lặn lội ngược xuôi, đầu tiên là đi Châu Âu và Anh, tìm vài người của thế hệ đầu trong tộc để liên minh chống lại người kia.”
Hứa Kỳ giũ quần áo đã giặt xong, sau đó phơi lên sào phơi đồ cùng với chiếc váy nhỏ của mình: “Có thành công không?”
“Sắp rồi, tên kia không ở lại Châu Âu được nữa phải về nước.”
“Gã làm anh bị thương à?”
Lục Diễn im lặng không nói gì, có điều Hứa Kỳ cũng đoán được đại khái, Lục Diễn là thế hệ đầu, người có thể làm cậu ta chắc chắn không phải huyết tộc dạng vừa.
“Đàn anh, anh ở đây nghỉ ngơi đi.”
Hứa Kỳ đi ra ngoài, nghiêm túc nói với Lục Diễn: “Trước khi thuê nhà cha em đã để lại mùi ở quanh đây, nên huyết tộc không dám tới gần đâu, anh ở lại thì an toàn hơn.”
Lục Diễn im lặng suy nghĩ một lát, giờ ở lại đây là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa cậu ta có thể dưỡng thương, chỗ này tạm thời là chỗ ẩn núp an toàn.
Điều này có nghĩa là Lục Diễn phải đụng mặt Hứa Kỳ từ sáng tới tối trong không gian không quá 60 mét vuông.
“Làm thế có phiền em quá không?”
“Không đâu! Không có gì phiền cả! Ý em là… Anh là đàn anh của em, lúc trước anh cũng giúp đỡ em rất nhiều mà”
Lục Diễn cười thầm: “Thế thì được.”
Hứa Kỳ phấn khích cả đêm đến đứng ngồi không yên, cô chạy lên trên lầu thay chăn nệm mới, thò đầu ra nói với Lục Diễn ở phòng khách: “Đàn anh, em đã đổi ga trải giường rồi, anh ngủ ở giường em đi.”
“Còn em?”
“Em ngủ bên cạnh anh.”
Lục Diễn chớp chớp đôi mắt màu cà phê, hồi lâu sau mới “A” một tiếng, có chút ngốc.
Hứa Kỳ nói như đây là điều đương nhiên: “Anh vừa mới hôn em, em chính là sói của anh, sau này em sẽ ngủ bên cạnh anh.”
“Đây cũng là quy tắc của bọn em?”
Hứa Kỳ trịnh trọng gật đầu.
“Nếu anh chọn ngủ ở sô pha?”
“Thì em sẽ ngủ dưới sô pha.”
Lục Diễn dụi mắt, tắt TV đi lên tầng vào phòng của Hứa Kỳ.
Phòng của cô sinh viên nhỏ màu xanh lá nhạt trông khá mát mẻ, trên giường cũng thay mới bằng ga ca-rô, nhưng chỉ có một cái gối.
Lục Diễn đi qua kéo Hứa Kỳ cùng ngồi xuống mép giường, dùng giọng điệu trưởng bối nói với cô: “Bây giờ còn quá sớm, ngủ chung không thích hợp, chúng ta có thể thử ở chung một thời gian, em thấy thế nào?”
“Cũng được.”
Hứa Kỳ nhún vai đồng ý, cô nghĩ dẫu sao thì Lục Diễn vẫn là đồ cổ nên cô quyết định từ từ tiến tới để Lục Diễn có thể dần chấp nhận được.
Cuối cùng Lục Diễn ôm chặn xuống sô pha, tuy rằng tộc sói khá hiền lành, biết nhường nhịn người khác nhưng Lục Diễn ngại để con gái ngủ trên sô pha.
Sau khi tắt đèn, phòng như chiếc hộp xanh thẫm chìm trong bóng đêm, bên ngoài cửa sổ sát đất là một vầng trăng tròn sáng rực nằm trên một đám mây.
Hứa Kỳ nằm trên tầng, chống cằm nhìn người đàn ông trên sô pha một cách say mê.
Ánh trăng rọi lên khuôn mặt tái nhợt của Lục Diễn làm trông cậu ta lạnh lùng hơn. Vẻ ngoài của Lục Diễn không quá xuất sắc, về nhan sắc thì còn kém xa Cố Hoài Bích, có điều ở Lục Diễn toát ra sự dịu dàng mài dũa qua nhiều tháng năm dài, không có người con gái nào có thể cưỡng lại sự quyến rũ như dòng nước tĩnh lặng này.
“Sói nhỏ, em nhìn anh làm anh không ngủ được.”
“À…”
Hứa Kỳ vội xoay người nhảy lên giường, mặt mày đỏ ửng.
Hứa Kỳ tưởng rằng Lục Diễn ngủ rồi nên không biết cô đang nhìn lén!
Hứa Kỳ không biết, huyết tộc ngủ rất ít, nhắm mắt lại chỉ chợp mắt một xíu, bọn họ ngủ không sâu và ngủ không ngon giấc.
Họ có quá nhiều hồi ức, cho nên ác mộng cũng nhiều, không phải là không có mơ đẹp nhưng đa số đều là ác mộng…
Huyết tộc thà ngồi đơ ra đến bình minh cũng không muốn ngủ. Bởi vậy, trong đêm tối dài dằng dặc, bọn họ chỉ có cô đơn làm bạn.
Hứa Kỳ thì ngược lại, cô chẳng khác gì mấy chú chó, hai mắt nhắm lại là bắt đầu ngáy khò khò, đánh một giấc đến bình minh luôn.
Nhưng tối hôm đó, Hứa Kỳ không ngủ mà vểnh tai lắng nghe tiếng động dưới lầu, nghe âm thanh trằn trọc của Lục Diễn, nghe tiếng cậu ta đứng dậy đi lại trong phòng khách, tiếng cậu ta đi đến chỗ cửa sổ sát đất thở dài…
Hơn nửa đêm rồi Lục Diễn còn đang làm cái gì vậy.
Hứa Kỳ không chịu nổi nữa, xỏ dép lê đi xuống tầng.
“Đàn anh, anh không ngủ được sao?”
“Ừ, anh đánh thức em à?”
“Em cũng không ngủ được.” Hứa Kỳ bước tới đứng bên cạnh Lục Diễn, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: “Số pha không thoải mái?”
“Không phải, bình thường gần sáng anh mới ngủ được.”
“Ồ, thì ra anh là cú đêm.”
Lục Diễn mỉm cười: “Không còn cách nào khác, huyết tộc bọn anh chính là vậy, ông trời muốn cho bọn anh cảm nhận từng giây phút cô độc của đêm dài, có lẽ đây là sự trừng phạt không hồi kết của bọn anh.”
“Không phải thể đâu.” Hứa Kỳ năm ngón trỏ lạnh như băng của Lục Diễn bằng lòng bàn tay ấm áp: “Anh chỉ là bị mất ngủ thôi mà, em có cách đảm đảm làm anh ngủ trong năm phút đồng hồ.”
Hứa Kỳ kéo Lục Diễn lên tầng, bảo Lục Diễn nằm lên giường.
“Em muốn làm gì?”
“Đừng sợ, em còn có thể ăn anh à.”
“Có chút sợ thật” Lục Diễn mỉm cười nằm xuống, không yên tâm nhắc nhở cô: “Đừng cắn anh, cắn một phát là tiêu luôn”
Hứa Kỳ ngồi xuống trước mặt Lục Diễn, gồng người một lúc lâu muốn biến thành hình sói để Lục Diễn nằm lên bụng mình,
bụng sói là nơi thoải mái nhất trên thế giới này, nằm trên đó có thể chữa khỏi thần kinh suy nhược, nhưng đáng tiếc…
Là nửa sói nên Hứa Kỳ biến hình thất thường không giống những con sói khác, cô gồng một lúc lâu đến mặt đỏ hết lên vẫn không thể biến thành sói.
Lục Diễn nhìn Hứa Kỳ: “Em đang làm gì vậy?”
Hứa Kỳ thở dài: “Quên đi, thế thì thôi vậy.”
Cô bò lên giường đến bên cạnh Lục Diễn, đặt đầu cậu lên cái bụng nhỏ của mình.
“Sói nhỏ, em…”
“Tộc sói bọn em không dễ gì để cho người khác nằm lên bụng mình đâu, đừng nói chuyện nữa, mau ngủ đi.”
Lục Diễn gối đầu trên cái bụng nhỏ mềm mại của Hứa Kỳ, đúng thật là rất thoải mái.
Cậu ta nghe lời nhắm mắt lại.
Chốc sau, tiếng hít thở của Hứa Kỳ trở nên đều đều, cô đã ngủ rồi.
Lục Diễn mở to mắt, nhìn trần nhà.
Đối với cậu ta mà nói, giấc ngủ là cái gì đó cực kỳ xa xỉ, có điều một người lạnh lẽo như cậu nằm trên cái bụng ấm áp của Hứa Kỳ còn yên tâm hơn khi chìm vào giấc ngủ.
**
Mỗi lần trực đêm là Hứa Kỳ kiếm cớ chuồn mất, Hứa Kỳ nói cha cô ấy thường hay đến “Kiểm tra bài” bất ngờ, nếu để ông phát hiện ra cô ấy đang nuôi một người huyết tộc trong nhà, sợ là quậy đến long trời lở đất.
Biện Biên quá rõ cái cô này muốn về sớm để tận hưởng thời gian ngọt ngào với đàn anh huyết tộc của mình.
Thật hết cách với mấy cô gái đang yêu mà….
Đa số ca đêm là Biên Biên giúp Hứa Kỳ ký tên.
Phòng trực đêm chia ca trực, một người nửa đêm trước, một người khác từ nửa đêm đến sáng, đêm đó là Biên Biên trực ca nửa đêm đến sáng.
Hành lang bệnh viện vắng lặng, chỉ mở một cây đèn trần, ánh sáng lờ mờ. Biện Biên chống tay ngủ gà ngủ gật trên bàn trực.
Bỗng nhiên có một cơn gió thổi vù qua lạnh thấu xương. Biên Biên rùng mình, cơn buồn ngủ biến mất, cô cũng tỉnh táo lại.
Biên Biên ngẩng đầu nhìn thấy có một người đàn ông mặc áo khoác da đứng ở cuối hàng lang u ám.
Không biết người ở đâu chui ra, có điều lúc ấy Biên Biên cũng không nghĩ nhiều, tưởng đó là bệnh nhân hoặc là người nhà bệnh nhân nên cô đứng dậy vẫy tay với người nọ: “Thưa anh, anh có cần giúp gì không?”
Người nọ bước tới gần Biện Biên, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt người nọ Biện Biên có hơi ngạc nhiên, thế mà là Cố Hoài Bích.
“Anh làm gì mà đứng đờ ra giống xác chết làm em sợ chết khiếp.”
Cậu không đáp mà lấy bó hoa nhài trắng giấu sau lưng ra.
Biên Biên cong khóe miệng lên, nhận lấy bó hoa nhài đưa lên mũi ngửi, cười nói: “Chẳng giống phong cách anh chút nào.”
Cố Hoài Bích muốn tặng hoa cho Biên Biên, sẽ không tặng cho cô bó hoa khô héo do bị hái xuống từ lâu thế này mà sẽ trực tiếp đưa Biên Biên đến bồn hoa, làm cho những bông hoa nở rộ tràn đầy sức sống.
Lúc Biên biên ngửi hoa, tầm mắt dời xuống thoáng nhìn qua tay trái người nọ, tay người nọ bị thiếu mất ngón trỏ!
Mặt Biên Biên biến sắc, may mà lúc này đột nhiên tiếng chuông phòng bệnh vang lên.
Biên Biên cố giữ bình tĩnh, mỉm cười nói: “Bệnh nhân gọi em rồi, anh ở đây chờ chút em sẽ quay lại ngay.”
Nói xong Biên Biên đặt bó hoa xuống đi đến chỗ phòng bệnh nhưng vẫn không quên lấy điện thoại.
Người đàn ông đó cũng không cản cô, ánh mắt dịu dàng dõi theo bóng cô đi xa, còn cười ẩn ý sâu xa.
Biên Biên đi như chạy, chạy đến phòng bệnh trống, cô trốn ở góc phòng lấy điện thoại ra, run rẩy gọi cho Cố Hoài Bích.
Điện thoại vang lên hai tiếng, nối máy, giọng Cổ Hoài Bích vang lên ở đầu bên kia: “Khi nào hết ca trực?”
“A Hoài, em nói cho anh biết, anh của anh tới đây…”
Biên Biên gọi tên cậu, đột nhiên điện thoại bị người ở phía sau giật lấy.
Biên Biên hoảng hốt quay đầu lại nhìn người đàn ông có khuôn mặt giống y như Cố Hoài Bích, gã từ trên cao nhìn xuống cô, tiện thể cúp điện thoại của Biên Biên.
“Anh, Anh muốn làm gì?”
“Đừng sợ, tôi chỉ muốn gặp em, dẫu sao thì đã lâu không gặp.”
“Tôi, tôi không quen anh!”
Tuy khuôn mặt của Cố Hoài Nhu cực giống Cổ Hoài Bích nhưng khí chất thì hoàn toàn khác nhau, Cố Hoài Nhu trông âm hiểm hơn Cổ Hoài Bích nhiều.
“Thật sự không quen tôi?” Gã nắm cằm Biên Biên, ép cô nhìn gã: “Nhìn lại cho rõ.”
Biên Biên cảm nhận được làn da lạnh lẽo của gã, đáy lòng không khỏi phát lạnh.
“Tôi, chưa từng gặp anh!”
Mặc dù gã và Cố Hoài Bích là sinh đôi, hai người có khuôn mặt giống nhau, nhưng đối với Biên Biên mà nói, gã ta hoàn toàn là người xa lạ, hơn nữa còn có thể là người lạ nguy hiểm.
“Em nói như vậy làm tôi hết sức đau lòng, dù sao thì em là cô gái duy nhất trên đời này tặng hoa nhài cho tôi.”
Gã vừa dứt lời, người Biên Biện lạnh đi, cả người ngây ra, nhìn gã với ánh mắt khó tin.
“Hoa nhài.”
“Nhớ ra chưa?”
Ở kiếp trước, sau khi “Cố Hoài Bích” bị tử hình, Biên Biên thường hay mang một bó hoa nhài trắng đến nghĩa trang thăm cậu để cảm ơn cậu năm đó đã giúp cô.