Cố Chấp Trong Lòng Anh - Chương 8: Rất xấu!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
242


Cố Chấp Trong Lòng Anh


Chương 8: Rất xấu!


Trấn nhỏ ở vùng sông nước có nhiều mặt núi vây quanh, phong cảnh cực kỳ đẹp, cảnh vật ở đây khác hoàn toàn với những khu du lịch mở rộng vì ở đây đều rừng rậm, núi cao tự nhiên.

Biên Biên đặc biệt tranh thủ thời gian vào núi sưu tập lá cây, đất đá cho Cố Hoài Bích.

Mấy thứ Cố Hoài Bích thích tương đối kỳ lạ, tất nhiên không phải là những đồ vật bình thường, nhưng đổi lại, cậu tặng cho cô chocolate nhập khẩu rất ngon cho cô, đương nhiên Biên Biên cũng sẽ “Không có phụ sứ mệnh,” đến chỗ sâu nhất trong rừng tìm bùn đất nguyên sơ nhất.

Núi này khi còn nhỏ cô vẫn thường đi, cho nên không vất vả lắm do quen đường cũng không lo bị lạc.

Biên Biên đi đến giữa sườn núi, phát hiện có cái đuôi nhỏ theo sau mình, cô quay đầu lại nhìn thấy bạn học trước đây đồng thời cũng là lớp trưởng bọn họ ―― Tiết Thanh.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiết Thanh mặc một cây trắng đen bình thường, quần đùi kaki phối với áo thun, lén lút đi theo cô thấy cô quay đầu lại còn trốn sau gốc cây.

“Tiết Thanh, cậu đi theo tớ làm gì đó?”

Tiết Thanh thấy mình bị phát hiện gãi gãi đầu đi ra, ngượng ngùng nhìn Biên Biên.

“Vốn dĩ tớ muốn đến tìm cậu tán gẫu chuyện trung học, thấy cậu ra ngoài tớ vội đi theo cậu.”

Trước đây Tiết Thanh vẫn luôn cảm thấy Biên Biên là cô gái đẹp nhất bậc tiểu học ở vùng sông nước này, bây giờ cô trở về đây ngày càng thay đổi, dáng người cao hơn, gương mặt đầy đặn hơn, khí chất cũng không giống xưa nữa, xinh đẹp đến mức cậu ta… Không dám nhìn vào mắt cô, tầm mắt dừng trên người cô trong chốc lát thôi mà cả khuôn mặt đỏ như bị lửa nung vậy.

“Cậu muốn đi đâu thế?”

“Tớ định vào trong núi, tìm một ít đồ này nọ.” Biên Biên nói với cậu: “Chúng ta vừa đi vừa nói đi.”

Tiết Thanh lập tức chạy đến chỗ cô, hai người đi cùng nhau.

Hiện giờ Tiết Thanh nhỏ bé đã có vóc dáng của một thiếu niên khỏe khoắn, nhưng Biên Biên biết, khi Tiết Thanh lớn lên sẽ trở rất đẹp trai, còn trở thành cảnh sát nhân dân cao 1 mét 86 trông rất nghiêm nghị, oai phong.

Đời trước, Biên Biên được cảnh sát cứu ra từ câu lạc bộ đêm, hoàn toàn nhờ Tiết Thanh giúp đỡ cô mới có thể phấn chấn lại bắt đầu một cuộc sống mới.

Ngẫm lại khi đó, xung quanh có khá nhiều người theo đuổi Biên Biên nhưng Biên Biên luôn từ chối.

Tất cả mọi người đều nói cô có phúc, người ta không chê cô có quá khứ ở câu lạc bộ đêm, cô còn có gì chưa vừa lòng còn làm ra vẻ cái gì.

Biên Biên không phải làm ra vẻ chỉ là… Cô cũng không nói rõ được.

Kể từ cái ngày Biên Biên gặp được người đàn ông tuyệt vời như những vị thần đó, mãi đến tận bây giờ đáy mắt Biên Biên vẫn chưa chứa được ai nữa cả.

Nhất kiến chung tình* à, thật ra cũng không hẳn, nhưng cậu như ánh sáng chiếu vào sinh mệnh u ám của cô, so với cậu tất cả đàn ông trên thế giới này đều có vẻ nhạt nhẽo tầm thường.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

*Nhất kiến trung tình: vừa gặp đã yêu.

Không chỉ có Biên Biên, bất cứ cô gái nào từng gặp Cố Hoài Bích đều sẽ nhớ mãi không quên suốt quãng đời còn lại.

Hiện tại cậu là một thiếu niên xinh đẹp sạch sẽ nhưng khi lớn lên…… Đó mới thật sự gọi là “Tai họa!”

Tiết Thanh đánh gãy suy nghĩ của Biên Biên, nói: “Tớ thi được vào trường trung học số 1 ở Giang Thành, nghe nói cũng không tệ lắm cậu biết trường này không?”

“Biết chứ, trường đó tốt lắm tỷ lệ đậu cao trung rất cao, chúc mừng cậu.”

Tiết Thanh ngượng ngùng cười: “Cảm ơn, cũng chúc mừng cậu thi đậu trung học Gia Đức, trường đó vốn dĩ cũng là nguyện vọng thứ nhất của tớ nhưng mà cha tớ nói học phí quá cao, điểm của tới lại không đủ xin học bổng.”

Tiết Thanh ríu rít nói không thôi, trong ấn tượng của Biên Biên, sau khi trưởng thành Tiết Thanh khá kiệm lời, là một người trầm tính.

Có nhiều người sau khi dậy thì sẽ nói ít dần, tính tình nóng nảy cũng sẽ trở nên chững chạc hơn.

Đây là dấu hiệu trưởng thành.

Tiết Thanh cùng Biên Biên lật cả ngọn núi mệt đến thở hồng hộc, nhìn cô đứng ở chỗ đỉnh núi cao, ngồi xổm xuống, lấy cái xẻng nhỏ trong túi ra xúc đất đen mềm xốp cất vào bình thủy tinh bên người.

Biên Biên để miệng bình sát vào mũi ngửi ngửi, đất đen cùng với cỏ khô mục rữa tản ra mùi bùn đất tự nhiên không hôi nhưng là lạ.

Tuy rằng không biết tên kia muốn thứ này làm cái gì nhưng Biên Biên vẫn tận tâm tận lực xúc đầy một bình nhỏ, cô lau khô bình thân bỏ trở lại vào túi.

Tiết Thanh khó hiểu hỏi Biên Biên: “Cậu leo lên núi cao thế này chính là vì đào số bùn này hả?”

Biên Biên gật đầu: “Đúng rồi.”

“Tại sao thế?”

“Tớ có một người bạn trong thành chưa từng nhìn thấy bùn đất ở núi lớn, tớ muốn mang cho anh ấy.”

“À, người thành phố thật là kỳ quái.”

Trên đường trở về, Biên Biên nhìn thấy một cây ngô đồng sum suê vì thế cô leo lên cây hái vài lá cây, lúc leo xuống trượt chân ngã xuống đất, đầu gối bị trầy da chảy máu.

May mắn có Tiết Thanh đi theo đỡ cô về nhà.

Ông ngoại bà ngoại lo lắng, vội đưa Biên Biên đến bệnh viện trấn xử lý miệng vết thương, thực ra không đáng lo, thường hay có mấy đứa nhỏ bướng bỉnh ngã đến đầu gối trầy da, bác sĩ tiêu độc cho đầu gối Biên Biên đầu, sau đó đồ thuốc đỏ, nói sẽ mau lành lại thôi.

Chân Biên Biên đi khập khểnh phải ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày vì phải thường xuyên thay băng đầu gối, nhìn này thuốc đỏ trên miệng vết thương kết vảy, tự mình ghê tởm ghét bỏ mà “Ui” một tiếng nhanh chóng che lại.

Không lâu sau Biên Biên phải quay lại Giang Thành.

Do chân cô bị thương không tiện đi lại nên ông bà ngoại xách theo đống hành lý bao lớn bao nhỏ cùng cô ra ga tàu hỏa chuẩn bị đưa cô đến Giang Thành.

Tiết Thanh cũng tới nhà ga tiễn cô, còn đưa cho cô một cái notebook chúc cô học tập tiến bộ. Biên Biên nhận lấy notebook, cũng chúc cậu ấy học kỳ mới mọi chuyện đều thuận lợi.

Chiều hôm đó Biên Biên trở lại Cố gia, nghe thấy tất cả người giúp việc trong nhà lớn đều bàn luận một việc ――

Đó là Cố Hoài Bích đã bị nhốt năm ngày.

Năm ngày trước, có một đứa nhỏ trong nhà đưa bạn học tới cửa Vương Phủ Hoa Viên chơi, bạn học nhỏ cũng là kẻ lớn mật nói muốn đi thám hiểm nhà “Quái vật,” các anh chị em đều khuyên cậu không nên đi vì quái vật thật sự sẽ ăn thịt người nhưng đứa nhỏ này không tin quỷ quái, cầm đồ chơi “Bảo kiếm” của mình nhân lúc trời tối lén vào nhà kiểu tây của Cố Hoài Bích.

Sau đó chỉ nghe thấy trong phòng phát ra một tiếng thét tê tâm liệt phế chói tai, lúc đứa nhỏ này được đưa ra, sợ tới mức hồn vía lên mây tinh thần không bình thường còn tiểu ra quần trong miệng lải nhải: “Quái vật muốn ăn con! Quái vật thật đáng sợ!”

Cha mẹ đứa trẻ còn tới Cố gia làm loạn một trận, thế nhưng Đỗ Uyển Nhu tương đối quyết đoán, nói Cố Hoài Bích trời sinh tính quái gở trẻ con trong nhà nhìn thấy cậu đều sẽ tránh đi, nếu không phải thằng nhóc này không hiểu lễ nghĩa xông vào phòng cậu có ý đồ không tốt thì đâu xảy ra chuyện, chuyện này bảy phần cậu ta sai còn ba phần sai ở Cố Hoài Bích.

Cha mẹ đứa trẻ đó cực kỳ tức giận: “Con của chúng tôi còn nhỏ, Cố Hoài Bích lớn hơn nó tận mấy tuổi vậy mà không biết nhường nhịn à! Còn đi dọa nó, nếu đứa nhỏ bị dọa đến có chuyện gì thì làm sao bây giờ!”

Đỗ Uyển Nhu nói: “Bên ngoài người người đều đồn mặt mũi Hoài Bích nhà chúng tôi xấu xí dữ tợn, đứa nhỏ này biết rõ như thế sao lại còn muốn tới cửa trêu chọc, chẳng lẽ đây không phải tự mình chịu tội à.”

“Các người… Cố gia các người đúng là khi dễ người khác!” Cha mẹ đứa nhỏ ầm ĩ: “Nhất định Cố Hoài Bích phải xin lỗi con của chúng tôi, bằng không chúng tôi không để yên đâu, chúng tôi muốn đến tòa án tố cáo các người!”

Đỗ Uyển Nhu nhấp một ngụm trà: “Được thôi, ông đưa cậu ta tới, tôi kêu Cố Hoài Bích xin lỗi, nhưng tiền đề là đứa nhỏ này có thể chịu đựng được khiếp sợ lần thứ hai không đây.”

Cha mẹ đứa trẻ nghe thế lập tức biến sắc, sửa miệng nói không cần xin lỗi muốn bồi thường tiền, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.

Đỗ Uyển Nhu đã sớm không muốn nhiều lời với bọn họ, đứng lên lạnh lùng nói: “Cố gia tôi mặc dù gia tài bạc triệu, nhưng không nên dùng tiền, tuyệt đối một phân cũng sẽ không đưa, các người muốn kiện thì cứ kiện, Đỗ Uyển Nhu tôi phụng bồi đến cùng.”

Nói xong bà ra lệnh đuổi khách, đuổi cha mẹ của đứa nhỏ kia ra ngoài.

Mặc dù đối với người ngoài, thái độ Đỗ Uyển Nhu cương quyết bao che người mình, nhưng với Cố Hoài Bích cũng khá nghiêm khắc, phạt cậu đóng cửa năm ngày thậm chí cấm cậu ra ngoài trong mấy đêm liền, nếu như cậu còn tùy hứng làm bậy bà sẽ nhốt cậu cả đời!

Cố Hoài Bích lại chỉ cười lạnh.

Cho nên hôm Biên Biên trở về, việc cấm cửa của Cố Hoài Bích đã hết hạn nhưng cậu vẫn không ra khỏi phòng.

Lúc hoàng hôn, Biên Biên ở trong sân cắt tỉa vườn hoa, hoa cẩm tú cầu màu tím đang nở rộ khiến cho khiến cho người ta yêu thích vô cùng.

Có một cô nhóc khoảng chừng sáu tuổi đứng ở xa xa nhìn hoa tú cầu, nơm nớp lo sợ không dám tới gần vì thế Biên Biên vẫy tay với cô nhóc.

Cô nhóc đến gần Biên Biên, khẽ hỏi: “Chị ơi, anh Hoài Bích thật sự… Là quái vật sao ạ?”

“Đúng rồi, cậu rất dọa người, giương cái miệng to đầy máu, răng nanh còn to hơn sư tử nữa đó, cắn một cái là đứt cổ người luôn!”

Cô nhóc co rúm lại lui về phía sau: “Sao, sao có thể, người làm sao có răng nanh được!”

Biên Biên nở nụ cười: “Người chính là người, một cái miệng hai con mắt, có bao nhiêu đáng sợ chứ?”

“Thế tại sao tất cả mọi người đều nói như vậy.”

“Đó là do bọn họ sợ.” Biên Biên giải thích: “Người càng sợ thì càng bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ.”

“Chị không sợ anh Hoài Bích chút nào ạ?”

“Không sợ.”

“Trước kia em cũng không sợ, nhưng nghe nói chuyện anh Hoài Bích làm ba năm trước đây thật không tốt…” Cô nhóc còn chưa nói hết thì một người giúp việc chạy tới, trách cứ: “Tiểu thư, làm sao cô lại chạy tới đây! Mau trở về với tôi đi, đừng đến đây nữa!”

Nói xong người giúp việc nắm chặt tay cô nhóc vội vàng rời đi.

Nhìn bóng lưng các cô đi xa Biên Biên nhíu mày, người trong nhà còn sợ hãi tránh né Cố Hoài Bích như thế huống chi là người ngoài.

Ba năm trước đây đã xảy ra chuyện gì?

Biên Biên quay đầu lại nhìn về phía phòng kia ở lầu hai, cửa sổ phòng đen như mực, nhưng cô có cảm giác dường như cậu đang ẩn mình trong bóng đêm, im lặng nhìn cô.

Đến tối, Biên Biên khập khiễng đi đến phòng Cố Hoài Bích, gõ cửa: “Cố Hoài Bích, đồ anh muốn, tôi mang đến cho anh đây.”

Trong phòng không có tiếng đáp lại, ý tứ rõ ràng là muốn cô đặt đồ ở cạnh cửa.

Nhưng Biên Biên cảm thấy không thể như vậy được, Cố Hoài Bích không thể nhốt mình trong phòng mãi, qua mấy ngày nữa là khai giảng rồi cậu còn phải đi học.

“Cố Hoài Bích, nếu anh không ra tôi không đưa đồ cho anh đâu.”

Biên Biên nói xong xoay người muốn đi, nhưng đi chưa được mấy bước, cửa phòng “Kẽo kẹt” một tiếng, mở ra.

Cửa phòng mở ra một khe tối đen, để lộ trong phòng tối đen như mực.

Cố Hoài Bích không muốn ra nhưng cậu đồng ý cho cô vào.

Cô hít sâu, đẩy ra cửa phòng đi vào.

Ánh đèn ở hành lang xuyên qua kẹt cửa chiếu vào phòng, Biên Biên đứng ngược sáng, căng thẳng gọi bốn phía: “Cố… Cố Hoài Bích”

“Đóng cửa.”

Ở một nơi tối đen nào đó truyền đến tiếng của thiếu niên.

Vì thế Biên Biên đóng cửa lại, ngăn cách ánh sáng ở ngoài cửa, trong bóng đêm cực kỳ yên tĩnh cô nghe được tiếng bước chân uyển chuyển của cậu nhưng cô không biết rõ phương hướng của cậu.

“Sao anh không bật đèn?”

Cô thấp thỏm nói: “Tôi không nhìn thấy gì cả.”

Thiếu niên ở phía sau lạnh lùng nói: “Tôi thấy là được.”

Ở trong bóng tối, tầm nhìn của cậu ngược lại còn tốt hơn bình thường.

Biên Biên lần mò trong bóng tối, ngồi xuống mép giường cậu, giường cậu rất cứng hình như chỉ có mỗi chiếc khăn trải giường mỏng manh trên tấm ván gỗ.

“Tôi nghe mọi người nói, anh bị nhốt lại vì tội hù dọa một đứa nhóc.”

“Tự tiện xông chỗ của tôi, còn chạm vào đồ tôi, đương nhiên phải trả giá rồi.”

Biên Biên đại khái cũng có thể đoán được, chắc là do đứa nhóc này sai trước. Đám nhỏ trong nhà chỉ cần không chủ động trêu chọc Cố Hoài Bích thì sẽ không sao hết.

Biên Biên ngồi ở mép giường đặt hai tay lên người, hỏi: “Vậy tôi đây cũng coi là tự tiện xông vào địa bàn của anh đúng không?”

Cố Hoài Bích cũng ngồi xuống bên cạnh cô, thở hắt ra một tiếng khinh thường giễu cợt nói: “Cô ở trong địa bàn của tôi, cũng là đồ của tôi.”

“……”

Tự tiện biến cô trở thành “Đồ vật” cũng quá tự cao rồi.

Biên Biên bĩu môi: “Tôi không phải đồ của anh đâu!”

Cố Hoài Bích có vẻ lười cãi nhau với cô, cánh mũi cậu khẽ nhúc nhích, hình như ngửi thấy trong không khí mùi lạ.

“Cô bị thương?”

“A.”

Biên Biên chưa kịp phản ứng, đột nhiên cậu ngồi xổm xuống, duỗi tay chạm vào băng gạc băng bó đầu gối chân trái của cô, không nói gì cả trực tiếp xé băng gạc ra.

Biên Biên kêu sợ hãi kêu lên: “Đau quá!”

Rốt cuộc Cố Hoài Bích cũng chịu mở đèn trên tường, đèn tường lờ mờ chiếu sáng căn phòng.

Biên Biên cúi đầu nhìn miệng vết thương vất vả lắm mới kết vẩy nay lại chảy máu quá trời, máu tươi chảy từ miệng vết thương rách ra theo cẳng chân chảy xuống, cô đau đến ứa ra mồ hôi lạnh.

Cố Hoài Bích vẫn ngồi xổm trên mặt đất, nhíu mày nhìn đầu gối cô, thờ ơ lẩm bẩm: “Thật ghê tởm.”

“Tôi thành tâm… Tặng quà cho anh, vậy mà anh lại lấy oán trả ơn!”

Biên Biên tức giận, đứng lên muốn đi.

Cố Hoài Bích cứng rắn ấn cô ngồi xuống giường, kề sát vào miệng vết thương trên đầu gối cô ngửi ngửi, cậu ngửi ra mùi thuốc đỏ.

“Nếu lần sau bị thương không được dùng mấy thứ thuốc bậy bạ này, mùi thật ghê tởm mà.”

“Không dùng thuốc, anh trị cho tôi hả…”

Cô còn chưa nói xong, Cố Hoài Bích đã cúi đầu vươn đầu lưỡi bắt đầu liếm miệng vết thương trên đầu gối cô!

Làm như vậy… Có hơi kỳ lạ!

Biên Biên mở to hai mắt.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cảm giác đau đớn vừa rồi giảm bớt không ít!

Nhưng Biên Biên vẫn không thể lý giải được hành động quái dị này của cậu!

Cô vội dịch đầu gối mình đi, không kìm lòng nổi đến gương mặt cũng phiếm hồng nói: “Anh… Anh đang làm gì vậy.”

Cậu không để ý tới cô, cũng không có ghét bỏ miệng vết thương xấu xí, nhắm mắt lại, nghiêm túc chuyên tâm liếm láp.

Lông mi cậu rất dài, che đi đôi mắt, cậu hơi cau mày, dáng vẻ chuyên chú càng thêm anh tuấn.

Mặt Biên Biên nóng lên, cô đẩy Cố Hoài Bích ra, đứng dậy chạy về phòng mình, nặng nề đóng cửa phòng lại.

……

Cậu thật là… Quá xấu rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN