Có Chết Cũng Không Ly Hôn - Chương 17: Chồng yêu em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Có Chết Cũng Không Ly Hôn


Chương 17: Chồng yêu em


Đôi mắt xinh đẹp long lanh của Mục Noãn Tô, nơi đuôi mắt còn vươn nước mắt, cứ như vậy nhìn chằm chằm Hoắc Chi Châu, chờ câu trả lời của anh.

Hoắc Chi Châu đột nhiên không nói nên lời.

Sau nửa ngày, anh mới trầm giọng nói, “Em cảm thấy thế nào?

Ánh mắt Mục Noãn Tô dời đi, rơi vào cánh tay cường tráng của anh.

Anh vẫn nằm trên người cô, nhiệt độ cơ thể cùng hương vị đàn ông bao bọc lấy cô, cô sắp bị đầu váng mắt hoa vì hơi thở này…..

“Bởi vì, chúng ta đã kết hôn hả?” Mục Noãn Tô nhẹ giọng nói.

“Vì sao chúng ta lại kết hôn?” Anh hỏi lại.

“Bởi vì –“

Mục Noãn Tô vừa muốn trả lời, điện thoại đặt trên đầu giường reo lên.

Là một dãy số lạ.

Đã trễ thế này rồi, ai còn muốn tìm mình?

Mục Noãn Tô ra hiệu Hoắc Chi Châu tránh ra, ngồi dậy nghe điện thoại, “Alo” một tiếng.

Đầu dây bên kia im lặng thật lâu.

Mục Noãn Tô nhìn vào màn hình “Cuộc gọi đã được kết nối” một cách kỳ quái, rồi lại đặt điện thoại lên tai.

“Không nói gì tôi cúp máy nhé.”

Đợi một chút, đầu dây bên kia vẫn không có động tĩnh gì.

Ngay khi cô đang chuẩn bị cúp điện thoại, đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng “Xoảng”, giống như tiếng thủy tinh vỡ.

“Tô Tô…..” Một giọng nói khàn khàn của đàn ông từ trong ống nghe truyền đến, dường như chất chứa vô số tình cảm mà người đó không thể nói nên lời.

Mục Noãn Tô biến sắc, bàn tay buông lỏng, điện thoại “Cạch” thoáng một phát rơi xuống giường.

Cô vội cúi đầu, tay chân luống cuống bấm tắt cuộc gọi, tim đập liên hồi.

“Điện thoại của ai?” Giọng của Hoắc Chi Châu từ bên cạnh truyền đến.

“Dạ? Gọi nhầm số.” Mục Noãn Tô nhảy xuống giường, vội vàng rời đi, “Em đi tắm.”

Trong giọng nói của cô có một tia bối rối không kịp che giấu, tất nhiên Hoắc Chi Châu đã nhận ra.

Ánh mắt anh nặng nề nhìn bóng lưng của cô biến mất sau cánh cửa phòng tắm, đáy lòng chùng xuống.

“Bùi Dương, tìm giúp tôi một người….” Hoắc Chi Châu ngồi ở đầu giường, gọi điện thoại cho trợ lý.

Sau khi phân phó xong, anh chợt nhìn đến điện thoại của Mục Noãn Tô, ánh mắt thâm trầm.

*

Ngày hôm sau là thứ bảy, Mục Noãn Tô ngủ đến giữa trưa mới thức dậy.

Cô mở to mắt nhìn trần nhà thật lâu, lúc này mới uể oải rời giường đi rửa mặt.

Lúc xuống lầu, dì giúp việc đang nghe điện thoại ở phòng khách.

“Phu nhân vẫn chưa thức dậy. Vâng, vâng, vâng….” Dì giúp việc liên tục nói vâng, lúc này mới cúp điện thoại.

Dì giúp việc thở dài, quay người, vừa khéo nhìn thấy ánh mắt như thể đang suy nghĩ về điều gì đó của Mục Noãn Tô.

Cô mặc một cái váy cộc tay màu đen, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lười biếng đứng tựa trên thành cầu thang, “Hoắc Chi Châu gọi điện thoại à?”

Di giúp việc lên tiếng. “Cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, tôi mang lên đây.”

Mục Noãn Tô gật đầu, ngủ lâu như vậy, bụng cô đói đến kêu lên.

Buổi chiều, hiếm khi thấy cô không đi ra ngoài chơi mà lại làm ổ trong nhà xem phim.

Trong lúc xem phim, cô nhận được rất nhiều tin nhắn Wechat của Hoắc Chi Châu, hỏi cô đang làm gì.

Sau khi Mục Noãn Tô trả lời xong, mơ hồ cảm giác được, hôm nay Hoắc Chi Châu hình như có chút khác thường, dường như trở nên có chút dính người.

Trước kia anh không tìm cô nhiều lần như vậy, quả thực giống như đang kiểm tra.

*

Đêm đến, hai người vẫn như cũ vuốt ve an ủi nhau một phen.

“Anh có thể nhẹ nhàng một chút không!” Mục Noãn Tô đẩy anh ra, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên trên cổ mình có rất nhiều dấu hôn đỏ mập mờ.

“Làm sao em có thể đi ra ngoài được đây?” Dấu đỏ quá rõ ràng, chỉ cần ai nhìn thấy cũng biết rõ chuyện gì đã xảy ra.

Lúc trước anh luôn chú ý, sẽ không lưu lại những dấu vết này ở nơi rõ ràng như vậy. Không biết hôm nay anh trúng ngọn gió gì, thoáng một phát đăt ở nơi nổi bật thế này.

“Vậy đừng ra khỏi cửa.” Hoắc Chi Châu bị cô đẩy ra, thuận thế ngã qua một bên, lạnh lùng nói.

“Không được, ngày mai em phải đi dạo phố với Sanh Sanh.” Trong lòng Mục Noãn Tô thở dài, lại phải bôi kem che khuyết điểm rồi.

“Bảo người ta mang đến nhà cho em chọn.”

Mục Noãn Tô suy nghĩ lắc đầu, “Không, đã nói đi cùng Sanh Sanh rồi mà.”

Không chỉ có cô muốn mua mà Sanh Sanh cũng muốn mua. Chẳng lẽ lại để cho Đường Hiểu Sanh đến nhà chọn quần áo sao? Khẳng định cô ấy sẽ không đồng ý.

Hoắc Chi Châu nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên cúi người, hôn lên môi cô.

“Làm gì vậy?” Giọng nói của Mục Noãn Tô bị ngăn trong môi cô, nghe có vẻ mơ hồ.

“Yêu.”

Đầu lưỡi của Hoắc Chi Châu tiến quân thần tốc, gần như muốn chặn miệng cô. Mỗi một ngõ ngách trong miệng cô đều bị anh chiếm lấy, rồi đánh chiếm.

Ngón tay với những khớp xương rõ ràng hướng xuống phía dưới, gây sóng gió trong thân thể cô.

Mục Noãn Tô không tự chủ được rên rỉ, trong đầu trống rỗng, cả người như bị từng đợt từng đợt sóng dâng lên rồi hạ xuống.

Thần trí cô mơ hồ suy nghĩ lung tung, hiện giờ anh so với lúc vừa kết hôn thuần thục hơn rất nhiều….

Khi cơn sóng lớn nhất ập đến, cô thực sự nhịn không nổi, há miệng cắn mạnh vào môi anh một cái, móng tay đâm sâu vào da thịt anh, cả người gần như sắp hỏng.

Hoắc Chi Châu sờ môi dưới, quả nhiên trên đầu ngón tay dính chút máu.

Anh đưa ngón tay lên trước mặt Mục Noãn Tô, cười như không cười, “Hưng phấn như vậy sao?”

Mục Noãn Tô vẫn chưa hồi hồn, sắc mặt đỏ bừng, cái miệng nhỏ khẽ thở hổn hểnh, trong mắt một mảnh sương mù.

Hoắc Chi Châu nhìn dáng vẻ hoàn toàn mê mệt của cô, ánh mắt thâm thúy, anh giơ ngón tay dính máu trực tiếp tiến vào cái miệng nhỏ đang hé mở của cô.

“Liếm sạch sẽ.” Giọng anh khàn khàn.

Mục Noãn Tô chưa kịp chuẩn bị, đầu lưỡi thoáng một phát nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt.

Cô vội vàng đẩy tay anh ra, nghiêng đầu sang một bên, kích động nói, “Em không muốn! Tay anh bẩn quá!”

Vừa rồi anh mới lấy tay…..Hiện giờ còn đưa vào trong miệng mình?!

Hoắc Chi Châu khẽ cười, “Bẩn cái gì? Không phải đều là của em sao?”

Nói xong, anh há miệng, ngậm lấy ngón tay của mình.

Mục Noãn Tô không thể nhịn thêm nữa, bắt lấy cái gối ném vào khuôn mặt đáng ghét kia, đỏ mặt rống to, “Anh là cái đồ biến thái! Đồ dâm tặc!”

*

Một tuần mới, Hoắc Chi Châu đã sớm nói với Mục Noãn Tô, buổi tối thứ sáu anh có một buổi tiệc quan trọng cần phải tham gia, đến lúc đó anh sẽ kêu tài xế đến trường học đón cô về nhà.

Mục Noãn Tô đồng ý.

Sau một tuần trôi qua yên ổn không sóng gió ở trường học, buổi chiều thứ sáu, Mục Noãn Tô cùng Vư Vưu từ phòng tập thể hình đi về phía khu ký túc xá.

Mục Noãn Tô cúi đầu xem điện thoại, tài xế nói trên đường bị kẹt xe, trễ một chút mới có thể đến trường học.

Cô vừa trả lời tin nhắn, cánh tay đã bị Vưu Vưu đi bên cạnh kéo lấy.

“Này, Tô Tô, bên kia có một anh đẹp trai đang nhìn cậu kìa! Siêu cấp đẹp traiiiiiiii! Có phải bạn trai của cậu không?” Vưu Vưu cực kỳ kích động, lôi kéo Mục Noãn Tô đến mức ngón tay cũng run run.

Mục Noãn Tô hoang mang ngẩng đầu lên, phía trước dưới cây ngô đồng, một bóng người cao lớn đĩnh đạc đứng dưới tán cây. Người nọ một thân áo trắng quần đen, khí chất xuất trần, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô.

Cô lập tức đứng yên tại chỗ, như bị đóng băng.

Mắt thấy người nọ cách mình càng ngày càng gần, tay chân của cô như bị đông cứng. Rõ ràng muốn rời đi nhưng làm thế nào cũng không thể di chuyển chân của mình.

Trong mắt Hề Thành Nam hiện lên một tia mừng rỡ, bước chân cũng càng lúc càng nhanh.

“Tô Tô, anh đã trở về.” Anh ta đứng yên trước mặt Mục Noãn Tô, nhẹ nhàng nói.

Thời gian như bị bấm nút tạm dừng, tất cả mọi người đều đứng lại.

Vưu Vưu nhìn qua nhìn lại khuôn mặt của hai người, rất biết thức thời nói mình đi về trước, để lại không gian riêng cho hai người.

Mục Noãn Tô đột nhiên rất muốn cười, bộ dạng này của anh ta tựa như đang chào hỏi một người bạn cũ đây là chuyện gì? Còn muốn cùng mình ôn lại chuyện xưa à?

Đáng tiếc, cô không cười nổi.

Hề Thành Nam thấy sắc mặt cô không tốt, đưa tay muốn sờ đầu cô.

Mục Noãn Tô lùi về phía sau một bước, tay của anh ta dừng giữa không trung.

“Hề Thành Nam, chúng ta đã chia tay rồi.” Mục Noãn Tô nhìn anh ta chậm rãi hạ tay xuống, lạnh lùng nói.

“Anh không có đồng ý.” Hề Thành Nam mím môi, giọng nói trong trẻo dịu dàng, “Anh biết em không muốn anh đi nước ngoài, em tức giận cũng phải thôi. Hiện giờ anh đã trở về rồi, muốn anh dỗ dành em bao lâu cũng có thể, được chưa?”

Năm đó, cô nhất quyết muốn chia tay, còn kéo sốđiện thoại của anh ta vào danh sách đen. Anh ta nói như thế nào cũng vô ích, rơi vào đường cùng, anh ta đành phải lựa chọn ra nước ngoài trước rồi tính.

Sau khi ra nước ngoài, anh mượn điện thoại của người khác gọi cho cô, nhưng cô đã nhanh chóng đổi số điện thoại. Anh ta tìm đến bạn của cô muốn xin phương thức liên lạc đều bị từ chối.

Ở nước ngoài hơn ba năm, anh ta không ngừng học tập, cực khổ làm việc, thường xuyên bận rộn đến mức không có thời gian đi ngủ, vì muốn sớm hoàn thành học phần lấy được học vị, sau đó trở về tìm cô.

Anh ta cũng từng nghĩ qua, lần này mặc kệ cô tức giận như thế nào, phải dỗ dành mất bao lâu, anh ta đều sẽ chấp nhận.

Giống như trước kia, mặc kệ cô tức giận chuyện gì, anh ta không ngại phiền xin lỗi hết lần này đến lần khác, dỗ dành cô quay trở về bên cạnh anh ta.

Hề Thành Nam với giọng nói cùng giọng điệu quen thuộc thoáng một phát sẽ mang Mục Noãn Tô cấp 3 xa xôi trở về.

Khi đó, cô thích anh ta dùng giọng nói trong trẻo dịu dàng này, không ngừng bên tai cô nói những lời dỗ dành cô.

Ở trường học, mọi người đều nói cô bị Hề Thành Nam chiều hư, cả ngày làm trời làm đất cũng không thấy anh ta tức giận. Có nhiều người nói xấu sau lưng cô, cũng không ít người hâm mộ ghen ghét.

Ôi, khi đó.

Mục Noãn Tô lắc đầu, đè xuống sự chua xót, vội vàng đuổi người, “Chia tay chính là chia ta, anh đi đi.”

“Tô Tô….” Hề Thành Nam muốn bắt lấy tay cô nhưng không dám, sợ nhìn thấy sự chán ghét trong mắt cô.

“Anh vất vả lắm mới tìm được số điện thoại của em, không thể nói chuyện một chút sao?” Anh ta cười khổ, “Cho dù dùng thân phận bạn học cũng không được sao?”

“Không được. Tôi và anh có cái gì để nói với nhau.” Mục Noãn Tô đi vòng qua anh ta, lời nói nhàn nhạt giáng cho anh ta một cú chí mạng, “Huống hồ, tôi đã không còn độc thân.”

“Cái gì?” Hề Thành Nam có hơi sửng sốt, đuổi theo cô, vội vàng truy hỏi, “Em có bạn trai mới?”

Mục Noãn Tô “Ừ” một tiếng, dừng lại hai tay khoanh trước ngực, khóe mắt đuôi may đều mang sự mỉa mai, “Không được sao? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi sẽ chờ anh? Anh cho rằng tôi giống như nữ chính si tình trong phim truyền hình hả?”

“Đúng vậy, tại sao không thể.” Hề Thành Nam cười khổ lắc đầu, cả người tinh thần sa sút, “Em có quyền lựa chọn.”

Bộ dạng si tình này của anh ta lập tức chọc giận Mục Noãn Tô, cô nắm chặt tay thành đấm, sắc mặt đỏ bừng nói: “Không có ai đứng mãi một chỗ, nếu như anh chọn rời đi, nên dự liệu đươc sẽ có ngày hôm nay! Tôi làm sao có thể cứ độc thân chờ anh trở về?! Cho dù tôi còn độc thân, cũng không có khả năng quay lại với anh đâu. Tôi ghét nhất người khác lừa dối tôi.”

“Ừ, anh biết…..” Anh ta cúi thấp đầu, thì thào nói.

Đương nhiên anh ta đã từng nghĩ đến tình huống này, nhưng mỗi lần nghĩ đến khả năng cô có thể quen bạn trai mới, trái tim đau đến mức ngừng đập, hoàn toàn không có cách nào nghĩ tiếp. Tại một góc nhỏ trong nội tâm vẫn luôn thầm hy vọng, cô còn độc thân.

Dù sao, yêu cầu của cô cao như vậy, lại luôn được mình nuông chiều, có lẽ rất khó tiếp nhận những người khác.

Thât không ngờ đến, cô đã có bạn trai.

Mục Noãn Tô nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của anh ta, tàn nhẫn nói tiếp: “Con người của tôi tâm cao khí ngạo lại lòng dạ hẹp hòi, chuyện trước kia tôi sẽ không quên cũng sẽ không tha thứ.”

“Ừ.” Hề Thành Nam đáp một tiếng.

“Tôi sẽ không tha thứ cho anh.” Mục Noãn Tô lặp đi lặp lại, một lần nữa hung hăng đâm một dao vào lòng của anh ta.

Im lặng nửa ngày, Hề Thành Nam nghẹn ngào lên tiếng, “Ừ, em đừng tha thứ cho anh.”

Dù trái tim rỉ máu, anh ta vẫn giống như trước đây, đồng ý với tất cả những yêu cầu không hợp tình hợp lý của cô.

Cuối cùng Mục Noãn Tô nhìn anh ta một cái, bước thật nhanh trở về ký túc xá.

*

Một lúc sau, tài xế đã đến đại học A, đưa cô về nhà.

Đối mặt với một bàn thức ăn được dì giúp việc chuẩn bị, Mục Noãn Tô không có khẩu vị.

Sau khi ăn qua loa hai món, cô lập tức lên lầu.

Dì giúp việc nhìn bóng lưng của cô, thở dài, gọi điện thoại cho Hoắc Chi Châu.

Hoắc Chi Châu đang trong bữa tiệc, tay trái cầm một điếu thuốc, những tia lửa lập lòe giữa ngón tay.

“Nào Hoắc tổng, tôi mời anh! Sau này chiếu cố nhiều hơn! Chiếu cố nhiều hơn!” Những người khác đứng dậy muốn cụng ly với anh.

Nhìn thấy dãy số lấp lóe trên màn hình điện thoại di động, ánh mắt Hoắc Chi Châu tối sầm, dùng tay ra hiệu, đứng dậy nhận điện thoại.

“Phu nhân có chuyện gì?”

Dì giúp việc thành thật trả lời: “Đêm nay phu nhân ăn một chút thức ăn rồi không ăn nữa, sắc mặt cũng không tốt.”

Từ tuần trước, tiên sinh đã bảo bà ấy phải chú ý quan sát tình hình của phu nhân nhiều hơn, có gì bất thường lập tức nói cho tiên sinh biết.

“Sườn xao chua ngọt cũng không ăn?” Hoắc Chi Châu nhíu mày, hôm nay là thứ sáu, cô đã sớm nói với dì giúp việc làm món sườn xào chua ngọt.

“Ăn hai miếng không ăn nữa.” Bình thường phu nhân thích nhất món sườn xào chua ngọt do bà ấy nấu, mỗi lần ít nhất cũng phải ăn hơn nửa dĩa. Nhưng hôm nay, phu nhân chỉ gấp hai đũa rồi không ăn tiếp. Đây cũng là nguyên nhân bà ấy gọi điện thoại.

Hoắc Chi Châu lại hỏi: “Bây giờ cô ấy đang làm gì?”

“Phu nhân ăn xong liền lên lầu.”

Anh suy nghĩ một lúc, “Biết rồi, bây giờ tôi sẽ trở về.”

Hoắc Chi Châu trở lại chỗ ngồi, lên tiếng chào tạm biệt những người trên bàn, dẫn đầu rời đi.

*

Chờ anh về đến nhà, đã là nửa tiếng sau.

Dì giúp việc đã trở về nhà của mình, cả căn nhà yên tĩnh, một mảnh đen kịt.

Hoắc Chi Châu mở đèn phòng khách lên, không nhìn thấy người.

Lúc muốn đi lên lầu, khóe mắt của anh đột nhiên bắt gặp một bóng người ở sân thượng.

Mục Noãn Tô mặc váy ngủ nằm trên chiếc ghế ngoài sân thượng, mở to mắt nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ. Mái tóc xoăn dài rủ trên thành ghế, biểu cảm trên mặt rất bình thản, toàn bộ bức tranh an nhàn lại bình yên.

“Em đang làm gì đó?” Hoắc Chi Châu nhẹ tay nhẹ chân đi đến sau lưng cô, lên tiếng hỏi.

“Đếm sao.” Mục Noãn Tô biết anh đã trở về, cũng không quay đầu lại mà nói.

Hoắc Chi Châu cũng ngẩng đầ nhìn lên, bầu trời tối đen nào có bóng dáng của những ngôi sao.

Chất lượng không khí ở Nam Thành không tốt, ban đêm hiếm khi nhìn thấy những ngôi sao, cho dù có, cũng chỉ có lẻ tẻ vài ngôi sao tô điểm cho bầu trời đêm.

Cảnh tượng đầy sao đẹp như tranh vẽ đó sẽ không bao giờ xuất hiện ở thành phố này.

“Có muốn uống rượu không?” Hoắc Chi Châu thu hồi ánh mắt, cúi đầu hỏi.

Mục Noãn Tô ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua anh, sau đó nhẹ gật đầu, “Vâng. Tửu lượng của em rất tốt.”

Hoắc Chi Châu quay trở về phòng khách, xắn tay áo sơmi lên, từ trong tủ rượu lấy ra hai cái ly đế cao cùng một chai rượu, quay về sân thượng.

Mục Noãn Tô nhìn anh đặt chai rượu cùng ly rượu lên cái bàn nhỏ màu đen ở sân thượng, cong môi cười, “Dùng ly rượu uống rượu đỏ để uống rượu trắng, thật thú vị.”

Hoắc Chi Châu ngồi trên ghế thấp, rót rượu vào hai ly rượu, đưa một ly cho Mục Noãn Tô, “Em cầm lấy ly rượu đi, uống thử xem.”

Đây là đặc sản mà Mục Noãn Tô thời gian trước đi đến trấn Tùy mang về, hôm nay vừa khéo có dịp dùng đến.

Cô nhận lấy ly rượu, lắc nhẹ, tự nhủ, “Thực ra em chưa từng uống qua, cũng không biết có dễ uống hay không.”

Nói xong, cô hơi ngồi thẳng người dậy, nhấp một ngụm.

Hương vị độc đáo lại cay nồng nháy mắt tràn ngập trong khoang miệng cô, vị cay có hậu ngọt, uống vào trong bụng, dạ dày cũng nóng lên.

Mục Noãn Tô nhíu mày, đặt ly rượu lên bàn nhỏ.

“Dễ uống không?” Hoắc Chi Châu cầm ly rượu trong tay, nhưng không uống.

Mục Noãn Tô lắc đầu, “Quá nồng. Vẫn là rượu đỏ dễ uống hơn.”

“Đê anh đổi cho em.” Hoắc Chi Châu đứng dậy.

Mục Noãn Tô nắm lấy cánh tay anh, “Không cần đâu, cái này được rồi, đừng lãng phí.”

Hoắc Chi Châu nghi ngờ nhìn cô, “Em mà cũng sợ lãng phí à?”

Mục Noãn Tô “Phụt” một tiếng bật cười, “Được rồi, thực ra em muốn xem tửu lượng của anh như thế nào.”

“Yên tâm, tốt hơn em. Em có uống say anh vẫn có thể bế em lên lầu.”

Mục Noãn Tô cười “Ha ha”, lại cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

“Đúng rồi, lúc anh học cấp 3 có chuyện gì thú vị không?”

Hoắc Chi Châu nhíu mày, “Cấp 3?”

Mục Noãn Tô gật đầu, “Ừ, không phải lúc anh học cấp 3 từng ở trong đội tuyển của trường sao! Nhất định rất được các nữ sinh hoan nghênh!”

Hoắc Chi Châu “Ừ” một tiếng, cũng cầm ly rượu lên uống một ngụm.

“Có chuyện gì ấn tượng sâu đậm không? Hoặc ánh trăng sang gì đó?” Nhìn cô có vẻ rất hiếu kỳ.

Hoắc Chi Châu im lặng, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, thật lâu mới lên tiếng, “Tô Tô, anh đã 27 tuổi rồi, cấp 3 đối với anh rất xa vời.”

Lúc học cấp 3, anh ngoại trừ học tập, còn học thêm một số kiến thức kinh doanh từ anh trai, sau này chuẩn bị đi nước ngoài du học, căn bản không rảnh để quan tâm đến bạn học và hòan cảnh xung quanh.

Mục Noãn Tô “Ồ” một tiếng, gật đầu, “Đúng vậy, em quên mất anh đã lớn tuổi rồi.”

Hai người vừa uống rượu, vừa hàn huyên những đề tài khác nhau.

Bất tri bất giác, một chai rượu đã bị tiêu diệt hơn phân nửa.

Sau khi uống rượu trắng, Mục Noãn Tô cũng dần quen với loại rượu cay nồng này. Lúc cô cầm ly rượu lên, Hoắc Chi Châu nắm lấy cổ tay cô.

“Đừng uống nữa.” Ánh mắt anh u ám, “Em uống say rồi.”

Mặt của Mục Noãn Tô đã sớm ửng đỏ, trên môi dính vết rượu, oánh nhuận sáng bóng, trong mắt ướt át như ẩn nước, sương mù mờ mịt, còn có vài phần mê mang cùng bất lực, vừa nhìn đã biết do uống quá nhiều.

“Thật không?” Cô mở to hai mắt, vẻ mặt vô tội, “Em không có say. Em còn nhận ra anh mà.”

Hoắc Chi Châu tiến đến gần cô, mũi đối mũi, giọng nói rầu rĩ, “Anh là ai?”

“Hoắc Chi Châu.” Cô ngoan ngoãn trả lời.

“Hoắc Chi Châu là ai?” Anh đưa tay sờ mặt cô, vừa nóng vừa mềm, làn da non mềm đến mức véo ra nước.

“Là chồng của em.” Nếu bình thường, cô đã sớm giương nanh múa vuốt hất tay anh ra, nhưng bây giờ lại rất thành thật để anh tùy ý đụng chạm.

Nhìn dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa yếu đuối này, Hoắc Chi Châu càng ngứa tâm.

“Ngoan.” Anh duỗi tay ra xoa môi cô, “Vậy để chồng yêu em được không?”

Anh vốn dĩ muốn hỏi cô hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ sắc dục làm mờ tâm trí, anh chỉ muốn ôm lấy cô triền miên một phen.

Dứt lời, Hoắc Chi Châu cúi người, một tay bế Mục Noãn Tô đang nằm trên ghế lên, trực tiếp đi về phía phòng ngủ chính.

Trở lại phòng, Hoắc Chi Châu nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng mà anh thèm muốn đã lâu.

Mục Noãn Tô “Ư ư” hai tiếng, đầu lưỡi hai người quấn lấy dây dưa với nhau, hơi thở nồng nặc mùi rượu.

Quần áo từng cái từng cái bị ném xuống giường, rơi lả tả trên mặt đất.

Chiếc giường lớn màu trắng theo tiết tấu đung đưa, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng rên rỉ vui sướng của người phụ nữ, hòa cùng tiếng thở gấp của người đàn ông.

Đêm nay bầu trời Nam Thanh không có sao, chỉ có một ánh trăng treo cao trên bầu trời.

Trăng ngoài cửa sổ lạnh như nước, trong phòng lưu luyến kiều diễm.

Hoắc Chi Châu cảm thấy mình điên thật rồi, tại sao lại có thể trầm mê một người phụ nữ như vậy.

Anh cũng không cảm thấy mình là người trầm mê nữ sắc, có thể do anh vô cùng mê luyến việc cùng cô tiếp xúc da thịt mà thôi.

Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng anh mới buông tha cho cô vợ nhỏ của mình.

Mục Noãn Tô quá buồn ngủ, cũng không muốn tắm rửa, chỉ nghĩ ngủ một giấc thật ngon.

Hoắc Chi Châu cúi đầu, sờ lên khuôn mặt ửng hồng của cô, giọng nói dịu dàng mê người, “Tô Tô, nói cho anh biết. Hôm nay vì chuyện gì mà tâm tình không tốt?”

—————-//—//————-

*Editor: Ủa rồi tui edit truyện ngôn tình hay truyện sắc vậy ta. Mình vửa chỉnh lại tên tài khoản của nữ chính một chút là Đậu Yểu nha!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN