Có Chết Cũng Không Ly Hôn - Chương 25: Chỉ muốn em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Có Chết Cũng Không Ly Hôn


Chương 25: Chỉ muốn em


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một thời gian trước, An Hữu người bạn đại học của Hề Thành Nam vừa từ nước Anh quay trở về nước làm việc, trước khi rời khỏi Nam Thành đã hẹn anh ta gặp mặt một lần.

An Hữu gia cảnh bình thường, sống ở nước Anh cũng ăn uống tiết kiệm. Có lẽ chính vì điểm này mà cậu ta và Hề Thành Nam có chút cảm giác đồng cảm, ở nước Anh Hề Thành Nam không có nhiều bạn bè cậu ta là một trong những số đó.

Vì thực hiện lời hứa với An Hữu, Hề Thành Nam đã hẹn cậu ta đến một nhà hàng nổi tiếng ở Nam Thành.

An Hữu nhìn những món ăn tinh tế phong phú trên bàn, nhịn không được cảm thán: “Vẫn là thức ở trong nước ngon hơn. Những món ăn ớn lạnh của nước Anh quả thực ăn vào là muốn nhổ ra ngay.”

Khi đi du học cậu ta không có nhiều tiền để mua những đồ ăn đắt đỏ, ăn nhiều nhất chính là khoai tây chiên và sandwich. Những thứ đó so với mì tôm không dinh dưỡng đã trở thành sơn trân hải vị rồi.

Hề Thành Nam rót rượu cho cậu ta, cười nói: “Nhưng cậu vẫn chọn tiếp tục ôm ấp hoài bão tư bản chủ nghĩa đấy thôi.”

Sau khi tốt nghiệp, An Hữu thuận lợi tìm được một công việc có mức lương hậu hĩnh tại nước Anh, còn có ý định định cư lâu dài ở đó.

“Ôi, nói đến việc này….” An Hữu nhớ lại: “Thời gian trước tớ có uống rượu cùng Hanson, ông ấy có nhắc đến cậu, tiếc hận rất lâu.”

Hanson chính là vị giáo sư đã đề cử Hề Thành Nam, còn rất xem trọng anh ta, vẫn luôn hy vọng anh ta có thể ở lại nước Anh.

Hề Thành Nam uống một ngụm rượu, lắc đầu nói: “Chỉ đành phụ lòng thầy ấy….”

Trái tim cùng gốc rễ của anh ta đều đặt ở Trung Quốc, cho nên anh ta đã từ chối lời đề nghị của giáo sư học tiếp thạc sĩ, nhất định muốn quay trở về nước sau khi tốt nghiệp.

An Hữu gật đầu, cũng uống một ngụm rượu.

Lúc đặt ly rượu xuống, giống như đột nhiên nhớ đến điều gì, An Hữu trêu ghẹo: “Đúng rồi, cậu thật đúng là thâm tàn bất lộ nha! Lúc ấy cậu ngày đêm bận rộn làm việc cứ như thật. Sao thế? Phú nhị đại cãi nhau với ba mẹ rồi trở mặt để tự trải nghiệm cuộc sống à?”

Hề Thành Nam nhíu mày, “Cái gì thâm tàn bất lộ? Tớ là một học sinh nghèo không đi làm công thì sinh hoạt như thế nào?”

Sau khi An Hữu uống vài ly rượu, bắt đầu nói nhiều hơn, “Hiện giờ đừng giả bộ nữa.”

Cậu ta xua tay, “Ngày đó Hanson uống say đã nói tất cả rồi. Ông ấy vốn có chút lo lắng khi nghĩ rằng cậu có người chống lưng, không ngờ tới cậu ưu tú như vậy, biểu hiện hoàn toàn ngoài dự liệu của ông ấy.”

Hề Thành Nam nhíu mày chặt hơn.

Người chống lưng?

Anh ta nào có quan hệ gì?

Chỉ nghe Hanson nói như vậy, sự tình như thế nào thì An Hữu không rõ lắm.

Sau khi tiễn An Hữu đi, Hề Thành Nam vội liên lạc với Hanson, nói cái gì Hanson cũng không chịu thừa nhận, chỉ nói mình nhìn trúng tài hoa của anh ta cho nên mới đề cử.

Mấy ngày nay, anh ta phí hết công phu mới điều tra ra được ngọn nguồn, biết được kẻ chủ mưu sau lưng chính là người nhà họ Hoắc.

Nhưng anh ta không hiểu tại sao người nhà họ Hoắc lại muốn làm ra chuyện như vậy.

Điều này thực sự rất kỳ quái, không có ai vô duyên vô cớ đi giúp đỡ một học sinh cấp 3 bình thường được đến học tại một ngôi trường nổi tiếng ở nước ngoài.

Mãi đến khi anh ta phát hiện cuộc trao đổi tài chính gần đây giữa nhà họ Mục và nhà họ Hoắc, anh ta mới loáng thoáng ý thức được, việc này có khả năng liên quan đến nhà họ Mục.

Anh ta suy đoán có thể ba của Mục Noãn Tô biết được mối quan hệ của hai người, cảm thấy mình không xứng với con gái của ông ấy, vì vậy dứt khoát tìm nhà họ Hoắc giúp đỡ anh ta đi nước ngoài.

Sau khi Hề Thành Nam phát hiện, không chút suy nghĩ lập tức gọi điện thoại cho Mục Noãn Tô.

Điện thoại kết nối, anh ta chỉ mới vừa nói được một câu, cuộc gọi đã bị cúp.

Gọi lại một lần nữa, một giây, hai giây……

“Số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”

Giọng nữ máy móc truyền đến, anh ta bị kéo vào danh sách đen.

*

Bị cuộc điện thoại này quấy rầy, Mục Noãn Tô lập tức không còn buồn ngủ nữa, xoa xoa đầu rời khỏi giường.

Cô không quan tâm Hề Thành Nam muốn nói chuyện gì.

Anh ta mà có chuyện quan trọng gì? Cho dù có cũng không liên quan đến cô.

Sau khi rửa mặt xong, Mục Noãn Tô trang điểm đơn giản, rồi đi đến nhà ăn nằm ở lầu một của khách sạn dùng bữa sáng.

Bữa sáng của khách sạn được phục vụ theo dạng buffet, có bánh bao hấp, bánh trôi, cháo, bánh rán hành, bánh mì, sandwich, bánh ngọt, sữa bò, cà phê các loại, món Trung món Tây cái gì cũng có.

“Đậu Yểu!” Mục Noãn Tô đang lấy bữa sáng trước quầy đột nhiên nghe thấy có người bên tai mình mừng rỡ kêu một tiếng.

Cô hoang mang quay đầu lại, nhìn thấy một nữ sinh với đôi mắt to tròn đang đứng bên cạnh mình, vẻ mặt hưng phấn nhìn chằm chằm vào cô.

“Chị là Đậu Yểu?!” Nữ sinh mặt tròn mắt to, dáng vẻ đáng yêu, nhìn trông giống như một học sinh cấp ba.

Mục Noãn Tô nhìn quanh bốn phía một phen, cũng may không có ai chú ý đến tiếng gọi của cô bé này. Cô dùng ngón tay trỏ của mình đặt lên miệng nhẹ gật đầu một cái, “Là chị.”

Nữ sinh lập tức nở nụ cười, “Em nhìn một phát liền nhận ra chị ngay! Người đâu xinh đẹp quá! Không khác gì trong ảnh chụp.”

Mục Noãn Tô mỉm cười, “Cảm ơn.”

Nữ sinh này có khuôn mặt rất dễ nhận ra, còn rất hòa đồng với người khác.

Sau khi biểu đạt thân phận là fan hâm mộ, nữ sinh hào hứng giới thiệu bản thân: “Yểu Yểu em nói cho chị nghe! Món ngon nhất ở đây chính là tiểu long bao nhân thịt cua, thật đấy! Được đề cử 5 sao! Nếu như chị thích dùng bữa sáng theo kiểu Tây, bánh xốp nướng kia cũng không tệ!”

Mục Noãn Tô lắng nghe, dựa theo lời đề nghị của nữ sinh kia chọn được vài món ăn nhẹ.

“Em có thể ngồi ăn với chị được không?” Nữ sinh vẻ mặt tươi cười, “Anh trai của em làm việc trong khách sạn này, em có thể nhờ anh ấy giảm giá cho chị.”

Nữ sinh dừng lại một chút chợt cảm thấy xấu hổ, “Ôi em quên mất, chị đâu cần giảm giá…..”

Đậu Yểu có tiền như vậy, cần gì một ít tiền giảm giá cỏn con này.

Mục Noãn Tô cong môi mỉm cười, “Được! Nhưng tiền phòng chị đã thanh toán rồi, lần sau nhé.”

Nữ sinh vui vẻ trở lại, nhẹ gật đầu: “Vâng.”

Hai người tìm vị trí gần cửa sổ cùng nhau ngồi xuống dùng điểm tâm.

Trong lúc dùng bữa, Mục Noãn Tô biết được nữ sinh này tên là Chanh Chanh, năm nay 18 tuổi, vừa mới bước vào năm nhất đại học, học trường đại học T cùng thành phố với đại học A.

“Em vốn cũng muốn thi vào đại học A.” Chanh Chanh lè lưỡi, “Trong lúc học cấp 3 em có thích một người, cho nên làm ảnh hưởng đế thành tích học tập, không thể thi đậu vào đại học A đành phải nộp đơn vào đại học T.”

“Vậy các em còn bên nhau không?” Mục Noãn Tô nhìn dáng vẻ vô tư của Chanh Chanh, không khỏi hiếu kỳ.

Chanh Chanh lắc đầu, ánh mắt có hơi ảm đạm, “Anh ấy vẫn không thích em, chỉ có em thầm mến anh ấy mà thôi.”

Trước kia từng đọc trong tiểu thuyết, nữ chính vì thầm mến nam chính ưu tú cho nên cố gắng học tập, ngày đêm phấn đấu để có thể vào cùng một trường đại học với nam chính, tạo nên một giai thoại.

Nhưng cô lại không thể thực hiện được.Thời điểm thích một người trong lòng trong mắt đều là người đó, năng lực học tâp bị ảnh hưởng, thụt lùi cũng là chuyện đương nhiên.

Nhìn vẻ mặt phiền muộn của Chanh Chanh, Mục Noãn Tô hơi hé miệng, cuối cùng vẫn nói một câu: “Đại học T cũng tốt.”

Chanh Chanh mỉm cười, “Vâng, nhưng em vẫn không buông tha cho anh ấy. Nói không chừng sau này em có thể theo đuổi được anh ấy đấy!”

Trái tim thiếu nữ khờ khạo ngây thơ, có chút giống với bản thân mình năm 16 tuổi.

Mục Noãn Tô mỉm cười, khích lệ nói: “Ừ, chúc em muốn gì được nấy.”

“Ưm…..” Chanh Chanh do dự, “Thật ra em muốn cùng anh ấy đi đến buổi tiệc năm mới của đại học A. Nhưng mà không biết khi đó em có thể mua được vé không.”

Mục Noãn Tô nhíu mày, “Mua vé?”

“Đúng vậy! Vé tiệc tối đó rất ít, có một số người sẽ đăng chúng lên mạng bán, em nghĩ khi ấy em sẽ mua hai vé.” Chanh Chanh mới vào năm nhất, ngược lại đối với mấy chuyện này biết không ít.

Mục Noãn Tô nuốt xuống cái bánh bao cuối cùng, uống một ly sữa đậu nành, “Bây giớ vé vẫn còn chưa bán, cuối năm em nhớ nhắn tin cho chị, chị cho em hai vé.”

“Thật sao?!” Chanh Chanh hưng phấn không thôi, đôi mắt trong veo sáng ngời, “Woa woa woa! Yểu Yểu chị tốt quá! Em yêu chị quá đi! Cảm ơn cảm ơn!”

“Không cần cảm ơn.” Mục Noãn Tô mỉm cười, ra hiệu, “Chị đi trước, chúc em thành công.”

*

Lúc Mục Noãn Tô về đến nhà, dì giúp việc đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa trưa, trên bàn bếp bày rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.

Bào ngư, vi cá, hải sâm, bong bóng cá, còi sò điệp, nấm bào ngư…..

“Dì ơi, đây là đang muốn nấu Phật nhảy tường sao?” Mục Noãn Tô chớp chớp mắt, “Hôm nay là ngày mấy ạ?”

(Phật nhảy tường món ăn của người Hoa.)

Bàn tay của dì giúp việc đang rửa sạch các nguyên liệu chợt dừng lại, quay đầu nhìn thấy cô, trong mắt hiện lên một tia hoang mang, “Phu nhân không biết sao? Hôm nay là sinh nhật của tiên sinh!”

Mục Noãn Tô đang mở cửa tủ lạnh, vẻ mặt đóng băng bởi khí lạnh bên trong.

Cô ngây ngốc đóng cửa tủ lạnh lại, “Hôm nay là sinh nhật của Hoắc Chi Châu…..”

Cô hoàn toàn không nhớ.

Trước và sau khi kết hôn, cô chưa từng chủ động tìm hiểu những chuyện liên quan đến Hoắc Chi Châu. Về ngày sinh nhật, cô cũng chỉ lướt nhìn thoáng qua khi đi lãnh giấy. Ngày đó lực chú ý đều tập trung vào chuyện anh hơn mình bảy tuổi, về phần ngày tháng năm sinh cô căn bản không chú ý.

Hoắc Chi Châu chưa từng đề cập qua.

Ngay cả đêm hôm qua và sáng hôm nay, anh một chữ cũng không nói.

Mục Noãn Tô suy nghĩ một lúc, “Dì ơi, cháu đi ra ngoài có chút chuyện, buổi tối sẽ trở về.”

Vào ngày sinh nhật của mình, Hoắc Chi Châu còn tặng cho mình một set son môi. Có qua thì có lại, nói như thế nào cô cũng phải tặng quà cho Hoắc Chi Châu.

Vội vàng quay về phòng thay một bộ quần áo mới rồi lại trang điểm, Mục Noãn Tô lái xe ra ngoài.

Mua quà gì nhỉ?

Cà vạt? Khuy măng sét? Thắt lưng? Khăn quàng cổ? Đồng hồ?

Mục Noãn Tô một mình đi dạo trong trung tâm thương mại thật lâu, vẫn không tìm được món quà thích hợp tặng cho Hoắc Chi Châu.

Đang dự định mua cà vạt trở về, trong đầu cô đột nhiên loé lên một ánh sáng thần kỳ, rời khỏi trung tâm thương mại đi đến Lam Quận.

Lam Quận là một quán bar, ông chủ lại là bạn của Vệ Thanh.

Mục Noãn Tô đã đi theo Vệ Thanh đến đây mấy lần, cho nên cũng hơi quen biết với ông chủ.

Hai mươi phút sau, cô cầm hai chai Romane Conti sản xuất năm 97 đi ra.

Mua xong quà tặng, ngay sau đó Mục Noãn Tô đi đến tiệm bánh đặt bánh kem.

Bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua một chút.

Khi Mục Noãn Tô từ tiệm bánh kem đi ra, trời đã nhá nhem tối.

Trong khoảng thời gian này, Hoắc Chi Châu không gọi cho cô cuộc gọi nào.

Mục Noãn Tô trên đường lái xe về nhà mới ý thức được chuyện này, đang cảm thấy kỳ quái, dì giúp việc lại gọi đến.

“Dì à?”

“Phu nhân tại sao phu nhân còn chưa trở về? Tiên sinh đã đợi phu nhân lâu lắm rồi.”

Trông dáng vẻ Hoắc Chi Châu ngồi một mình đợi người khác, bà ấy nhìn thấy có chút không đành lòng.

“Cháu sắp về đến nhà rồi.” Mục Noãn Tô nhìn đồng hồ, rồi tăng ga.

“Vâng, tiên sinh bảo tôi về trước. Tôi xin phép đi đây.”

Dì giúp việc an tâm. Xem như bà ấy nhiều chuyện đi, bà ấy đã đi theo Hoắc Chi Châu mấy năm, biết rõ anh vẫn luôn sống một mình, vất vả lắm cuối cùng mới kết hôn, bà ấy hy vọng hai người có thể sống hạnh phúc bên nhau.

Ngay cả khi dùng tốc độ nhanh nhất, Mục Noãn Tô trở về nhà cũng đã 7 giờ.

Hoắc Chi Châu đã sớm nghe thấy âm thanh Mục Noãn Tô trở về, nhưng anh vẫn luôn ngồi thẳng trên ghế, không có động tác dư thừa nào, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Bàn ăn trước mặt anh, bữa tối phong phú đã hơi nguội lạnh.

Mãi đến khi một tiếng “Cạch” vang lên, đèn phòng khách được bật lên, ánh sáng lập tức chiếu vào khuôn mặt anh. Đôi mắt đã thích ứng với bóng đêm vô thức chớp chớp.

Mục Noãn Tô đi đến trước mặt anh, nhẹ nhàng đặt đồ vật trong tay lên bàn.

Một hộp bánh đóng gói đẹp mặt lập tức xuất hiện trước mắt Hoắc Chi Châu.

Lúc này dường như Hoắc Chi Châu mới có phản ứng, quay đầu nhìn về phía Mục Noãn Tô.

Mục Noãn Tô cong môi, chủ động đưa tay ôm lấy Hoắc Chi Châu vẫn còn đang ngồi trên ghế, giọng nói trong trẻo lại chân thành.

“Hoắc Chi Châu, sinh Nhật vui vẻ!”

Trên người cô vẫn còn mang theo khí lạnh của đêm mùa thu, cả người Hoắc Chi Châu đều bị mùi hương trên người cô bao phủ, một chút mùi nước hoa cũng không thể che giấu đi mùi hương ngọt ngào trên người cô gái nhỏ mà chỉ mình anh ngửi thấy.

Anh đưa tay ôm lấy cô, đầu tựa vào hõm cổ hơi lạnh của cô, giọng nói khàn khàn, “Cảm ơn em.”

“Em đi mua rượu và bánh kem, nên về muộn một chút.”

“Không sao.” Anh còn cho rằng cô căn bản không nhớ đến ngày sinh nhật của mình, cùng bạn bè đi ra ngoài chơi.

Mục Noãn Tô quay đầu, ngại ngùng nhìn thức ăn trên bàn, “Món ăn dì giúp việc nấu hình như nguội mất rồi, để em đi hâm lại.”

Ngày thường cô không đi vào phòng bếp, nhưng vẫn biết hâm nóng đồ ăn.

Hoắc Chi Châu không nói gì, thoáng buông cô ra.

Mục Noãn Tô dùng dây buộc tóc buộc lại mái tóc dài của mình, quay người đi vào phòng bếp.

Vừa hâm nóng một vài món ăn, Hoắc Chi Châu đã bưng hai ly rượu đỏ tiến vào.

Anh đưa một ly cho Mục Noãn Tô, một tay lắc ly rượu của mình, hơi nhướng mày, thấp giọng nói: “Quà của em là rượu đỏ sao?”

Mục Noãn Tô uống một ngụm, thừa nhận, “Em mua nó từ một người bạn.”

Hoắc Chi Châu cong môi, từng bước từng bước đến gần Mục Noãn Tô, trực tiếp ép cô lui về phía bàn bếp.

“Vậy em có biết anh muốn món quà gì không?” Anh hơi cúi đầu, đối mắt với đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô gái nhỏ.

Giờ phút này, một tia thấp thỏm hiện lên trong đôi mắt trong veo sáng ngời kia, Mục Noãn Tô chống tay lên bàn bếp, ngước nhìn đôi mắt thâm thuý của Hoắc Chi Châu, nhẹ lắc đầu.

Tiếng cười khẽ của anh không thể nghe thấy được, anh đặt ly rượu sang một bên, từng chút từng chút cúi người đến gần cô vợ nhỏ của mình.

Hơi thở mát lạnh dễ ngửi của người đàn ông càng ngày càng đến gần mình, Mục Noãn Tô bất giác mím môi dưới.

Ánh mắt Hoắc Chi Châu cũng rơi vào trên môi cô, giống như một con sói trong bóng đêm tĩnh mịch chờ cơ hội hành động.

Dường như nhìn ra được sự khẩn trương của cô, anh đưa tay đỡ lấy ót cô, thì thầm, “Anh nói cho em biết nhé, món quà mà anh muốn….”

Vừa dứt lời, anh lập tức cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi anh đã thèm khát từ lâu.

Lúc ban đầu nhẹ nhàng liếm láp càng về sau răng môi kịch liệt quấn quýt, tiếng nước xấu hổ cùng tiếng thở dốc không ngừng vang lên trong căn phòng bếp nhỏ này.

Cánh tay Mục Noãn Tô không tự chủ mà ôm lấy cổ anh, cả người khẽ run.

Một giây sau, cô đột nhiên cảm thấy có chất lỏng mát lạnh chảy từ xương quai xanh của mình, chảy xuống ngực.

Cô chỉ mặc một chiếc váy đen hai dây ở nhà, giờ phút này đã ướt đẫm một mảng dính lên người.

Mục Noãn Tô sợ hãi kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, thì đôi môi của Hoắc Chi Châu đã hôn dọc theo hướng rượu chảy…..

Trong phòng bếp, cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của người phụ nữ ôm chặt lấy cổ của Hoắc Chi Châu, dây áo trượt khỏi vai, thân thể bị lấp đầy, đôi môi bị chặn lại không thể phát ra âm thanh, chỉ có những tiếng rên rỉ đứt quãng thoát ra từ răng môi giao nhau, mái tóc dài được buộc lên rơi loã xoã, lười biếng rủ trên vai, lộn xộn nhưng gợi cảm.

Thân thể và linh hồn của Mục Noãn Tô đều run lên, khi anh lấp đầy hết lần này đến lần khác, cô nghe thấy anh ở bên tai mình thấp giọng nỉ non: “Anh muốn em, chỉ muốn em…..”

—————//—-//—————-

*Tác giả có lời muốn nói: Xuỵt!

*Editor: Mọi người tự tưởng tượng ra đi hén, chứ tui trong sáng hổng biết gì đâu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN