Cổ Cồn Đỏ
Chào mừng tới nước Anh, Olivia van Schoolderwalt
Tiếng bước chân ầm ầm khắp tàu và tiếng kêu quang quác của bầy hải âu làm Olivia tỉnh giấc. Cả người cô bé tê cứng — không rõ vì cái lạnh hay vì tư thế cuộn tròn, co ro suốt cả đêm dài. Con tàu chuyển động chậm dần lại, bao nhiêu âm thanh nhốn nháo vang lên. Chúng hòa lẫn vào nhau, rồi to dần tới mức làm rung cả những thùng chứa rượu. Tàu đã cập bến.
Olivia sợ hãi nhìn qua khe hở giữa hai mảnh gỗ, chẳng thấy được gì ngoài toàn bóng người chen chúc qua lại. Nghe tiếng những người hò nhau kéo hàng, tiếng kì kèo qua lại…, cô bé biết mình đang ở một bến cảng, nhưng không phải cảng Rouen, mà là một nơi nào đó thật lạ lẫm và xa xôi.
“Đây là đâu?” – Olivia căng thẳng cắn vào móng tay. – “Nếu ai đó xuống đây, họ sẽ phát hiện ra mình mất!”
Đúng như những gì đứa trẻ ấy nghĩ, tiếng mở nắp rất lớn ở phía trên khiến nó giật mình. Họ kéo tấm cửa, ánh sáng ban ngày chiếu vào đột ngột làm Olivia lóa cả mắt. Hai người thủy thủ nhảy xuống phía dưới chuẩn bị chuyển hàng lên trên, nhận ra có một kẻ đi lậu bé nhỏ đang chui lủi ở đây.
– Thưa thuyền trưởng! – Hai người đàn ông to cao ném Olivia về phía một ông già râu bạc với gương mặt hiền lành. Ông ấy mỉm cười với cô bé đang hoảng sợ.
Một tiếng “Ồ” đồng thanh vang lên, cả đoàn vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Olivia.
– Chào cháu. – Ông già bỏ mũ ra và hơi cúi đầu. – Cháu có thể nói cho ông biết lý do khiến cháu ở đây không?
Olivia không nói năng gì cả.
– Ông hứa không làm gì cháu đâu. – Thuyền trưởng nhẫn nại an ủi.
– Thưa thuyền trưởng, tôi nghĩ nó bị câm rồi. Lúc nãy chúng tôi cũng hỏi nhưng nó chẳng nói chẳng rằng. – Một trong hai người thủy thủ nói với ông, đấm luôn vào đầu Olivia cho bõ ghét. Cô bé ôm lấy đầu, mặt nhăn nhó lại.
– Cha mẹ cháu đâu? – Thuyền trưởng hỏi Olivia.
Olivia lắc đầu. Điều khiến cô bé lo lắng nhất bây giờ là làm thế nào để chuồn đi thật nhanh trước khi người ta phát hiện ra con bé ấy không chỉ đi lậu mà còn ăn cắp.
– Thật đáng thương! – Thuyền trưởng nói nhỏ. – Cháu có họ hàng hay bạn bè nào để liên lạc không?
Olivia vẫn lắc đầu.
Người thuyền trưởng già nua nhìn cô bé có vẻ ngoài ngây thơ và vô hại ấy với ánh mắt nửa thương xót nửa nghi ngờ. Một con bé xinh xắn, lại ăn mặc đẹp và dùng va li da thuộc; không lý nào nó sống vạ vật nay đây mai đó đến mức phải đi chui lủi như vậy được.
– Cháu bé, nghe này… – Người thuyền trưởng chậm rãi. – Cháu đang ở cảng Brighton, và đây là nước Anh. Ông sẽ tha thứ cho mọi điều cháu đã làm — nếu cháu nói ra sự thật. Ông không muốn nghe bất cứ thứ gì ngoại trừ sự thật, cháu có thể làm được chứ?
Olivia khẽ gật đầu.
– Tốt lắm! Cứ bình tĩnh nhé. Tên cháu là gì nào?
Khẽ hít lấy một hơi ngắn, Olivia nhìn vào đôi mắt nâu đã mờ đi vì tuổi tác của người thuyền trưởng:
– Tên cháu là Olivia, thật lòng cháu không muốn đi lên đây chút nào, chỉ là…
– Chỉ là sao?
– Chỉ là cháu bị người ta đánh ngất xỉu. Sau khi tỉnh lại, cháu thấy mình đang ở đây. – Olivia chỉ nói một nửa sự thật. Nói như vậy thì dễ dàng và đáng tin hơn là bịa đặt hoàn toàn.
– Ra là thế. Cháu có cần chúng ta gọi cảnh sát hay giúp đỡ gì không? – Vị thuyền trưởng tỏ ra thông cảm.
– Dạ, không cần đâu ạ! – Oliva hoảng hốt khi cảnh sát được nhắc tới, linh cảm sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra nếu như cứ tiếp tục nấn ná trên con tàu này. Vừa vô tình nghiêng đầu về bên trái, đứa trẻ dối trá nhận ra ngay ba người thủy thủ đã bê nốt số thùng cuối cùng lên trên và chuẩn bị kiểm lại hàng hóa. Vội vã bắt tay vị thuyền trưởng, nó chạy về phía tấm ván bắc từ tàu tới cầu cảng, nhảy xuống dưới và không quên nói với lên:
– Cháu sẽ ổn thôi. Cảm ơn vì tấm lòng hào hiệp của ông và mọi người!
– Này, đợi đã! – Vị thuyền trưởng gọi Olivia lại nhưng không kịp. Cái bóng bé nhỏ nhanh thoăn thoắt len vào đám đông rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
– Có ai để ý thấy cổ tay Olivia có cái gì đó không? – Thuyền trưởng băn khoăn. – Nó là một dạng ký hiệu hay vạch thì phải.
– Thưa thuyền trưởng, ngài nhìn thấy gì ạ?
– Tôi đã từng thấy nó vài lần rồi… – Thuyền trưởng chau mày.
Trong khi vị thuyền trưởng già vẫn chưa kịp định thần, một người thủy thủ báo cáo:
– Thưa thuyền trưởng, chúng ta mất một chai rượu rồi ạ.
Từ trạng thái băn khoăn, thuyền trưởng chợt chuyển sang giận dữ, gắt lên:
– Cái gì? Mau đếm lại xem nào!
“May mà chạy kịp!” – Olivia thở phào nhẹ nhõm. – “Và giờ mình đang ở một đất nước mà mình chẳng biết nói chút ngôn ngữ nào của họ…”
Cô bé đưa mắt nhìn xung quanh, nước Anh cổ kính là đây sao? Nó thật khác với những gì mà Olivia tưởng tượng. Con người, môi trường, cảnh vật… tất cả đều mang những gam màu trầm đơn điệu trắng-nâu-xám lặp đi lặp lại đầy nhàm chán. Người đi bộ cứ bước, ô tô cứ đi, vó ngựa cứ lọc cọc kêu. Ai cũng mang một khuôn mặt lạnh lùng — trái ngược hẳn với sự hào hoa và nồng nhiệt của người Paris mà cô bé vẫn thấy ở thủ đô nước Pháp rực rỡ nắng vàng. Đứng giữa một con đường đông đúc như vậy, Olivia chợt cảm thấy sao mà lạc lõng, vô vọng và cô đơn.
Do không thể hỏi đường, Olivia chẳng biết làm gì hơn ngoài đi lang thang đó đây và tiện thể ngắm nhìn những cửa hàng ở thành phố cảng. Họ cũng chỉ cung cấp những dịch vụ và nhu yếu phẩm bình thường, chẳng có gì đáng để nhóc phải bận tâm — trừ khi nó muốn lẻn vào kiếm chác. Những mảnh giấy bọc lấp lánh từ cửa hàng kẹo cách đó không xa khiến cổ họng Olivia nuốt ừng ực. Đang mải thả hồn theo trí tưởng tượng, tiếng kèn Trumpet ngân vang đâu đây đánh thức đứa trẻ tò mò. Nó lần theo hướng âm thanh phát ra, thấy một người nghệ sĩ đeo băng bịt mắt đang chơi kèn; đằng sau anh ta là vài ngôi nhà hai tầng kiểu Tudor san sát nhau có tường sơn trắng và nâu gạch, được tô điểm bằng những khung gỗ ốp bên ngoài, có cột ống khói khổng lồ nằm trên mái. Người đi qua thỉnh thoảng ném xuống vài đồng tiền lẻ, họ thậm chí còn chẳng vỗ tay cổ vũ hay xúm đông lại xem.
“Ghi nhớ này, Olivia: Đây là nước Anh…” – Olivia thở dài. – “Thế là hết cả móc túi!”
Nhìn những đồng shilling bằng kẽm sáng lấp lánh vương vãi quanh chiếc hộp đựng kèn của người nghệ sĩ mù, Olivia chợt mỉm cười ranh mãnh.
Olivia vừa đi vừa tung tăng với cái túi leng keng tiếng tiền xu va vào nhau, tay còn lại cầm một cái bánh mỳ nóng ngút khói. Một chiếc xe ngựa vừa đi tới, nhóc ra hiệu cho người lái dừng lại.
– Parlez-vous français? (Ông biết tiếng Pháp chứ?) – Olivia hỏi.
– Oui. Vers quoi? (Có. Đi đâu?)
– La gare. (Tới nhà ga đi.)
Chờ cho cô bé bước lên và yên vị hẳn; chú ngựa đen thở mạnh một hơi, thong thả phi theo cái giật dây của người cầm cương. Olivia nhìn ra phía bên ngoài, cảnh tượng những con người lạnh nhạt và các tòa nhà im lìm cứ thế lùi dần về phía sau rồi mất hút…
Olivia đứng trước nhà ga, cố gắng tìm một chuyến tàu có thể đưa mình tới London – nơi nó cho rằng chẳng khá hơn thành phố gần biển này là mấy – nhưng vì ở thủ đô đông người hơn, nên có lẽ sẽ dễ móc túi hơn.
Đếm đi đếm lại đống tiền lẻ, đứa trẻ cảm thấy hơi tiếc rẻ và quyết định dùng chúng để mua lấy tấm vé cho toa tàu hạng bét tới Croydon (một quận lớn ở phía Nam Great London). Nó bước lên tàu, thu mình lại trong một góc và cố gắng tự an ủi bản thân.
“Thôi thì đến đó rồi tính sau!”
Olivia gối đầu vào cái va li và nhắm mắt lại. Con bé đã trải qua một ngày dài.
Đã hơn hai ngày trôi qua ở Croydon, Olivia không ngờ nó có thể cầm cự được lâu tới như vậy chỉ bằng cách nhịn đói, uống rượu và ngủ ở xó xỉnh cho qua ngày. Cô bé ngồi co ro bên lề đường vắng vẻ, ôm lấy cái bụng đang réo ùng ục rồi ngước nhìn bầu trời u ám, rùng mình vì hơi ẩm của sương đêm. Với sức lực một đứa trẻ chưa đầy mười bốn tuổi, Olivia giờ cầm va li còn không nổi chứ đừng nói là vực được bản thân tiếp tục bước đi.
Olivia nhìn vào chai rượu vang lấy trộm được mà nay đã vơi đi quá nửa, run rẩy rút con dao găm giấu trong cổ tay. Nhóc biết mẹo vặt để mở được nắp chai mà không cần đinh xoắn: chỉ cần cắm đầu con dao vào nút gỗ, cẩn thận và khéo léo ghì mũi dao vào sâu dần rồi kéo lên. Lý thuyết thì như thế, nhưng Olivia lại là đứa vụng về. Còn một chút nữa là nút chai sắp sửa tuột, nhóc ghì hết lực, hất luôn cả cái chai kẹp giữa hai đầu gối xuống đất. Một chút chất lỏng sánh văng ra ngoài, Olivia nhìn chúng với vẻ tiếc rẻ nhưng rồi nhanh chóng nhấp vài ngụm nhỏ.
Từ đường bên kia, vài người đàn ông ăn mặc và trang điểm điệu đà dắt nhau đi vào trong con hẻm tối gần nơi Olivia ngồi. Họ cười nói rất vui vẻ, tướng đi thì quá sức ẻo lả. Chắc họ đều là bạn bè. Đứa con gái rất tò mò muốn biết đằng sau cái ngõ nhỏ đó có phải là một nơi tụ tập vui chơi hay ăn uống gì đó không — nếu đúng, đây quả là cơ hội móc túi tuyệt vời!
Những đám mây xám mỗi lúc trở nên dày đặc hơn, dính chặt lại với nhau. Trời đen sầm xuống, một loạt trận gió nổi lên, cuốn mái tóc bù xù của Olivia ra trước mặt. Mưa rồi! Từng cơn gió mạnh tạt những hạt nước lạnh lẽo bay nghiêng. Chúng hắt vào người, vào mặt Olivia, rát và khó chịu vô cùng. Đứa trẻ lang thang quyết định chạy vào con ngõ ấy. Lúc này, nó chẳng cần gì hơn ngoài một nơi khô ráo.
Lối vào bên trong là một con đường nhỏ chỉ có một chiều đi và một chiều về. Olivia chạy thật nhanh, cố gắng tránh mưa, tự hỏi thứ gì được ẩn giấu tại đây. Rất có thể đó sẽ là điều duy nhất khiến nó không cảm thấy cô đơn khi ở Anh.
“Một cái nhà kho bỏ hoang?” – Olivia ngỡ ngàng.
Trước mặt Olivia là một cái nhà kho rộng vô cùng và cũng bẩn thỉu, hoang tàn không kém. Cô bé nhìn xung quanh: chẳng có bóng người nào ở đó cả. Không lẽ ai đi vào đây cũng đều đột nhiên biến mất? Olivia quan sát một lúc, để ý thấy ai bước tới ngôi nhà ấy đều vòng ra đằng sau rồi mất hút. Nhóc vội vã chạy theo, vừa kịp lúc anh ta nhấc tấm cửa gỗ chắn lối đi xuống dưới hầm. Nhân lúc gã không để ý, Olivia chui lên phía trước, lỉnh vào trong.
Bên dưới, tiếng cười nói vang lên ở khắp nơi, thật náo loạn và ồn ã. Đám đông lẫn cả mùi rượu và mùi khói thuốc nồng nặc khiến bầu không khí ở dưới này quá mức ngột ngạt. Thì ra căn nhà hoang đó chỉ là một cái vỏ ngụy trang cho buổi tiệc dưới hầm. Len người qua những cái lưng và khuỷu tay huých, Olivia chọn một góc thưa thớt nhất và nhìn ngắm những gã cải trang thành phụ nữ đang mải mê nhảy nhót, làm tình, cười đùa và chuyền nhau bơm kim tiêm. Cảnh tượng sa đọa này đã từ lâu không còn làm Olivia sợ hãi nữa. Ngắm nghĩa chán, nhóc chuyển sang để ý tới âm nhạc. Phần lớn giai điệu chỉ là tiếng gõ những tấm kim loại loảng xoảng vào nhau, từng nhịp vang liên hồi nhưng trống rỗng.
“Người Anh thích nghe thứ này sao?” – Olivia chau mày, nhưng bàn chân vẫn giậm theo bước nhịp 4-4 đều đều đầy vui nhộn ấy.
Con quỷ nhỏ Olivia chỉ ngồi lặng yên từ cái xó của nó, quan sát và chờ đợi bất cứ một biểu hiện nào của sự giàu có hớ hênh để có thể nhẹ nhàng “ra tay”. Olivia có thích làm điều sai trái này không? Bản thân nó cũng chẳng rõ. Nhưng nếu không ăn cắp, nó sẽ phải làm gì để tồn tại đây?
Những đôi tay vung lên hạ xuống liên hồi, những bước chân dậm, những khuôn mặt đê mê đến bơ phờ, những cái ôm siết, nụ hôn ướt át… hầu hết những kẻ ưa tiệc tùng đều đã quá bận với việc của chúng để có thể chú ý tới một con oắt đang lai vãng ở nơi chỉ dành riêng cho người lớn. Một cô gái trẻ đứng tại quầy rượu tồi tàn để gọi hai li Scotch, chợt giật mình linh cảm có thứ ánh sáng đỏ quắc nào đó hướng về phía mình từ đằng sau. Cô quay người lại: không ai ở đó cả.
“Đây rồi!” – Olivia nhìn thấy một người mặc áo trắng, môi son đỏ chót, lả lướt đi tới nơi bán đồ uống. Hắn sẽ không có gì để cô bé chú ý nhiều nếu như không đeo chiếc nhẫn vàng trên tay.
Olivia lấy một chiếc cốc còn thừa ở cái bàn gần đó, chạy xô vào người gã.
– Oh, pardon! Comment vas-tu? (Ôi, xin lỗi! Anh có sao không?) – Cô bé tỏ ra hoảng hốt. Cả chiếc áo trắng ấy giờ đã loang lổ vết tím đỏ.
Chưa kịp để cho người kia phản ứng lại, đôi bàn tay của quỷ nhỏ quờ quạng khắp nơi. Olivia đưa cho anh ta khăn lau bàn, vội vã lỉnh đi.
“Tiền!” – Nó hí hửng nắm chặt chiếc ví da trong tay, toan cất vào túi áo.
– Con này! Định giở trò ăn cắp hả? Không xong đâu! – Ai đó quát Olivia. Hắn nói tiếng Anh nhưng Olivia đoán được ngay cái giọng điệu đằng đằng sát khí ấy.
– Je ne sais rien! (Tôi không biết gì hết!) – Olivia nói to và quay đầu lại nhìn, cố tỏ ra ngây ngốc nhất có thể. Kẻ túm lấy tay cô bé chính là người áo trắng vừa nãy, nhóc con đủ thông minh để hiểu được hoàn cảnh của bản thân vào lúc này.
– Cái gì đây? – Hắn ta giật lấy chiếc ví trong tay cô bé. – Còn chối nữa hả?
Olivia tức tối mà cũng lo vô cùng. Kể từ ngày biết được bí quyết “hành nghề”, chưa bao giờ nó bị phát hiện cả! Có lẽ đôi bàn tay run rẩy vì đói đã phản bội chủ nhân vào thời điểm sống còn như vậy.
Mọi người xung quanh không để ý nhiều lắm, bởi lẽ bị moi đồ hay moi đồ bị bắt quả tang là chuyện thường xuyên xảy ra ở đây. Những người chấp nhận bước xuống căn hầm này phải tự chịu trách nhiệm cho an toàn của bản thân cũng như việc phải làm quen với tệ nạn, gây gổ và ma túy — một phần không thể thiếu của thế giới ngầm ở London.
– Mày có biết ở đây ăn cắp thì bị xử như thế nào không? – Hắn bẻ ngược tay Olivia lại, cô bé rít lên trong đau đớn.
Một con dao bóng loáng vung lên, hướng thẳng vào Olivia.
– – – – – – HẾT PHẦN 2 – – – – – –
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!