Cổ Cồn Đỏ
Đi tìm Olivia
Reginald đi tới trung tâm thị trấn, vội tới mức quên không mặc thêm chiếc áo khoác thứ hai — dù ngoài trời lúc này đang có gió lớn. Anh nhìn khắp con phố, chỉ có lác đác một vài người đi lại và chẳng ai trong số đó giống Olivia cả.
“Olivia có thể ở đâu chứ?”
Những âm thanh vui tươi của tiếng đàn Piano và kèn Trombone vang lên thu hút sự chú ý của Reginald. Anh bước vài bước về phía quán café kiêm câu lạc bộ đêm trước mặt. Vẫn còn sớm nên khách tới khá vắng, những nhạc công lúc này chủ yếu chỉ chơi nhạc để tập luyện hoặc cho vui. Reginald nhìn xuống dưới, chợt nhận ra bàn chân mình đang giậm theo giai điệu Jazz lôi cuốn ấy. Nhưng, hình như có cái gì đó vẫn còn thiếu — có lẽ là tiếng kèn Saxophone, hay một giọng ca nữ gợi cảm nào đó. Những hình ảnh mờ nhạt và chớp nhoáng ùa về trong đầu người đàn ông hay hoài niệm: âm nhạc rộn rã, mùi khói của những điếu xì gà, mùi mồ hôi lẫn với hương nước hoa, những người con trai và những người con gái vui vẻ bên nhau…
“Mình phải đi tìm Olivia!” – Reginald nghĩ tới đó thì sực tỉnh. Olivia đã biến mất, không rõ liệu có an toàn hay không. Điều cần thiết nhất bây giờ là phải tìm cho ra con bé.
– Xin lỗi! Ngài làm rơi ví này!
Nghe thấy giọng nói của ai cất lên phía sau, Reginald quay đầu lại. Người gọi anh là một chàng thanh niên trẻ, vóc dáng trung bình, sở hữu mái tóc màu gừng quăn lại vào nhau, bồng lên như một quả bí ngô.
– Ngài lạc đường hả? – Allan cầm chiếc ví, bước nhanh tới chỗ Reginald. – Trông ngài không phải người ở đây.
– Cảm ơn anh bạn. – Reginald cầm lấy nó, khẽ gật đầu.
– Cái ví của ngài trông giống hệt của một cô bé sáng nay tôi gặp. – Allan mỉm cười. – Đến cả vết sờn ở mép cũng giống.
Reginald vô cùng ngạc nhiên.
– Cô bé ấy như thế nào?
– Thấp tới đây. – Allan đặt tay ngang ngực mình. – Tóc nâu, mắt xanh, chỉ nói được tiếng Pháp.
– Cậu gặp nó ở đâu?
– Cô bé bị lạc nên tôi đề nghị dẫn đường, mua hộ cho một ít thức ăn và thuốc hạ sốt.
Tới đây, Reginald không còn nghi ngờ gì nữa. Đó đúng là Olivia rồi.
– Tôi đang tìm đứa trẻ ấy. Nếu cậu biết thêm thông tin gì khác tôi sẽ rất biết ơn.
– Cô bé là gì của ngài? – Allan nghi ngờ. Giọng Reginald rõ ràng là của người bản xứ, trong khi Olivia lại chẳng biết một chút tiếng Anh nào.
– Nó là — con gái của… chị họ người Pháp của tôi. – Reginald đáp, hơi nghiêng đầu sang một bên. Đến anh cũng không thể tin rằng mình lại bịa như vậy — nhưng ngoài lý do đó ra, chẳng còn gì hợp lí hơn nữa. Anh cần phải biết Olivia đang ở đâu, ra sao.
Allan thấy có sự khiêm cưỡng trong lời Reginald nói.
– Cô bé có xưng tên với tôi. Hãy cho tôi biết họ tên đầy đủ của nó là gì. Nếu những gì ngài nói là đúng, tôi mới cho biết thêm.
Reginald chẳng lấy làm lạ khi Allan không tin tưởng mình. Dù lúc này đang rất vội, anh vẫn cố giữ bình tĩnh để trả lời cậu tóc đỏ ấy:
– Tên nó là Olivia van Schoolderwalt. Olivia xin phép ra ngoài chơi từ chiều vậy mà đến giờ chúng tôi vẫn chưa thấy nó về nhà.
– Tôi thông cảm với ngài và mẹ của Olivia. Nhưng sau khi giúp cô bé, chúng tôi đường ai nấy đi. Tôi rất xin lỗi, tôi không thể giúp được gì cả.
– Dù sao cũng cảm ơn cậu. – Reginald gật đầu. – Tạm biệt.
– Tạm biệt. Chúc ngài sớm tìm lại được cháu gái mình.
Reginald và Allan chia tay nhau theo hai hướng đối lập. Vừa đi, Reginald vừa nghĩ tới Allan. Có cái gì đó khiến anh cảm thấy không được “bình thường” cho lắm ở chàng trai trẻ này.
Olivia tỉnh dậy bởi cảm giác dây trói chật chội cứa chặt vào da thịt, nhận ra mình đang ngồi tựa vào tường trong tư thế hai tay bị vắt ngược về sau, thân người đè lên đôi chân gập chéo lại. Hai mắt của cô bé đã bị che mất không nhìn được gì cả, chỉ nghe được tiếng côn trùng kêu, tiếng gió rít và ngửi thấy cái mùi ẩm mốc tanh tưởi của bùn và rêu.
“Nút thắt chặt quá!” – Olivia vặn cả người lên nhưng không tài nào cởi được dây thừng. Cô bé cần phải thoát ra khỏi nơi quỷ quái này càng nhanh càng tốt!
Nhìn thấy Olivia đã tỉnh dậy và bắt đầu loay hoay, John-Michael buông lời châm chọc:
– Cưng thoát làm sao được!
Olivia dừng lại. Cô bé biết có giãy giụa cũng vô ích nếu đã rơi vào hoàn cảnh bị bịt mắt, trói, và được canh giữ bởi Michael.
– Vậy mới là cô bé ngoan chứ. – Jonh-Michael đưa tay lên má Olivia, véo thật mạnh, rồi chạm vào mạch máu đang đập nhanh dần vì hoảng sợ trên cổ nó. Tiếng mạch đập và tiếng rít của con bé làm hắn cảm thấy phấn khích.
Chợt, khuôn mặt hắn trở nên nhăn nhó và cáu kỉnh. John-Michael đứng dậy đi loanh quanh một lúc, gắt lên:
– Chết tiệt! Thằng đấy đi đâu mãi chưa về đây chứ!
Tiếng quát hậm hực ấy khiến Olivia lo đến run lập cập. Hắn lại muốn làm gì đây?
Đã quá nửa đêm. Reginald đi loanh quanh khắp thị trấn, quan sát từng cửa hàng, ngôi nhà và ngã rẽ một nhưng vẫn chưa tìm thấy được Olivia. Con bé cứ như thể chợt biến mất sau cái búng tay của nhà ảo thuật vậy, không một dấu vết.
“Olivia, ngươi đi đâu mới được chứ?” – Reginald tựa lưng vào bức tường, chau mày lại vì căng thẳng.
“CỨU TÔI VỚI…” – Tiếng kêu thất thanh vang lên từ một con ngõ, thu hút sự chú ý của Reginald.
“Chúa ơi, ta không có thời gian cho việc này!” – Reginald bặm chặt môi, cảm thấy lưỡng lự. – “Đợi đã, biết đâu…”
Hai tên vô lại đang dồn một cô gái trẻ vào ngõ cụt — hẳn sẽ định cướp, hiếp và thậm chí là giết. Cái bóng dài của Reginald đổ lên ba người đó. Anh không định ra tay cứu giúp, nhưng…
– Thả cô ấy ra. – Reginald nói.
– Quý ông ăn mặc đẹp định chơi trò anh hùng ở đây? – Chúng cười lớn, tất cả những gì chúng thấy chỉ là một người đàn ông trẻ cao lớn nhưng hốc hác đang định một mình chống lại hai kẻ lực lưỡng.
Hai tên trộm xông về phía Reginald, tay lăm lăm dao. Chưa kịp đâm hay chém, cả hai đã bị anh bóp cổ, ấn vào tường. Cô gái kêu cứu chỉ biết đứng trơ ra nhìn, run rẩy vì sợ hãi. Cô không tin nổi Reginald lại có thể tóm chúng nhanh và gọn đến thế.
– Còn nhìn gì nữa. Đi mau! – Reginald quát cô ta.
– C… Cảm ơn ngài. – Cô vội vã chạy đi.
– Một con bé tóc nâu, mắt xanh, không biết nói tiếng Anh. Các ngươi có nhìn thấy không? – Reginald nhìn vào mắt chúng.
– Bọn tao không nói đấy.
– Nói mau hoặc tao… – Đôi mắt Reginald chợt chuyển sang ánh đỏ quắc, cặp răng nhọn hoắt lộ ra dưới khóe miệng anh ta.
– Chúa ơi. Nó là… – Chúng hoảng sợ. – Hệt như lũ…
Reginald siết chặt hơn vào cổ chúng, gằn giọng:
– Nói!
– Chúng tôi không quen ai như thế cả. Làm ơn thả bọn tôi đi!
Reginald thả tay ra và chạm vào má hai kẻ đê tiện. Anh nhìn thẳng vào mắt chúng, ra lệnh:
– Nghe đây… Sau khi ta đi khỏi đây, hãy vào một quán rượu rẻ tiền nào đó và uống thật say. Khi đường đã vắng người, cả hai ngươi đi tới thung lũng, nhảy xuống suối tự vẫn. Hiểu chứ?
Ngay khi Reginald vừa rời khỏi con ngõ, hai tên đó lặng lẽ đi ra ngoài.
“Hai thằng ngu đó nói như vậy có nghĩa là ở Forest Hill này cũng có ma cà rồng khác. Nếu cảnh sát mà bắt được thì gay. Chết tiệt! Sao nhanh đến thế? Lũ ma cà rồng từ đâu ra?” – Reginald cảm thấy hoang mang. – “Như vậy càng phải tìm Olivia nhanh hơn. Nhưng, ở đâu?”
Một trận gió đưa mùi cháy khét lan ra xa, hướng về phía trung tâm thị trấn. Reginald đánh hơi thấy và nhìn lên bầu trời: một cột khói xám đang bốc lên giữa màn đêm đen. Anh chạy về phía đường lớn để nhìn cho rõ, chỗ khói ấy xuất phát từ khu rừng trên đồi.
“Mình có lẽ nên tới đó…”
– Ai vừa kêu cứu vậy? – Một viên cảnh sát từ xa chạy tới nơi phát ra tiếng la. Trước mắt ông, con ngõ trống trơn.
Reginald chạy thật nhanh về tòa lâu đài, túm lấy cái ô của mình rồi lại chạy đi. Trong lúc hướng về phía khu rừng, anh nhận ra một bãi nhầy đã khô lại kèm theo dấu chân nhỏ bỗng dưng biến mất, thay vào đó là vết giày rất lớn tại con đường dẫn từ chân đồi lên cao dần. Olivia đã nôn ra? Có phải con bé đã bị bắt đi mất? Tức tối, Reginald siết chặt bàn tay lại và đập lên đầu, tự trách bản thân sao không nghĩ ra sớm hơn. Anh đâu biết rằng Olivia có ý định lên đồi chơi, khi mà con bé mệt mỏi như vậy? Đáng lẽ ra anh đã có thể tiết kiệm được biết bao nhiêu thời gian thay vì đi lang thang một cách vô nghĩa ở ngoài thị trấn. Cũng đâu còn lâu nữa trước khi bình minh lại chuẩn bị xuất hiện. Nếu không nhanh lên, ánh mặt trời sẽ rút cạn của Reginald toàn bộ sức lực để đối mặt với những tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
John-Michael ngồi dang rộng hai chân, ngắm nhìn cảnh Olivia run cầm cập vì lạnh với vẻ vô cùng khoái trá. Hắn muốn động chạm vào cơ thể nhỏ nhắn ấy và hiện thực hóa những hành vi bẩn thỉu đang diễn ra trong đầu mình, chợt có tiếng gọi ngoài cửa kia chợt vang lên đầy phá bĩnh:
“Michael! John! Mở cửa cho tôi.”
Tức tối đứng dậy, John-Michael đá vào cửa một cái rất mạnh rồi mới mở khóa, hất hàm:
– Mày chết ở chỗ nào mà giờ mới về?
– Xin lỗi. Tôi…
– Câm họng đi và thay tao trông con bé kia. Tao còn phải kiếm ăn!
– Được thôi. Tôi xin lỗi.
Olivia nghe được cuộc trò chuyện đó, tim cô bé hơi thắt lại khi cảm nhận được sự quen thuộc trong giọng nói của người vừa mới tới.
“Làm ơn đừng là…” – Con bé run rẩy cầu xin.
– Olivia! – Allan thốt lên khi nhìn thấy cô bé bị trói ở xó tường, liền chạy tới và kéo miếng vải ra khỏi mắt Olivia.
“Tại sao số phận mình lại hẩm hiu vậy?” – Olivia không thể tin nổi đồng bọn của Michael lại là Allan, người con trai mà cô bé từng cho là thân thiện và tốt bụng.
– Olivia, em ổn chứ?
– Cút đi! – Olivia hậm hực nói, không thèm nhìn cậu ta. Cô bé ngước lên, nhận ra mình đang ở trong một túp lều bằng gỗ vô cùng tồi tàn.
– Em đang lạnh và đói. – Allan đi tới chỗ cất đồ. – Để anh đốt chút củi và nấu gì đó cho.
Chàng trai chất một đống củi lớn vào lò sưởi. Cậu lấy từ túi quần mình ra hộp diêm, châm lửa đốt. Chẳng mấy chốc, toàn bộ túp lều trở nên dễ chịu hơn, và những làn khói dày đặc theo ống thoát bay lên trời…
Olivia mím chặt môi lại, nhìn khắp những ô cửa sổ đã vỡ rụng gần hết mọi mảng kính rồi nhìn xuống tấm sàn gỗ mục nát của túp lều, thấy mình sao thật ngờ nghệch và cả tin. Đứa trẻ cố cựa quậy trong lớp dây thừng ngứa ngáy, chúng thít chặt tới tức thở. Đôi tay nhỏ cố tìm cách gỡ nút thắt, bị cứa tới rỉ cả máu nhưng vẫn không thể nào nới lỏng ra được. Tình huống này, Olivia không biết nên chửi thề hay gào lên cho bõ tức!
Ngửi thấy mùi máu từ tay đứa con gái, John-Michael cười khoái trá.
– Bé yêu, anh đã bảo là không được rồi. Anh muốn bồng bé lên lắm, rồi ấn bé vào tường, hai tay bị trói như thế này này…
Olivia rùng mình khi tên bệnh hoạn đó liếm vào cổ mình.
– Thôi nào Michael, Olivia chỉ là đứa trẻ con!
– Chà, mày đúng là anh bạn đạo đức giả thật thà thánh thiện, phải không Allan! – John-Michael nhìn Allan bằng ánh mắt khinh thường, lấy hai tay ẩn mạnh vào ngực cậu. – Tao đang khát như điên đây và có lẽ tao nên cắn mày, như vậy có lẽ mày sẽ hiểu được cảm giác của ma cà rồng chứ?
Allan im lặng trước lời đe dọa của đồng bọn. Cậu hiểu điều tên bệnh hoạn ấy muốn ám chỉ là gì. Nếu như không có lệnh của ông chủ, có lẽ thằng John-Michael sẽ không ngần ngại giết chết cậu ngay tại đây, ngay lúc này với cơn khát máu đang cào xé ruột gan hắn.
– Michael, nhưng Olivia không… – Allan nhìn thấy mặt Olivia đang nhăn nhó lại.
– Con ranh đấy chỉ làm trò lừa chúng ta thôi! Mày không nhớ ông chủ đã nói gì về nó hả!
– Cô bé không khỏe, Michael! Nhìn đi! – Allan đưa tay về phía Olivia đang tím tái và đầm đìa mồ hôi. Cô bé ho lên vài tiếng, trông như sắp ngất xỉu đến nơi.
– Mặc kệ nó!
John-Michael khoát tay, vội vã bỏ ra ngoài để tìm máu, phó mặc Olivia ốm yếu cho Allan trông coi. Chờ hắn bỏ đi rồi, Allan cười gượng nhìn Olivia, ngỏ ý muốn bắt chuyện.
– Michael là ma cà rồng…
– Tôi biết. – Olivia ngắt lời. – Chỉ là…
– Anh ấy chỉ nóng giận vì không có máu thôi. Thật ra, nhiều lúc Michael cũng không đến nỗi nào đâu.
– Tôi cũng biết một ma cà rồng, ma cà rồng bất tử.
– Ma cà rồng bất tử? – Allan nhắc lại, tỏ ra không quá ngạc nhiên.
– Đúng thế! Ngài ấy rất mạnh và sẽ bẻ gãy từng chiếc răng nanh một của các người!
– Để anh đoán, “ma cà rồng bất tử” mà em nói là người đàn ông mặc đồ đen xì
đưa cho em chiếc ví đúng không?
Olivia giật mình, không nghĩ sẽ bị bắt thóp nhanh đến thế.
Allan cười nhẹ. Cậu ta đủ thông minh để biết Reginald và Olivia chẳng là gì của nhau.
– Anh gặp “cậu” của em ở trên đường, ông ấy đang đi tìm em đấy. Trông có vẻ rất vội và lo lắng.
“Reginald? Đi tìm mình?” – Olivia không ngờ Reginald lại đi tìm mình. Nếu đúng như Allan nói, vậy ngài ấy sắp sửa tới đây vào bất cứ lúc nào để cứu Olivia, và con bé không phải lo về tên Michael đáng khinh kia nữa?
Olivia thở phào, quyết định gợi chuyện gì đó để nói cho khỏi cô đơn. Dù sao Allan cũng đâu phải kiểu người xấu xa, và cô bé rất sợ việc phải im lìm một mình ở một nơi tối tăm, bẩn thỉu như thế này.
– Allan…
– Gì vậy?
– Anh không phải ma cà rồng. Tại sao anh lại đi cùng một kẻ như Michael?
– Về chuyện đó… – Allan gãi đầu, hai má cậu chợt hơi ửng hồng lên.
Olivia ho thành từng cơn, thấy cổ họng mình hình như có vị ngòn ngọt.
– Anh từng là con người. Năm mười chín tuổi, khi đi thăm trại ngựa, anh bị một con ngựa đá thẳng vào ức. Lúc ấy anh cứ tưởng mình sẽ chết… Nhưng may mắn làm sao, anh gặp được ông chủ. Ông ta biến đổi anh, đem anh về và giao anh cho Michael chăm sóc tới khi hồi phục hẳn. Số lần cắn đã khiến anh gần như không còn là con người, nhưng chưa đủ để anh trở thành ma cà rồng.
– Anh mang ơn hắn? Mang ơn họ? – Olivia chợt hiểu ra vấn đề của Allan. – Nhưng Michael đối xử với anh như rác rưởi vậy!
– Có thể em không tin anh, hoặc thấy hơi buồn cười — nhưng, ngoài Michael ra, chẳng có ai thật sự quan tâm hay ở bên cạnh anh những lúc ốm đói, thăng trầm cả… Anh ấy chỉ hơi nóng tính thôi… Olivia, làm ơn đừng hiểu lầm. Anh không muốn hành hạ em như thế này một chút nào!
– Thế còn bố mẹ anh? Họ không chăm sóc anh được sao? – Olivia thắc mắc.
– Không phải là họ không chăm sóc được anh, mà là họ không muốn chăm sóc anh… – Allan chợt nói nhỏ hẳn đi, giọng cậu ta bỗng run run và gằn xuống, giống như khi người ta muốn kìm lại cơn giận dữ và sự thù hằn sắp sửa bùng nổ.
– Em không ghét anh. Em chỉ muốn biết lý do tại sao thôi…
Allan trầm ngâm nhìn Olivia. Đôi mắt tròn và sáng long lanh sắc ngọc lam của đứa trẻ giờ sụp xuống đầy ủ rũ. Cậu thấy dày vò và lưỡng lự khủng khiếp giữa một bên là cô bé tội nghiệp với một bên là những người đàn ông đã cứu giúp mình. Công lao của họ, cả đời cậu không thể báo đáp hết. Nhưng, nghĩ đến số phận chênh chao của Olivia khi rơi vào tay ông chủ, Allan không thấy yên tâm chút nào.
– Allan, anh có thể nới lỏng dây ra một chút được không? – Giọng Olivia trở nên đục hơn. – Chỉ một chút thôi cũng được. Em không thở nổi nữa!
Allan nhìn cô bé bằng ánh mắt ái ngại. Cậu hoàn toàn có thể làm việc đó lúc này, nhưng còn John-Michael? Hắn sẽ phản ứng như thế nào khi trở về? Chợt nhớ tới liều thuốc mà Olivia đã mua buổi sáng hôm trước, cậu đặt tay lên trán cô bé, thấy nóng rực.
– Nếu chỉ một chút có lẽ không sao… – Allan cúi xuống, nới lỏng chỗ dây trói ra. – Em khó thở lắm à, chịu khó một chút đi. Ông chủ đã hứa sẽ không làm hại em, anh hy vọng vậy… Đừng mách ông ấy về Michael nhé!
Olivia hít một hơi thật sâu, cố gắng cử động đôi bàn tay tưởng như đã bị liệt vì tê cứng của mình. Allan lấy ra nồi súp cà rốt đã chín, múc vào hai bát cho mình và Olivia. Họ còn nói chuyện với nhau thêm một hồi lâu, rồi cơn buồn ngủ đến với cả hai.
“Làm ơn hãy vẫn bình yên, Olivia.”
Reginald cảm thấy vô cùng cắn rứt vì trước đó đã tỏ ra thờ ơ với Olivia. Anh thật sự quan tâm tới con bé, nhưng lại không muốn thừa nhận điều đó, càng không muốn Olivia biết được sự mềm yếu của mình. Dù có thế nào đi nữa, Reginald cũng sẽ không bao giờ tha thứ được cho bản thân nếu bất cứ điều xấu xa nào xảy ra với nó. Anh muốn đảm bảo rằng mình sẽ kiểm soát được mọi tình huống xấu nhất có thể tới, nhưng thực tế thì ngược lại. Reginald không thể nghĩ ra được điều gì một cách thông suốt, khi mà nỗi sợ mất Olivia cứ bủa vây lấy tâm trí anh.
Olivia hé nửa con mắt nhìn xung quanh, Allan vẫn còn đang ngủ say. Cơ hội này nếu không nắm bắt nhanh, John-Michael sẽ trở lại và con bé không thể trốn thoát được nữa.
Đứa nhẹ nhàng co chân phải của mình lại gần với tay, cúi gập người. Hơi khó để lấy được chiếc dao găm giấu dưới chân nhưng nó vẫn kiên trì kéo nó xuống dần dần. Olivia thầm cảm ơn Allan vì đã kéo dây lỏng ra, nếu không, chuyện này quả thật bất khả thi.
“Tuyệt lắm!” – Olivia mừng rỡ khi con dao đã trượt xuống phía mắt cá chân.
Nhóc đứng dậy với con dao sau tay, rón rén bước tới phía cái hòm gỗ ở góc đối diện, cố nhét chuôi dao vào giữa hai kẽ hở. Olivia hướng phần mũi dao lên trên, xen thẳng vào giữa lớp dây trói và chỉ việc mài dây thừng lên đó cho đến khi đứt thì thôi. Có lẽ do quá phấn khích với việc chạy trốn, hoặc việc kiểm soát hành động đằng sau lưng thật khó khăn, đứa trẻ làm rơi dao găm xuống đất. Một tiếng “cộp” vang lên. Olivia sợ hãi nhìn về phía Allan.
“Ôi không!”
Âm thanh làm Allan trở mình. Con bé hoảng hốt cúi xuống nhặt dao lên hòng phi tang. Chỗ dây buộc trên tay chưa đứt hẳn nhưng vết cắt đủ khiến nó lỏng ra, nó có thể dễ dàng luồn tay qua. May mắn làm sao, Allan không phải người ngủ thính. Sau cái trở mình, cậu tóc đỏ nhanh chóng nằm yên trở lại. Với đôi tay đã được giải phóng, Olivia cắt đứt nốt đoạn dây trói trên người mình. Con bé giấu con dao đi, nhẹ nhàng kéo cánh cửa túp lều và chạy ra bên ngoài.
Olivia nhận ra khung cảnh quen thuộc này, nhưng nó không biết lối đi ở đây. Thà rằng cứ chuồn thật xa, càng xa càng tốt rồi tìm đường về lâu đài còn hơn là chần chừ rồi bị bắt lại. Nghĩ như vậy, Olivia chọn bừa một hướng, cứ thế cắm đầu chạy, dù hơi thở và sức lực sắp không còn.
Reginald không rõ khu rừng trên đồi đã thay đổi sau bao nhiêu năm, nhưng anh biết có một túp lều gỗ nhỏ phát hiện ra được trong lúc đi kiếm củi lần trước. Nó cũ kĩ, bẩn thỉu và mục nát — chứng tỏ đã không có ai sống ở trong đó được một thời gian dài. Căn cứ vào cái “tài nghệ” đánh lửa của Olivia, khả năng người tạo ra đám khói là con bé không cao. Dấu chân kia đã dẫn Reginald đi hết gần nửa ngọn đồi, nếu Olivia bị giữ ở túp lều đó, anh sẽ đánh hơi thấy mùi máu nó.
Sau chuyến ghé thăm tới thị trấn kế bên mà chẳng kiếm được chút máu nào vì người dân ở đó đều khóa cửa đi ngủ từ rất sớm, John-Michael hậm hực quay trở lại túp lều. Nhìn thấy Allan đang ngủ, còn Olivia thì mất hút, hắn chửi bậy ầm ĩ. Bao nhiêu công sức giờ đã thành vô nghĩa. Tức tối, John-Michael đạp vào người Allan, túm lấy cậu mà gào lên:
– CON NHÃI KIA ĐÂU?
– Tôi… – Allan luống cuống khi nhận ra sự mất tích của Olivia.
– Đi tìm nó, mau! Trước khi lão giết cả hai chúng ta! – John-Michael cùng Allan xông ra ngoài.
– Tôi tìm hướng này, còn… – Allan chưa kịp nói xong thì đã bị Michael ngắt lời.
– Khỏi! Tao biết cách lần theo dấu vết trong rừng!
Và cả hai cùng chạy đi tìm Olivia…
Trong đầu Olivia lúc này chỉ nghĩ đến việc chạy và chạy tiếp. Đứa trẻ không quan tâm nó đã vượt qua bao nhiêu cái cây, nhảy qua bao nhiêu bụi rậm và vấp ngã bao nhiêu lần — chỉ muốn thoát khỏi đây, khỏi hai kẻ đã bắt cóc mình và trở về lâu đài thật nhanh, càng nhanh càng tốt. Nhưng, với tình trạng cổ họng thì bỏng rát, tim đập liên hồi, đôi chân bị gai cứa xước… Olivia thấy không thể cất bước nổi nữa.
Có cái gì đó vỡ tung ra trong ngực con bé rồi trào hết lên cổ họng, bốc mùi tanh tưởi. Olivia ngã xuống đất, ho vật vã. Từng cơn ho một mang theo cả những tia máu đỏ bắn xuống đám cỏ xanh.
“Cái gì thế này?” – Olivia hoảng sợ khi thấy thứ mình ho ra là máu.
– Tìm thấy rồi! – John-Michael mỉm cười, hít lấy hít để cái mùi máu người đang lan dần ra khắp khu rừng.
Reginald ngửi thấy trong không khí một mùi máu tanh thoang thoảng chút hương hoa oải hương. Anh kinh hãi nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ rằng Oliva đã đổ máu, hoặc tệ hơn, bị giết.
“Không!”
Olivia choáng váng, thấy mọi thứ xung quanh mình dần tối sầm lại. Cơ thể nó trở nên rã rời, tới mức lết đi cũng không nổi. Olivia thở gấp. Những cơn tức ngực vẫn kéo tới khiến nó ho thêm, nhưng Olivia chẳng còn sức để làm như vậy nữa. Con bé bắt đầu khóc.
“Cố lên nào, Olivia! Đừng chết ở đây chứ!” – Olivia chống hai tay xuống đất, nâng bản thân dậy.
“Đúng rồi… Đứng dậy nào Olivia.” – Con bé bám vào gốc cây gần đó, vừa thở hổn hển vừa gượng bước đi.
– Vừa ho ra máu mà còn định chạy nữa hả? – Tiếng nói của Michael đằng sau lưng làm Olivia giật mình. Hắn ta nhanh đến vậy? Sao Olivia không hề nghe thấy tiếng bước chân nào?
John-Michael bế thốc Olivia lên vai, vác con bé quay ngược trở lại cùng Allan.
– BỎ RA! BỎ RA! – Olivia hét lên, khua tay đấm loạn xạ vào John-Michael trong vô ích. Tiếng hét cứ nhỏ lại rồi đuối dần.
Reginald tăng tốc hết cỡ, đuổi theo tiếng la thất thanh và cái mùi tanh tưởi mỗi lúc một nồng hơn kia. Khi anh tới nơi, tất cả chỉ là một vũng máu trên cỏ và những chiếc lá cây còn tươi được thả rải rác đường đi như một dấu hiệu từ Olivia.
“Olivia, cố lên!” – Reginald tự nhủ, chạy theo những chiếc lá xanh trên đất.
John-Michael quăng vật đứa con gái xuống đất. Hắn đấm Olivia, một bên mắt con bé thâm đen.
– Con *, mày nghĩ mày có thể trốn đi dễ thế hả!
– Bâtard! (Thằng khốn nạn!) – Olivia nhổ vào mặt Michael.
Bị xỉ nhục bởi một đứa con gái, John-Michael đưa tay vuốt lẫy chỗ nước vừa bắn lên mặt, tức giận tát Olivia.
– Michael! Đừng đánh con bé nữa! – Allan giữ tay John-Michael lại.
– Còn mày nữa! – John-Michael đá vào bụng Allan. – Mày nghĩ vì mày nằm chung giường tao mà tao không dám làm gì mày hả! Con kia, mày có nói từng đấy thứ tiếng Pháp thì tao cũng chẳng biết và quan tâm đâu!
– Fuck you! – Olivia chửi hắn. Đó là câu tiếng Anh duy nhất nó biết.
Allan nghe thấy vậy, dù đau cũng không nhịn nổi cười.
John-Michael tức điên. Hắn túm lấy tóc Olivia, đập liên tiếp đầu con nhãi vào tường. Olivia quá mệt mỏi để có thể chống trả lại. Máu từ mũi nó chảy ra, tai nó ong lên, mọi thứ xung quanh tối sầm lại, đầu nó nhức khủng khiếp.
– Tao sẽ cắn nát cái cổ của mày ra nếu đó là việc cuối cùng tao làm, oắt con! Đáng lẽ hôm đó tao nên giết mày luôn mới phải!
Cánh cửa túp lều bị đạp tung, cả Allan, Olivia và John-Michael đều ngoái ra nhìn.
Máu trong người Reginald sôi sục lên khi nhìn thấy Olivia bị đánh đập như vậy. Anh xông vào đè John-Michael xuống dưới đất, đấm liên tiếp vào mặt hắn.
– Mày nói đúng! Tao đáng ra cũng nên giết mày hôm đấy mới phải! – Reginald rút cán ô, ấn vào cổ John-Michael.
– Cút ngay! – John-Michael co chân đạp Reginald ngã ra đất, thanh kiếm văng xa.
Reginald chạy tới, túm lấy cổ áo John-Michael, nhấc bổng hắn lên:
– Tao biết có kẻ đứng đằng sau sai khiến. Là ai?
– Mày biết là ai đấy.
– Đừng đùa với tao nhãi con! – Reginald đấm vào miệng hắn.
– Một ma cà rồng bất tử! Ông chủ tao có dặn trước về việc đề phòng mày rồi, thằng già. – John-Michael cười ha hả chọc tức Reginald. – Mà, có khi tao nên thử máu của mày. Tao thèm máu lắm rồi!
Đôi mắt Reginald long lên, anh đấm John-Michael văng nước miếng. Trong lúc hắn vẫn còn choáng váng, Reginald cố kéo hắn lại gần nơi chiếc cán ô bị rơi — nhưng John-Michael rõ ràng không vừa. Hắn khỏe hơn Reginald rất nhiều, chống trả vô cùng quyết liệt và nhất quyết không để cho gã ma cà rồng bất tử có cơ hội giết được mình.
John-Michael đạp Reginald đâm vào hòm, mạnh đến mức nắp hòm văng xuống đất, trôi về phía Olivia.
Nhìn thấy Reginald không chiếm ưu thế cho lắm, Olivia không nghĩ ngợi nhiều. Quên cả cơn đau, đứa nhóc lấy đà chạy về phía tấm gỗ, nhảy lên trên. Cái nắp trượt ra hướng Reginald, Olivia dùng mũi chân mình xoay một vòng. Phần đầu còn lại của miếng gỗ bênh lên, văng mạnh vào mắt cá John-Michael, hắn ngã đập đầu xuống đất.
Reginald không nói được câu nào, chỉ nhìn Olivia bằng đôi mắt mở to đầy kinh ngạc rồi vội vã cầm lấy cái cán ô. Biết mình vừa giúp Reginald một cách khá gọn gàng và đẹp mắt, Olivia cười tươi giơ ngón tay cái về phía anh, ngã gục xuống đất.
Vừa định nhỏm dậy, John-Michel bị giẫm đè lên ngực. Chĩa mũi kiếm vào hắn, Reginald nói bằng giọng vô cảm:
– Vĩnh biệt!
– MICHAEL! – Allan kêu lên đầy đau đớn.
Lưỡi kiếm của Reginald lê thẳng qua cái cổ gầy xanh lét của John-Michael. Dòng máu từ động mạch của hắn bắn tung tóe, văng ra khắp nơi. Tên ma cà rồng ấy chỉ kịp gào lên một tiếng rồi nhanh chóng nằm bất động. Reginald cầm chiếc cán còn chưa khô máu nhìn Allan, đi chậm rãi về phía cậu ta. Cậu tóc đỏ nhắm mắt, hy vọng sẽ được nhận một cái chết nhanh chóng và nhân đạo.
– Đừng, Reginald! – Olivia vội vã ngăn lại.
– Nhưng hắn cùng tên kia bắt cóc ngươi.
– Allan không bắt tôi đi, chỉ Michael thôi! Anh ấy là người tốt, thậm chí còn không phải là ma cà rồng.
Reginald chau mày nhìn Allan. Thì ra cái cảm giác khó tả đó là vì Allan không phải ma cà rồng, nhưng cũng không còn mùi máu của con người.
– Reginald, tôi xin ngài đấy, Allan là người đã sưởi ấm và cởi trói cho tôi! – Olivia túm lấy tay Reginald. – Anh ấy chỉ làm vậy vì ông chủ anh ta ra lệnh…
Reginald thở dài, quay mặt sang hướng khác, lau qua cán rồi lắp lại ô. Olivia đã cầu xin như vậy, anh cũng đâu muốn con bé phải chứng kiến cảnh giết chóc.
– Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa. – Reginald nói nhỏ, bế Olivia ra ngoài.
– Cảm ơn ngài! Và tạm biệt em, Olivia! – Allan khóc mếu máo, vội vã chạy đi.
Nhìn gương mặt bầm tím của Olivia cùng những vệt máu khô lại trên mũi và miệng con bé, Reginald lấy khăn tay ra lau cho nó, nhỏi nhỏ:
– Ngươi có thể đi được về nhà không?
– Tôi sẽ cố. – Olivia khẽ ho và thở nông.
– Trèo lên. Ta cõng ngươi về.
Olivia ban đầu còn hơi bất ngờ, nhưng sau đó cũng đồng ý. Lúc này con bé không thể cất tiếng nói nổi chứ đừng nói là đi. Nếu Reginald không ngỏ lời như vậy, chắc nó sẽ ngất luôn tại chỗ mất.
Allan cắm đầu chạy băng qua rừng. Nghĩ đến cái chết của John-Michael và cơn thịnh nộ sắp tới từ ông chủ, có lẽ cậu nên trốn đi càng xa càng tốt. Một cảm giác bức bối chợt đến, Allan thất thần. Là ông ta! Ông ta ở đây!
– Chậc chậc, Allan bé nhỏ! John-Michael đâu rồi? – Một giọng nói vang lên, nhưng chẳng có ai ngoài đó cả.
– Thưa ngài. Tôi rất xin lỗi vì đã làm ngài thất vọng. – Allan nhìn xung quanh. – Tôi… Michael đã…
– Ta không thấy có cô bé nào ở đây cả! Ngươi có muốn giải thích không?
– Tôi đã thất bại! John-Michael bị giết bởi ma cà rồng bất tử… Ông ta đi cùng cô bé ấy. – Allan lắp bắp. – Ngài đã đúng. Tôi rất xin lỗi! Tôi xin chấp nhận mọi hình phạt.
Bước chân sột soạt trên cỏ từng nhịp đều đều tiến lại gần làm chàng trai trẻ kinh hãi. Một bàn tay đeo chiếc nhẫn vàng nhẹ nhàng đặt lên vai cậu.
– Ồ không, Allan yêu quý. Ngươi đã hoàn thành vượt mức rồi! – Hắn ta vỗ nhè nhẹ lên vai Allan. – Ta tạm thời cứ để cho cô bé nghỉ ngơi dưỡng sức đã…
Allan nín thở. Cậu rất sợ mỗi khi ông chủ nói như vậy. Ông ta chưa bao giờ nổi giận, chỉ có những hành động và lời nói đầy ẩn ý che giấu cho cơn cuồng nộ sôi sục bên trong.
– Vì vậy, ta có một phần thưởng cho ngươi… – Hắn ghé sát vào tai Allan và thì thầm.
– Thưa ngài, hoàn thành tốt nhiệm vụ là bổn phận của tôi. Không cầ…
Trên nền cỏ xanh, lại từng giọt máu đỏ rỉ xuống. Allan ngã xuống đất với khuôn mặt vẫn còn nguyên sự đau đớn và hoảng sợ. Tim cậu ngừng đập, hơi ấm từ người cậu mỗi lúc một tàn lụi dần.
Lo sẽ không kịp về trước khi trời sáng, Reginald cõng Olivia đi rất nhanh, không thể ngừng nghĩ về kẻ đã sai Allan và John-Michael bắt cóc Olivia. Hắn là ai? Tại sao hắn lại làm vậy? Anh nhất định phải tìm cho ra! Nhưng trước đó, cần phải lo cho đứa bé ốm yếu này đã. Cái xác của Michael có thể mang đi giấu sau cũng được.
– Reginald… – Olivia lại ho.
– Bớt cái miệng và giữ sức đi. – Reginald quở trách. Thật ra, anh chỉ sợ con bé sẽ lại ho tiếp.
– Cảm ơn vì đã đi tìm tôi… – Olivia nói khẽ. – Tôi đã rất bất ngờ khi Allan kể rằng ngài lo cho tôi.
Reginald im lặng. Anh không biết nên nói lại thế nào cho hợp lý.
– Nói gì đó với tôi đi. – Olivia không chịu được sự im lặng từ Reginald.
– … Được rồi, ta có một câu hỏi. – Reginald thở dài. Đằng nào thì anh cũng phải nói ra điều mình đã trăn trở từ khi mới biết đứa nhóc ấy. – Olivia van Schoolderwalt, đó có phải là tên thật của ngươi không?
– Tại sao ngài hỏi tôi như vậy? – Olivia thắc mắc.
– Cứ trả lời đi.
– Nếu tôi nói không? – Olivia dù mệt vẫn cứ đùa cợt.
– Thì ta sẽ cho ngươi một ít tiền và gửi ngươi vào bệnh viện rồi đường ai nấy đi. Chúng ta chia tay nhau tại đây. – Reginald trả lời không chút giấu diếm. Nếu Olivia bị bỏ mặc vào lúc này, cái chết là điều con bé không thể tránh khỏi.
– Còn nếu đó là tên tôi?
– Ta…
– Ngài làm sao?
– Ta sẽ để ngươi tùy ý quyết định.
Olivia im lặng một lúc, suy nghĩ điều gì đó. Reginald cũng không muốn hối thúc con bé trong tình trạng này.
– Câu trả lời là có và không. – Olivia thú nhận. – Tôi không biết tên thật của mình. “Olivia” chỉ là cái tên người khác đặt cho tôi.
– Còn họ của ngươi?
– Van Schoolderwalt là cái tên duy nhất đi theo tôi từ lúc sinh ra. Người ở trại mồ côi kể lại rằng khi họ phát hiện ra tôi ở ngoài đường, tôi được bọc trong một chiếc áo khoác thêu chữ “van Schoolderwalt” .
– Cảm ơn, Olivia. – Reginald cảm thấy bồn chồn. Giọng anh ta chợt dịu đi lạ thường.
Olivia không thể hiểu nổi sự thay đổi thái độ đột ngột của Reginald. Con bé nhớ lại những dằn vặt với chính bản thân về những điều đã muốn nói cho anh.
– Reginald, có điều này tôi muốn nói cho ngài.
– Là gì vậy?
– Tôi rất cảm kích vì những thứ ngài đã làm cho tôi và cách ngài đối đãi tôi những ngày qua. Ngài rất tốt và chính vì thế tôi không muốn lợi dụng lòng tốt của ngài thêm một phút nào nữa.
– Ý ngươi là…?
– Tôi không muốn trở thành gánh nặng cho ngài. Tôi sẽ đi.
– Nhưng ngươi đang mang bệnh, lại không một xu dính túi. – Reginald chợt thấy hụt hẫng. – Ngươi định sẽ đi đâu?
Olivia lau nước mắt. Tận sâu trong lòng, nhóc biết mình căm ghét cái gì nhất.
– Có lẽ tôi sẽ về quê nhà tôi, Pháp.
Reginald không có bất cứ lời nói hay phán xét nào cho quyết định của Olivia. Dù đứa bé khỏe mạnh hay ốm đau, có thể tự bảo vệ mình hay không, hay chính Reginald bắt đầu có tình cảm với Olivia như thế nào, gã biết mình phải tôn trọng nhóc. Nếu cứ khăng khăng giữ nó ở lại bên mình, như vậy chẳng khác nào bắt cóc người.
Reginald cõng Olivia về lâu đài và đưa cô bé lên trên phòng, sau đó xuống nhà bếp chuẩn bị gì đó. Olivia nằm trên giường, cố gắng không ho nữa theo như lời khuyên.
– Uống ngay cái này đi. – Reginald mở cửa phòng, bê theo một khay đựng chiếc cốc nghi ngút khói tới giường Olivia. Hoảng loạn trước tình trạng của bản thân, đứa trẻ ngây thơ hỏi Reginald:
– Reginald, tôi có bị bệnh sắp chết không?
– Không, chỉ là viêm phổi. Cứ nghỉ ngơi và được chăm sóc tốt thì sẽ hồi phục. – Reginald đặt tay lên trán Olivia.
– Thật chứ? Sao ngài biết?
– Vì… ta từng làm bác sĩ Quân y. – Reginald chỉ vào những đốm nhỏ trên trán đứa nhóc. – Những người lính sau khi bị cảm lạnh kéo dài rất nhiều trường hợp đã biến chứng thành viêm phổi. Ta đã để ý các triệu chứng của ngươi từ lâu rồi: sốt cao, chịu lạnh kém, nhanh mệt mỏi, thở gấp… chưa kể chức năng thận suy giảm.
– Tôi biết mà! – Olivia bật cười. Con bé luôn tin rằng dù gặp phải những tình huống đen đủi, vẫn sẽ luôn tìm ra vận may trong đó. Gặp được Reginald cũng tương tự như vậy.
Reginald khẽ lắc đầu. Anh đáp trả Olivia bằng cái cười gượng:
– Tạm thời cứ nghỉ đi. Ta phải đi ra ngoài…
Sau đó anh đóng cửa phòng và rời đi.
“Reginald cũng hỏi tên mình và sau đó thì cũng cư xử với mình dịu dàng hơn…” – Olivia kéo chăn lên cao và nhắm mắt lại để nghỉ ngơi. Cô bé hồi tưởng quãng thời gian trước đây của mình cùng sự nghi ngờ Reginald dấy lên ngày một lớn.
Reginald quay trở lại túp lều trên đồi với khăn lau, thuốc tẩy và một chiếc xẻng nhỏ trong tay. Cho rằng khu rừng này là nơi hiếm người qua lại, hơn nữa không thể mang một cái xác lớn như vậy đi đâu xa, Reginald quyết định chôn luôn John-Michael gần túp lều. Trận mưa hôm nọ khiến bề mặt đất trở nên nhão và dính, việc đào xới không chỉ khó khăn mà còn vô cùng bẩn thỉu. Anh kéo John-Michael ra ngoài, bắt đầu đào một cái hố thật lớn và sâu. Sau khi vùi cái xác ấy dưới ba tấc đất, anh quay trở lại bên trong lau chỗ máu đi, rồi dùng cành cây xóa hết dấu chân.
Xong phần việc cuối cùng, Reginald tiện lấy xẻng gạt bớt đám bùn dính trên giày. Chợt, sau lưng anh ta là tiếng bước chân ai đang tiến lại gần.
– Muốn gì? – Reginald hỏi mà không buồn quay đầu lại.
– Reg! Đó là cách cậu chào người bạn lâu ngày không gặp sao?
– Tên tôi là Reginald.
– Phải rồi, cái tên Reginald nghe vương giả và cao sang hơn nhiều phải không? Cậu ghét đến mức còn không cho phép người khác gọi mình là “Reg” hay “Reggie” mà! – Hắn ta nói bằng thứ giọng đầy khiêu khích.
– Cậu đã bám theo bọn tôi bao lâu rồi? – Reginald chột dạ. – Có liên quan gì tới việc bắt cóc con bé đi cùng tôi chứ?
– Nói như vậy thì nặng lời quá. Cậu lúc nào cũng nghĩ xấu về tôi! – Hắn vỗ vào vai Reginald. – Tôi chỉ đơn giản tới nước Anh vì có chuyện riêng cần giải quyết thôi. Giờ chuyện đó xong rồi, tôi cũng chẳng thiết tha gì cái xứ này. Đồ ăn thật là tệ hại, chỉ toàn là khoai tây và cá mòi. Nếu được phục vụ một đĩa mỳ Ý sốt Pesto thì tuyệt biết mấy!
Reginald siết chặt tay lại, cố gắng kiềm chế cơn giận. Đôi vai anh run lên, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau. Từng lời, từng câu nói, hắn ta đều móc mỉa Reginald.
– Nào nào bạn mến, có gì mà phải tức đến thế! Sự trở về lần này gây cho cậu nhiều căng thẳng và áp lực quá?
– Mau cút về nước Ý đi! – Reginald bỏ đi.
Chưa chịu buông tha, hắn ta túm lấy tay Reginald lại.
– Tôi tự hỏi trái tim sắt đá của cậu đã tan chảy vì một đôi mắt xanh lam nào đó chưa. Cá chắc là có, nhiều lần là đằng khác. Chúng ta vẫn luôn hợp cạ với nhau về quan niệm thẩm mĩ và gu thưởng thức mà, nhỉ?
Nghe những lời ấy, Reginald giằng tay ra khỏi hắn và bước đi thật nhanh, không thèm ngoái lại dù chỉ một nửa cái đầu.
Kẻ đó nhìn theo bóng đen Reginald đi xa dần, lặng lẽ mỉm cười. Kế hoạch của hắn coi như đã phần nào thành công.
– Tôi sẽ chờ và xem, bạn yêu quý ạ. – Những ngón tay của hắn mân mê vài chiếc lá xanh. Đâu còn lâu nữa trước khi mặt trời sắp sửa mọc, hắn cũng nên nhanh nhanh rồi trở về nơi của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!