Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình - Chương 1: Cứng rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình


Chương 1: Cứng rồi


Lâm Nhất Niên đột nhiên phát hiện ra mình có xu hướng cong.

Mà đối tượng chính là người bạn thân nhất, lớn lên cùng nhau, Biên Việt.

Để mở đầu câu chuyện, phải kể đến trận bóng rổ ngày hôm đó.

_

Tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc.

Khoa Tài chính: 106.

Khoa Quản lý Công nghiệp: 97.

Trận bóng rổ được tổ chức trong nội bộ Học viện Thương Mại đã hạ màn với chiến thắng cuối cùng thuộc về khoa Tài Chính.

Tiếng la hét trong hội trường lớn đến mức gần như chạm tới bầu trời.

Cầu thủ hai bên mặc áo đỏ và áo trắng đồng thời tiến về phía khán đài.

Nam sinh mặc áo trắng số 01 nhảy chồm lên nam sinh mặc áo đỏ số 09, đồng thời khoác tay qua cổ đối phương.

“Biên Việt, lát nữa định ăn ở đâu?” Nam sinh áo số 01 cất lời với giọng điệu thoải mái và sảng khoái.

Những nam sinh đứng xung quanh không ai tỏ ra ngạc nhiên với sự tương tác này, dường như họ đã quá quen rồi.

Sinh viên của Học viện Thương Mại, không ai là không biết đến mối quan hệ nối khố giữa Lâm Nhất Niên và Biên Việt.

“Ăn chung không? Bọn này đi với.” Một nam sinh áo đỏ nói.

“Đi làm gì? Đi làm bóng đèn à?” Một nam sinh áo trắng đứng cạnh, tay cầm chai nước, trêu chọc.

“Dù sao thì tụi mình cũng thắng rồi, đội vô địch xứng đáng được ăn ngon mà nhỉ?”

“Khỏi đi, tụi này bại trận dưới tay mấy cậu, không xứng để dùng bữa với quán quân.”

“Ây chà, còn dùng cả từ “bại trận” cơ đấy, sinh viên Quản lý Công nghiệp đúng là tài cao ha.”

“Thế thì gọi một tiếng ba đi con.”

“Ba cc.”

Đám nam sinh này đều quen biết nhau, kẻ thả beat, người nhả flow, lời ra tiếng vào, thêm mắm dặm muối, trở thành kẻ tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác.

Lâm Nhất Niên tiện tay ôm cổ Biên Việt, tay còn lại chống hông, đứng hóng hớt một hồi thì không thèm để ý tới nơi xì xào kia nữa, cậu quay đầu hỏi: “Nè, ăn gì cơ mà, tôi hỏi cậu đó.”

Biên Việt nhấc vai, đẩy cánh tay ướt đẫm mồ hôi kia ra. Hắn cầm lấy khăn mặt vắt trên ghế, lắc đầu từ chối một nữ sinh đưa nước tới, vừa lau mồ hôi vừa trả lời Lâm Nhất Niên: “Cậu ăn một mình đi, tôi bận việc.”

Lâm Nhất Niên: “Ồ, sếp Biên trăm công nghìn việc.”

Lâm Nhất Niên rất tự nhiên túm lấy chai nước của khoa Tài chính, cầm lên uống.

Uống được nửa thì đưa cho Biên Việt, Biên Việt đưa tay nhận, uống hết trong vài hơi.

Hội trường huyên náo, tiếng nói cười xôn xao.

Hai đội bước vào phòng thay đồ của nhà thi đấu.

Biên Việt sánh bước cùng Lý Chính Tuần, vừa đi vừa nói chuyện.

Lâm Nhất Niên bước đi đằng sau, với năm, sáu sinh viên của cả hai khoa bao quanh, nói nói cười cười.

“Biên Việt không đi phải không? Thế chúng ta đi cùng nhé.”

“Ăn gì giờ? Nghĩ kỹ đi.”

“Căng tin đi, hoặc quán ăn ở cổng bắc cũng được.”

“Nhưng tao hơi thèm lẩu cay (1).”

Mọi người vây quanh Lâm Nhất Niên giống như thường lệ.

Tính cách cậu tươi sáng như ánh mặt trời, ngoại giao tốt, cái gì cũng biết, hoạt bát, hiếu động, và luôn mở lòng với mọi người, đám con trai lúc nào cũng hoan nghênh cậu, ai cũng hòa hợp với cậu.

Nếu là bình thường, lúc bàn xem nên ăn gì, khi mọi người không chọn được, Lâm Nhất Niên đã lên tiếng quyết định từ lâu.

Chẳng qua, hôm nay cậu hơi lạ, nhưng rất khó để nhìn ra nên không một ai phát hiện được, đến chính cậu còn không biết –––

Cậu không nói một lời, cũng không tham gia vào đề tài ăn gì ở đâu, mà lại đưa mắt quét từ đầu tới chân Biên Việt mấy lần.

Tận cho đến khi có người vỗ vai cậu: “Ông bô Niên ơi, nghĩ gì mà ngẩn người ra thế. Muốn ăn ở đâu, nói nghe coi.”

“Ông đây không đi, các cậu tự quyết định đi.”

Lâm Nhất Niên vội đáp, vọt ra ngoài từ đám nam sinh, đuổi theo hai người đang đi phía trước.

“Biên Việt!”

Vừa tới phòng thay đồ, Lâm Nhất Niên liền nhào lên lưng Biên Việt, Biên Việt nhanh nhẹn vòng tay ra sau đỡ lấy cậu.

Biên Việt không bị bất ngờ chút nào, thậm chí cũng chẳng thèm quay đầu lại, tay hắn nâng khoeo chân Lâm Nhất Niên, cõng cậu đi về phía gian thay đồ. Hắn nói với bạn cùng phòng: “Sao cũng được, đừng mở tủ đồ của tôi là được.”

Lâm Nhất Niên tựa hoàn toàn lên người Biên Việt, hai tay ôm cổ hắn, kề sát mặt mình vào má hắn như lẽ thường, rồi cậu hỏi: “Hai người đang nói gì thế?”

Lý Chính Tuần: “À, em tôi và bạn bè của nó muốn đến đây chơi nhưng lại không có chỗ ở, mà giường của Biên Việt thì gần như lúc nào cũng trống không. Nên tôi đang bảo nếu mấy ngày này cậu ấy không ở ký túc thì cho em trai tôi mượn giường với.”

Lâm Nhất Niên tựa vào vai Biên Việt, khẽ nói: “Ai nói giường cậu ấy trống không? Nếu cậu ấy không nằm thì sẽ có tôi nằm.”

Lý Chính Tuần cũng quen biết Lâm Nhất Niên đã lâu, hiểu rõ cậu ấy đang nói đùa.

Lý Chính Tuần cười: “Cũng được, vậy cậu cứ nằm bên đó, tôi bảo em tôi nằm giường cậu.”

Lâm Nhất Niên: “Thế không được, giường tôi có Biên Việt nằm rồi.”

Nghe những lời vô liêm sỉ này, Lý Chính Tuần bình tĩnh đáp: “Á à, chơi trò đổi giường à.”

“Sao không nằm chung rồi kẹp chết nhau luôn đi?”

“Hầy!” Lâm Nhất Niên bày ra vẻ mặt “ý hay đấy”, cậu vui cười đáp: “Được hen. Sếp duyệt!”

“Mình cậu trả lời tôi thì đâu được.” Lý Chính Tuần ra hiệu cho Biên Việt: “Còn phải xem ý của người còn lại chứ.”

“Người còn lại cũng duyệt.”

Biên Việt đáp, hắn vỗ vỗ đùi cậu, rồi nhẹ nhàng thả tay ra. Lâm Nhất Niên nhảy xuống đất từ trên lưng hắn, dễ dàng tiếp đất.

Ba người đứng trước dãy tủ thay đồ.

Biên Việt mở tủ quần áo ra. Lâm Nhất Niên đứng phía sau, một tay chống hông, một tay gác lên bả vai hắn, nhìn Lý Chính Tuần, đáp: “Thế còn bạn của em trai cậu thì sao? Nó ngủ đâu?”

Lý Chính Tuần: “Không thấy ý ới gì, chắc là thuê khách sạn.”

Lâm Nhất Niên: “Ngủ ở khách sạn làm gì, ngủ trên giường tôi đi, dù sao cũng trống không.”

Lý Chính Tuần ngạc nhiên, hỏi: “Cậu ra ngoài thuê phòng à?”

Lâm Nhất Niên liếc nhìn sau gáy Biên Việt, trả lời đại: “Thuê gì? Chả cần thuê. Không phải sếp Biên của chúng ta có một căn biệt thự cao cấp đó sao?”

Biên Việt xoay lưng về phía hai người, hất cánh tay Lâm Nhất Niên xuống, cởi đồng phục bóng rổ.

Nghe thấy Lâm Nhất Niên gọi căn nhà thuê ngoài trường của hắn là biệt thự, âm trầm đáp: “Không dám nhận.”

Sao lại không dám.

Lâm Nhất Niên thọc nhẹ cùi chỏ vào lưng Biên Việt.

Lâm Nhất Niên nói với Lý Chính Tuần: “Quyết định vậy đi, chừng nào hai người kia tới thì cậu nhắn tin báo tôi một tiếng, tôi để lại chăn nệm, khỏa thân đi tìm sếp Biên, xin ở nhờ.

Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của một sinh viên tài chính: “Sau đó, sếp Biên nhẫn tâm từ chối, lạnh lùng nói không cho ở nhờ.”

Rồi lại thêm một người nói: “Và rồi bô Niên khóc tu tu.”

Lâm Nhất Niên quay đầu: “Ai nói không cho ở nhờ?”

Cậu lại thúc cùi chỏ vào Biên Việt: “Mau lên, nói đỡ cho tôi đi. Đừng có nói không cho thật nhé, dù gì tôi cũng ở cạnh cậu lâu như thế mà.”

Biên Việt thay áo xong, không thèm quay đầu, cũng chẳng nói lấy một lời.

Tàn nhẫn thật đấy.

Lâm Nhất Niên lại lần nữa thúc cùi chỏ vào hắn, hất cằm về phía Lý Chính Tuần, ý là: Quyết định như thế đó.

Lý Chính Tuần: “Được, cảm ơn.”

Lâm Nhất Niên: “Đừng khách sáo.”

Sau khi Lý Chính Tuần rời đi, Lâm Nhất Niên vòng tay qua cổ Biên Việt, đưa đầu về phía trước: “Chẳng thành tâm gì, người anh em ạ.”

Biên Việt nhàn nhạt đáp: “Buông tay ra, nóng, người anh em ạ.”

Lâm Nhất Niên: “Có nóng đâu.” Thực ra cũng vừa hết trận, nóng muốn chết, nhưng cậu muốn chống đối Biên Việt nên mới nói vậy, ai bảo vừa rồi hắn không nói đỡ giúp cậu.

Không chỉ vậy, Lâm Nhất Niên còn cố ý quấy nhiễu người ta, cậu nghiêng đầu, chẳng hề kiêng dè mà hà một hơi vào tai hắn.

Nóng á hả?

Cho thêm chút lửa nè.

Đột nhiên, eo cậu bị ôm lấy, người nọ xoay người, ép cả lưng cậu lên cánh cửa kim loại của tủ đựng đồ.

Lâm Nhất Niên phản ứng nhanh, cậu biết Biên Việt sẽ dùng chiêu này nên đưa tay muốn đẩy ra nhưng lại bị Biên Việt đi trước một bước, hắn bắt lấy tay cậu bằng một tay, vòng qua đỉnh đầu.

Tư thế và tiếng động này khiến cho toàn bộ phòng thay đồ không ngừng phát ra tiếng huýt sáo.

Nam sinh khi đùa cợt đôi lúc thường hay tô vẽ: “Biên Việt, chơi cậu ta luôn!”

Tuy nhiên, Lâm Nhất Niên lại là người dễ thích ứng với hoàn cảnh, cậu kiêu ngạo nói: “Nào, nào, chơi thì chơi. Tôi nhất định sẽ không phản kháng!”

Lại một trận cười và những tiếng huýt sáo vang lên.

“Ông bô Niên ơi, giữ liêm sỉ tí coi.”

Lâm Nhất Niên bị khóa người trên tủ, nhướn mày nhìn Biên Việt, sau đó đáp lời nam sinh nọ: “Các cậu xúi giục Biên Việt ịch ịch với tôi, giờ lại kêu tôi phải biết giữ chút mặt mũi. Nói xem, ai mới là người vô liêm sỉ hả?”

“Bọn này, bọn này, nhất định là bọn này rồi.”

Biên Việt vẫn không buông tay, cũng không tham gia vào cuộc nói chuyện kia, đợi đến khi Lâm Nhất Niên oanh liệt kết thúc cuộc đấu khẩu này mới hơi nghiêng người, thoát khỏi tư thế chèn ép, đồng thời thả tay ra. Hắn đặt tay lên má Lâm Nhất Niên, dùng giọng điệu yêu chiều mà khẽ hỏi: “Quậy đủ chưa?”

Lâm Nhất Niên hừ một tiếng: “Ai bảo cậu không để ý đến tôi.”

Biên Việt vuốt má cậu: “Giờ thì để ý rồi đó, đã được chưa?”

Lâm Nhất Niên bày ra vẻ mặt “Tôi rất dễ thuyết phục”, cậu gật đầu: “Được rồi.”

Lúc này, Biên Việt mới buông tay.

Lâm Nhất Niên nắm lấy cổ tay hắn, hỏi: “Cậu bận à? Chuyện gì thế? Đi ăn trưa cũng không thể dẫn tôi đi cùng?”

Biên Việt lấy quần từ trong ngăn tủ ra, rồi nới lòng cạp quần: “Hẹn người ta nói chút chuyện.”

Hắn quay đầu hỏi Lâm Nhất Niên: “Muốn đi cùng à?”

Lâm Nhất Niên nhún vai, đúng thế, tất nhiên rồi.

Biên Việt: “Muốn thì cứ đi thôi.”

Một giọng nói khác từ bên cạnh truyền tới: “Tôi cũng muốn đi theo nè, dẫn tôi theo với, đảm bảo ngoan ngoãn, nói gì làm đó, nghe lời răm rắp luôn.”

“Tôi nữa nè.”

“Cả tôi nữa.”

Lâm Nhất Niên đi về phía tủ quần áo của mình, tràn đầy đắc ý và tự tin, “hừ” một tiếng rồi nói: “Mơ đi, bổn cung không cho phép.”

“Sao cậu được làm hoàng hậu vậy?”

“Vậy tôi sẽ làm trắc phi.”

“Thế tôi làm hoàng quý phi vậy.”

Biên Việt thay đồ xong, tay cầm túi đồ, đóng cửa tủ lại, chậm rãi nói: “Xin, tôi không có số hưởng.”

Trai thẳng đùa giỡn nhau không kiêng dè, nể nang gì cả.

Hơn cả “không nể nang” thì phải kể đến một Lâm Nhất Niên Việt đòi ăn trưa cùng Biên Việt và một đàn anh đang thực hiện chung dự án.

Biên Việt muốn về nhà tắm rửa, Lâm Nhất Niên xông vào phòng tắm, vui sướng nói: “Vào chung đi, lâu rồi hai mình không tắm cùng nhau mà.”

Biên Việt giơ chân đá cậu: “Đã bảo “Không có số hưởng” còn gì.”

Lâm Nhất Niên vắt khăn lên vai, đứng trước cánh cửa phòng tắm bị đóng chặt, gõ cửa, trêu chọc: “Sếp Biên ơi, anh Việt à, mở cửa đi mà. Có phải chưa tắm cùng nhau bao giờ đâu, đừng ngại ngùng nữa, tôi vào chà lưng cho cậu.”

Thấy cửa không mở, bên trong cũng không phát ra tiếng động gì, Lâm Nhất Niên cười đùa: “Ngại thật đó à? Đừng mà, đâu đến mức đấy, tôi thấy hết của cậu rồi mà, tắm chung đi nhé?”

Cửa phòng tắm bỗng chốc bị kéo ra, “ầm” một tiếng.

Có vẻ Biên Việt tắm xong rồi, cũng có vẻ do hắn phát bực vì bị quấy rầy nên còn đang tắm gội dở: Tóc ướt, để trần, quấn khăn tắm trắng quanh eo.

Tóc mái hắn được vén hết ra sau, để lộ vầng trán trơn bóng và ngũ quan sắc sảo. Những giọt nước trên mái tóc ướt nối đuôi nhau rớt xuống, trượt tới cổ, xuống bả vai, hướng ánh mắt của Lâm Nhất Niên đến lồng ngực vững chãi, cơ bụng săn chắc, làn da mịn màng và đàn hồi.

Bằng tư thế ngạo nghễ, mang theo chút ý tứ cảnh cáo, Biên Việt đã lột bỏ hoàn toàn khí chất niên thiếu và thay bằng vẻ đĩnh đạc của một người đàn ông trưởng thành.

Khí chất và dáng vẻ này hòa vào cùng hơi nước từ phòng tắm bốc ra, đọng lại dưới ánh nhìn của Lâm Nhất Niên, như phủ lên đôi mắt cậu một vẻ đẹp thị giác quyến rũ và nam tính.

Lâm Nhất Niên xa lạ với một Biên Việt như vậy, cậu sửng sốt, chẳng thể che đậy bằng một câu nói bông đùa nào cả.

Thấy cậu phản ứng như vậy, Biên Việt hỏi: “Không phải muốn tắm cùng nhau à?”

Chẳng rõ thế nào, giống như có cảm giác bị nguy hiểm vây quanh, cậu vô thức lùi lại nửa bước, nói: “Hầy, còn cậu thì bảo “Không có số hưởng” cơ mà.”

“Giờ tôi lại đổi vận rồi.” Biên Việt bất ngờ duỗi tay ra.

Lâm Nhất Niên nhảy dựng lên, toan chạy trốn, nhưng đâu có được, Biên Việt nhanh tay nhanh mắt, kéo cánh tay cậu về. Hắn khom người xuống, vác cậu lên, khiêng cậu trên vai.

Nếu như ngày thường, Lâm Nhất Niên đã hô to: “Nào nào, quất thì quất.”

Nhưng hôm nay lạ lắm, Lâm Nhất Niên không hô hào mà lại muốn chạy trốn, theo bản năng từ chối việc tắm rửa cùng Biên Việt, thậm chí còn nhanh nhẹn mở miệng xin tha thứ: “Anh ơi, anh Việt ơi, em sai rồi, em không nên chọc anh, anh thả em ra, em không tắm cùng anh đâu.”

Cậu được Biên Việt bế đến phòng tắm, chân hắn đạp tung cánh cửa, thẳng tay ném cậu vào bồn tắm trống rỗng.

Lâm Nhất Niên chống tay, định ngồi dậy, lại bị Biên Việt cúi người, đẩy lại.

Biên Việt chống hai tay sát hai sườn mặt cậu, khuôn mặt và hơi thở của hắn quẩn quanh trước mắt cậu. Hắn dùng vẻ mặt hời hợt và ánh mắt trầm ngâm để chọc tức: “Tắm chung còn gì, cậu muốn đấy thôi.”

Hắn cười giễu cợt: “Giờ lại nín à?”

Lúc này, Lâm Nhất Niên mới nhận ra, cũng đúng, là cậu đề nghị mà. Cứ thế mà tắm, cóc sợ.

Đang định đáp “Nhào vô” thì trong chớp nhoáng, cậu phát hiện ra một sự việc phi thường –––

Cậu, cứng rồi.

???

_

Chú thích:

(1)麻辣烫 – malatang: Một loại lẩu cay đường phố nổi tiếng ở Trung Quốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN