Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình - Chương 13: Đúng, bạn trai tôi đó, bảnh nhỉ. Cậu có không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình


Chương 13: Đúng, bạn trai tôi đó, bảnh nhỉ. Cậu có không?


Đúng, Lâm Nhất Niên tự báo mình thật.

Trận bóng rổ cách đây vài tuần, cậu dính Biên Việt như keo chó, ăn một bữa cơm mà cứ phải nũng nịu, ngả hết cả vào người hắn.

Trong góc quán có một chiếc bàn hẹp, hẹp đến mức nếu hai người dùng cơm đối mặt nhau, phải xếp bát đũa sát sàn sạt, chân cũng dễ dàng chạm vào phải đối phương.

Ban đầu, đặt chiếc bàn này trong tiệm vốn là để sinh viên nào có nhu cầu thì tới ăn một mình, chẳng biết tự bao giờ, người yêu hay những cặp đôi tìm hiểu nhau lại ngồi ở đó, lâu ngày, trở thành truyền thuyết “bàn tình nhân” của quán canh xương.

Biên Việt và Lâm Nhất Niên đã ngồi ở chiếc bàn này từ lâu, chẳng liên quan gì tới “bàn tình nhân”, chỉ đơn giản là nhường bàn rộng hơn cho khách tới ăn.

Khi ngồi xuống, đôi chân dài của hai người chắc chắn sẽ chạm vào nhau.

Trước đó, Lâm Nhất Niên bám víu lấy Biên Việt như thế, chạm chân đã tính là gì, còn dùng hai đầu gối kẹp lấy một chân Biên Việt cơ.

Biên Việt bị quầy rầy kiểu đó không phải một hai lần, mà là rất nhiều lần.

Thay vì quên đi căn nguyên này, Lâm Nhất Niên quyết định cố ý tránh tiếp xúc thân thể một cách thân mật với Biên Việt.

Như kẹp chân chẳng hạn.

Giờ thì hay rồi, cậu không kẹp thì hắn kẹp, lại còn tuyên bố do bị cậu làm phiền suốt nên hắn quen rồi.

Lâm Nhất Niên:…

Lâm Nhất Niên nhanh nhẹn bày tỏ: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”

Biên Việt vẫn kẹp chân cậu dưới gầm bàn, nét mặt nhàn nhạt: “Muộn rồi.”

Lâm Nhất Niên không ăn nổi cơm nữa, cậu thử vùng vẫy: “Người ta mất bò mới lo làm chuồng còn không tính là muộn, sao tôi lại muộn?”

Nhận thấy cậu đang muốn giãy ra, Biên Việt ngước mắt cảnh cáo, dùng sức kẹp chặt chân cậu hơn, hắn nói: “Cậu kẹp tôi được, sao tôi không kẹp cậu được?”

Lâm Nhất Niên:…

Coi nè, không phải báo đời thì là gì?

Lâm Nhất Niên âm thầm tự đánh đòn mình.

Cậu không buồn ăn nữa, vừa giãy vừa mở miệng xin tha: “Anh ơi, anh à, em sai, em sai rồi mà.”

Thả ra coi!

Cậu vừa mới cong, chưa kịp thích ứng đã bị chân người ta chọc đến gần chỗ đó, tiến thêm chút nữa là “anh bạn nhỏ” tỉnh giấc đó!

Chào cờ, chào!

Biên Việt chẳng dùng nhiều lực, dễ dàng kẹp chặt cậu.

Nghe Lâm Nhất Niên cầu xin, hắn gật đầu nói: “Biết mình sai là tốt. Ngồi xuống ăn tiếp đi, đừng quậy nữa.”

Lâm Nhất Niên sắp sụp đổ: “Đừng kẹp nữa.”

Biên Việt: “Tại sao thế?”

Lâm Nhất Niên đột nhiên ý thức được phản ứng của mình không hợp tình hợp lý.

Cậu và Biên Việt đã quen đùa giỡn nhau từ nhỏ. Cậu quấy hắn bao nhiêu, hắn cũng chẳng tức giận, còn nhường cậu phần hơn. Đến lúc Biên Việt quậy, cậu lại phản ứng thế này đó à?

Anh em tốt với nhau, đáng ra phải có qua có lại chứ.

Chẳng phải cậu muốn duy trì mối quan hệ hiện tại, làm bạn với Biên Việt cả đời sao?

Thế là Lâm Nhất Niên không tránh nữa, cứ để Biên Việt kẹp.

“Kẹp đi.” Cậu cúi đầu tiếp tục ăn cơm, cao giọng khoa trương: “Kẹp thì cứ kẹp. Tôi đã không đủ tiền cho sếp Biên gọi vốn rồi, đến kẹp chân còn không cho thì còn ra thể thống gì?”

Biên Việt buồn cười nhìn vẻ mặt phóng khoáng của cậu, thật sự không thả ra, cứ kẹp vậy cho tới hết bữa cơm trưa.

Đậu Miêu Miêu đi ngang qua mấy lần, liếc nhìn gầm bàn, cảm thấy sắp mù tới nơi.

Không hiểu sao vợ sếp lại trợn mắt phủ nhận mình không phải bà chủ.

Vừa bảnh, vừa dữ.

Lâm Nhất Niên đang ăn cơm thì cảm nhận được chỗ nào đó của mình sắp cứng, cậu dùng suy nghĩ ngăn nó ngóc đầu.

Tuy cậu ngăn được nó nhưng những giác quan đã tiến hóa thì –––

Cậu cảm nhận được chân mình chạm vào Biên Việt.

Rõ ràng bị ngăn cách bởi lớp vải quần áo nhưng nhiệt độ cơ thể Biên Việt cứ như một con cá tìm đường len vào người cậu.

Thậm chí cậu còn nhận ra khối cơ đùi của hắn ấm nóng, cứng cáp, mạnh mẽ kẹp chặt cậu thế nào.

Cặp đùi đang kẹp chặt chân cậu, tối qua đã gác lên người cậu.

Lâm Nhất Niên hít một hơi thật chậm và sâu, cố gắng thu hồi các giác quan nhạy cảm, không cho phép chúng tiếp tục phân tích.

Hóa ra gay là thế này.

Dm cuộc đời.

May mà chỉ xảy ra với Biên Việt, chứ mà xảy ra với nam sinh khác thì rắc rối lắm.

Cơm nước xong xuôi, Biên Việt cuối cùng cũng buông chân cậu ra. Lâm Nhất Niên điều chỉnh tâm tư, khịa Biên Việt: “Kẹp chặt thế làm gì, sợ người ta chạy mất à?”

Biên Việt: “Không chặt bằng cậu.”

Hai người lúc này không tranh thắng mà đang tranh thua.

Lâm Nhất Niên: “Chặt sao bằng cậu được.” Cậu vòng tay ôm quanh mình một vòng, ý là: Đêm qua nữa, chặt gần chết.

Biên Việt: “Nhưng cậu làm nhiều lần hơn tôi.”

Đợt thi đấu bóng rổ, ngày nào ăn cơm chả kẹp chân?

Đậu Miêu Miêu đứng sau quầy thu ngân, nhìn hai người rời đi:…

Họ nói đến… vụ ấy ấy hả?

Hóa ra không phải một người ra sức, mà cả hai người thay phiên nhau?

Đậu Miêu Miêu:???

Biên Việt và Lâm Nhất Niên đấu võ mồm suốt đường đến câu lạc bộ patin.

Tuy đã trưa nhưng vẫn có nhiều người đến, thì ra hôm nay là thứ sáu, tình cờ là hoạt động thường kỳ của câu lạc bộ, phòng tập mở cửa cả chiều.

Khi Lâm Nhất Niên xuất hiện, hội trưởng hội phó đều rất ngạc nhiên.

“Sao hôm nay cậu lại đến?”

“Chào nha, lâu rồi không gặp.”

“Đã lâu không thấy cậu rồi đó.”

Lâm Nhất Niên chào hỏi: “Ừ, nay nể nên mới đến nè.”

“Biên Việt?” Có người nhận ra hắn.

Lâm Nhất Niên chạy đến ven tường lấy giày, giải thích: “Cậu ấy rảnh rỗi nên đến trượt một lát.”

Một nhóm em gái trong câu lạc bộ rạo rực trong lòng. Đặc biệt là các em năm nhất.

Gương mặt của Lâm Nhất Niên cũng thu hút, nằm trong danh sách hot boy, nhưng Biên Việt từ lâu đã nổi tiếng với nét mặt điềm tĩnh, tính tình lạnh nhạt, mới năm ba đã lập nghiệp, đứng đầu danh sách hot boy ưu tú.

Hắn vừa xuất hiện, đã thu hút nhiều ánh mắt từ các cô gái.

Lâm Nhất Niên lấy giày trượt của mình, chọn cho Biên Việt một đôi vừa vặn, xách cả hai đôi giày tới.

Khi cậu bước đến, Biên Việt để ý thấy một nữ sinh trượt đến cạnh Lâm Nhất Niên, bắt chuyện với cậu.

Lâm Nhất Niên dừng bước, xoay người, mỉm cười trò chuyện với cô nàng.

Biên Việt liếc nhìn: Tóc dài, ưa nhìn.

Dựa vào trực giác, Biên Việt gần như đoán được đó chính là cô gái mà Lâm Nhất Niên khen xinh, cũng là cô gái bị hắn hiểu lầm đang hẹn hò với cậu.

Biên Việt nhìn lại lần nữa, không biết vì sao lại thấy hơi quen thuộc.

Lâm Nhất Niên đi tới, tự mình cầm một đôi giày, đôi còn lại đưa cho Biên Việt, cả hai thay giày bên sân.

Cô gái trượt tới cạnh Lâm Nhất Niên, đưa đồ bảo hộ cho cậu, nhìn thấy Biên Việt, nàng quay sang nói với Lâm Nhất Niên: “Nếu cậu ấy chưa trượt bao giờ thì nên đeo vào.”

Lâm Nhất Niên xỏ giày trượt, xua tay, ngẩng đầu nói với giọng điệu đã thành thục: “Không sao, bà ngã thì ngã chứ hắn không ngã nổi.”

Cô gái trừng mắt: “Cho nói lại đó.”

Lâm Nhất Niên đùa: “Cẩn thận vào, coi chừng lát nữa ngã thật, nhiều người thế này, tôi không kịp đỡ bà đâu.”

Cô nàng đáp: “Không mượn ông, nay có bạn trai tôi rồi.”

Lâm Nhất Niên ngó nghiêng: “Đâu nào, để tôi chào hỏi chút với vị dũng sĩ bị sắc đẹp làm mờ mắt.”

Lâm Nhất Niên là vậy đó, tán gẫu với cậu rất vui và thoải mái, nhất là khi đã quen biết lâu. Kiểu người gặp hoa, hoa nở, gặp người, người thương.

Cô nàng buồn cười, định chọc cậu vài câu thì thấy Biên Việt quỳ một chân xỏ giày trượt cho Lâm Nhất Niên, sau đó mới tới lượt hắn.

Thấy vậy, nữ sinh hơi sững sờ.

Lâm Nhất Niên nhìn Biên Việt theo ánh mắt của nàng. Thường thôi, chuyện cơm bữa. Cậu nói với Biên Việt khi hắn gài khóa giày: “Hơi chặt.”

Biên Việt nới lòng ra, hỏi lại: “Vậy được chưa?”

Lâm Nhất Niên: “Được rồi.”

Cô nàng vô thức trượt đi với vẻ mặt “Không muốn quấy rầy”.

Sau buổi trưa, số người xuất hiện trong phòng trượt tăng lên.

Lâm Nhất Niên không giữ bất kỳ chức vụ nào trong câu lạc bộ nhưng cũng không phải một thành viên bình thường. Cậu được xem là nhân tố thu hút người mới và là một thành viên kỳ cựu. Dù sao trong lúc câu lạc bộ đứng trên bờ vực tan rã, cậu bước vào, hồi sinh nó.

Gọi câu lạc bộ patin là địa bàn của Lâm Nhất Niên cũng được.

Cậu đến địa bàn của mình, cứ như cá gặp nước.

Biên Việt trượt đi trượt về hai lần, cứ khi nào nhìn qua, đều thấy Lâm Nhất Niên không dạy người khác trượt mà chủ yếu là nói chuyện phiếm. Cậu đã lấy di động ra, kết bạn Wechat với hai người. Trong đó, có một người là nam sinh đã bắt gặp, chào hỏi mấy câu với Lâm Nhất Niên trong con hẻm nhỏ vào hôm trước, Biên Việt nhìn một chút thì nhận ra.

Việc này Biên Việt thấy mãi nên cũng quen rồi, hắn chỉ lẳng lặng ghim vào đáy mắt.

Những ai tiếp cận xin số Wechat, dù gắng bắt chuyện thế nào, hắn đều cương quyết từ chối.

Trượt thêm hai vòng nữa, Biên Việt chạm mặt Lâm Nhất Niên – người lang thang trên sân suốt từ nãy tới giờ.

Lâm Nhất Niên quay người về phía hắn, trượt ngược về sau, cậu cười nói: “Cậu có khả năng vận động trời cho à, bực thật đấy.”

Biên Việt nói không rõ ý: “Cậu cũng làm tôi bực.”

“Hả?” Đang định hỏi lại thì một người quen trượt đến chào hỏi, Lâm Nhất Niên xoay người.

Biên Việt trượt qua cậu.

Chợt nhận ra tại sao lại thấy cô nàng khi nãy quen quen.

Hồi cấp hai, có một nữ sinh chuyển tạm tới lớp để chuẩn bị ra nước ngoài.

Lâm Nhất Niên thích cô ấy.

Mặc dù Lâm Nhất Niên không hé răng một lời, nhưng Biên Việt biết rõ, ngày nào cậu cũng ngây ngốc nhìn chằm chằm bóng lưng nàng ta.

Rõ ràng, cô nàng cũng không trò chuyện nhiều với Lâm Nhất Niên, cậu yêu thầm hai tháng nhưng không thổ lộ. Cuộc tình chưa nở đã tàn.

Bây giờ, dường như cô nàng ấy đã có bạn trai.

Nhưng mà…

Hắn trượt tới trước mặt Lâm Nhất Niên, đặt cánh tay lên vai cậu, uể oải nói: “Thầy Lâm, tôi không trượt được, thầy kéo tôi đi.”

Lâm Nhất Niên quay đầu:?

Tuyển thủ với khả năng vận động thiên phú, vừa xỏ giày vào đã tự biết trượt mà nói thế á?

Kéo?

Lâm Nhất Niên: “Được thôi.”

Lâm Nhất Niên đón lấy Biên Việt, kéo hắn trượt cùng.

Có người trượt qua nhận ra Lâm Nhất Niên nhưng lại không biết Biên Việt, vừa đúng lúc trượt đến, đối mặt với Lâm Nhất Niên, người đó đùa: “Thì ra hôm nay đến để khoe bạn trai à?”

Lâm Nhất Niên:…

Nếu là khi còn thẳng, cậu đã vặn lại: Đúng, bạn trai tôi đó, bảnh nhỉ. Cậu có không?

Nhưng giờ cậu cong mất rồi –––

Bị chậm vài nhịp, hai người kia đã trượt qua mất rồi, nhưng Lâm Nhất Niên lại quay đầu, cất cao giọng: “Đúng thế đó, bạn trai tôi đấy, bảnh nhỉ. Ghen tị không?”

Đối phương “chu choa” vài tiếng đáp lại.

Lâm Nhất Niên quay đầu về.

Hơi thở và ý cười của Biên Việt gần trong gang tấc. Hắn dùng tay đang khoác vai mà nhéo tai cậu: “Có thế cũng thẹn.”

Thẹn?

Cậu thẹn hả?

Lâm Nhất Niên nhìn vào con ngươi của Biên Việt, phản chiếu hình ảnh vành tai đỏ bừng lan đến gò má của cậu.

Đột nhiên cũng cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Dm nó nữa.

Cậu chống chế: “Mặt tôi đỏ không phải vì thẹn, vì nóng thôi.”

“Ừ.” Biên Việt đáp với giọng điệu yêu chiều, “Cậu nói gì cũng đúng, bạn trai ạ.”

Tim Lâm Nhất Niên lại nhảy lên thình thịch.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN